Chương 10
Bên trong toà nhà bốc mùi hôi thối, làm cậu bé nhớ đến căn phòng ẩm mốc ở nhà tù vị thành niên. EunSoo cố gắng xua đi suy nghĩ trong đầu và chú ý đến trước mặt. Yohan tay không mở cánh cửa sắt khiến cậu bé và Daniel ngạc nhiên. Cuối cùng chó của họ không có ở đó, một người đàn bà xông thẳng vào lấy lũ mèo và chạy đi. EunSoo đuổi theo bà ta lên tầng trên sau đó cậu bé gặp cánh cửa sắt tương tự. EunSoo bối rối sau đó Daniel đã copy y chang Yohan để mở cửa. Bọn họ đập cửa nhưng bên trong nhất quyết không chịu ra mặc dù tiếng chó sủa đã chứng minh chó của họ đang ở bên trong.
Daniel gọi cảnh sát nhưng họ không giúp được gì, cậu bé thấy vậy đi về phía đối diện lấy đà sau đó phóng thẳng về phía cửa đạp thật mạnh. Cánh cửa rơi xuống là lúc chó mèo bên trong ùa ra, Eden chạy thẳng về phía EunSoo. Cậu bé giật điện thoại trên tay Daniel và đầu thú.
"DANIEL! EUNSOO! Hãy đến thăm tôi ở Nowon lần sau! Chúng ta có thể là kẻ xấu nhưng chúng tôi không bao giờ cắn bạn bè của mình..." Johan sau đó cho cả hai xem Logo ở lưng. " Chúng tôi là GodDog. " Anh ấy nói thêm và đôi mắt của Daniel mở to khi nghe những gì anh ấy nói.
Nhân viên xã hội đã nói với cậu bé, không được dính vào bất cứ rắc rối gì. Vậy mà hôm nay cậu bé lại dính vào hai rắc rối, phá hoại tài sản đã bị phạt 500.000 won. Sau đó là tuỳ tiện kết bạn và biết được anh chàng là người đứng đầu của một băng đảng tội phạm ở phía Bắc. EunSoo có lẽ sẽ hạn chế nhiều chuyện lại, ở yên trong nhà như ông Park đã nói.
Kể từ ngày xảy ra tai nạn, Daniel thì vẫn bất tỉnh trong bệnh viện. Jiho chắc chắn phải đối mặt với bản án, anh ta chắc chắn sẽ bị đưa đến nhà tù vị thành niên. Nơi cậu bé từng ở 3 năm, những tù nhân ở đó chắc chắn sẽ không để anh ta yên. Dù không được tiếp xúc với các tù nhân khác nhưng cậu bé có thể nhìn thấy được tình hình trong đó. EunSoo thì lên cơn sốt cao sau đó và cũng nhập viện vào nằm chung với Daniel. Cậu bé hoàn toàn hôn mê làm cho ông Park bất ngờ, các bác sĩ chỉ nói bệnh cũ của cậu ấy tái phát. Cậu ấy sẽ tỉnh nhưng sớm hay muộn tuỳ vào bản thân cậu bé.
" Vâng tôi đã nghe thưa ông Hwang, cậu chủ bất tỉnh đó là bệnh cũ. Một năm nay cậu ấy hoàn toàn bình thường, tôi chỉ sợ cậu ấy sẽ nhớ lại." Ông Park thở dài cúp điện thoại sau đó, nhìn cậu bé bất tỉnh trên giường. Ông nghe nói bạn của cậu bé cũng bị tai nạn hôn mê hiện tại cũng được chuyển đến phòng riêng.
EunSoo may mắn tỉnh dậy sớm và xuất viện về nhà, Daniel lớn cũng tỉnh dậy và đến trường còn EunSoo thì không. EunSoo đang ngồi trên ghế nắm đầu suy nghĩ về cơn ác mộng trong lúc cậu bé hôn mê. Chợt có một cô bé cầm theo một con vịt vàng chạy tới chỗ cậu.
" Papa."
"Ôi trời? Em có nhầm anh với ai khác không?" Cậu hỏi bé gái với giọng điệu nhẹ nhàng và dịu dàng. Cô gái bước về phía cậu với nụ cười ngọt ngào nhất trên khuôn mặt khiến cậu bé tan chảy. EunSoo nhấc cô bé lên khỏi mặt đất và mỉm cười đáp lại.
"Papa" Cô ấy vui vẻ gọi một lần nữa khiến cậu bé cười khúc khích.
"Em bị lạc à?" EunSoo hỏi và cô ấy chỉ ôm lấy cậu bé thật dễ thương, làm tan chảy trái tim, điều này thật quá đáng yêu và cậu bé thật sự muốn giữ đứa trẻ một lúc.
"Yenna!!" Một cô gái hét lên gọi tên đứa bé và cậu bé nghĩ rằng cô ấy chắc chắn đang đi tìm cô bé.
" Crystal?" EunSoo ngạc nhiên khi người đến là cô ấy.
" Vậy là cậu trông đứa bé khi bố đứa trẻ đi làm?" EunSoo ôm Yenna trong vòng tay.
"Pa!" Yenna lại gọi khiến cậu bé mỉm cười khi đang chơi đùa với cô bé trên tay. Crystal im lặng một lúc vì cô không biết phải nói gì trong tình huống như thế này.
"Chà! kiểm tra ví của con khốn này!"
"Thấy chưa? Tao đã nói với mày rằng có đồ đắt tiền!"
Cậu bé không sẵn sàng chiến đấu và chỉ giữ Crystal và đứa bé ở phía sau trong khi cậu chỉ thẳng thắn nhìn chằm chằm vào nhóm các cô gái đột nhiên kéo họ vào một nhà vệ sinh công cộng khó chịu, nơi bọn chúng hút thuốc và cảm thấy mát mẻ về bản thân.
"Cậu ổn chứ? Crystal?"
"Ừ.."
"Con bé thì thế nào?" Crystal hỏi và liếc nhìn cậu ấy và Yenna có vẻ đang tận hưởng mọi thứ mặc dù cả ba người đều rơi vào tình huống tồi tệ. Cậu ấy mỉm cười với em bé và giữ nguyên khuôn mặt đó vì nếu cậu cau mày, Yenna cũng có thể khóc.
"Con bé đó ồn ào quá..."
"Tôi cực kỳ ghét trẻ con."
"Ồn ào quá..."
Điều này thật tệ, Crystal không nghĩ EunSoo có thể chiến đấu, cậu bé trông không giống một người biết đánh nhau. Với lại cậu ấy mới xuất viện trước đó. Điều này sẽ không tốt cho sức khỏe của EunSoo và Yenna, họ nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
EunSoo nhìn áo hoodie của họ với hình một con chó hoang đang cắn logo cây thánh giá, cậu có cảm giác như mình đã nhìn thấy logo đó ở đâu rồi nhưng tôi không thể nhớ ra ngay. Tất cả lũ khốn đó đang nhìn chằm chằm vào ba người họ như thể họ là một nhóm thảm hại mà bọn chúng có thể dễ dàng gây rối. Họ liên tục nói những điều thô lỗ về Yenna và tất cả những đứa trẻ khác.
"Tôi cho mấy người cái ví hay để bọn tôi đi." Crystal lên tiếng, sau đó cô ấy đặt tay lên vai và dẫn cậu bé ra khỏi nơi đó trong khi phớt lờ những cô gái phía sau nhưng trước sự ngạc nhiên.
"Mày đang nói cái gì thế hả con khốn?!"
"Cho bọn tao cái ví? Mày nghĩ bọn tao là ăn xin à?"
Họ đã nói với cô ấy nhưng cô ấy vẫn bình tĩnh và có vẻ như cô ấy không quan tâm đến lời nói của họ cho đến khi một cô gái khác cố gắng lôi kéo cậu và Yenna. Cậu ấy nhanh chóng né và trừng mắt nhìn cô ta.
"Đừng có động một ngón tay vào Yenna." Cậu ấy chỉ lẩm bẩm trong khi né xa họ. EunSoo chỉ mỉm cười và có vẻ như cậu ấy không muốn Yenna nghĩ rằng họ đang gặp nguy hiểm.
"Crystal???"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?!"
Eli chạy về phía họ và EunSoo ôm Yenna trên tay nhìn những cô gái đang cố làm hại họ trước đó. Ngay khi lũ khốn đó nhìn thấy anh ấy lao về phía hướng của chúng, chúng cảm thấy xung quanh anh ấy như có một dòng suối bất ngờ ập đến. Những cánh hoa anh đào bay về phía họ khiến họ dừng lại và nhìn anh chàng đẹp trai bước vào.
"Các người là ai?! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!" Eli hỏi trong khi thở hổn hển như đang đuổi theo một tên trộm nào đó nhưng xét về ngoại hình thì có vẻ như anh ta vừa tan làm và vội vã chạy đến nơi này thì phát hiện ra Crystal và Yenna không ở cùng một chỗ.
"Anh ấy thật quyến rũ khi thở dốc!!!"
"Anh ấy cũng nói chuyện như một quý ông đấy!!"
Những cô gái trước đó bắt đầu hâm mộ những nét hấp dẫn của Eli.
" Crystal! Yenna!! Các bạn có ổn không?!" Eli lo lắng hỏi họ và tự hỏi làm thế nào mà họ lại rơi vào tình huống đó. Ngay khi anh đến gần nơi họ đang ở, sự hiện diện áp đảo của cậu bé đã thu hút anh khiến anh không thể rời mắt. Anh cảm thấy như đóa hồng nở rộ trong buổi chiều êm đềm của mùa thu và khi quay người lại, cảm giác như sau khi lá rụng trên mặt đất, mùa xuân đến thật nhanh và mọi thứ đều nở rộ.
Cậu bé nhìn anh ấy một cách bối rối vì cậu bé đã lâu không gặp anh chàng. Cậu không thốt ra lời nào mà chỉ thẳng thắn nhìn lại anh ấy. Mặt khác, Eli không biết mình đang mơ hay đột nhiên bắt đầu ảo giác nhưng ở đó... Cậu bé vẫn xinh đẹp tỏa sáng như ngày nào.
"EunSoo...?" Anh ngập ngừng gọi tên và nhìn cậu bé mong cậu gọi lại tên anh ấy như cậu vẫn thường hay gọi.
" Eli, chào." EunSoo lên tiếng, anh chàng đứng dậy và đột ngột ôm, khiến cậu hơi bối rối nhưng cũng vui vẻ vòng một tay ôm lại anh khi cảm thấy thoải mái với sự ấm áp và cảm giác mơ hồ mà anh đang mang lại.
"Không sao đâu, cậu cứ từ từ nhé. Tôi rất vui vì cuối cùng cậu cũng đã quay lại." Anh ấy thì thầm vào tai EunSoo như thể anh ấy dường như biết ơn hơn vì cuối cùng cậu đã tỉnh dậy sau hôn mê.
"Này?! Thợ làm tóc!"
"Mẹ mày, đồ khốn kiếp?!"
"Mày nghĩ mày đang đi đâu vậy??"
"Nhìn xem mày đã làm gì với tóc của tao này?!"
Một người lạ ngẫu nhiên đi về phía nơi Eli, Crystal và cậu bé bị mắc kẹt. Anh chàng này rất tức giận khi cho mọi người thấy chuyện gì đã xảy ra với mái tóc của mình vì dịch vụ tồi tệ của Eli. Khi nhìn thấy cái đầu hói của anh chàng với một ít tóc ở rìa, cậu cảm thấy choáng váng trong giây lát và chợt nhớ lại kỷ niệm về lễ hội trung học Jaewon, trong đó có rất nhiều cô gái xếp hàng đến tiệm cắt tóc của Eli và một số cô gái thậm chí còn để tóc hề nhưng họ hài lòng với nó.
"Hmmm..." Cậu bé ậm ừ và chỉ nở một nụ cười trên môi dù cảm giác như đang xảy ra chiến tranh với hàng chục quả bom hạt nhân nổ tung trong đầu.
"Cậu ổn không, EunSoo?" Eli hỏi khi nhận thấy cậu có vẻ đang bị đau. Anh ấy có thể dễ dàng nhận thấy nét mặt của cậu bé thay đổi như thế nào khi cậu đột nhiên im lặng và Crystal có thể biết rằng có điều gì đó không ổn xảy ra với bạn.
" Không sao chỉ hơi nhức đầu thôi" EunSoo nói. Sau đó, ra hiệu cho Eli đối đầu với khách hàng của anh ấy vì anh ta đã tức giận sau lưng anh ấy.
"A! Thưa ngài!" Cuối cùng Eli cũng chú ý đến khách hàng của mình vì anh chàng này khá bực tức với kết quả cuối cùng của mái tóc của mình. Phiên bản của riêng Eli làm cậu thấy buồn cười khi nhìn lâu hơn vào mái tóc của anh chàng.
"Hãy tử tế!!"
"Nó trông rất hợp với bạn!"
"Bạn sẽ khiến nhà thiết kế tóc sợ hãi!"
Crystal cảm thấy khá tiếc cho anh chàng trong khi những con chó cái khác lại bảo vệ Eli và thậm chí còn khen ngợi anh ta về kỹ năng tạo kiểu tóc.
"Gần đây tôi đang nghiên cứu phong cách mới và nó được gọi là Cuộc đời chông gai'. Nó rất thịnh hành vào mùa thu này đấy nhé. Anh cứ tin tôi." Eli giải thích vì anh ấy tự tin với phong cách tuyệt vời của mình mà những con chó cái ở góc rất thích và ủng hộ anh ấy. Anh chàng Dongsan không thích những gì mình nghe được và thậm chí còn nghe thấy những người của mình đang cười khúc khích sau lưng.
"Đm đưa kéo đây! Tao cắt cho mày kiểu giống hệt nhé!!" Dongsan giận dữ mắng Eli và muốn anh ta thử kiểu tóc này nhưng Eli từ chối.
"Này, oppa. Nhưng không phải Yohan cử anh đi tìm thứ gì đó sao? Anh có chắc mình có thời gian để cắt tóc không?" Một trong những cô gái hỏi khi họ trừng mắt nhìn anh chàng đang kéo chiếc áo hoodie lên, che đi cái đầu hói của anh ta.
"Yohan..." cậu tự lẩm bẩm và nhớ ra những người ở trước mặt là GodDog.
"Vậy chúng ta có gì ở đây?" Anh chàng Dongsan vừa sửa lại tóc xong liền đi tới đối mặt với nhóm họ và bao vây để tránh họ chạy trốn và cầu cứu nhưng ai cần cầu cứu? Cùng lắm EunSoo vào lại nhà tù vị thành niên mấy năm nữa thôi?
"Con béo đó đối xử với chúng em như ăn xin á?!"
"Em chẳng xin mà nó đã đưa ví cho bọn em rồi!"
"Còn thằng nhóc đó hất bọn em ra á!!" Ngay khi mớ hỗn độn vừa mới bắt đầu, Yenna bắt đầu khóc và cậu bé đã bế đứa bé dỗ và im lặng một lúc. Cậu bé chỉ đứng bên cạnh Eli trong khi giữ Crystal ở gần.
"Argh! Ồn ào quá! Một đứa bé đang làm gì ở đây vậy?!" Dongsan phàn nàn và cậu bé chỉ nhìn anh chàng trước khi cố gắng làm cho Yena vui vẻ dù đang trong hoàn cảnh khó khăn.
"Tôi xin lỗi, Yena chỉ mới 3 tuổi thôi." Eli trả lời khi anh bế cô bé từ tay cậu ấy và cố gắng ngăn cô bé khóc nhưng sau đó Dongsan cố gắng đá vào con gái của Eli chỉ để người bố phải nhận đòn cho con gái mình. Cả EunSoo và Crystal đều ngạc nhiên vì anh chàng này dường như không có chút thương xót nào ngay cả với những đứa trẻ nhỏ.
"Ồ đó là con gái mày à? Tao cũng là một đứa trẻ. Tao chỉ mới 203 tháng tuổi." Dongsan nói với Eli khi anh ta đang cười toe toét như một tên khốn.
"Mày là học sinh cấp ba mà đã có con rồi, tự hào lắm nhỉ?"
" Thế thì phải biết đường mà đeo bao vào." Dongsan liên tục ném những lời lẽ ác ý vào Eli nhưng anh chàng dường như không hề cảm thấy bị xúc phạm chút nào và Crystal mới là người bị xúc phạm thay cho Eli nhiều hơn. Cậu bé hơi lo lắng vì Yenna đang ở giữa hai chàng trai đó và cậu không muốn bé gái bị tổn thương chút nào. Khi EunSoo chuẩn bị đón Yena khỏi tay Eli, anh chàng mỉm cười nhìn Dominic và anh ta dường như không có ý định gây sự khi con gái anh ta ở quanh đó.
"Hả? Định bật à?..."
"Tôi xin lỗi vì suy nghĩ thiển cận quá." Eli xin lỗi, khiến mọi người trong phòng ngạc nhiên. "Nhưng anh có thể hạn chế được không.. ? Con tôi có thể sẽ nghe những lời lẽ không hay đó." Eli nói thêm trong khi bịt tai Yena lại và bé gái lúc đó cũng ngừng khóc và dường như đang thắc mắc chuyện gì đang xảy ra.
"Haha! Mày nghĩ làm bố ngầu thế hả?Ngay từ đầu đéo đẻ nữa là xong rồi!" Anh chàng cười khẩy với Eli. "Đó là lý do tại sao ...." Sau đó anh ghé sát vào tai Eli và thì thầm. "Tao mới phá" Anh ấy cười thêm như một kẻ điên. Với những lời đó, Eli nhớ đến khuôn mặt của người yêu trong quá khứ, khóc khi cô cực lực phản đối việc phá thai. Cô không muốn điều đó xảy ra và lúc đó Eli không chịu trách nhiệm cho đến khi sự việc khủng khiếp đó xảy ra...
"...Tôi xin lỗi." Anh ấy chỉ đơn giản đáp lại lời nhưng có vẻ như Eli đang nói lời xin lỗi với người tình cũ của mình khi nhớ lại lời nói của cô ấy vào đêm đó khi mối quan hệ của họ ngày càng xa cách. Cậu bé quan sát khuôn mặt anh ấy có thể dễ dàng biết rằng lúc đó anh ấy đang nghĩ đến điều gì khác, cậu bé đặt tay lên vai anh ấy và anh ấy chỉ nhìn EunSoo với nụ cười giả tạo đó.
"...Không sao đâu, ít nhất cậu cũng đã chịu trách nhiệm." EunSoo đã nói với anh ấy và sau đó, cậu ấy yêu cầu anh ta đưa Yena cho cậu vì việc giữ cô ấy khi đối mặt với một tên côn đồ nào đó là không tốt.
"Trông cũng được mà cứ như thằng ngu vậy."
"Lại còn nhận là bố đéo có tự trọng hay sao? Haha!"
Ngay khi nhận được Yena từ bố nó, cậu đã muốn mời hai người còn lại rời khỏi nơi này vì điều đó không tốt cho sức khỏe của đứa bé. Nơi này bẩn thỉu và một số gã và ả đang hút thuốc bên trong.
"Dongsan, hãy...thả họ đi."
"Tại sao phải lãng phí thời gian với anh ta?"
"Đi có được không? Tôi nghĩ Yena đang bị lạnh." Eli lẩm bẩm trong khi Crystal lo lắng rằng lời nói của anh ấy có thể khiến họ thực sự tức giận. Cậu đang chơi với Yena và thậm chí còn không dám nhìn Dongsan thì anh ấy đột nhiên kéo tóc cậu bé ra sau nhìn thấy Yenna và định châm lửa....
"Phải dạy cho nhóc con như..." anh còn chưa kịp nói hết câu thì Eli bất ngờ đấm vào mặt anh khiến anh nuốt điếu thuốc trên miệng. Dongsan khá bất ngờ trước đòn tấn công bất ngờ và điếu thuốc trên miệng vẫn đang bốc khói.
"Dập thuốc đi Yenna đang ở đây cơ mà." Eli giận dữ cảnh báo anh chàng trông hơi khác so với trước đó.
Crystal bị sốc trước những gì vừa xảy ra khi cậu bé quan sát tất cả những kẻ bất tỉnh trên mặt đất, vẫn bịt mắt và tai của Yena. "Cậu ổn chứ, Crystal?" nhẹ nhàng hỏi cô gái và giúp cô ấy đứng dậy khỏi mặt đất, cô ấy có vẻ khá sốc đến mức không thể trả lời cậu.
'Cái gì? Cái quái gì vậy?! Đó không phải là đấm bốc, đấu vật hay taekwondo hay thậm chí là Jujitsu?! Tôi chưa bao giờ thấy điều gì như vậy trước đây!! Đợi đã... đó có phải là Võ thuật không?!' Crystal nghĩ khi nhìn Eli, người thậm chí không thể đối mặt với ba người họ vào thời điểm đó. Lúc đó anh ấy dường như đang nghĩ đến điều gì đó và có thể biết rằng đó không phải là điều gì dễ chịu.
'Anh cho đến lúc chết...vẫn là một tên đầu gấu mà thôi' anh nhớ lại những lời đó một lần nữa và nó khiến anh siết chặt nắm tay và cảm thấy như mình không thể thay đổi con người thật của mình.
"Eli..." cậu ta gọi tên anh ấy khi giao Yenna cho Crystal. Cậu nhìn quanh nơi đó và hơi ấn tượng rằng anh ấy có thể dễ dàng hạ gục tất cả chúng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Cậu bé muốn khen ngợi anh ấy nhưng có vẻ như đó không phải là điều anh ấy cần nghe.
"Eli..." EunSoo gọi lần nữa nhưng anh chàng không muốn nhìn. Anh ấy không muốn cậu bé nghĩ về anh ấy như một kẻ cặn bã chỉ thích chiến đấu đặc biệt khi anh nhớ lại việc cậu bé không thích dính vào rắc rối như thế này. Anh ấy ngập ngừng nhìn sang và đồng thời anh ấy cảm thấy xấu hổ khi cậu nhìn thấy anh ấy trong trạng thái đó." ....Xin hãy nhìn tớ." EunSoo nói thêm và anh ngập ngừng làm theo.
"Cảm ơn." Cậu bé di chuyển tay từ vai lên má anh ấy, anh ấy có vẻ hơi thất vọng với chính mình nhưng anh ấy chỉ đặt tay lên tay cậu ấy và không nói thêm lời nào trong một lúc ngắn.
"Cậu ổn chứ?" Anh ấy vừa hỏi vừa vuốt tóc cậu bé để xem liệu có vết thương nào không vì anh ấy có thể chỉ muốn tống ai đó xuống địa ngục nếu thiếu niên trước mặt bị thương nhưng điều đó không cần thiết chút nào.
"Tớ ổn." Cậu trả lời và anh chàng chỉ bình tĩnh lại khi vùi mặt trong vòng tay cậu bé , anh ta vẫn không thể tin được đây là sự thật. Lúc anh ấy nghe tin EunSoo đột nhiên hôn mê anh ấy đã rất lo sợ.
"Cậu là thật, phải không?"
Mặt trời đã chuẩn bị chào tạm biệt để lại một màu vàng cam trên bầu trời. Yohan quan sát cảnh hoàng hôn khiến anh nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên với EunSoo, một cậu bé mà anh tình cờ gặp ở bệnh viện. Cậu ta khác so với lúc trước nên Yohan đã rất ngạc nhiên và điều kì lạ là cậu ta không hề nhớ gì cả. Thế giới vận hành một cách kỳ lạ đến mức anh không nhận ra rằng anh không thể buông bỏ những cảm xúc không ngừng nảy nở. Trong quá khứ và ngay cả bây giờ dù EunSoo chẳng nhớ gì cả nhưng lần gặp đầu tiên đó đã giúp đỡ anh rất nhiều.
Nếu tình cảm của anh ấy là hoa thì có lẽ anh ấy sẽ mở được một cửa hàng hoa. Anh đang im lặng chờ đợi trên băng ghế thì người anh đang đợi cuối cùng cũng đến. Anh tựa khuỷu tay lên đầu gối và nhìn anh chàng với vẻ mặt nghiêm túc.
"Vậy... Hãy gia nhập God Dogs." Sau đó anh ấy nhìn người mới đến và nhìn thẳng vào mắt anh ta. "Park Daniel." Anh ấy nói thêm khiến anh chàng nhìn mình, anh ấy không trả lời mà thay vào đó là một ánh mắt ngạc nhiên nhưng ngập ngừng.
"Lúc trước cậu nói cậu sống với mẹ đúng không?" Yohan nhớ lại.
"Chúng ta có rất nhiều điểm chung." Anh ấy nói thêm và nhớ lại nhiều điều mà Daniel đã nói với anh ấy khi họ gặp nhau lần đầu tiên. "GodDog sẽ không cắn bạn của mình, vào lúc cậu giúp tôi tìm Eden thì cậu đã là bạn của tôi rồi." Yohan giải thích và anh ấy có vẻ thích anh chàng này sau khi sự cố về con chó xảy ra, anh ấy nhận thấy tiềm năng ở anh ấy nên muốn Daniel Park tham gia cùng anh ấy.
"Chúng ta vẫn là bạn bè phải không?" Yohan vui vẻ nhìn anh chàng, hào hứng khi nghe câu trả lời của anh và anh muốn nghe một câu trả lời tích cực từ anh vì sẽ lãng phí thời gian nếu anh từ chối.
"Hiện tại tôi có bốn người đang làm việc cho tôi. Họ sẽ đến đây sớm thôi, chúng ta có thể nói chuyện cùng nhau." Anh ấy hào hứng nói với anh ấy rằng đây chỉ là một loại trò chơi mà anh ấy sẽ tập hợp rất nhiều bạn bè để chinh phục thế giới nhưng đây không phải là điều đơn giản chút nào.
"Yohan"
"Yohan"
"A! Họ đây rồi! Somang và Heemang..." Yohan quay lại nhìn đàn em của mình và Daniel cũng làm như vậy, Yohan hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy.
" Ước vọng và hi vọng cái đéo gì?"
" Bố mày là tuyệt vọng."
" Và địa ngục nhé."
"Là mày hả? Hot Dog hay God Dog gì đó?" Logan trừng mắt nhìn anh ấy trong khi anh ta thả tên to lớn mà anh ta vừa đánh bại trong quán karaoke ra.
"Bố sẽ cho mày nôn cả đêm luôn." Vin jin cũng nói rằng anh ấy cũng hơi khó chịu vì hôm đó Mary đã khó chịu với anh ấy, đặc biệt khi đám rác rưởi đó đến và bắt đầu gây ra một chút lộn xộn. Yohan vẫn còn hơi sốc và cố gắng xử lý chuyện quái đang diễn ra đột ngột như vậy.
"Những kẻ xấu."
"Đều ở đây hết rồi nhỉ? Daniel, cậu ổn chứ?" Vasco xuất hiện cùng với Jin Jang đang rất sợ hãi. Tay Vasco đặt trên vai anh để đảm bảo rằng anh chàng sẽ không thể thoát khỏi anh.
"V-Vasco! Tôi đã nói gì với bạn nhỉ? Tôi đã nói với bạn rằng họ sẽ ở đây." Jin Jang nói với anh với vẻ sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt, điều đó một lần nữa khiến Yohan ngạc nhiên vì anh không thực sự mong đợi rằng mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro