Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2


EunSoo mở cửa nhà một cơn gió đêm mát lạnh ập đến. Cậu bé thở dài ngồi xuống trước khi bị tiếng động lộn xộn và một giọng nói thức tỉnh.

" Xin lỗi tôi vừa mới chuyển đến đây, chúng ta là hàng xóm " Một giọng nói đánh thức EunSoo từ trong suy nghĩ. Người trước mặt là một cậu trai cao lớn, phải nói là cực kì đẹp trai? EunSoo lúng túng cậu không biết phải làm gì.

" Ờm..... ừ .... " EunSoo lắp bắp nhận ra cậu không có cặp kính dày cộm và mái tóc dày bị vuốt ngược lên trên.

" Tôi là Daniel Park " Cậu trai trước mặt thấy EunSoo lúng túng thì lên tiếng.

" Hwang EunSoo " Cậu bé nhẹ giọng giới thiệu, rồi lại cúi gằm mặt xuống đất. EunSoo căng thẳng nắm chặt tay vào quần.

" Ừm tôi có một người bạn cùng phòng nữa cũng tên là Daniel Park " Daniel lên tiếng, anh chỉ vừa khám phá ra cơ thể mới mọi thứ trong nhà bây giờ rất lộn xộn. Bất ngờ nhất là khi mở cửa ra lại nhìn thấy một người đang ngồi đối diện. Cậu bé trước mặt có khuôn mặt thanh tú đôi mắt hơi xưng và nhễ nhại mồ hôi.

" Ờm chắc cậu... tiếp tục đi tôi phải dọn dẹp mọi thứ đã " EunSoo nghe cậu trai trước mặt lên tiếng, cậu bé cũng ngẩng mặt lên rồi gật đầu trước khi bước vào nhà và đóng cánh cửa lại sau lưng. Để rồi khi chìm vào giấc ngủ còn đang dang dở, cơn ác mộng lại tiếp tục.

EunSoo ngồi ở bàn với đôi mắt lim dim khi cậu ấy xem giáo viên của mình giảng bài ở phía trước lớp. Cậu ấy cảm thấy kiệt sức cảm giác như thể cậu ấy đang tách ra khỏi chính căn phòng mà cậu đang ngồi. Những giấc mơ cản trở tiềm thức của EunSoo vào đêm hôm trước liên tục lóe lên trước đôi mắt đen tối, mệt mỏi. Chúng là một lời nhắc nhở đau đớn, khiến cậu cảm thấy đau khổ và ruột gan như bị đảo lộn.

Cậu bé nhìn xuống đôi bàn tay mảnh khảnh, nhợt nhạt của mình, tầm nhìn của EunSoo dao động, trở nên mơ hồ. EunSoo thực tế có thể nhìn thấy máu vẽ lên ngón tay của mình đêm đó và ngửi thấy mùi sắt và khói dày đặc xuyên qua không khí.

Căn phòng đột nhiên cảm thấy nóng, rất, rất nóng. Để giữ bình tĩnh, thiếu niên rời mắt khỏi bàn tay run rẩy và nhìn quanh phòng.

Giáo viên vẫn đang giảng dạy về chủ đề xu hướng thời trang trong suốt những năm qua, và học sinh vẫn đang lắng nghe hoặc làm điều gì đó khác vì buồn chán. Cậu bé cảm thấy nhẹ nhõm nhìn lại giáo viên.

Tuy nhiên, suy nghĩ vẫn tràn ngập xung quanh cậu bé. Tại sao lại lo lắng ngay từ đầu? Không có học sinh nào trong căn phòng này biết về Hwang EunSoo đúng không? Cậu ấy thậm chí sẽ làm gì, sẽ phản ứng như thế nào nếu phải đối mặt với những lời buộc tội về quá khứ của mình? Những suy nghĩ này khiến EunSoo cảm thấy lo lắng.

Cậu có bỏ chạy không?

Nghe có vẻ là điều hợp lý để làm, phải không?

Tâm trí EunSoo trở nên hỗn loạn hơn. Tuy nhiên đã sớm bình tĩnh lại bởi một suy nghĩ xác định. Nếu có ai biết, tin đồn sẽ lan truyền ngay bây giờ. Nhịp tim của EunSoo chậm lại với tốc độ bình thường khi cậu ấy thư giãn.

Vâng, không có gì phải lo lắng ngay bây giờ. Đó là nhiều năm trước, và tên của cậu ấy bị chặn khỏi vụ án, vụ án đó giờ là riêng tư sẽ không ai biết được. Một bàn tay chạm vào vai khiến thiếu niên nhảy dựng cả về thể chất và tinh thần. Cậu bé quay sang bên cạnh là một thiếu niên tóc vàng cao lớn. Đôi mắt của anh ấy bị che khuất bởi mái tóc của anh ấy, và cậu cau mày bối rối trên khuôn mặt nhợt nhạt của mình. EunSoo nhìn xuống vai cậu ấy nơi một bàn tay, được trang trí bằng đồ trang sức đắt tiền. Người đàn ông rút tay lại và gật đầu về phía cửa, EunSoo lướt mắt về hướng đó.

Cậu ấy cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên trong sự bối rối. Các bạn cùng lớp của họ đã rời đi, cùng với giáo viên của họ, để ăn trưa.

Đã đến lúc đó rồi?! Chết tiệt

Trước khi thiếu niên lùn có thể tiếp tục suy nghĩ của mình, Jay đã đứng đợi ở trước cửa. Cậu bé thở dài đứng dậy kéo ghế, kéo mình ra khỏi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.


Ngay sau khi ăn tối xong, EunSoo làm việc quanh nhà, hoàn thành các công việc hàng ngày.

Đầu tiên là dọn dẹp phòng tắm, đeo một đôi găng tay dành cho phòng tắm trước khi lau sạch mặt bàn và xung quanh nhà vệ sinh, sau đó quét và lau chùi. Sau đó, cậu ấy bỏ găng tay đi và tập trung vào đồ giặt, máy giặt và máy sấy được đặt thuận tiện trong cùng một phòng.

Cậu bé lấy quần áo trong giỏ quần áo bẩn của mình và đặt chúng vào máy màu trắng, mở một chai màu vàng và đổ một lượng nhỏ xà phòng màu xanh, có mùi thơm lên quần áo sau khi đo lượng cần thiết bằng nắp.

Sau khi máy giặt bắt đầu quay, EunSoo dọn dẹp phòng khách và cũng là phòng ăn, rời khỏi nhà bếp lần cuối.

Khi cậu ấy hoàn thành công việc cuối cùng, các món ăn, cậu bé tập trung trở lại vào quần áo của mình bước vào phòng tắm, rửa và lau khô tay trước khi chạm vào quần áo sau khi đã được làm sạch đặt vào máy sấy, thở dài nhẹ nhàng khi quay trở lại phòng của mình.

" Lớp học hôm nay, chúng ta có một học sinh mới!"

Ánh mắt của EunSoo rời khỏi mặt bàn và hướng về phía trước lớp học. Trước tất cả các học sinh đứng một anh chàng cao lớn, đẹp trai. Tóc anh ấy sẫm màu, nước da trắng và đôi môi có màu hồng mềm mại. Anh ấy trông vừa vặn thực sự là một tác phẩm nghệ thuật. Sau khi tất cả họ nói một lời chào nhỏ, anh ấy đi tới chỗ ngồi bên cạnh thiếu niên.

Đáng ngạc nhiên, trái tim của EunSoo bắt đầu đập dữ dội. Cái gì? Một cơn rùng mình chạy xuống cột sống của EunSoo khi tất cả học sinh trong lớp đều rời sự chú ý xuống bên dưới chỗ mà hàng xóm của cậu, Daniel Park đẹp trai sáng chói đang ngồi.

" Ồ xin chào không ngờ cậu cũng học ở đây. Chúng ta là hàng xóm nhớ chứ? " Daniel niềm nở quay sang chào hỏi cậu bé, EunSoo như người mất hồn lắp bắp rồi gật nhẹ đầu trước khi quay lại nhìn chằm chằm vào mặt bàn thân thiết của mình.

Cậu bé đã làm rất tốt trong công việc giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất trước khi bị phá hỏng bởi thanh niên trước mặt. Daniel Park đẹp trai tốt bụng rất tích cực trong việc lôi kéo cậu bé tội nghiệp khỏi vùng an toàn yên tĩnh trong lớp học để đến nhà ăn nhộn nhịp của trường. Mặc dù đã gửi ánh mắt cầu cứu tới người bạn duy nhất của mình nhưng cậu bạn tội nghiệp Jay Hong cũng không thể làm gì trước sự nhiệt tình của Daniel.

" Vậy là cậu cũng mới chuyển tới đây thôi? " Daniel hỏi cậu bạn trước mặt, người đang bấu chặt hai tay vào nhau. Lần gặp đầu tiên EunSoo không có cặp kính dày, mái tóc hất lên để lộ cả khuôn mặt. Còn giờ EunSoo trông nhút nhát cố gắng trốn tránh mọi thứ.

" ừm " EunSoo lên tiếng, cậu bé cảm thấy sau lưng mình ớn lạnh. Mọi sự chú ý đều dồn hết về nơi Daniel Park đang ngồi, EunSoo thì lại không may mắn là hàng đính kèm do ngồi đối diện.

Tôi muốn về nhà. EunSoo âm thầm cầu nguyện trong lòng. Sự chú ý của Daniel đã chuyển qua Zoe khi cô nàng niềm nở bên cạnh anh ta. Cậu bé liền thấy đó là cơ hội của mình, ngay lập tức EunSoo đứng dậy rời đi.

Hầu hết các học sinh đang ăn trưa hoặc trong lớp học của họ, vì vậy đi bộ đến nhà vệ sinh của cậu bé sẽ là một hành trình nhanh chóng và dễ dàng. Thiếu niên nhợt nhạt không bận tâm đến sự im lặng đi cùng trên đường đến đó. Cậu ấy bước đi yên tĩnh đã giúp những suy nghĩ tò mò đi lang thang tự do.

Một cơn ớn lạnh đi xuống cột sống của EunSoo khi nghe câu nói vang vọng trong tâm trí cậu ấy. Một kí ức mà cậu ấy đánh mất, lỗ hổng kí ức khi cậu ấy đến nhà tù vị thành niên nơi cậu được theo dõi sát sao.

Đừng quên những gì đã xảy ra với bạn. Tất cả họ đều có vẻ tốt ngay từ đầu. EunSoo thở dài trước những suy nghĩ của cậu ấy, rất muốn kết bạn, được chấp nhận, cảm nhận tình yêu thương.

Đêm xảy ra sự cố đó đã thức dậy trong tâm trí. Hình ảnh máu, khói và đôi mắt khá đẫm nước mắt đã nắm lấy trái tim cậu. Một nút thắt chặt hình thành trong bụng cậu bé nhỏ nhắn. Miệng của cậu bé trở nên khô khốc. Cậu ấy đã cố gắng lấy lại những kí ức bị quên lãng ấy. Tuy nhiên, cảm giác tội lỗi, sợ hãi và tức giận bao trùm tâm hồn không cho phép cậu ta bình tĩnh lại, thở phào.

Tại thời điểm này, EunSoo đã dừng lại và nhìn xung quanh. Đôi mắt nâu sẫm của tràn ngập sự tuyệt vọng khi nhìn thấy không có bất kỳ máy bán hàng tự động hay vòi nước nào trong tầm mắt.

Mẹ kiếp, chỉ cần nhanh chóng vào phòng tắm và-

"Ồ, hãy nhìn những gì chúng ta có ở đây " Một bàn tay siết chặt vai EunSoo khiến cậu ta nao núng và quay lại. Đôi mắt mở to khi nhìn thấy những kẻ lên tiếng là ai. Những người bạn của Zack Lee!

Cậu bé nhỏ nhắn quay lại phía sau khi cậu siết chặt hai tay lại sau lưng nhìn lên ba người họ qua hàng mi với đôi mắt mở to và nụ cười khó chịu, họ trở lại với những nụ cười tinh nghịch khi họ nhìn xuống.

Học sinh, người mà cậu coi là người đứng đầu nhóm, đã nhướng mày. Sau đó, anh ta vuốt lại mái tóc nhọn, gel, tối màu của mình bằng bàn tay tự do của mình, ban cho người kia một nụ cười vui tươi hơn sau đó. "Cái nhìn đó có là sao vậy hả? " Anh ấy tuyên bố, nghiêng người về phía trước.

EunSoo nhướng mày và ngả người ra sau. "Ý bạn là gì? " Thiếu niên hỏi, nghiêng đầu sang một bên. Học sinh tức thình và lắc đầu, nhìn đi chỗ khác một lúc trước khi tập trung trở lại với cậu bé lo lắng.

Không khí xung quanh họ dày đặc, dày đặc với một sự căng thẳng khó xử. Đôi mắt của Hwang EunSoo rung lên, cậu bé bối rối. Thiếu niên nhỏ hơn nhìn sang bên trái, thấy mình không thể duy trì giao tiếp bằng mắt với bạn của Zack Lee.

Vì vậy, EunSoo lúng túng đứng dưới ánh mắt của thiếu niên khác, không thể trả lời. Miệng cảm thấy khô, nhưng đáng ngạc nhiên là cậu ấy cũng thấy khóe môi co giật - cố gắng nở một nụ cười nhỏ. Tình huống mà cậu đang gặp phải khiến cậu ấy muốn cười nó gần như hài hước với mức độ khó xử của nó.

Tuy nhiên, trước cả sự khó chịu và bối rối mà EunSoo cố gắng kìm nén không muốn được chú ý. Học sinh tóc đen nâng cằm lên và nhìn về phía cậu, nghiêng người vào gần. Đôi mắt của họ gặp nhau trong một tình thế thậm chí còn khó xử hơn.

Khuôn mặt của EunSoo đổ mồ hôi vào thời điểm này. Cậu ấy muốn quay lại và bỏ đi - để không bao giờ muốn đặt mắt đến đám này nữa. Tuy nhiên, bàn chân của cậu ấy dường như gắn chặt với mặt đất và cơ thể cứng lại vì lo lắng. Cậu ấy không chắc chắn phải làm gì và cả điều gì sắp xảy ra. Cậu sắp bị bắt nạt chứ? Vì tình huống này chắc có vẻ là như vậy? Bọn họ hoàn toàn giống mấy kẻ sẽ làm như vậy.

Tất cả bọn họ đều đang đứng ở một hành lang hẻo lánh, và bữa trưa chỉ mới bắt đầu. Chàng trai nhợt nhạt nhận ra trong khoảnh khắc đó rằng cậu ta phải đưa ra một kế hoạch, vì nếu có bất cứ điều gì sai trái.

Nếu tôi hỏi anh ấy ý anh ấy là gì thì sao? Aish.. nhưng nếu anh ấy nghĩ tôi đang cố làm cho anh ấy trông ngu ngốc thì sao? Chết tiệt! Điều này thật khó chịu...

Sau khi xoay sở để xây dựng lòng can đảm của mình, EunSoo cảm thấy vô cùng ngu ngốc. Rõ ràng, cậu ấy không phải là người duy nhất không biết phải làm gì vì hai người bạn đằng sau người nọ bắt đầu xáo trộn xung quanh.

"Này uh, Doo Lee, mày đang làm gì vậy? Mày không định chơi thằng nhóc à? "

Bất kể cơn thôi miên nào mà Doo Lee này đang ở trong tâm trí đã biến mất, bởi vì anh ta lắc đầu giơ nắm đấm lên.

"À, đúng rồi. "

EunSoo mở to mắt. Chết tiệt!

Cậu ta cố gắng kéo người kia ra, nhưng vai chỉ bị nắm chặt hơn. Cơn đau buốt lan xuống cánh tay và qua xương cổ khiến cậu bé cắn môi và bắt đầu phản khảng.

"Tại sao lại làm vậy? Tôi thậm chí không quen mấy người? " cậu bé cố gắng lên tiếng nhưng nhanh chóng bị dập tắt bởi nắm đấm của Doo Lee giáng xuống bụng, EunSoo gập người giữ mình khi cậu ấy bị nghẹn và ho.

"O-ouch, chết tiệt. " cậu ta thút thít, lùi lại khi cảm thấy bàn tay nắm chặt vai mình buông ra.

EunSoo đã nỗ lực để lấy lại chính mình, vì vậy cậu ấy có thể quay lại và bỏ chạy. Tuy nhiên, những nỗ lực của cậu bé ấy đã được chứng minh là vô ích khi một chiếc giày tối màu, bóng bẩy đâm thẳng vào bên hông của cậu ấy.

Lần này cậu ấy ngã xuống, đầu đập xuống sàn. Một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi đôi môi hồng hào của cậu ấy và nước mắt giờ đang chảy xuống đôi má đỏ ửng. Lực mà thanh niên kia thể hiện khiến cậu ta thở hổn hển, cố gắng lấy lại hơi thở sau khi bị đạp.

Cậu bé cố gắng đứng dậy, nhưng cùng một chiếc giày đá cậu đã ấn xuống ngực. Tầm nhìn của cậu bé tóc đen bắt đầu mờ đi khi thế giới của cậu ấy quay quanh khi cậu ấy nhìn lên, có thể mơ hồ nhận ra khuôn mặt nhăn nheo của Doo Lee. Nụ cười nhếch mép vui tươi vẫn còn hiện diện, nhưng đôi mắt của anh ấy... chúng có một cái nhìn nham hiểm hơn nhiều đối với chúng. Giống như niềm vui tàn bạo.

Một tiếng thút thít khác rời khỏi môi khi cảm thấy giày của thanh niên kia ấn mạnh hơn vào xương ức của cậu ta.

" làm ....ơn " EunSoo nghẹn ngào, nắm chặt chiếc giày giữ chặt cậu ta xuống đất. Doo Lee nhìn đi chỗ khác, cười nhếch mép và cười khúc khích với đám bạn của anh ta, lắc đầu trong sự hoài nghi giả giễu. Phản ứng của anh ấy chỉ khiến cậu bé trở nên bối rối và thất vọng hơn.

Cậu ấy cảm thấy nhỏ bé, dễ tổn thương.

Giống như... giống như...

Đêm đó.....

Doo Lee nhìn xuống một lần nữa và chế nhạo.

"Bây giờ tao cá là không có thằng đầu vàng hay thằng học sinh mới quanh mày? "

Sau khi không nhận được câu trả lời, anh ấy hỏi và lắc đầu trước khi tiếp tục. "Chà, tao đoán tao sẽ kết thúc việc này trước khi bữa trưa kết thúc. "

Với điều đó, anh ta giơ nắm đấm và giáng một cú đấm khác vào mặt EunSoo. Cậu ấy không biết đã qua bao lâu nhưng sau nhiều cú đấm được thực hiện vào mặt và cơ thể, EunSoo đã bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro