
[ 18 ]
- Lãng Quên -
.
- Hộc...hộc...hộc...
-" cái gì vậy? ác mộng sao? "
-----------------------------------------------------------
Cô hoảng hốt tỉnh dậy, mồ hôi chảy ra ướt thấm đẫm áo, vẻ sợ hãi vẫn giữ trên khuôn mặt.
"Đây ko phải phòng của mình hay sao" _ cô lẩm bẩm
"tch..." _ nơi cổ họng cô đau rát, khô khan khiến cô đôi phần khó chịu.
Sah: "ko phải mình đã chết rồi hay sao? tại sao mình lại ở đây"
Sah: "A..."
Như sực nhớ ra thứ gì đó, cô nhanh chóng chạy đến cái gương ở gần đó.
"nó vẫn còn"
Một vết sẹo dài từ sau lưng cô, cảm giác đau đớn vẫn còn vương hòa với cảm xúc của cô.
" Đó ko phải giấc mơ "
" Nếu ko phải, vậy mọi người... "
" Là thật sao... "
" Aaa... " _ cô hét lớn, phóng nhanh chạy ra ngoài
Cô chạy như điên trên con phố đông đúc sầm uất ấy, nhưng ko một ai thấy cô. Cô dường như ko để tâm đến nó cho đến lúc hạt mưa bắt đầu rơi thành cơn nặng dần và vỡ òa trong không khí.
Lúc này cô mới nhận thấy, dòng người hối hả chạy qua nhưng cô dường như trong tầm khuất của họ. Ko quan tâm cũng chẳng để ý.
" xin lỗi, có thể cho tôi h... "
" nè, câ..."
" ... "
Phớt lờ câu nói của cô gái trẻ ấy, ko quan tâm hay ko thể biết được.
" vô ích mà thôi " _ giọng một cô gái trẻ vang lên
" ai vậy? "
cô gái trẻ (?): " cô ko cần biết tôi là ai. giờ nói một cách ngắn ngọn, cô giống như tôi - cũng là một linh hồn, vậy đấy. Tạm biệt "
" A... từ từ, đợi chút...đã... "
" vậy mình là một linh hồn sao? ko thể nào... "
Đây là sự thật, dù cố gắng chối bỏ cũng vô ích, kết cục đã định sẵn vậy.
Một linh hồn lang thang bị quên lãng.
" ko đúng, ko phải, đừng nói nữa... "
" Aaa... "
Trên con đường đó, một linh hồn thầm lặng chạy qua, dường như ko có điểm dừng chân.
.
" cuối cùng chỉ còn nơi này "
Trên đỉnh đời lộng gió đấy, một linh hồn xinh đẹp dưới những tán lá khẽ nghiêng mình.
Cô ko biết phải làm gì.
Than khóc với cuộc đời
Mà giờ cũng ko quan trọng nữa.
Cô nhớ mọi người, nhớ về những việc đã xảy ra, nhớ về cả cậu nữa.
Cô khóc khi nào chẳng hay...
" Hức...hức...hức... "
gió nhẹ nhàng từng cơn thổi qua mái tóc em bay (đùa đấy) :))
Nhẹ nhàng bước đến cạnh, khẽ đặt tay xoa nhẹ đầu cô...
" cậu đúng là đồ mít ướt đấy, Saha " _ nụ cười đầy ấm áp quen thuộc
" Hayaba !?! " _ cô sửng sốt
" là cậu thật sao, Hayaba " _ cô ko tin, chính xác hơn là ko thể tin được sau những việc đã xảy ra, càng ko tin là cậu có thể ở đây - ngay trc mặt cô
" ừm, là tớ đây "
Sah: " thật sao! ko phải cậu đã... à bỏ đi, cậu còn ổn là tốt rồi " _ vội vàng ôm lấy cậu như sợ cậu sẽ rời xa cô một lần nữa.
Hayaba: " ...tại sao vừa nãy cậu khóc vậy? "
Sah: " cậu không biết đâu, lý do mà tớ khóc là vì...vì... "
Hayaba: " hửm? sao vậy? "
Sah: " sao vậy nhỉ? tớ ko thể nhớ được tại sao nữa, như kiểu nó chưa từng có trong ký ức của tớ. Thật sự tớ ko nhớ nổi "
Hayaba: " ...ko sao đâu, nếu nó là một ký ức xấu thì hãy quên nó đi, ko cần gượng ép quá " _ A lại nụ cười thương hiệu (nhưng rất có hiệu quả)
Sah ngại ngùng đỏ mặt quay ra chỗ khác, cậu thấy vậy chỉ cười nhẹ...
Hayaba: " vậy giờ đi thôi! "
Sah: " đi đâu cơ "
Hayaba: "đương nhiên là đến nơi chúng ta cần đến rồi,ở nơi này ko thuộc về chúng ta... "
Cô mới sực nhớ ra, mình là một linh hồn (mặc dù cô cũng ko hiểu tại sao). Đương nhiên phải đến nơi cần đến.
Hayaba: " cậu sẽ đi cùng tôi chứ, Saha. "
Sah: " ừm, mong cậu giúp đỡ, Hayaba "
Sau cơn mưa trời lại sáng.
Sah: " ko biết điều gì sẽ đợi chúng ta ở phía trước nhỉ? " _vẻ hào hứng hiện lên trên gương mặt nhỏ nhắn.
Hayaba: " thật mong chờ về điều đó "
Hayaba: " Tôi.thắng.rồi " _ mỉm một nụ cười nhẹ về phía kia...
Sah: " gì vậy? "
Hayaba: "ko có gì, đi thôi "
Hai linh hồn tan biến trong không khí, hướng tới nơi đầy ánh dương đang hé lộ.
Tại đấy, nơi khuất tầm ánh trời ko chạm đến được. Một bóng người ngồi đó - dưới tán cây anh đào, một người có mái tóc màu hồng, người chạm đầy vết thương, gần như ko còn nguyên vẹn. Ko màng người đã khuất, đắm mình trong cơn lệ, với câu ai oán bi thương:
" tại sao chứ, Saha. Rõ ràng cậu bảo sẽ đợi tôi quay trở về rồi mà. giờ tôi giữ đúng lời hứa rồi, sao cậu lại nuốt lời chứ? "
Cậu giữ lời hứa, bằng cả tấm lòng thành. Nhưng còn cô, cô đã ko còn ở nơi đó chờ cậu nữa.
Sự thực rằng chẳng có một lời hứa nào mà cô nói với cậu.
Tại sao?
Do cô? do cậu? hay do số mệnh.
Nếu ngay từ đầu... cả hai ko quen nhau vậy sẽ có người đau khổ vậy sao?
Bánh răng số mệnh đã xoay chuyển kể từ khi cô đến nơi này.
Mà... đây đâu phải là kết thúc?
-----------------------------------------------------
Mọi chuyện đều bắt đầu từ cô, nó đã đi sai lệch từ lúc bắt đầu.
Ko chỉ cô, còn cả mọi người...
------------------------------------------------------
Ma giới hỗn tàn
Khắp nơi đắm chìm một màu đau thương, tang tóc.
Chuyện phải kể từ lúc Iruma ăn quả tim của Sah. Iruma là con người, nên khi mang một thứ năng lực mạnh sẽ ko còn tự chủ được, và để năng lực tối ấy chiếm giữ cộng thêm chiếc nhẫn ác thực khiến đã mạnh còn tăng thêm bậc.
Nghe mọi người đã hiểu rồi, tác phẩm này là một tay Iruma tạo ra, đến cả những ác ma cao cấp cũng ko thể làm gì được.
Iruma hoàn toàn mất kiểm soát, cậu đã bị chính cái bóng của mình nuốt chửng, sống trong chiếc lồng giam bao quanh ko một màu sáng...
Vở kịch kết thúc.
giá phải trả cho kết thúc này là quá đắt. Đánh đổi cả tính mặng thu được ko hề gì.
Thật vô ích...
.
Ngày ấy,ma giới đại loạn.
Sullian đã phải cắn rứt lương tâm giết đi cháu trai mà mình luôn yêu quý, cũng chịu ko ít lời sỉ vả từ người xung quanh, ko thể phản bác lại...
" Iruma, ta xin lỗi cháu nhiều lắm, đều là lỗi của ta, nếu ngay từ đ... "
" ko sao đâu ạ, việc này là do cháu gây nên, nên cháu sẽ tự gáng chịu, ông đừng...như...th..."
" này, này, Iruma à, iruma, tỉnh lại đi mà. Iruma... "
" vĩnh biệt ngài, Iruma-sama "
.
" Anh à, mau tỉnh lại đi chứ "
" Mau tỉnh lại đi. Bây giờ nơi này (ma giới) đang hỗn loạn và lụi tàn lắm rồi "
" ko phải như này đúng ý anh muốn hay sao? "
" Mau tỉnh lại cùng em ngắm nhìn thế giới đầy loạn lạc này đi anh...à... "
" xin đừng quá đau buồn, Kirio - sama... "
.
Người con trai năm nào vẫn ở đó, vẫn giữ nguyên lời ước với cô.
Nhưng cô đâu hề hay biết.
Nước mắt đã cạn.
Lệ ko còn rơi nữa, thay thế đó là một màu đỏ đặc từ khóe mắt.
Để đến khi tan biến, cũng ko nhận được câu trả lời...
" tại sao chứ? tôi đã giữ lời hứa rồi mà, Saha? "
.
Ngắt một cành bông đỏ chói còn vương chút bụi trần, giọng nói nhí nhảnh của một cô gái:
" nè bạn gì đó ơi, bây giờ bạn có đang cảm nhận được hạnh phúc rồi chứ? "
" Ha, hạnh phúc sao? Tôi làm sao dám mơ tưởng đến một thứ xa xỉ như vậy... "
.
Thời gian đếm ngược:
[ 0 second ]
Vở kịch kết thúc.
.
.
-------------------------------------------------
Vậy đã kết thúc bộ đầu tay của mình, cảm ơn bạn đã đọc đến tận chap cuối này. Theo mình thấy chuyện của mình khá nhạt, và chán, còn cảm nhận mỗi người đều khác nhau.
Truyện khá khó hiểu và có nhiều chi tiết ẩn.
Nếu bạn cảm thấy hay hãy cho tác giả một cú click fl để tạo động lực cho mềnh làm phần ngoại với hỡi người - ngồi trước màn hình mà mềnh ko biết tên - ơi :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro