Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54

Ngụy Vô Tiện thật sự không thể nhớ lại nữa, hắn mãnh liệt hướng ra ngoài Quan Âm miếu phóng đi, mấy tên tu si lậo tức bước tới chặn trước mặt hắn, Kim Quang Dao nói:" Ngụy Công tử, ta có thể lý giải tâm tình kích động của ngươi..."

Ngụy Vô Tiện lúc này thầm nghĩ, mau chóng chạy về khách điếm, vọt tới bên cạnh Lam Vong Cơ, nói năng lộn xộn cho hắn hiểu tâm ý của mình, bị người khác cản trở, tâm tính lập tức phát bạo, rít: "Ngươi có thể hiểu được cái rắm a!"

Kim Quang Dao kiên trì nói hết lời:"... Ta chỉ là muốn báo với ngươi, ngươi không cần phải chạy trốn về vội vã như vậy, Hàm Quang Quân của ngươi, hắn đã tới."

Một thanh âm chó sủa điên cuồng vang lên, Tị Trần gào thét mà tới, bức lui tất cả kiếm của bọn tu sĩ đang bao lấy Ngụy Vô Tiện.

Nhìn đạo bạch y từ trên trời nhẹ đáp xuống, Ngụy Vô Tiện thì thào gọi: "Lam Trạm...."

Lam Trạm nhảy vào đình viện bên trong, nhìn hắn một cái, Ngụy Vô Tiện một hồi khẩn trương, lời muốn nói chưa kịp ra khỏi miệng đã vo thành một nắm trong bụng, co rút.

Linh Khuyển vẫn còn ở xa xa sủa to, Kim Quang Dao vội nói:"Súc sinh làm chuyện xấu."

Kim Lăng nguyên bản vừa mới nghe được chuyện Lam Hi thần nói, đang sợ ngây người, vừa nghe tiếng sủa của Linh Khuyển, lại nhớ tới lời Kim Quang Dao khi nãy nói, giật mình hô: "Tiên Tử, đừng tới đây."

Ngụy Vô Tiện bên này liền nói: "Lam Trạm, ngươi qua."

Lam Vong Cơ gọi Tị Trần, đang định hành động, chợt nghe Kim Quang Dao cười nói:" Hàm Quang Quân, ngươi tốt nhất đừng nghe lời hắn."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi cút ngay cho ta. Được rồi, ta đi qua."

Hắn vừa muốn cất bước, trên cổ liền truyền đến cảm giác đau đớn.

Lam Hi Thần thấp giọng:"Đừng động"

Ngụy Vô Tinh muốn làm gì đó nhưng bây giờ linh lực không còn nên không thể làm gì được. Hung thi cũng không thể gọi.

Kim Quang Dao khách khí cười nói: "Hàm Quang Quân, lùi lại năm bước a.."

Ngụy Vô Tiện lại nhấc tay nói:"Lam Trạm, Lam Trạm...đừng lùi lại, ta có lời muốn nói với ngươi."

Kim Quang Dao nói: "Có lời gì sau này hãy nói."

Ngụy Vô Tiện nói: "Không được. Rất gấp."

Kim Quang Dao nói: "Vậy cũng có thể nói tại đây."

Hắn vốn chỉ là thuận miệng nói, không ngờ Ngụy Vô Tiện chợt đáp:"Nói cũng đúng."

Nói xong, Ngụy Vô Tiện liền khàn cả giọng thét: "Lam Trạm! Lam Vong Cơ! Hàm Quang Quân! Ta, ta vừa rồi, là thật tâm muốn cùng ngươi lên giường..."

"...."
"...."
"...."
"...."

Một mảnh lặng im, Tị Trần thẳng tắp rơi xuống đất.

Kim Quang Dao tay trái vừa lật, ngón giữa lôi năm mảnh Cầm Huyền, một chỗ khác cố định lại Kim Hoàn, tay trái thì trên dây xẹt qua, boong boong tấu lên.

Cầm Huyền của hắn vừa ra, Lam Hi Thần liền hét lên: "Không nên nghe!"

Có thể đã chậm, Lan Lăng Kim thị tu sĩ nhất định đã nghe qua dặn dò của chủ nhân, có đề phòng, đều che lỗ tai lại trước, vận lên linh lực ngăn cách cầm âm, Lam Vong Cơ lại không biết ám hiệu của bọn họ, bỏ lỡ thời cơ phòng ngự tốt nhất, đem một đoạn giai điệu, nhịp điệu quỷ dị đều nghe vào trong tai. Đợi hắn muốn cách trở, linh lực lại đã không thể vận chuyển tự nhiên được nữa rồi.

Ngụy Vô Tinh nhìn ca ca mình và Lam Vong Cơ biểu cảm khó có thể hình dung bằng một lời.
Nhưng mà sâu trong máu có cảm giác khác thường. Ngụy Vô Tinh che mặt thở dài.
Cứ tưởng máu hủ qua bao nhiêu năm rồi sẽ hết ai ngờ bây giờ vẫn còn.

Lam Vong Cơ có chút không rõ.

Ngụy Vô Tiện lập tức không chút do dự mà chuẩn bị nói lại lần nữa xem: "Ta nói ta là thật tâm muốn cùng ngươi..."

"Khụ khụ!"

Lam Hi Thần đứng ở một bên, tay trái nắm thành quyền, chống đỡ trên mặt. Châm chước một lát, hắn thở dài: "... Ngụy Công Tử, lời này của ngươi lựa thời cơ thực đúng, nơi cũng thực đúng."

Ngụy Vô Tiện nửa điểm thành ý cũng không có, xin lỗi: "Thật sự là xin lỗi, Lam Tông Chủ, ta thật sự là trong chốc lát cũng không thể đợi thêm nữa."

Ngụy Vô Tinh im lặng không biết lấy từ đâu ra một quả táo cắn một miếng.

Kim Lăng nhìn Ngụy Vô Tinh đang ăn táo nói: "A di người còn tâm trạng để ăn sao?"

Ngụy Vô Tinh lại lấy ra một quả ăn tiếp: "Ăn chủ yếu ổn định lại vài phần tổn thương an ủi cho linh lực mau trở lại thôi"

Kim Lăng:"...."

Trời lại đổ mưa bọn họ vào trong miếu.

Lam Vong Cơ tìm trong miếu năm ghế nhỏ, ba cái cho Lam Hi Thần cùng Kim Lăng và Ngụy Vô Tinh, hai cái lưu cho hắn và Ngụy Vô Tiện.

Nhưng chẳng biết tại sao, Lam Hi Thần, Ngụy Vô Tinh cũng như Kim Lăng đều đem ghế chuyển đến khá xa, hơn nữa không hẹn mà cùng nhìn chỗ khác.

Ngụy Vô Tinh thì khỏi cần phải nói từ đâu lấy ra nguyên một giỏ táo ngồi vừa ăn vừa nhìn đông nhìn tây rồi lại nhìn Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ.

Dù sao cận nét full HD như thế có thêm đồ ăn phải gọi là ngồi vừa ăn vừa xem phim đam, bộ dáng của Ngụy Vô Tinh bây giờ chính là ăn xong chờ chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro