Chương 9
"Jace! Tớ rất phấn khích." Vasco mỉm cười rạng rỡ với người bạn của mình, anh ấy đang đeo một chiếc băng đô ruy lớn và Jace cũng đeo như vậy. Anh chàng chắc chắn rất xấu hổ nhưng vì đó là vì hạnh phúc của bạn mình nên anh ta chỉ chịu đựng nó.
"Ừm.. Ừ" anh ấy trả lời nhìn xuống mặt đất không muốn giao tiếp bằng mắt với bất kỳ ai cả.
"Lần đầu tiên, tôi đã mặc đồng phục của mình kể từ khi bắt đầu đi học. Chụp rất nhiều ảnh." Vasco mỉm cười rộng rãi và vẫy tay trước máy ảnh như một đứa trẻ.
"Được rồi." Jace đã chụp rất nhiều ảnh của anh ấy nhưng anh ấy vẫn không dám nhìn nơi khác mà chỉ nhìn xuống đất.
"Nhưng đó là đồng phục mùa đông, Vasco. " Jace nói với anh ta và từ hư không đàn em của họ bước ra và đột nhiên đá Vasco vào chân.
"Thật xấu hổ!" Đàn em hét vào mặt Vasco và cả hai cãi nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Jace chỉ nhìn đàn em và tự hỏi tại sao anh ta lại ghét Vasco đến vậy? Anh ta không thực sự hiểu lý do là gì để tấn công Vasco một cách đột ngột và anh ta cảm thấy tồi tệ cho người bạn của mình, người hiện đang nằm trên mặt đất và chịu đựng nỗi đau.
"Daniel, Hãy chơi cái đó đi." Joy chỉ vào trò chơi nơi nó quay bạn vòng quanh và tất cả những gì bạn phải làm là giữ cho đến khi chuyến đi kết thúc. Nó trông vui nhưng cậu bé không muốn thử nó.
"Lên tàu, tôi sẽ xoay bạn xung quanh chúng ta hãy có một khoảng thời gian vui vẻ!" Người điều hành vui vẻ thông báo và một số sinh viên nhảy vào chuyến đi trong khi cậu bé cũng làm như vậy theo sau là những người khác.
Cậu vừa định ngồi với Mira và Zoe nhưng sau đó Jay nắm lấy tay và để cậu bé ngồi bên cạnh anh ấy hoặc giống như giữa anh ấy và Daniel. Khi chuyến đi bắt đầu, tốc độ ngày càng nhanh hơn và một số cô gái giữ chặt như thể nếu họ buông tay, họ sẽ chết. Mặt khác, EunSoo chỉ đang ớn lạnh trong khi được cả hai người bạn bảo vệ.
"Gahh!!"
"Lol"
"Không!"
Joy đang để mắt đến cả EunSoo và Daniel, đôi mắt cô ấy chỉ nhìn vào hai người họ như thể họ là món ăn nhẹ của cô ấy, ý Joy là con mồi. Cô ấy nở một nụ cười dễ thương trên khuôn mặt trong khi nghĩ rằng đây là cơ hội của cô ấy để ném mình về phía Daniel hoặc có thể cả cậu bé ngồi cạnh nữa.
"Ôi trời! EunSoo! Daniel! " Cô ấy hét lên và sau đó nhảy về phía trước mà không do dự khiến cả hai anh chàng nao núng vì những gì cô ấy làm khá nguy hiểm.
"Anh bạn, bắt lấy cô ấy." Thiếu niên lo lắng nói với anh chàng vì Joy có thể bị tổn thương nặng. Jay, người đã nhận thức được những gì đang chạy trong đầu em gái của anh ấy. Để mắt đến cô ấy, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ di chuyển và anh ấy cần phải hành động nhanh chóng.
'Hoàn hảo! Vào vòng tay của Daniel và nếu thất bại, mình sẽ rơi chính xác vào vòng tay của EunSoo.'
Cô ấy nhìn cậu chàng và Daniel với nụ cười toe toét trên khuôn mặt. Cô ấy chuẩn bị hạ cánh ở giữa nhưng sau đó, khuôn mặt đáng yêu của cô ấy bắt gặp bàn tay to lớn của anh trai cô ấy. Cô ấy thậm chí còn không đặt được một ngón tay lên Daniel và EunSoo vì anh trai của cô ấy thực sự có phản xạ nhanh và cô ấy biết rằng anh ấy sẽ không để cô ấy làm như cô ấy muốn. Cả EunSoo và Daniel đều đổ mồ hôi khi thấy Jay và em gái của theo cách kỳ lạ như vậy...
"Mình đoán anh trai luôn ở đó vì mình." Cô ấy trả lời và gượng cười với anh trai mình, Jay đã thực sự bảo vệ hai người bạn và Joy không dễ dàng từ bỏ chút nào.
"Daniel." Cô ấy lại nhảy nhưng lại bị Jay chặn lại một lần nữa.
"EunSoo, bắt em đi." Cô ấy đã làm điều đó một lần nữa nhưng sự phòng thủ của Jay lại trở nên tốt hơn.
"Này!" Joy hét vào mặt Jay trong sự thất vọng vì cô ấy thực sự không thể vượt qua anh ấy chút nào. Jay thực sự không cho phép cô ấy đến gần họ và hai anh em họ tiếp tục như thế này, khiến cậu ấy nghĩ rằng họ chắc chắn đang vui vẻ trong chuyến đi.
EunSoo và Daniel chỉ xem hai anh em họ đánh nhau và có vẻ như không ai trong số các bạn quan tâm đến việc can thiệp vào trò chơi nhỏ của họ. Vì Jay đang phòng thủ, anh ấy rời khỏi chỗ ngồi của mình và đối mặt với em gái nên tất cả những gì cậu bé làm là quấn tay quanh Daniel để không bị ném ra khỏi chỗ ngồi.
Tốc độ thật điên rồ và một số sinh viên đã có cuộc sống thân yêu của họ trên sàn trò chơi. Daniel mỉm cười với chính mình trong khi anh ấy nắm chặt eo của cậu bé bên cạnh trong khi tay kia vẫn giữ phía trên ghế.
"Woah, thật tuyệt vời."
"Họ thậm chí không nhúc nhích."
Các sinh viên khác lẩm bẩm khi họ cũng xem hai người chơi tấn công và phòng thủ, mặt khác Vasco cảm thấy như nôn mửa và Jace chỉ nhớ rằng bạn của anh ấy bị say tàu xe.
"Hãy nhìn vào họ "
"Họ đến từ trường nghệ thuật."
"Trường trung học thần tượng?"
"Chân dài thật." Các học sinh từ một trường khác theo dõi và nhìn vào nhóm, họ thực sự nổi bật quá nhiều so với nơi này và một số thậm chí còn nghĩ rằng họ là thực tập sinh trong một số công ty.
"Này Soomi, họ hẳn là người thực sự nổi tiếng ở Seoul."
"Anh ấy thật tuyệt." Cả hai người bạn của soomi đều bình luận khi họ nhìn vào.
Nhóm tình cờ đi ngang qua một trò chơi kiểm tra sức mạnh và nó có vẻ rất thú vị nên mọi người đã xem trò chơi nhỏ trong một lúc.
"Hãy thử cái đó."
"Kiểm tra sức mạnh?"
"Họ tặng búp bê như giải thưởng~" Mira vui vẻ lẩm bẩm khi cô ấy nhìn vào trò chơi.
"Tớ..tớ sẽ thắng cậu một cái, Mira." Anh ta do dự nói với cô gái khiến cô ấy nao núng vì đây không phải là điều cô ấy muốn anh ta làm.
Anh chàng đi về phía trò chơi trong khi cả nhóm chỉ nhìn anh ta đánh nó với tất cả sức lực của mình, ngay khi Zack đánh trò chơi. Anh ấy ghi được 85 điểm gây ấn tượng với những người khác.
"Đây Mira! Lấy nó đi! " Zack đã đưa cho Mira một pikachu với khuôn mặt spongebob đang cầm một lát dưa hấu.
Ngay cả Joy và Zoe cũng không thích nó trong khi Mira do dự chấp nhận món đồ chơi vì đó cũng là nỗ lực của Zack nên ngay cả khi nó trông rất tệ, cô ấy đã chấp nhận nó.
" Giỏi lắm." EunSoo vỗ nhẹ vào tay dành lời khen cho anh chàng.
Zack đã rất cường điệu vì lời nói của cậu ấy và sự tự tin của anh ấy đã tăng lên. Anh ấy bắt đầu khoe khoang xung quanh và tất cả không bận tâm vì anh ấy trông rất vui.
"hehehehe bọn trẻ Seoul, trông chúng như đã không ăn trong nhiều ngày." Các chàng trai nông thôn lẩm bẩm khi họ xem nhóm của họ, giọng nói của họ chắc chắn gây khó chịu, Daniel và Jay đã đến và tóm lấy cậu bé ở cả hai phía.
"Hãy cứ để chúng như vậy." Daniel đã nói với cậu bé.
"Hả? Bạn đã nói gì?" Zack liếc nhìn các chàng trai với vẻ mặt khó chịu, Mira cũng nhanh chóng ngăn anh ta bắt đầu điều gì đó. Seonong cầm búa và giữ chặt nó bằng một tay.
"Ôi Seonong..."
"Seonong con quái vật." Hai củ khoai tây thối lẩm bẩm đủ để cả nhóm nghe thấy, Seonong liếc nhìn các cô gái của mình một lần nữa. Mặc dù rõ ràng với anh ta rằng các cô gái đang theo dõi Daniel xung quanh.
Đàn ông có sức mạnh bình đẳng!! Sức mạnh kỳ quái của Seonong Ham! Anh chàng giơ cái búa lên và nhét tất cả sức lực của mình vào cả hai tay, nó giống như cầm một cái cuốc và làm một số công việc nông trại. Cậu bé không thể không cười khúc khích khi hình ảnh một con bò đang mỉm cười đột nhiên bật ra trong đầu, thật vui nhộn vì anh chàng đó thực sự khiến cậu nhớ đến một con bò. Seonong đập búa và kiếm được 99 điểm đáng kinh ngạc.
"99 điểm đầu tiên của Notte trên thế giới" Khoai tây thối bắt đầu khen ngợi anh chàng trong khi Zack cảm thấy khó chịu. Mặt khác, Daniel chỉ thực sự ngạc nhiên khi Seonong ghi được điểm cao nhất và thậm chí đó là điểm cao nhất đầu tiên.
Sau đó Daniel đã thấy gì đó và chạy đi, cậu bé cũng bị lạc..... EunSoo chỉ muốn kiếm chỗ nào đó yên tĩnh để ngồi hơn là tham gia cùng với các bạn của cậu. EunSoo ghế vô quán nào đó và ngồi đó giết thời gian, sau đó cậu bé bị thu hút bởi một đám đông xa xa cùng đoàn người chạy thẳng đến một sân khấu. EunSoo sợ hãi nhìn số lượng người nên cậu bé đã ngồi xuống bên hàng ghế gần đó. Chương trình bắt đầu MC giới thiệu và một nhóm nhạc thần tượng xuất hiện trước sân khấu.
" ..không, đợi đã.. Oliver " Giọng nói rất quen thuộc khiến cơ thể cậu bé ớn lạnh, EunSoo hoảng hốt nhìn về phía giọng nói phát ra từ xa xa. Cậu bé đứng thẳng dậy, tim cậu đập nhanh một cảm giác nôn nao xuất hiện nhưng sự tò mò đã làm cậu bé đứng hẳn lên ghế, cố gắng hướng mắt nhìn về người đàn ông tóc hồng trên sân khấu và anh ta chỉ về phía Daniel trong đám đông.
" Cái gì? " Oliver quay về phía anh ta.
" Chúng tôi có một người thay thế " Anh ấy trả lời và ngay khi anh ấy ra khỏi sân khấu phía sau, mọi người đều rất ngạc nhiên và điều đó rất sốc khi hầu như tất cả miệng của họ đều mở to.
"Đó là DG!!" các cô gái bắt đầu phát điên.
" Ahhhh "
" woooooowww"
" DG! "
" DG cũng đang biểu diễn?! "
" Không đời nào! "
" đó là đại diện "
" Nhưng tại sao anh ấy lại ở trên sân khấu?! "
Khuôn mặt của Vin jin không thể diễn tả được vào thời điểm đó và Mary chỉ cho rằng anh ấy có thể bị ấn tượng.
" Anh đang nói gì vậy? Anh thực sự không thể biểu diễn với chúng tôi? " Oliver hỏi DG.
" Tôi không biết đó là ngẫu nhiên hay định mệnh, tôi đã được mời trái với ý muốn của mình " DG lẩm bẩm.
" Ở nơi này và tất cả những người này, chúng ta gặp nhau.. " sau đó anh ta chỉ ngón trỏ của mình vào ai đó " Daniel Park " Anh ta nói thêm và nó làm mọi người rung chuyển một lần nữa.
" Hãy lên đây " DG nói với anh ấy vì Soomi và nhóm của cô ấy rất ngạc nhiên về điều đó quá nhiều ngay cả nhóm của Seonong cũng không thể tin rằng Daniel không chỉ là một anh chàng đẹp trai.
" Hả? Daniel?! " Oliver nhìn anh chàng, anh ấy rất vui khi gặp lại anh ấy sau những sự kiện điên rồ đó, thật buồn vì anh ấy đã rời khỏi công ty khi anh ấy chuẩn bị ra mắt với họ.
" Vẫn nhớ những bước nhảy từ lớp A " DG hỏi và Daniel không thể nói một lời nào cả.
" Tôi biết bạn có rất nhiều điều để nói.. Hãy đến đây, Daniel " DG một lần nữa nói với anh ấy.
EunSoo nhìn chằm chằm vào anh chàng tóc hồng ở phía xa, khi anh ta hạ mic ánh mắt anh chàng lướt qua cậu bé. Hoặc đó chỉ là ảo tưởng của thiếu niên, EunSoo sợ hãi ngồi thụp xuống sau khi vô tình chạm mắt với anh chàng.
Anh ấy không nhìn thấy tôi chỉ là vô tình thôi, khoảng cách xa vậy mà?
EunSoo hoảng loạn khi thấy rõ mặt của anh chàng tóc hồng, cậu bé vò tung mái tóc của mình. Ánh mắt rất quen thuộc......
EunSoo giật mình khi một bàn tay chạm nhẹ vào cậu, cậu bé ngước lên để thấy rằng người đó là Jay. Anh ấy trông hơi tàn tạ?
Jay vẫn đang tìm kiếm điện thoại và ví của anh ấy nhưng lần này một số học sinh khác đã đến và giúp anh ấy. Họ đã cùng nhau tìm điện thoại và vài phút sau, một học sinh đã tìm thấy nó trên một bụi cây gần đó. Điện thoại bị hỏng nhưng ví của anh ấy có vẻ ổn.
"Này, này, không phải sao? " Một trong những học sinh đã gọi cho Jay và cho anh ta thấy những gì họ tìm thấy.
"Đây có phải là những cái không? Chúng đã bị hư hại." Anh chàng đưa cho anh ta chiếc ví và điện thoại mà anh ta đã tìm kiếm kể từ khi anh ta hoàn thành một chuyến đi, các chàng trai và bạn bè của anh ta chắc chắn trông kiệt sức nhưng vẫn có lòng tốt để giúp anh ta. Ngay khi Jay nhìn thấy món đồ quen thuộc, anh ấy không thể không khóc trong niềm vui, chỉ bằng cách nhìn thấy phản ứng của anh ấy, các học sinh biết rằng đó có lẽ là những thứ mà anh ấy đang tìm kiếm kể từ trước đó khiến họ vui vì cuối cùng họ đã tìm thấy nó.
Họ mỉm cười và đưa cho anh ta món đồ. Jay hỏi họ xem họ có cần phần thưởng không hoặc có thể họ muốn phần thưởng vì đã giúp anh ấy.
"Cái gì? Không cần phần thưởng, người bạn cần thực sự là một người bạn." họ trả lời và chỉ hy vọng Jay vẫn có thể tận hưởng thời gian còn lại trong ngày dã ngoại của họ. Anh ấy đã tìm kiếm trong nhiều giờ và anh ấy chắc chắn đã bỏ lỡ rất nhiều niềm vui. Jay tiếp tục rơi nước mắt trong niềm vui và cảm thấy thật may mắn khi được gặp những người tốt bụng này. Anh ấy nhìn vào những bức ảnh và tất cả chúng đều ổn không giống như điện thoại của anh ấy bị hư hỏng nghiêm trọng, ồ đoán anh ấy chỉ cần mua một cái mới.
Sau đó anh ấy đã nhìn thấy EunSoo đang vò đầu bứt tai, cậu bé trông không ổn.
" Ồ Jay " EunSoo vuốt lại tóc và ngồi ngay ngắn lại, trên trán cậu bé còn mấy cọng tóc chỉa lên. Jay nhẹ nhàng đưa tay vuốt xuống cho thiếu niên, EunSoo mỉm cười vì điều đó.
Sau đó cậu bé nhận thấy trên mặt anh chàng có nhiều bụi bẩn, cậu liền thò tay vào túi áo lấy khăn giấy lau một ít bụi bẩn trên mặt anh ấy. Không biết chuyện quái gì xảy ra nhưng anh ấy mặt anh ấy đỏ bừng sau đó làm cậu bé lúng túng.
"...Ồ cậu làm rơi những bức ảnh?" Anh ấy đã nói và gật đầu với cậu, cho cậu ấy xem chiếc điện thoại và ví bị hỏng của anh ấy có ảnh nhóm với một số hình ảnh của EunSoo và anh ấy.
"Không biết có thể sửa được không, tớ nghĩ cậu phải mua một cái mới rồi. " nhìn vào điện thoại của anh ấy bị hư hỏng nặng và có vẻ như không thể sửa chữa và anh ấy chỉ mỉm cười trước khi nhìn vào những món đồ.
"Cậu nên thay đồng phục, nó thực sự bẩn. " Jay gật đầu và anh ấy đưa cậu bé đi cùng anh ấy đến một cửa hàng gần đó, ngay khi cả hai bước vào bên trong. Những người đang làm việc ngừng làm những gì họ đang làm và chào đón cả hai bạn bằng một sự chào đón nồng nhiệt. Người quản gia của Jay bất ngờ xuất hiện ở nơi này với mọi thứ anh ấy cần, một bộ đồng phục hoàn toàn mới.
Sau đó anh ấy dẫn bạn theo cùng để đến gặp anh trai của anh ấy, cậu bé lẽo đẽo theo sau anh chàng. Và cuối cùng họ kết thúc buổi đi chơi bằng một bức ảnh. EunSoo đã để nó trong ví và dán nó đằng sau điện thoại của cậu bé.
DG nhìn ra ngoài cửa kính với nhiều suy tư, hình như anh ta vừa gặp một người rất quen thuộc. Là nhìn nhầm hay người nọ đúng là cậu ấy? DG hồi tưởng lại về một kí ức xa xăm.
" Trông anh có vẻ suy tư. Nghĩ gì vậy?" Người đàn ông tóc vàng nãy giờ vẫn ngồi im lặng trong xe lên tiếng cắt ngang hồi tưởng của anh chàng.
"Chà. Hình như tôi vừa nhìn thấy một món đồ vô cùng yêu thích mà tôi đã đánh mất." DG nhếch mép nói.
"Ồ vậy món đồ đó là gì? " Goo mỉm cười đáp.
DG suy nghĩ một lúc lâu " Một món đồ cực kì quan trọng "
" Thật là tò mò khi anh không hề hé răng nửa miệng, có lẽ tôi sẽ cố gắng để tìm ra nó." Goo thích thú.
EunSoo không hề hay biết cậu bé đã rơi vào tầm ngắm. Cơn ác mộng tồi tệ không hề biến mất, cậu bé sẽ phải đối mặt với một quá khứ đen tối.
"Cậu đang hỏi tôi 'Tứ đại băng đảng' là ì? " Jace hỏi một lần nữa với một lông mày như thể anh ấy muốn chắc chắn rằng những gì anh ấy vừa nghe là đúng. Anh ấy trông giống như anh ấy không biết gì về 4 lớn nhỏ ngớ ngẩn nhưng anh ấy cũng trông giống như đúng người để hỏi câu hỏi này.
"Ừ, bạn biết họ chứ?" Daniel ngại hỏi một lần nữa, gãi sau đầu. EunSoo nấp sau cửa nghe tất cả sau khi cậu bé tình cờ nghe thấy từ 'Tứ đại băng đảng'. Một cảm giác quen thuộc len lỏi bên trong cơ thể cậu bé. EunSoo lại cảm thấy đau đầu sau khi nghe hết tất cả mọi thông tin.
Sau khi lớp học kết thúc, EunSoo và Daniel quyết định cùng nhau chạy bộ với Enu và đến gần bờ sông. Đến băng ghế gần đó, Daniel nghỉ ngơi trong khi Enu đi tiểu gần đó. EunSoo thấy Daniel đang ở trong một giấc mơ nào đó, anh ấy không để ý xung quanh mà chỉ dùng bộ mặt đăm chiêu đó. Cậu bé đành thở dài ngồi cạnh sau đó nghe thấy Enu sủa dữ dội và có vẻ như cô ấy đang chiến đấu với một số con chó khác.
"Dừng lại! Dừng lại!" EunSoo hét lên và Daniel nhanh chóng chạy về phía Enu để ngăn chặn cuộc chiến và trước sự ngạc nhiên của anh ấy khi con chó màu trắng lao thẳng đến chỗ EunSoo, Daniel bắt gặp một anh chàng tóc nâu nhạt có vẻ bằng tuổi, tóc anh ta hơi dài và lộn xộn nhưng anh ta phải là chủ sở hữu của con chó trắng kia.
" Eden nhột bỏ tao ra " EunSoo giữ chú chó đang cố gắng nhảy lên người cậu bé lại.
"Tôi xin lỗi.. Lẽ ra tôi nên trói cô ấy lại" Daniel xin lỗi khi đeo dây xích vào Enu và giữ khoảng cách với con chó kia.
"Không, không, đó là tôi." Anh chàng kia trả lời và cũng làm như vậy, hai người giới thiệu bản thân với nhau và cả ba sau đó quyết định chạy bộ cùng nhau.
____________________________
"Bạn có tập thể dục như thế này mỗi ngày không?" Yohan hỏi tôi khi họ đang chạy.
"Hả? Ồ vâng" Daniel đã trả lời nhưng anh ấy luôn tập luyện bằng cách sử dụng cơ thể khác của mình chứ không phải cơ thể này.
"Bạn nói rằng bạn đến từ Nowon để cắt tóc cho bạn." Daniel tự hỏi liệu có một tiệm nổi tiếng ở đó không nhưng tóc của anh ấy chắc chắn lộn xộn.
"Ồ vâng." Yohan mỉm cười với chính mình.
"Phía Bắc là chỗ của GodDog phải không?" Daniel lẩm bẩm bất ngờ.
"Bạn có biết GodDog không?" Yohan hỏi cố gắng xem liệu Daniel có thực sự có bất kỳ ý tưởng nào về những gì anh ấy đang nói không.
"Ồ? Bạn biết họ không? Tất nhiên nếu bạn đến từ đó bạn sẽ biết họ! "
"Ồ tốt... Tôi đã nghe về họ." Yohan đã nói dối.
"Tôi nghe nói rằng đó là một hang ổ của tội phạm." Daniel mô tả những gì anh ấy đã tưởng tượng từ tất cả những lời dạy thiêng liêng của Jace trước đó. Anh ấy thực sự có kiến thức rất lớn về các băng đảng khác nhưng không phải là thông tin quá sâu về nó.
"Này! Bạn có biết gì về nó không? " Yohan cảm thấy hơi tức giận vì những gì anh ấy nghe được từ môi của Daniel. Thật là một điều tồi tệ khi đánh giá một cuốn sách qua bìa của nó hoặc đưa ra mô tả về điều gì đó mà bạn không biết hoặc không chứng kiến. Daniel hơi bối rối với những lời đột ngột của anh ấy nhưng Yohan nhanh chóng thay đổi chủ đề.
"Này, làm thế nào để chúng ta đua nhanh nhất có thể?" Yohan đột nhiên mời anh ta tham gia một cuộc đua mà Daniel không dám từ chối vì ai biết tại sao. Ngay sau khi cả hai bên đồng ý với tất cả các điểm hoặc địa điểm, họ bắt đầu chạy nhanh nhất có thể khiến một số người thực sự ngạc nhiên với tốc độ và khuôn mặt của họ. EunSoo nãy giờ chạy phía sau nghe được cuộc nói chuyện của họ, cậu bé không thể xen vào cuộc nói chuyện của họ vì cậu bé chỉ thấy nó quen tai còn lại không nhớ mình đã nghe nó từ ai và ở đâu.
Sau đó EunSoo đau khổ tăng tốc để đuổi theo hai con quái vật trước mặt. Nằm trên bãi cỏ cả hai đều kiệt sức và họ cố lấy lại hơi thở. Không là ba người EunSoo cũng đuổi tới và ngã thẳng xuống nằm giữa hai người họ.
"Woah, không đời nào. Tôi gần như thua, tôi sẽ hủy kế hoạch của mình." Yohan thở hổn hển và nhìn lên bầu trời và vì một số lý do kỳ lạ, anh ấy thực sự thích cuộc đua với Daniel.
"Cái gì?"
"Ồ... Không có gì" cả ba đều ở lại như vậy một lúc và hỏi nhau một số câu hỏi. Khi họ nói về gia đình, Daniel không thể tin những gì Yohan đã trả lời.
"Eden là gia đình duy nhất của tôi." Anh ấy không biết tại sao nhưng nghe câu trả lời của anh ấy khiến anh ấy hơi buồn cho anh ấy. Daniel đột nhiên cảm thấy may mắn vì anh ấy vẫn có được người mẹ yêu thương mà anh ấy ước rằng anh ấy đã tôn trọng và yêu thương nhiều hơn trong quá khứ.
"Chúng ta có nên từ từ quay trở lại bây giờ không? Những con chó chắc hẳn đang đói."
"Được rồi." Cả hai người họ đứng dậy khỏi mặt đất và duỗi cơ thể một chút trước khi họ nghe thấy tiếng của EunSoo.
" Các cậu.... Tớ nghĩ các cậu nên nhìn" EunSoo nói và né người ra để lộ ra hai sợi dây xích và vòng cổ nằm trên mặt đất còn hai chú chó thì biến mất. Vẻ mặt của hai người không tốt cho lắm, EunSoo thở dài có lẽ hôm nay cậu sẽ về muộn rồi.
Ba người họ cùng nhau tìm kiếm xung quanh khu vực và những nơi họ có thể đến, họ hỏi một số người xung quanh nhưng đáng buồn là không ai trong số họ nhìn thấy những con chó của họ. Mặt trời cuối cùng đã lặn nhưng họ không có bất kỳ manh mối hay manh mối nào về nơi ở của những con chó của họ.
"Hai con chó? Một lần nữa? "
"Cái gì?"
"Những ngày này đã có những tờ rơi thú cưng bị mất tích, dường như ai đó đang lấy chúng." Anh chàng đang quét dọn và dọn dẹp một số khu vực đã nói với họ. Họ tình cờ gặp anh chàng và kể từ khi họ nhìn thấy anh ta, họ đã thử và hỏi anh ta liệu anh ta có tình cờ nhìn thấy thú cưng của họ không.
"Vấn đề lớn hơn là những con vật nuôi mất tích đang ở trong thùng rác, tôi đã tìm thấy một con khác sáng nay trong một cái túi. Tôi gần như bất tỉnh..." Anh ấy thở dài và sau đó nhìn xem rác ở đâu. "Có ba chú mèo con bên trong khi tôi mở nó ra. May mắn là họ không chết nhưng tôi đã bị sốc. Tất cả họ đều sắp chết. Những điều nhỏ bé tội nghiệp." Người quét đường nói với họ khiến họ hoảng hối hơn.
Yohan đã đi theo một cách riêng để tìm kiếm con chó trong khi Daniel và EunSoo cùng nhau tìm kiếm xung quanh khu vực, thay vì tìm thấy bất kỳ gợi ý hoặc manh mối nào. Cuối cùng họ chỉ tìm thấy một đứa trẻ khác ở cùng trạng thái với họ, cô gái nói với họ rằng cô ấy đã mất con chó của mình ba tuần trước, khiến cả EunSoo và Daniel trở nên lo lắng hơn.
"Điều này thật tệ... " Daniel không thể không lo lắng hơn vì nếu anh ta không thể tìm thấy Enu hôm nay thì anh ta có thể tìm thấy con chó của mình trong một túi rác, gần như chết như những gì anh chàng quét dọn đã nói với họ.
Bên trong toà nhà bốc mùi hôi thối, làm cậu bé nhớ đến căn phòng ẩm mốc ở nhà tù vị thành niên. EunSoo cố gắng xua đi suy nghĩ trong đầu và chú ý đến trước mặt. Yohan tay không mở cánh cửa sắt khiến cậu bé và Daniel ngạc nhiên. Cuối cùng chó của họ không có ở đó, một người đàn bà xông thẳng vào lấy lũ mèo và chạy đi. EunSoo đuổi theo bà ta lên tầng trên sau đó cậu bé gặp cánh cửa sắt tương tự. EunSoo bối rối sau đó Daniel đã copy y chang Yohan để mở cửa. Bọn họ đập cửa nhưng bên trong nhất quyết không chịu ra mặc dù tiếng chó sủa đã chứng minh chó của họ đang ở bên trong.
Daniel gọi cảnh sát nhưng họ không giúp được gì, cậu bé thấy vậy đi về phía đối diện lấy đà sau đó phóng thẳng về phía cửa đạp thật mạnh. Cánh cửa rơi xuống là lúc chó mèo bên trong ùa ra, Eden chạy thẳng về phía EunSoo. Cậu bé giật điện thoại trên tay Daniel và đầu thú.
"DANIEL! EUNSOO! Hãy đến thăm tôi ở Nowon lần sau! Chúng ta có thể là kẻ xấu nhưng chúng tôi không bao giờ cắn bạn bè của mình..." Johan sau đó cho cả hai xem Logo ở lưng. " Chúng tôi là GodDog. " Anh ấy nói thêm và đôi mắt của Daniel mở to khi nghe những gì anh ấy nói.
Nhân viên xã hội đã nói với cậu bé, không được dính vào bất cứ rắc rối gì. Vậy mà hôm nay cậu bé lại dính vào hai rắc rối, phá hoại tài sản đã bị phạt 500.000 won. Sau đó là tuỳ tiện kết bạn và biết được anh chàng là người đứng đầu của một băng đảng tội phạm ở phía Bắc. EunSoo có lẽ sẽ hạn chế nhiều chuyện lại, ở yên trong nhà như ông Park đã nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro