Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3


EunSoo tỉnh dậy với một cơ thể mệt mỏi, tiếng rên rỉ dài phát ra từ trong cổ họng. Cậu ấy ngồi dậy từ từ, mắt vẫn nhắm lại. Cậu bé đã cố gắng mở chúng ra, nhưng làm như vậy khiến cậu cảm thấy thật đau rát. Một tiếng rên rỉ để lại trên đôi môi nứt nẻ, đẫm máu của cậu ấy khi nhớ lại lý do tại sao cơ thể và khuôn mặt lại bị đau.

Doo Lee... anh ta đánh tôi...

EunSoo bàng hoàng đã mở mắt ra. Cậu bé ấy cần biết mình đang ở đâu, và điều gì đã xảy ra với cậu ấy khi bất tỉnh.

Tuy nhiên, khi cậu ấy cố gắng nhớ lại, cậu ấy vẫn không thể ghép chúng lại với nhau. Mọi thứ đều mờ nhạt. Mỗi tia sáng lướt qua mắt cậu ấy khiến cậu nhăn mày lại và quay đi.

"Tôi đang ở đâu...? Những âm thanh đó giống như ô tô? " Cậu bé thấp bé lẩm bẩm, nước mắt trào ra trong mắt khi nghe thấy âm thanh của những chiếc xe gần mình. Cậu ấy cũng bắt gặp những giọng nói xung quanh mình, chúng quá xa đến mức cậu ấy không thể hiểu được họ đang nói gì.

Cậu ấy cảm nhận được trái đất xung quanh mình, vẫn đang cố gắng tạo quan sát nơi cậu bé đang ở. Bởi vì rõ ràng là cậu ấy không còn ở trường nữa. Mặt đất đầy bụi bẩn và gồ ghề, nó khiến cậu ấy nhớ đến.....cậu ấy có ở trong ngõ không? Điều đó cũng sẽ giải thích những giọng nói và những chiếc xe hơi.

Cậu ấy rất muốn khóc, muốn gọi ai đó đến cứu, liệu nhân viên xã hội có tin những gì cậu bé nói không?

Sẽ không ai đến cứu cậu bé cả.

Và khi anh ta nhìn thấy cậu, người đàn ông lớn tuổi rất có thể sẽ đổ lỗi cho cậu ta về những vết thương trên người, cậu sẽ bị tống trở lại chỗ cũ chứ?

Ngay cả với tất cả những điều đó trong tâm trí, cậu bé biết mình phải làm gì. EunSoo đã cố gắng hết sức để về nhà.

Vì vậy, với một hơi thở run rẩy, EunSoo ép mình lên bằng cách sử dụng bức tường phía sau, từ từ đẩy người đứng dậy.

EunSoo rên rỉ khi cảm thấy cơ thể đau hơn nữa. Cậu ấy cảm thấy nặng nề, những kẻ đó đã đánh cậu tệ đến mức nào?

EunSoo đau đớn nhưng vẫn cắn răng tiếp tục, khập khiễng về phía nơi cậu ta nghe thấy tiếng xe hơi và mọi người, bám vào tường và thùng rác để kéo mình đi xa hơn. Khi đến lối vào của con phố, cậu bé tóc đen bám chặt vào tường.

Cậu ấy nhìn xung quanh. Mặc dù tầm nhìn của cậu là một mớ hỗn độn mờ nhạt, EunSoo vẫn có thể, đại loại, nhận ra khu vực xung quanh.

Cậu ấy đứng trên vỉa hè, trên một trong những con phố nhộn nhịp nhất ở thị trấn Seoul. Cậu bé gần như muốn nôn mửa. Đèn neon ở khắp mọi nơi khiến cậu cảm thấy ốm yếu, gần như thế giới xung quanh đang quay cuồng. Với một cơn kìm nén, thiếu niên bắt đầu hành trình của mình đi bộ bên cạnh.

Tôi cần về nhà.

Tại thời điểm này, thời gian đã trôi qua. Đường phố trở nên yên tĩnh hơn. Con đường trở về nhà của EunSoo diễn ra chậm rãi, đôi chân lê từng bước.

EunSoo cuộn tròn trong chăn với khuôn mặt đẫm nước mắt. Tầm nhìn của cậu bé mờ đi ý thức trượt dần, cậu bé rơi vào giấc ngủ. Nhân viên xã hội của cậu đi vắng, ông ta có một chuyến điều động một tuần ra khỏi Seoul. EunSoo quá sợ hãi với những gì xảy ra cậu bé đã không ra khỏi nhà hai ngày rồi, chỉ ngồi đó chìm đắm với những suy nghĩ. Cơn ác mộng sau khi bị tác động vật lí bao phủ xung quanh cậu ấy, chìa khoá của một mảnh kí ức mà cậu bé đã quên đi. EunSoo đau khổ ôm đầu khi cậu không thể nhớ.

Rốt cuộc tôi đã làm cái quái gì? EunSoo đau khổ túm tóc, chắc chắn cậu bé đã gây ra một tội ác nào đấy.

Cậu ta vừa đến cửa của một cửa hàng tiện lợi phát sáng, nơi tỏa sáng rực rỡ trong khu phố kém phát triển và tối tăm. Với rất ít hoặc không có nỗ lực, EunSoo mở cánh cửa bên phải và bước vào, cười nhẹ vì cơ thể đã không còn đau nữa. Suy nghĩ của cậu bé dừng lại cùng với cơ thể khi mắt cậu ấy rơi về phía quầy tính tiền.

Cảnh tượng nhìn thấy trước mặt khiến da cậu ta sởn lên vì tức giận và ghê tởm. Nhân viên bán hàng tốt bụng, dễ thương và thấp bé đang bị Doo Lee và những tay sai của anh ta đe doạ. Rõ ràng là họ đang bắt nạt anh ta.

Doo Lee đưa điện thoại vào mặt cậu bé mũm mĩm. EunSoo đoán trong màn hình là một bức ảnh đáng xấu hổ và không phù hợp theo cách mà anh ấy phản ứng. Khuôn mặt của anh ấy trở nên đỏ khi anh ấy cắn môi.

Nước mắt đang đọng lại từ đôi mắt đen của anh ấy và chảy xuống đôi má hồng, đỏ bừng của anh ấy một vết bầm ở bên má phải. EunSoo cảm thấy cơ thể căng thẳng khi mọi tế bào trong cơ thể hét lên để cậu làm một việc.

Giải cứu anh ấy.

Tuy nhiên thiếu niên nhỏ bé bị áp đảo về số lượng và hạng cân. Điều đó vẫn không ngăn cản EunSoo nắm lấy một gói kẹo cao su ném vào người trước mặt. Kí ức cơ bắp chăng? Vì cậu bé hoàn toàn không muốn vướng vào rắc rối. Cậu ta đã bị Doo Lee bón hành mấy ngày trước nhớ chứ?


Cửa hàng, nơi từng chứa những giọng điệu thù hận và những tiếng thút thít thầm lặng, giờ đã im lặng. Đầu của họ nhìn chằm chằm vào người đàn ông nhợt nhạt và đôi mắt mở to. EunSoo đã phá vỡ sự im lặng bằng câu mà cậu ấy thốt ra với giọng điệu tức giận.

"Mày đang làm gì vậy? "

Không khí ngột ngạt và ngột ngạt hơn nữa trong cửa hàng nhỏ. Mọi cơ bắp trong cơ thể EunSoo đều cảm thấy căng thẳng, thần kinh của cậu ấy xuyên qua đầu. Cậu bé không phải là kiểu người sẽ sẵn sàng đối đầu, vì vậy cậu ấy đã ra khỏi vùng an toàn của mình.

Để ngăn anh ta, trong tâm trí cậu hỗn loạn và bị mắc kẹt ở đó, EunSoo đã tập trung lại tầm nhìn của mình vào thiếu niên, người là trung tâm của cơn thịnh nộ đang hình thành và nở rộ của - Doo Lee.

Khuôn mặt của anh ta biến thành một niềm vui thuần khiết khi nhìn thấy cậu bé mà anh ta đã đánh một vài ngày trước đó - cậu bé mà anh ta để lại trong một con ngõ đen tối và kinh tởm. Thiếu niên đã không đáp lại cái nhìn. Thay vào đó, đi về phía quầy màu trắng với một tốc độ tự tin và dữ dội.

Khi cậu ấy đến biểu cảm của bạn cùng lớp của thành một nụ cười nhếch mép bệnh hoạn khi anh ấy nhét điện thoại vào túi - duỗi thẳng tầm vóc và áo khoác của trường sau đó.

"Tao đã đặt một câu hỏi. Tại sao lại gây rối với anh ấy? " cậu ấy nói với một giọng điệu nhẹ nhàng, đặt tay lên mặt bàn.

Doo Lee tức nhăn mặt lắc đầu, nhổ nước bọt, cười khúc khích về phía nhóm của mình và một cái nhìn mệt mỏi đến từ người bán hàng. EunSoo nhăn mặt, nhưng vẫn giữ vững lập trường của mình.

"Tại sao mày không để anh ấy yên? " cậu ấy nhướn lông mày. Người đàn ông tóc đen, bóng mượt mỉm cười với một lòng tốt giả tạo đặc biệt.

" cái gì? Chúng mày tao nghĩ đã đến lúc để cho thằng chó đó xem nó đang ở vị trí nào " Doo Lee nói, đôi mắt anh ta nheo lại vì khó chịu.

Chết tiệt! Tôi phải làm gì? Tôi chỉ đến vì bim bim và nước ngọt.

EunSoo nuốt nước bọt và lùi lại, đến gần một kệ gần đó. Doo Lee và những người bạn của anh ta cười khúc khích và đẩy người nhân viên sợ hãi xuống, đi vòng qua quầy. Sau đó họ ra hiệu cho thiếu niên đi trước.

"Thôi nào. " Doo Lee nhấn mạnh các từ.

"Hãy xem mày có gì nào với cơ thể yếu nhớt đó " Kẻ bắt nạt ra hiệu cho những kẻ xấu của anh ta với một cái nghiêng đầu.

À chết tiệt...

Một người vung nắm đấm về phía khuôn mặt của cậu bé nhợt nhạt- nhưng cậu ta biết quá rõ phải làm gì. Cậu ta cúi xuống và lùi về phía lối vào chính, lướt qua cửa hàng với đôi mắt đầy hy vọng.

"Mày nghĩ mày sẽ đi đâu? " Một người tiến về phía cậu bé nhợt nhạt.

EunSoo cắn môi khi cậu ta cúi xuống và đá vào chân của thiếu niên nặng hơn trong một chuyển động, đưa anh ta ngã xuống. Bạn của anh ta nguyền rủa và giơ chân lên để đá chân lên người đàn ông thấp bé.
Tuy nhiên, EunSoo nhanh hơn, cậu bé đã nhảy lên và ném mình về phía máy nước nóng.

Doo Lee chế giễu từ quầy.

"Chúng mày làm cái chó gì vậy? Mỗi việc xử lí một thằng rác rưởi cũng làm đéo xong " Anh ta hét lên, khiến một sự tự tin dâng trào tràn vào ruột của cậu bé.

Anh ta có... hoảng loạn không?

EunSoo mỉm cười nhẹ nhàng và nắm lấy một chiếc cốc từ phía sau, đảm bảo rằng nó có kích thước lớn nhất. Sau đó, lấp đầy nó bằng nước nóng và hướng về phía người đang chuẩn bị nhào vào cậu.

"Mày có khát không? " Người đàn ông hỏi, nở một nụ cười giả tạo.

" Có " Một giọng nói trầm nhung cất lên.

Tất cả các thanh thiếu niên đều quay đầu về phía cửa kính đôi. Ở đó, có một người đàn ông cao lớn với mái tóc màu hồng nổi lên từ bóng tối của chiếc mũ trùm đầu mà anh ta đội.

"Cái gì?! Mày là ai? " Doo Lee hỏi.

"Một người ngoài cuộc và là người đã gọi cảnh sát về hành vi gây rối công cộng của một số người "

Đôi mắt của kẻ bắt nạt mở to vì sợ hãi.

"Chà! Hãy ra khỏi đây! "

Doo Lee và những người bạn của anh ta vội vã ra ngoài, để lại nhân viên cửa hàng và thiếu niên nhếch nhác quay đầu về phía máy nước nóng một mình với người đàn ông.

EunSoo cảm thấy nghẹt thở, cậu bé đột nhiên nhăn mặt. Mọi tế bào trong cơ thể cậu dường như ngừng hoạt động khi người đàn ông tóc hồng đó bước vào. Theo bản năng cậu bé ngay lập tức muốn trốn chạy, muốn tránh thật xa khỏi nơi đây. EunSoo xiết chặt lấy cốc nước trong tay, cậu toát mồ hôi.

Cậu ta theo dõi cuộc trò chuyện của người đàn ông và nhân viên cửa hàng.

"Cảm ơn anh " Nhân viên thu ngân nói với người đàn ông.

"Không cần phải cảm ơn tôi đã nhìn thấy sự hỗn loạn khi tôi đi ngang qua "

Với điều đó họ nói lời tạm biệt và người đàn ông đội mũ trùm đầu rời khỏi cửa hàng. Phải một lúc sau EunSoo mới thoát ra khỏi trạng thái trước đó. Cậu bé vớ lấy mấy món đồ đặt nó trước quầy thu ngân sau đó chưa kịp nhận lời cảm ơn của anh chàng. EunSoo đã chạy biến vào màn đêm, cậu bé thở dốc đáp xuống sàn. Một cơn rùng mình ớn lạnh hình thành trong cơ thể, cậu bé cảm thấy buồn nôn trước khi bụm miệng lao nhanh vào phòng tắm.

Giọng nói đó, không thể nào. EunSoo ôm chặt lấy đầu của mình, một mảnh kí ức len lỏi trong tâm trí.


Khi đi bộ đến trường, EunSoo đã bắt gặp người quen mới nhất của mình. Bây giờ cậu ấy đang đứng cạnh Daniel. Tâm trí cậu ấy trống rỗng; tuy nhiên, trái tim và linh hồn của cơ thể tràn đầy năng lượng. Lần đầu tiên, lo lắng đã không chiếm vị trí của nó trong ruột của cậu ấy.

Daniel có vẻ là một người tốt. Anh ấy không có điểm tương đồng với những người như Doo Lee và đám bạn của anh ta. Xung quanh anh ấy là một ánh sáng ấm áp, điều này giải thích tại sao rất nhiều người lại hướng về anh ấy.

EunSoo giữa sự ngưỡng mộ của mình, thừa nhận những cảm xúc kỳ lạ của cậu ấy đối với bạn cùng lớp và cũng là hàng xóm của mình. Cậu ấy nhận ra rằng có một cảm giác kỳ lạ lắng xuống ngực khi Daniel ở gần.

Thiếu niên rên rỉ và tự đập vào đầu của mình. Cái quái gì vậy... Cậu ấy chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây. Đúng không?

Tất nhiên sự bối rối và nhút nhát đã chiếm lấy cậu ta trước đây, nhưng không có gì yên tĩnh như thế này. Cậu ấy thậm chí không muốn đi sâu vào lý do tại sao và điều này đang xảy ra như thế nào. Cậu ấy quyết định chỉ lảng tránh nó.

Vâng, điều đó có lẽ đúng. Tôi không quen với điều này... Tôi đã bị những kẻ đó đối xử như rác rưởi...

Cảm giác tội lỗi đã thường xuyên du lịch trong ý thức, mắc kẹt trong tâm trí của cậu. Tuy nhiên, thiếu niên nghĩ rằng tốt nhất là nên tránh xa bọn họ. EunSoo tự coi mình là một con quái vật. Cậu ấy cảm thấy không thoải mái trong chính làn da của mình.

Hối tiếc là một từ mà cậu ấy thường liên quan đến. Theo nghĩa này, đó là để khám phá quá khứ của chính cậu ấy. Sự thiếu hiểu biết thực sự đôi khi thực sự là niềm hạnh phúc.

EunSoo thở dài và tăng tốc để bắt kịp Daniel, cậu bé nghe nói Daniel đã hạ gục Zack Lee vào mấy ngày trước. Lúc đó EunSoo đang đau khổ chật vật trong ngôi nhà vì những kí ức bị sáo trộn.

Lớp học chậm và nhàm chán đối với cậu bé, thấy mình gần như chìm vào giấc ngủ, và sẽ có, nếu không có cây bút chì của Zoe đập vào bàn. Âm thanh nhẹ nhàng đi kèm với tiếng tích tắc của đồng hồ và giọng nói đơn điệu của giáo viên.

May mắn thay, chuông cho bữa trưa reo.

EunSoo đã thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục trên đường lên sân thượng. Cậu ấy đã rất gần để bỏ qua phần còn lại của lớp nếu chuông không kêu. Cậu ấy đã dành khoảng thời gian tiếp theo để ăn và nhìn chằm chằm nhẹ nhàng trên bầu trời. Tâm trí lang thang tự do, lạc vào một biển suy nghĩ mà không thể tìm thấy câu trả lời.

Bài hát lạc quan và giọng hát ngọt ngào của ca sĩ vang lên trong tai EunSoo. Giọng hát và lời nói của ca sĩ lười biếng bơi quanh đầu cậu ấy, gần như vang vọng. Đôi mắt cậu ấy thu hẹp trong một ánh mắt tập trung; tuy nhiên, khuôn mặt có một biểu hiện của sự bình yên. Một hạt mồ hôi nhẹ lăn xuống mặt trong khi má cậu ấy chuyển thành màu hồng và tim cậu bé đập nhanh. Thiếu niên khéo léo di chuyển cánh tay của mình, những ngón tay nắm chặt vào cục tạ mà cậu bé đang cầm.

Không khí trong phòng trở nên ẩm ướt và ngột ngạt khi thời gian trôi qua. EunSoo không bận tâm mặc dù. Chắc chắn, tóc của đã bắt đầu dính vào trán và cậu bé buông tạ kết thúc buổi tập luyện của mình.

Mình phải đạt được và vượt qua giới hạn của mình mặc dù... Làm thế nào để có thể tự bảo vệ bản thân nếu mình thậm chí không tập luyện?

Suy nghĩ của cậu ấy nhanh chóng và vội vã, giống như hơi thở của cậu bé. EunSoo nhăn mặt, cơ bắp của cánh tay co giật và căng thẳng một cách không tự nguyện.

Trọng lượng mà học sinh tóc đen cố gắng nâng lên rất nặng nề. Vì vậy, trong sự vội vàng EunSoo đã cố gắng hết sức để trở nên mạnh mẽ hơn những gì cậu có thể đạt được.

"Cái đó hơn ba lần trọng lượng của bạn." Giọng nói phát ra từ sau đầu cậu ấy. Trong sự giật mình cậu bé đã thả lỏng tay, nhanh chóng hai bàn tay mạnh mẽ nắm chặt thanh kim loại và đặt nó lên giá đỡ. EunSoo nhanh chóng ngồi dậy và quay lại, thở nhẹ nhàng. Mắt mở to khi nhìn thấy ai đang đứng trước mặt mình.

Zack Lee!

Cậu bé ấy lấy tai nghe im lặng của mình ra, bài hát giờ đã kết thúc. Bạn cùng lớp của cậu ấy lùi lại một chút và khoanh tay lại. Chiếc áo ba lỗ anh ấy mặc ướt đẫm mồ hôi trong khi khuôn mặt anh ấy lấp lánh dưới ánh đèn phòng tập thể dục. Rõ ràng là anh ấy cũng đang tập luyện.

"Bạn sẽ chỉ nhìn chằm chằm vào tôi thôi? " Giọng của Zack rất sắc sảo. Anh ấy nhướng mày và nghiêng đầu. Những sợi tóc trên trán anh ấy rũ sang bên trái khuôn mặt anh ấy.

Cậu bé nhợt nhạt với một cơn ho bối rối và lúng túng, đứng dậy và bắt đầu với đôi bàn tay mệt mỏi và run rẩy, cậu ấy đặt những quả tạ hình tròn trở lại giá đỡ gần đó. Sau đó thở dài và lướt ngón tay qua tóc. Zack ngân nga từ phía sau và bắt đầu tung những cú đấm vào một chiếc túi đấm gần đó.

"Bạn biết đấy anh bạn, bạn... hơi kỳ lạ."

Điều này đã thu hút sự chú ý, cậu bé ngừng thu thập đồ đạc của mình và quay sang võ sĩ quyền anh. " Cái gì cơ? "

EunSoo bối rối trước nhận xét của cậu bạn cùng lớp, sao anh ta lại nói vậy?

"Đầu tiên " Zack hạ xuống một vài cú đấm, đôi mắt anh ta nheo lại thành một cái nhìn tập trung, trước khi tiếp tục. "Bạn đến trường này, trở thành mục tiêu cho bạn bè của tôi, bỏ học, kết bạn với học sinh tóc vàng câm, biến mất nhiều hơn và trở lại tập luyện và rõ ràng là tăng sức mạnh. Bạn thật là một kẻ lập dị."

Những lời nói của anh ấy đã gây ra một cơn khó chịu bùng phát trong mọi tế của thiếu niên tóc đen. Cậu bé nhíu mày trước những lời nhận xét.

"Tôi không thấy mình kỳ lạ. Như thể bạn đã theo dõi tôi vậy " cậu ấy nói. Không khí bây giờ thậm chí còn căng thẳng và nóng hơn.

Zack rút những cú đấm của mình ra khỏi túi và đối mặt với EunSoo.

"Bạn đang giấu điều gì đó và tôi không tin tưởng bạn Các cô gái có thể bị lừa nhưng tôi thì không. Chỉ cần tránh xa Mira. Tôi không muốn những rắc rối của bạn ảnh hưởng tới cô ấy " Anh ta lẩm bẩm trước khi bỏ đi, sau đó dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn EunSoo.

"Ngoài ra, Tôi đã thấy cách bạn để mắt đến học sinh mới. Tôi nên thay đổi tuyên bố của mình từ lập dị thành đáng sợ "

Với điều đó EunSoo bị bỏ lại một mình trong căn phòng ảm đạm và có mùi. Do adrenaline của cậu ấy ngừng lại, không khí mát mẻ bắt đầu khiến cậu bé nổi da gà nhưng cậu ấy không thể tập trung vào điều đó. Đôi mắt đen mở to và quét phòng tập thể dục xung quanh cậu ấy. Những suy nghĩ về lời nói của Zack bơi lội một cách hỗn loạn trong tâm trí, cảm thấy đau bụng lo lắng không thể chịu nổi và cậu bé run rẩy.

"Cái quái gì vậy...? " Giọng cậu ấy nhẹ nhàng, và đầy bối rối.

Tôi không... Không, không... đó chỉ là một sự hiểu lầm lớn... Tôi không...

EunSoo biết quá rõ cậu ấy đang cảm thấy gì trong khoảnh khắc này. Cậu bé phủ nhận mọi nhận xét trước đó của anh chàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro