Kí ức...
Himegure Seiren, cô được sinh ra ở Làng Mưa. Nơi này mưa quanh năm suốt tháng và điều quan trọng nó nằm ở vị trí trung tâm của chiến tranh. Lí do là làng mưa chỉ là một nước nhỏ nằm giữa các Cường Quốc, nên bị đem ra làm chiến trường. Khỏi nói tới người dân, nhà cửa tiêu tan, nhân dân chết thảm.
Trước lúc đó. Có một gia tộc đứng ra lật đổ Hanjou ( au: chém) đó là Himegure, gia tộc được tôn thờ.
Cô là con gái của trưởng tộc và sau này sẽ là người kế thừa.
Ngày sinh nhật mừng cô lên 12 tuổi.
" Con gái, sinh nhật vui vẻ nhé. "
" Quà cho con "
Cô nhận lấy món quà mà cha và mẹ tặng.
Mắt long lanh nhìn vào con thỏ bông mà từ nay nó sẽ thuộc về mình.
" Arigatou! Otoo- san! Kaa-san!"
Cứ tưởng rằng sẽ được hưởng ngày vui trọn vẹn, nhưng không.
Ngày đó đã tới.....
Ngay sinh nhật cô....
Đó là một đêm khủng khiếp.....
Cả hàng ngàn Ninja kéo đến và....
Chiến tranh đã xảy ra.
Cha, mẹ, mọi người trong gia tộc đều ra chiến trường. Người dân đều di tản, nhưng một số đã thiệt mạng.
Đương nhiên, một đứa nhóc 5 tuổi, không biết chiến đấu, vì luôn nghĩ mình sẽ được bảo vệ nên ko cần tới chuyện phải tập luyện.
Tuy nhiên, trong sự cố đó cô vẫn chưa chết. Do ảnh hưởng của các vụ nổ mà các Ninja gây ra nên cô bé bị trọng thương và năm liệt ở một góc xó xỉn. Bên tai cô văng vẳng tiếng gào thét của người dân, thật sự rất muốn làm gì đó, nhưng với cơ thể bị thương nghiêm trọng, nằm bất động một chỗ thì không thể làm được gì, đó chỉ là một phần, phần còn lại....
Cô sợ.... Không đủ can đảm để đứng lên.
Chỉ biết nằm đó, nhìn ngon lửa địa ngục lấn áp. Chứng kiến được tất cả, cái chết đau thương, thèm khát sự sống... Mọi người, đều đã ngã gục trước mắt cô.
Giọt nước mắt rơi xuống. Cô nhắm mắt lại, hơi thở dồn dập.
Những gì cô đang trông thấy chỏ có một mầu đen. Cả thế giới trước mắt tối sầm, máu ra nhiều quá, cơ thể sắp chết.
Không còn nghe thấy âm thanh, không cảm thấy được mùi vị. Không thể nhìn thấy gì. Chỉ biết cơ thể lạnh mãi đi, và sẽ không bao giờ ấm lại được nữa. Thật đáng sợ!
Thế giới đang lúc chiến tranh. Không biết ánh sáng sự sống dập tắt lúc nào. Seiren vẫn khiếp đảm trước cái chết.
Thế nào gọi là sống? Một thế giới chỉ có chém giết thì có thể coi là sống không?
Phải, nếu một thế giới mà không có đau thương... Nó không hề tồn tại.
Đau.... đau quá....
Tình trạng còn tệ hơn loài giun thế này mà có thể gọi là sống sao? Sinh tử là gì? Tại sao chết lại kinh khủng đến vậy? Ở nơi này.... Cần phải sống sao? Hay là không cần?
Mình thật yếu đuối.....
Cô nghĩ thế
Rồi cơn mưa trút xuống... Lại một lần nữa, đất nước này lại khóc.
" Này! Còn sống không?"
Trước khi dần đánh mất ý thức, một giọng nói vang lên bên tai làm cô mở hé mắt ra.
" A. Còn sống! "
Seiren nhìn lên người gọi mình một cách mệt mỏi.
Ôi, ta ơn. Nếu không có ai kêu cô thì chắc cô đã tắt thở rồi.
Một cậu con trai có mái tóc hạt dẻ tay cầm dù che cho cô. Cũng trạc tuổi, nhưng không phải người ở đây. Có vẻ là người từ nơi khác đến
Cô không nói gì, mắt đột nhiên cụp xuống lần nữa. Và cô bé ngất đi.
" Này!.... Này!....Này!..... "
Dần dần cô không còn nghe thấy tiếng cậu ấy gọi nữa.
.
.
.
Seiren mở bừng hai mắt ra, tỉnh dậy trong chăn. Vì vừa gặp ác mộng nên toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi. Tư chi căng thẳng, các ngón tay gồng cứng như thể đang muốn nắm lấy cái gì. Sự tịch mịch bao trùm lấy căn phòng, trong tai chỉ nghe tiếng tim cô đập thình thịch. Seiren nhõm nữa người dậy.
" Ư... "
Đột nhiên toàn thân cô nhói lên đau đớn. Nhìn lại thì cánh tay, chân và đầu của mình đang được băng bó.
" Ơ... Đây là đâu? "
Đến giờ cô mới để ý. Cứ tưởng mình ngủm luôn ở nơi đó rồi, nhưng giờ lại xuất hiện ở một nơi lạ mặt.
Cạch!
Cánh cửa phòng mở ra, một người bên ngoài bước vào. Là một người phụ nữ trên 20, tóc cũng có màu hạt dẻ giống như câu bé mà cô gặp trước lúc ngất đi.
" Cháu dậy rồi à? "
Giọng nói thật ấm áp và ngọt ngào khiên cô nhớ đến mẹ mình. Tay cô ấy bưng một cái măm mà trên đó có một bát cháo, ly nước lộc, và... Có lẽ là thuốc. Kéo ghế lại, ngồi cạnh giường Seiren.
" Cô... Là đâu ạ? Mà sao cháu lại ở đây? "
" À, cô là người dân ở Konoha. Tình cờ lúc gia đình cô từ Sóng Quốc về, chiến tranh đang xảy ra nên cả nhà cô đi đường tắt để về. Thì Yui, con trai cô cũng bằng tuổi cháu phát hiện ra cháu nằm ở trong hẻm nên mới ra tay cứu giúp. "
Seiren im lặng một tí, ánh mắt cô hiện rõ sự tuyệt vọng, nỗi đau nặng nề.
" Cháu đang ở trong làng và nằm ở phòng con trai cô đấy. "
" Nói vậy.... Đây là nhà cô ạ? "
" Ừ, cháo còn nóng, cháu ăn đi kẻo nguội "
"....... Vâng, cảm ơn ạ. "
Nói chứ cô cũng đói lả rồi, dù vậy cô vẫn ăn rất từ tốn.
Người phụ nữ trông cô bé một lúc rồi lên tiếng.
" Cháu là người của... Himegure à? "
Nghe hỏi vậy, cô bất giác gật đầu.
" Vậy.... Cháu là người cuối cùng rồi. "
Seiren ăn xong, cô bé cười nhạt một cái.
" Vâng... Mà, cháu ở đây bao lâu rồi ạ? "
" Cháu bất tỉnh hai ngày nay rồi. Cũng may gia đình cô có nghề thầy thuốc là truyền thống nên có thể cứu được cháu. "
Có hơi ngạc nhiên, bây giờ cô tập trung ngửi ngửi cái gì đó.
" A, là mùi thảo dược phơi khô ạ? "
" Ừ, là loại có hương của hoa hồng. "
Cô bé bước xuống giường, bước đến gần cửa sổ đang mở. Ướn toàn thân ra ngoài. Hít một hơi thật sâu.
Cô nhận ra, khí hậu ở Konoha thật ấm áp, nó không như ở Làng Mưa, chỉ có mưa mà chẳng có gì khác cả.
" Từ nay cháu sẽ ở đây nhé. "
" Ơ...? "
" Ngày mai Yui sẽ vào học viện. Cô cũng sẽ đăng kí cho cháu. "
" Thật ạ.... Nhưng... "
" Không sao, cháu không cần phải ngại. Chồng cô đã mất trước khi cô sinh thằng Yui ra rồi. Suốt ngày lủi thủi chỉ có hai mẹ con, nó cũng buồn. Vả lại, con cũng chẳng biết đi đâu nhỉ. Thế nên, người nhà cả mà. "
Từ gương mặt ngạc nhiên, cô bé nở nụ cười hạnh phúc, híp mắt đồng thời nước mắt rơi xuống.
" Cháu... Cảm ơn! "
Sao... Mẹ, cha.... Chỉ trong một khoảnh khắc. Mà lại như thế này?
Con... Thật may mắn phải không? Con sẽ sống, và nhất định... Con sẽ...
Mặt cô hắc tuyến.
" Trả thù.... "
Cô lẩm bẩm. Khiến người phụ nữ khó hiểu.
" Cháu sao thế? "
" A, vâng. Không ạ. "
Seiren đưa tay gãi đầu, cười trừ.
" Mà cháu tên gì nhỉ? "
" Himegure Seiren ạ. "
" À, cô là Ayata Mina. "
Rầm!
Cánh cửa lại lần nữa mở ra thô bạo.
" A... Cậu dậy rồi à? "
Là Yui, cậu con trai lúc đó.
"....ưm.. "
.
.
.
Từ hôm đó, cô sống cùng hai mẹ con Yui. Đó cũng là gia đình mới của Seiren nhà ta.
---------------------------------------------
Au: Ahihi, hơi bị nhảm nhở.
:3
Nhưng mà đây chỉ là mở đầu thui, chap 1 sẽ là phần sau.
Chờ xem nha. Iu❤ mina san Nhìu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro