Chương 4
Chuyến xe buýt đến khu nhà của cậu ấy thật thú vị. Màn đêm buông xuống khắp vùng đất khi không khí mát mẻ trở nên lạnh hơn và cuộc sống thành phố nhộn nhịp đang yên tĩnh. Những ngôi sao lấp lánh được đánh dấu trên tấm bạt tối là bầu trời có vẻ mờ hơn vào thời điểm này trong đêm.
Tuy nhiên, trong tâm trí lý do cậu ấy nhìn thấy mọi thứ quá tối tăm và điềm báo không phải là bầu trời nhiều mây.
Đối với cậu ấy, như thể bầu không khí đang miêu tả tâm lý và suy nghĩ đáng lo ngại. Thiếu niên đã bị ném vào mọi tình huống mà cậu ước không bao giờ xảy ra, muốn sống cơ hội thứ hai trong cuộc sống với sự bình yên.
Nhưng hãy nhìn vào những gì cậu ấy đã tự gây rắc rối cho mình - nhân viên xã hội của đã cầu xin và yêu cầu cậu ấy tránh xa mọi rắc rối.
Ý tưởng trở nên trong sạch và tìm kiếm sự giúp đỡ đã trôi nổi trong suy nghĩ một vài lần. Mặc dù vậy, việc nhận ra hậu quả đã ngăn cản cậu ta làm như vậy. Cậu bé phải biết được chính xác mình đã gây ra tội ác nào để cầu xin sự cứu rỗi.
Suy nghĩ của thiếu niên đột ngột dừng lại khi tài xế thông báo cậu đang ở trạm xe buýt của mình. Chuyến đi rất yên tĩnh bất chấp bầu không khí ma quái và ánh đèn mờ. EunSoo đã về đến nhà, cởi giày vì kiệt sức ở cửa trước khi bước vào. Thiếu niên bỏ ba lô của mình gần một bức tường gần đó trong phòng khách và duỗi ra, nhăn mặt khi lưng bắt đầu đau và cơ bắp cánh tay co thắt.
Cậu bé thay đồng phục học sinh trong phòng ngủ và mặc một chiếc áo len quá khổ và quần short tập thể dục. Có nhiều điều cần phải làm bây giờ khi nhân viên xã hội của cậu ấy đi vắng. Sau khi đi một đôi tất màu trắng lấy từ tủ quần áo của mình, sinh viên tóc đen bước ra khỏi phòng và vào văn phòng của ông Park.
Nơi người đàn ông lớn tuổi sẽ định cư một vài ngày để giám sát cậu trai trẻ. Trong trí nhớ còn sót lại, ông Park đã để một tập hồ sơ dày dưới ngăn tủ.
Cậu bé cảm thấy hối hận vì đã xâm phạm vào sự riêng tư và tin tưởng của người đàn ông. Tuy nhiên- điều này cần phải làm khi người đàn ông lớn tuổi sẽ không sẵn lòng và lảng tránh bất cứ câu hỏi nào của cậu bé về quá khứ của cậu.
Với đôi bàn tay run rẩy và đôi mắt tò mò, cậu ta tìm kiếm qua từng ngăn kéo hồ sơ. Mồ hôi bắt đầu hình thành trên trán và trái tim tăng tốc khi các ngón tay cọ vào một hồ sơ có tên cậu bé in đậm trên bề mặt.
' Hwang EunSoo '
Sau khi thở dài nhẹ nhàng, EunSoo rút tập tin màu xanh ra và bắt đầu đọc từ nó. Trái tim cậu ấy sụp xuống và cơ thể trở nên lạnh lẽo khi vai chùng xuống và bàn tay trở nên ẩm ướt. Sự sợ hãi đã bao trùm toàn bộ tâm trí của cậu bé.
Không... Không... Không thể nào....
[ Tên : Hwang EunSoo
19 tuổi
- Tội danh : ??????????
- Danh sách nạn nhân: .....
- Mất trí nhớ sau trấn thương, rối loạn.....]
"Tôi đã giết người."
Cả thế giới của EunSoo tan vỡ thành một triệu mảnh nhỏ. Đôi mắt của cậu ấy quét tập tài liệu trên một trăm lần trong khi suy nghĩ của chạy điên cuồng. Không khí trở thành một bầu không khí cũ, nóng và những bức tường có cảm giác như chúng đang đóng lại với cậu ta. Cậu ấy hít thở nhanh, nghẹn nước mắt và thở thổn hển. Cổ họng của thiếu niên cảm thấy bị co thắt như thể một thanh thép gai sắc nhọn, vô hình đâm vào đó.
Với những ngón tay run rẩy đánh rơi giấy tờ. Không có một điều nào có thể làm cậu ấy bình tĩnh lại. Cậu bé run rẩy và giữ đầu trong tay.
"Ôi Chúa ơi, không......chết tiệt EunSoo "
Ký ức mà cậu bé đã quên dần hình thành từ quá khứ bơi xung quanh trong vùng biển hỗn loạn đó là tâm trí của cậu ấy. Giọng nói quen thuộc mà cậu ấy đã nghe thấy ở đâu đó bám lấy linh hồn run rẩy sợ hãi của EunSoo.
Tại sao tôi lại giết những người đó? Họ đã làm gì với tôi lúc đó? Làm thế nào tôi- một học sinh trung học chết tiệt- có thể gây ra nhiều tổn hại và thiệt hại như vậy? Làm thế quái nào mà tôi ra khỏi nhà tù? LÀM THẾ NÀO TÔI KHÔNG Ở TRONG NHÀ TÙ CHẾT TIỆT?
EunSoo rên rỉ và nó dần tăng gấp đôi, mồ hôi đọng lại trên khuôn mặt trong khi cậu chợt nhận ra. Cậu bé thấy một màu đỏ thoáng qua, EunSoo bụm miệng ngăn cơn buồn nôn. Một dòng điện chạy qua cả cơ thể của cậu bé, giọng nói trầm thấp nào đó len lỏi qua tâm trí cậu. Những suy nghĩ và ký ức đến và đi. Không ai trong số họ, thiếu niên tóc đen có thể nắm lấy.
Bây giờ cậu ấy muốn biết bối cảnh thời thơ ấu của bản thân mình, tất cả chỉ là kí ức cực kỳ sơ sài và một số loại sự kiện đã xảy ra để thúc đẩy anh ấy đưa ra những quyết định quyết liệt như vậy.
Những tia sáng rực rỡ, không nó mà một ngọn lửa dữ dội. Hình ảnh mờ ảo của một người đàn ông cao lớn, EunSoo đập đầu xuống sàn.
Thật lạnh xương khi suy ngẫm về những hành động trong quá khứ của chính cậu ấy. Một cơn rùng mình chạy lên xuống cột sống của khi những suy nghĩ về ngọn lửa, đôi mắt đầy kinh hoàng và những lời thì thầm nham hiểm nuốt chửng tâm trí.
Cậu ấy bị mắc kẹt trong một vòng lặp vượt thời gian, liên tục cố gắng kết nối các dấu chấm. Một phần của cậu ta muốn đổ lỗi cho người đàn ông xuất hiện mờ ảo trong tâm trí.
Ý nghĩ chịu trách nhiệm cho mọi hành động mà cậu ấy đã thực hiện đêm đó tất cả những năm trước khiến cậu ấy sợ hãi.
Con người không muốn chấp nhận rằng họ đã giết bất cứ ai. Nhịp tim của cậu ấy tăng tốc khi một ý nghĩ vang vọng trong đầu.
Nếu họ vô tội thì sao? Những nạn nhân ấy vô tội? Bị ngọn lửa do chính tay EunSoo tạo ra nuốt chửng. Nước mắt chảy xuống khuôn mặt cậu ấy, nó biến thành nỗi buồn và cảm giác tội lỗi.
Mày là một con quái vật EunSoo.
EunSoo mở mắt điên cuồng nhìn quanh phòng. Giọng nói mà cậu ấy nghe được vài phút trước nghe có vẻ nham hiểm, thậm chí kỳ lạ. Một cơn rùng mình chạy dọc cột sống và da gà nổi lên. Căn phòng yên tĩnh ngoại trừ âm thanh hơi thở khắc nghiệt của thiếu niên. Khi đôi mắt đen của cậu ấy tập trung vào cánh cửa trước mặt, trái tim chùng xuống.
Đó là cậu ấy- nhưng không phải?
EunSoo nghiêng đầu bối rối, sự sợ hãi len lỏi vào tâm của bản thân. Tuy nhiên, khuôn mặt giống hệt cậu ta vặn vẹo tạo thành một vẻ ngoài kinh hoàng đã khiến cậu bé chảy nước mắt.
Đôi mắt anh ấy hoang dã, phần dưới của tròng đen bóng rủ xuống má anh ấy. Khuôn mặt của sinh vật bắt đầu tan chảy và một tiếng hét đáng lo ngại phát ra từ cổ họng của nó.
EunSoo sợ hãi lùi lại, lưng đập vào tường. Căn phòng rung chuyển và các vật dụng rơi xuống đất. Mắt nhắm lại và cậu ấy nắm chặt vào tai mình để giảm bớt cơn đau khắc trên hộp sọ. Môi cậu ấy run lên và nước mắt rơi xuống nhanh hơn.
Tiếng la hét không dừng lại âm thanh thật khốn khổ, và khủng khiếp đến mức cậu ấy có cảm giác máu chảy ra từ tai.
EunSoo rên rỉ trong đau đớn và úp mặt xuống sàn nhà. Không gì có thể giải thoát cho cậu ta khỏi sự căng thẳng và sợ hãi khiến cơ thể cậu ta đau đớn. Nó không khá hơn chút nào, bởi vì không lâu sau cậu ấy cảm thấy những giọt mồ hôi đổ xuống da mình.
Bây giờ trời nóng, một cái nóng không thể phủ nhận. Thiếu niên mở mắt kinh ngạc. Nỗi kinh hoàng đã vượt qua tròng đen tối.
Lửa....lửa xung quanh cậu ta. Ngọn lửa đốt cháy môi trường xung quanh khi khói nuốt chửng bất cứ thứ gì trên đường đi của nó.
EunSoo thở hổn hển một cách sợ hãi và bám chặt vào giá sách phía sau, cậu ấy ho dữ dội và cảm thấy cổ họng căng ra. Cậu ấy hét lên, cảm thấy ngọn lửa cháy lan trên da mình.
Điều này không thể--
Một tiếng cười vui vẻ vang lên từ cánh cửa. Do dự, EunSoo hướng ánh mắt về phía trước. Sinh vật vẫn ở đó, nhưng ngoại hình của nó đã trở thành EunSoo, một EunSoo hoàn toàn độc ác, máu nhuộm kín cơ thể anh ta. Đôi mắt ánh lên sự dữ dội, sự thoả mãn, cùng niềm vui chết chóc.
" Chính tao đã giết chết bọn nó, Hwang EunSoo không có bất kì sự cứu rỗi nào cho mày đâu "
Vì mày là tao.
Miệng của nó không di chuyển nhưng nó đã nói. Nó rung động sâu trong hộp sọ của cậu ấy và làm rung chuyển căn phòng. EunSoo điên cuồng lắc đầu và đập vào bức tường phía sau hy vọng bất cứ ai cũng sẽ nghe thấy.
"Làm ơn ai đó! Giúp tôi với! " cậu ấy khóc. Hoảng loạn và tuyệt vọng dữ dội và nỗi sợ hãi len lỏi vào tận xương tủy cậu ấy. Mong muốn trốn thoát khỏi căn phòng này và hối tiếc tăng lên khi ngọn lửa bám chặt và nuốt trọn cơ thể cậu bé. Khi cậu ấy chuẩn bị hét lên, ai đó sẽ lên tiếng.
" EunSoo, cậu thấy chưa đây mới chính là con người thật của cậu. Và tôi là người đã khám phá ra nó "
Giọng điệu nhẹ nhàng đó... giọng nói trầm thấp đó......sự lịch sự giả tạo...
EunSoo từ từ quay lại. Tóc mái của cậu ấy được dán lên trán trong khi nước mũi và nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cậu ta, một ánh sáng phát sáng xung quanh tầm vóc của anh ta. Anh ấy mặc một bộ đồng phục, với mái tóc đỏ đen lẫn lộn, một nụ cười ngọc trai trên những nét bình tĩnh của anh ấy.
" Mày!!! Ý mày là gì? Mày đã làm gì-?" Các câu hỏi của EunSoo bị cắt bỏ khi người đàn giơ tay.
"Tôi đã làm gì? Tôi? Cậu là người đã giết những người đó, không phải tôi. Cậu là người đã thiêu rụi ngôi trường đó. " Anh ấy nói, trước khi cười và lắc đầu.
"Thấy không đó là vấn đề của cậu. Hãy chấp nhận sự thật đi " Thanh niên nhún vai một cách thờ ơ. Đôi mắt đen của anh ấy nhìn chằm chằm vào cậu bé trong khi nụ cười của anh ấy trở nên rộng một cách đáng sợ.
"Cậu chẳng là gì cả. Và tôi là người duy nhất chấp nhận cậu " Thanh niên cười toe toét trước khi giơ cánh tay lên chạm vào mặt EunSoo. Ngón cái di chuyển trên môi cậu bé, trước khi khuôn mặt thanh niên tiến lại gần.
Răng của EunSoo nghiến lại trong khi nỗi sợ hãi và bối rối bám vào tâm hồn. Cái chạm của người đàn ông khiến cậu rùng mình nước mắt tuôn trào. Mọi cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên sụp đổ cậu ta nhìn chằm chằm vào thanh niên khi bóng tối thiêu rụi toàn bộ cơ thể anh ta, âm thanh của ngọn lửa nứt nẻ và tiếng la hét đau đớn vang vọng xung quanh anh ta.
Khi EunSoo tỉnh lại cậu ấy đang nằm trên sàn văn phòng của ông Park, nhăn mặt vì cơn đau đầu ầm ầm đè lên cậu ta và cố gắng đứng dậy. Sự bối rối làm rung chuyển tâm trí cậu ấy, không muốn tin những gì cậu ấy nhìn thấy là một giấc mơ. Mọi thứ thật sống động; từ lửa và khói, hình ảnh đến giọng nói. Với một tiếng rên rỉ ngột nghẹt, cậu ta đứng dậy nhặt những tập tin rải rác trên sàn và nhét chúng dưới cánh tay của mình.
Rất nhiều thời gian đã trôi qua đáng kể, cậu nhận ra, trong khi những nỗi kinh hoàng mà cậu thấy trước đã xảy ra. Bây giờ là buổi sáng, ánh sáng đầy nắng xuyên qua rèm cửa và tỏa sáng hoàn hảo trong ngôi nhà yên tĩnh.
EunSoo đã nhét các tập hồ sơ dày chứa quá khứ của cậu ấy vào sâu trong tủ quần áo của nhân viên xã hội. Ông Park đã không về nhà trong một thời gian. Thiếu niên nhàn rỗi chơi với mì ăn liền và trứng rán của mình.
Thiếu niên phản ánh về các loại thức ăn khác nhau mà ông ta có thể làm. Hầu hết thời gian họ sẽ có mì, cơm cuộn, cơm trộn, không thì sẽ đặt gà rán.
"Ít nhất họ nấu ăn ngon. Đó là điều duy nhất mình thích ở họ." Cậu ấy nhớ nhân viên xã hội của mình.
Bây giờ cậu ấy đã biết về quá khứ của mình, mọi thứ đều trở nên ổn. Nó thật kỳ lạ khi mất trí nhớ sau sự kiện đó, cậu ấy sẽ lấy lại kí ức của mình chứ?
Cơn đau đầu của cậu ấy trở nên tồi tệ hơn khi chuỗi câu hỏi tràn ngập tâm trí. Nỗi sợ hãi cùng sự thất vọng lắng đọng trong tâm hồn của cậu ấy. Sẽ thay đổi cuộc sống nếu cậu ấy tìm thấy điều gì đó kinh hoàng. Với quyết tâm này, cậu ấy cầm đũa lên và ăn sáng.
Hành trình đến trường của EunSoo thường yên bình. Mặc dù vậy, số phận đã tìm cách phản đối thói quen này. Cậu ấy đi cùng với học sinh mới, Daniel Park. Thiếu niên cao và đẹp trai đã vẫy cậu ta khi EunSoo vừa mới bước ra khỏi cửa và khăng khăng họ đi bộ cùng nhau. Cậu ấy sẽ đến trường muộn nếu cứ tiếp tục đứng đây.
Vì vậy, họ đi bộ cùng nhau, trò chuyện nhàn rỗi và thảo luận về các bài tập từ ngày hôm trước.
"Vậy là cậu tập thể dục? " Daniel hỏi cậu bé một cách đột ngột. Đôi mắt đen của anh ấy tập trung vào cậu ấy và một nụ cười dịu dàng nở trên môi anh ấy. Một cái nóng đáng lo ngại nằm trên má của người đàn ông khác. Cậu ta thấy mình bị buộc phải nhìn đi chỗ khác và hắng giọng.
"Tôi.... vâng. Tôi đã tăng cân lên một chút và có tầm vóc cao hơn." EunSoo nói, niềm tự hào thể hiện rõ trong giọng điệu của cậu ấy.
Daniel ngân nga. "Bạn tớ..Daniel khác...Cậu ấy cũng nói rằng cậu đã thay đổi rất nhiều về ngoại hình..." Thiếu niên dường như do dự những lời cuối cùng của mình, vì vậy câu được để lại ở đó.
EunSoo gật đầu tò mò muốn nghe những gì anh ấy muốn nói. Tuy nhiên, cậu ấy không thể tìm thấy từ ngữ nào phù hợp để làm như vậy. Cuộc đi bộ của họ tiếp tục trong im lặng. Đó là khi họ đi vòng quanh và tới cổng trường học khi cậu bé đã lên tiếng.
"Vậy, Jae-Won High thế nào? "
Daniel nhún vai. "Được rồi tớ đã có rất nhiều bạn bè... một số chàng trai khác dường như không thích tớ " Anh ấy giải thích, gãi sau gáy một cách lúng túng.
EunSoo mở to mắt bị sốc khi nghe những thông tin như vậy. Người bạn đồng hành cao hơn của cậu ấy có vẻ đáng yêu và tốt bụng. Trên hết Daniel đẹp trai, anh ấy là hình mẫu lý tưởng cho các tiêu chuẩn sắc đẹp của nam giới Hàn Quốc.
" Cậu có dự định vẫn... tương tác với những người đó không? " Thiếu niên biết câu hỏi của mình thật kỳ lạ, nhưng sự bối rối vẫn thấm vào thần kinh căng thẳng của cậu ta khi Daniel nhướng mày. Tuy nhiên, cậu ấy muốn biết, liệu anh ấy có thể giống cậu không?
" Chắc là không. Tớ đến đây để có một khởi đầu mới, chắc chắn mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn." Daniel mỉm cười. Biểu cảm đó đã sưởi ấm trái tim của EunSoo. Anh ấy không bận tâm khi cuộc trò chuyện bị tiêu hao bởi sự im lặng. EunSoo hy vọng phần còn lại của ngày cậu ấy sẽ tiếp tục điều này một cách hòa bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro