[IzuTobi] • Tù nhân chiến tranh (3) • (H)
Tôi quên đăng ạ=)))) Xin lỗi mọi người nhiều lắm! 🙏
.
.
.
Izuna lạnh nhạt đứng yên tại chỗ, từng giác quan hắn cảm nhận luồng sát khí nồng đậm lớn tới mức dường như nuốt trọn toàn bộ căn biệt phủ của mình. Hắn biết rõ luồng sát khí này bắt nguồn từ đâu, y giận rồi, mà có khi còn hơn cả giận, y có lẽ đã căm hận hắn như điên như rồ rồi.
Hắn biết từ lúc hắn lén lút từng chút phá hủy y, sẽ có lúc y phát hiện ra sự thật này, y sẽ tức điên lên, sẽ hận hắn đến mức không đội trời chung, hận không thể móc mắt hắn ra, hận không thể đồ sát cả gia tộc hắn, hận không thể phanh thây hắn trăm khúc,...
Tiếng bước chân đang đến gần hắn hơn, Tobirama chủ động tìm đến hắn. Khác với suy nghĩ của Izuna, thay vì vội vàng chạy đến một cách mất kiểm soát, nhịp thở của y là đều đặn và bước chân ôn hòa đến lạ thường.
Y đến trước mặt hắn, im lặng như một bông tuyết mềm mại, và tất nhiên, chúng lạnh lẽo vô cùng, cái lạnh buốt giá tan thành nước và ngấm sâu vào từng tấc da tấc thịt. Thấm trên bông tuyết ấy chính là những giọt máu đỏ rực rỡ, vừa thu hút, vừa đáng sợ.
Izuna rùng mình, sống lưng lạnh buốt, ngón tay khẽ co giật.
a~
Đẹp quá.
Tobirama của hắn. Senju Tobirama của hắn. Lạnh lùng như vậy. Quyết đoán như vậy. Tàn nhẫn như vậy. Cũng xinh đẹp như vậy.
Đây rồi, Tobirama của Izuna, tạo vật hoàn hảo của thế gian này.
Hai gò má hắn đỏ lên, hơi thở dồn dập đứt quãng, con mắt Mangekyou Sharingan đỏ rực hiện ra, và thậm chí con quái vật bên dưới cũng đã thức tỉnh. Hắn chỉ muốn ngay lập tức lao đến "ăn tươi nuốt sống" Tobirama của hắn luôn thôi, hắn muốn cắn lấy vòng cổ trắng nõn của y, của gắm nhấm đôi môi mềm mại của y, muốn dán chặt lấy y bên cơ thể mình, mình ngắm nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của y, muốn nghe tiếng rên ái muội mang đầy tang khí cùng sát ý của y.
Đặc biệt, Izuna muốn đôi mắt đỏ trong veo của Tobirama phải ghim chỉ người hắn, mọi cảm xúc từ đôi mắt ấy đều phải gieo trên người hắn, sát khí của đôi mắt ấy cũng chỉ được dành cho mình hắn, đôi mắt đỏ rực như máu tươi, thấm đẫm nước mắt, hận thù, căm giận, ẩn chứa vô số cảm xúc của y ấy chính là những viên đá quý, là báu vật quý giá mà chỉ thuộc về hắn, thuộc về duy nhất một mình hắn, một mình Uchiha Izuna.
"..."
Tobirama khẽ thở dài. Y có quyết sách riêng của mình, có suy nghĩ và mong muốn riêng của mình. Tobirama không phải thứ não thôi không hiểu sự đời như Hashirama , y hiểu dục vọng và ham muốn của hắn, y biết tình cảm của hắn , y hiểu nỗi mong ước của hắn. Nhưng, không phải muốn cái gì là sẽ có cái đó.... Muốn có, thì phải trả giá, một cái giá rất đắt.
Y sờ tay lên ngực của mình, cảm nhận từng nhịp trống dồn dập từ trái tim. Có lẽ, con tim của Senju Tobirama đã sớm lệ thuộc vào Uchiha Izuna mất rồi. Tuy vậy, lí trí của y thì không. Một sự mâu thuẫn cực lớn đến chính y cũng phát điên lên vì điều này.
Vô số giao đấu trong tư tưởng kịch liệt xảy ra thì thế giới bên ngoài cũng chỉ trải qua vài tích tắc, Izuna nghĩ có lẽ Tobirama đã nhận ra mọi chuyện hắn làm rồi, hắn đang nghĩ xem liệu chú thỏ trắng của hắn sẽ làm gì đây.
"Em sao vậy, Tobirama...? Sao lại tức giận như vậy?..."
"Ngươi đã biết rồi, đừng hỏi những điều thừa thãi như vậy nữa."
Y thờ ơ đáp lại hắn, điều này khác với suy nghĩ của hắn.
"Ồ... Vậy giờ em định làm gì? Giết ta ư?"
Hắn nghĩ y sẽ tức giận và lao về phía hắn như mọi khi, nhưng y chỉ bình lặng mà đứng đó, dùng cặp mắt đỏ trong vắt bẩm sinh nhìn vào đôi mắt Huyết kế giới hạn của tộc Uchiha, không nao núng, không nhún nhường, không còn chút biểu hiện nào của sự tức giận hay hận thù, chỉ dùng ánh mắt sắc bén đó nhìn hắn một cách lạnh lẽo. Giống như xưa vậy, như ở trên chiến trường, giống như khi cả hai khoác tấm giáp sắt lên người và chiến đấu với nhau vậy, không có sự chèn ép nhau hay nhún nhường nhau, họ chiến đấu vì người thân của họ.
Trái tim của Izuna lại một lần nữa lệch nhịp, khoảnh khắc mà hắn vĩnh viễn khắc sâu hình bóng của Tobirama là khi lần đầu họ chính thức chạm mặt trên chiến trường, và bây giờ, hình ảnh ấy đang tái hiện lại trước mắt hắn.
"Ta sẽ không giết ngươi..."
"Nhưng như mong muốn của ngươi, ta sẽ yêu ngươi..."
Biểu cảm trên mặt Uchiha phó gia chủ hoàn toàn thay đổi. Không biết phải diễn tả thành lời trạng thái của hắn bây giờ ra sao nữa, bất ngờ, hoảng hốt, khó tin, vui mừng, rạng rỡ, hay thậm chí là cả sợ hãi... Đây là một giấc mơ sao?
Nhưng mà, mơ sao được...
"A...HA HA HA HA HA ..!Nói đi. Em muốn gì hai ta trao đổi gì nào?"
"Tình... yêu của ta trao đổi trực tiếp mạng sống của ngươi. Thời gian là một tháng...- Này!"
Y chưa kịp nói hết câu, hắn đã lao đến vùi mặt vào bầu ngực căng đầy của y, hai tay vòng ra sau ôm chặt lấy vòng eo nhỏ gọn của y.
"Thành giao..."
Đó là một yêu cầu hết sức vô lý, cực kỳ vô lý. Hắn hoàn toàn có thể áp đảo y mọi mặt ít nhất là lúc này, hắn hoàn toàn có thể dùng sức mạnh để cưỡng ép y như trước đây, hắn hoàn toàn có thể không lựa chọn gì. Nhưng mà...
"Tobirama... Em hôn ta được không?"
Đôi mắt đỏ chớp mắt nhìn hắn, sau đó, một nụ hôn mềm mại được đặt lên môi của hắn, chỉ là một cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, hơi ấm đến rồi nhanh nhưng đi cũng rất nhanh. Nhưng mà... lần đầu tiên Tobirama chủ động hôn hắn, cho dù có là sự giả tạo.
Tobirama muốn giết Izuna, Izuna muốn có được tình yêu của Tobirama.
Tobirama vứt bỏ tự trọng để yêu Izuna, Izuna vứt bỏ sinh mệnh hèn mọn bám víu lấy tình yêu giả dối của Tobirama.
Quả là ,... xứng đôi vừa lứa, trời sinh một đôi mà phải không?
Tí tách...
Đôi mắt Magekyou Sharingan đã tắt đi, chỉ còn lại đôi mắt đen tuyền đặc trưng của tộc Uchiha, chúng sáng lên, và tuôn ra hàng giọt nước mắt như chuỗi tràng hạt đứt cương. Khi thực sự nhìn vào đôi mắt ấy, chúng rất xinh đẹp mặc dù luôn mang theo nét u ám buồn tênh, nhưng không thể phủ nhận được rằng : Đôi mắt của gia tộc Uchiha, hay ở đây là Uchiha Izuna rất đẹp.
Tobirama ngạc nhiên, hắn khóc?
Y vòng tay qua cổ hắn, đặt một nụ hôn bên khóe mắt của hắn.
Izuna không muốn quan tâm nữa, mặc kệ cho dù có là sự dối trá, hắn vẫn sẽ chấp nhận chìm đắm trong sự dối trá này.
...
Những điều tưởng như không bao giờ có thể xảy ra, kể cả mơ cũng không tưởng, thế mà bây giờ chúng đã thực sự xảy ra.
Cả Izuna và Tobirama sẽ không bao giờ nghĩ được rằng sẽ có một ngày...
Có một Tobirama sắn sàng chủ động hôn lấy Izuna.
Có một bữa sáng không đường thiếu muối siêu cấp thanh đạm được Tobirama đích thân vào bếp làm cho Izuna.
Có một Izuna dịu dàng cẩn trọng khi làm tình.
Có một Izuna rụt rè e ngại khi hoan ái cùng người hắn thương nhớ bấy lâu.
Có một Tobirama sẵn sàng nói "Ta yêu ngươi" vào mỗi sáng.
Có một Izuna dùng toàn bộ sự tôn trọng tưởng như không tồn tại cho Tobirama.
Có một Izuna ân cần bên Tobirama sau mỗi ần hoan ái thay vì chiếc giường trông không lạnh lẽo.
Có một Tobirama chấp nhận sự ân cần ấy một cách tự nhiên thay vì sự phản khách mãnh liệt.
Có một Izuna thích đặt những dấu hôn lãng mạn thay vì những vết cắn rướm máu mang ý chiếm hữu mãnh liệt.
Có một Tobirama lại chủ động đánh dấu lãnh thổ của bản thân bằng những vết cắn vết cào.
Có một Izuna như thế.
Có một Tobirama như vậy.
Không một ai trong hai người họ mường tượng ra viễn cảnh như mơ đó, ấy vậy mà nó thực sự đã tới , dù nó chỉ là một màn kịch.
"Ha... Lơ đễnh rồi đấy, tên ngốc.... nnnh~"
Tiếng trách cứ lại chứa cả tiếng thở dốc rên rỉ kéo lại tâm trí của Izuna quay về cuộc hoan ái cuối cùng của họ.
Hắn lấy lại sự tập trung, đôi mắt lại hướng về phía bảo vật chết tiệt của mình. Sau hôm nay, hắn và y đã chính thức phải chia xa rồi... Nhưng mà, được chết trong tay người mình yêu, có lẽ cũng hạnh phúc.
Tiếng rên rỉ bị kìm lại bởi cái khóa môi bất ngờ, nước bọt lăn dài trên khóe miệng của Tobirama , đôi mắt đỏ cũng trở nên ướt át hơn vì tuyến lệ không nhịn được khoái cảm , làn da vốn trắng trẻo mang chút lạnh lẽo giờ đây được hun đỏ trở nên nóng bỏng vô cùng.
Hai tay y chủ động ôm lấy cổ của tên ngốc trước mặt.
Đồ khờ khạo.
Izuna nhẹ nhàng nhấp hông, nhịp độ nhẹ nhàng đưa đẩy vừa mang lại khoái cảm vừa như trêu tức người dưới thân.
"M-Mạnh lên chút nữa đi! Ah! Hn~"
Tiếng rên gợi tình vô cùng, kết hợp cùng khuôn mặt đỏ ửng như liều thuốc kích thích mạnh mẽ , tiếng va chạm ngày một mãnh liệt hơn, bên cạnh đó là cả những tiếng kêu đầy khiêu gợi.
"Em thật sự đáng yêu lắm đấy, Tobirama..."
Khuôn mặt Tobirama đã nhuộm đỏ màu sắc của tình dục, cả đôi mắt đỏ trong trẻo cùng mờ ảo một sắc thái trầm mê. Y nhưỡng người dậy, đặt nhẹ lên môi của Izuna một nụ hôn mềm mại, quyến luyến và nồng nàn tình ý.
Izuna biết đó là giả, những cái tình yêu giả tạo này sao mà đẹp quá đi mất. Hắn lỡ sa chân vào mất rồi, không thể thoát ra được nữa.
Từng trận cao trào liên tục xảy ra. Họ đã từng có những trận làm tình rất lâu, cũng có những cuộc hoan ái nhanh chóng và vội vàng, họ có những trận làm tình mãnh liệt như muốn lấy mạng nhau, cũng có những cuộc vui dịu dàng êm đềm như cặp đôi đã về tuổi xế chiều. Nhưng có lẽ, đây sẽ là lần đặc biệt nhất chăng. Không nhanh cũng chẳng chậm, không dịu dàng mà cũng chẳng điên cuồng, nó bình dị , nó tự nhiên.
Kết thúc, khi hai người họ hòa làm một , Tobirama mệt mỏi nằm trên giường thở dốc, y mệt rồi.
Như mọi lần, Tobirama lại được Izuna chăm sóc, hắn vệ sinh cẩn thận cơ thể của y, rồi họ cùng ngồi trên mái nhà để ngắm trăng rằm. Vừa đẹp làm sao, ngày hôm nay vừa đúng rằm, trăng tròn vành vạnh và sáng bừng, sao trời cũng tạo thành một bầu trời tuyệt đẹp, giá mà khoảnh khắc này được kéo dài thêm ít phút.
"Ta sẽ giết ngươi."
"Nào, tới đi."
Khi mà khoảng khắc ngày mới xuất hiện, Izuna đã sẵn sàng để chết. Nhưng trái với suy nghĩ của hắn, không phải cơn đau từ kunai, không có nhẫn thuật nào được tung ra hay cũng chẳng có hành động ám sát nào cả.
Tobirama hôn hắn.
Đồ ngốc, ngươi vẫn nghĩ rằng đó là giả dối ư.
Trong một giây, hắn đã dường như nghe thấy giọng nói của Tobirama. Hắn... lại phải bất ngờ vì Tobirama đầy đặc biệt của mình rồi.
Chakra của Tobirama đã khôi phục lại kha khá rồi.
Hỏa và Thủy khắc nhau, và khi dung nạp với nhau, chuyện gì sẽ xảy ra?
Hắn hiểu ý của em rồi. Đi thôi.
....
Một thời gian sau, các ninja làng Lá đã tìm thấy vết tích của một vụ nổ cực lớn, không một ai biết đã xảy ra chuyện gì. Nhiều suy đoán được đưa ra, như có hai đại nhẫn giả đã chiến đấu ở đây, hay đã có một trận chiến tranh, hy những thí nhiệm bí ẩn,...
Có người nhìn thấy cả ngài Hokage Senju Hashirama và ngài tộc trưởng Uchiha Madara tới đây, cả hai người họ đều nhìn rất bi thương, họ đến và đặt xuống những bông bách hợp trắng xinh đẹp.
Không ai biết, nơi đây là nơi có hai kẻ ngốc biến mất vì muốn hòa vào làm một với nhau.
_Ending.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro