Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


Thiếu niên gầy gò nắm lấy quai cặp sách đầu cúi xuống đứng trước cổng của một trường trung học nổi tiếng, trường trung học Jae Won. Xung quanh là nhưng tiếng thì thầm của đám học sinh làm thiếu niên xiết lấy quai cặp. Mặt trời chiếu sáng trên làn da tái nhợt của cậu bé, phản chiếu lên cặp kính dày cộm được mái tóc dày che phủ. Tâm trí cậu bé trống rỗng, sau đó là sự lo lắng và hoài nghi. Chiếc xe đen đằng sau dần hạ kính xuống, một người đàn ông nhìn chằm chằm vào cậu.

Nó làm cậu cảm thấy bối rối, EunSoo bước về phía trước cố gắng không chạm mắt với bất kì ai. Thiếu niên tóc đen quan sát xung quanh cố gắng tìm một biển hiệu nào đó có chữ 'Bộ Phận Thời Trang' trên đó.

Lớp học ồn ào tiếng cười nói, cậu nhóc run rẩy đứng trước cửa đấu tranh tư tưởng về việc mở cửa ra sẽ làm gián đoạn sự ồn ào trước đó. Nhưng cuối cùng cậu bé vẫn phải mở cánh cửa trước mặt. Ngay khi cánh cửa được mở mọi thứ liền trở lên im lặng.

" Hwang EunSoo?" Một giọng nói cất lên đánh tan sự im lặng. Nhận được cái gật đầu của cậu bé giáo viên liền giới thiệu học sinh mới với cả lớp trước khi nhíu mày nhìn vào tập hồ sơ dày của cậu.

" Được rồi hãy ngồi chỗ đó" giáo viên chỉ về phía cuối lớp nơi mà một cậu học sinh tóc vàng đang ngồi. EunSoo lặng lẽ tiến tới chỗ ngồi mới, sau khi để cặp sách xuống cậu để ý thấy giáo viên vẫn đang chăm chú nhìn mình thì liền cúi mặt xuống. Có lẽ ông ta đã đọc được gì đó từ hồ sơ của cậu.

Suốt buổi đó EunSoo cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất. Cậu bé nhớ tới lời mà nhân viên xã hội đã nói với cậu trước khi xuống xe.

" Đừng tham gia vào bắt cứ rắc rối nào, hãy cố gắng tránh xa được chứ? Giao tiếp xã hội một chút sẽ giúp ích cho cậu. Ngoài ra đừng cố gắng đi đâu cả, mọi hành động của cậu đều được theo dõi. Tôi sẽ đến đón cậu sau giờ tan học, chỉ cần đứng yên trước cổng"

EunSoo im lặng cậu không giám ngước mắt lên nhìn sợ sẽ chạm phải ánh nhìn của một ai đó. Anh chàng ngồi cạnh cậu cũng im lặng. Cậu có nên chào hỏi không?

Thở dài nhẹ nhàng, EunSoo nhìn ra xa khỏi cửa sổ và xung quanh lớp học mới của mình. Căn phòng có kích thước khá lớn và sạch sẽ không có một chút graffiti nào. Căn phòng cũng có ánh sáng vàng, mờ, hầu như không chiếu sáng vào học sinh và gây ra ánh sáng ấm áp cho bất cứ thứ gì có thể chiếu vào. Tuy nhiên, các cửa sổ trên tường đối diện với cửa trượt cung cấp một lượng lớn ánh sáng để chiếu sáng căn phòng.

Cậu thích cách bố trí của lớp học, nó được sắp xếp và đẹp. Nó hoàn toàn trái ngược với phòng giam ở nhà tù vị thành niên cũ của cậu ấy. Chỉ nghĩ về điều đó thôi đã khiến ruột gan cậu cồn cào, gần 3 năm sống trong nơi ánh sáng không chiếu đến. Một mình một căn phòng tối cách ly với những tù nhân khác. Chỉ là cậu không thể nhớ mình đã làm gì để được nhà tù gọi là trường hợp đặc biệt.

Khi nhìn quanh phòng, cậu cũng thấy các học sinh khác đang liếc nhìn, cậu gặp phải nhiều phản ứng. Một số cô gái liếc nhìn trong khi những người khác trừng mắt hoặc nhìn EunSoo với đôi mắt thông cảm. Không muốn tiếp xúc với đôi mắt của họ, cậu ấy nhìn lại về phía cửa sổ và chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Chà, có vẻ như không ai muốn tiếp cận EunSoo. Ngay cả sau khi giáo viên rời đi.

"HI!! Tên tôi là Zoe!" Với một chút nao núng, EunSoo quay đầu sang trái bắt gặp một cô gái với nụ cười rạng rỡ và đôi mắt lấp lánh với sự thích thú. Mái tóc ngắn đặt trên vai cô ấy tỏa sáng nhẹ nhàng cũng như nụ cười trắng ngọc trai và tự tin của cô ấy. Dường như có một luồng khí tự tin và lòng tốt xung quanh khung hình nhỏ nhắn của cô ấy. Cô ấy tò mò, rõ ràng, không muốn gì hơn ngoài việc chào đón học sinh mới. EunSoo cũng muốn làm quen với cô ấy, và thậm chí còn chào cô ấy, nhưng thay vào đó lại ngậm miệng và quay lại về phía cửa sổ. Cậu bé lúng túng không muốn giao tiếp xã hội.

" Uh... cậu không nghe thấy tôi à?" Zoe hỏi khẽ và cười khúc khích. EunSoo bấu chặt hai tay vào nhau cậu bé không biết phải làm gì. Chợt một tiếng động vang lên thu hút sự chú ý của cậu bé. Là một thanh niên tóc đen với đôi mắt sắc sảo có vẻ vừa bị đánh thức từ giấc ngủ.

" Im lặng coi con bitch" Âm thanh đó đã cứu rối EunSoo khỏi sự lúng túng khi tiếng chuông vang lên cậu bé ngay lập tức phóng ra khỏi lớp.

Sau khi chạy ra khỏi lớp, EunSoo tiến về phía nơi, cậu ta cho là, nhà ăn của trường? Chỉ cần đi theo các sinh viên khác và hòa nhập. Người đàn ông nhỏ nhắn suy nghĩ, chải mái tóc đen của mình ra khỏi chiếc kính dày cộm trên khuôn mặt nhỏ.

Sự chú ý của EunSoo đã bị thu hút và tập trung lại bởi những bước chân đột ngột và ồn ào, ổn định đến từ phía sau.

Cậu ta siết chặt tay nhìn lại và nhận thấy rằng một nhóm các chàng trai, tất cả đều mặc cùng một bộ trang phục. Mẹ kiếp, họ trông giống như những tên xã hội đen. EunSoo cắn môi và quay về phía trước trong sự lo lắng, thời gian của cậu bé ở trung tâm giam giữ vị thành niên đè nặng lên trái tim và tâm trí.

Cậu bé không muốn bất kỳ rắc rối nào, và chắc chắn không muốn trở thành trung tâm của sự chú ý. Chỉ cần tiếp tục quan tâm đến bản thân đừng nhìn chằm chằm vào bất cứ thứ gì hay bất cứ ai, bạn sẽ an toàn. Cậu bé ấy tự nghĩ, tăng tốc một chút để kiếm cho mình một thứ gì đó bỏ bụng.


EunSoo đứng trước nhóm sinh viên mà cậu ấy từng thấy trước đấy. Họ không chỉ mặc cùng một bộ quần áo, mà họ còn có vẻ nghi ngờ khi nhìn chằm chằm vào cậu ấy. Người lãnh đạo, người đã nắm lấy vai cậu ta, cúi xuống cho đến khi họ cách xa nhau vài mét.

EunSoo hơi run rẩy cậu ấy cảm thấy ngột ngạt, những thanh thiếu niên còn lại đứng chắn xung quanh chỉ giúp cậu ấy rùng mình hơn. Bàn tay của cậu bé cảm thấy ẩm ướt khi chúng thắt chặt trên quần của cậu. EunSoo đã cố gắng giữ bình tĩnh, cậu đã cố gắng giảm sự chú ý nhưng có vẽ điều đó không khả thi.

Do đó, cậu ấy tập trung vào người đàn ông trước mặt. Đôi mắt đen của người lãnh đạo nhìn chằm chằm vào cặp mắt lo lắng nhưng trừng mắt của EunSoo. Thiếu niên thấp hơn đổ mồ hôi, cậu bé sẽ bị bắt nạt sao?

Sau những gì có vẻ như là mãi mãi, nhưng chỉ trong vài giây, người đàn ông xăm mình đã nói.

"Bạn thật xinh đẹp, bạn có phải là kẻ xấu không? Giọng anh ấy trầm và lời nói của anh ấy được giữ với giọng điệu nghiêm túc.

Mặc dù EunSoo không thể hiểu rõ những gì người kia đang hỏi, khuôn mặt của cậu bé vẫn trở thành một màu hồng đậm khi mắt cậu bé mở to. Câu hỏi thật kỳ lạ đối với cậu ấy nhưng bằng cách nào đó nó lại gợi lên một kí ức nào đấy sâu thẳm trong tâm trí, EunSoo đã lấy lại sự tập trung của mình nhắm mắt lại với thiếu niên và nhướng mày.

" ...c...cái gì? " cậu bé nghẹn ngào nhẹ nhàng, tóc mái của cậu ấy rơi nhẹ nhàng trên cặp kính của mình.

Tuy nhiên, thanh niên cao hơn đã không để những lọn tóc che mắt cậu ấy. Với bàn tay nắm lấy vai EunSoo anh ta buông ra và đẩy những sợi tóc mái ra khỏi khuôn mặt của cậu bé nhợt nhạt.

"Bạn có phải là kẻ xấu không? " Anh ta hỏi một lần nữa, vẫn giữ ánh mắt và giọng điệu đáng ngờ của mình.

Khi nhận ra những gì anh ấy đang hỏi, những ký ức về quá khứ đã bùng lên trong suy nghĩ của cậu ấy. Những cơn bốc hỏa chạy khắp cơ thể khi cậu ấy di chuyển ra xa người kia. Một cơn rùng mình chạy xuống cột sống của cậu ấy ngay khi cậu ấy nhìn lại người đàn ông. EunSoo lắc đầu và nhanh chóng lùi lại giữ một khoảnh cách với người trước mặt.

" Tôi vừa mới đến đây, tôi không có vấn đề với bất kì ai cả " Cậu bé nói xong liền nắm lấy chai nước và rời đi.

EunSoo ôm chặt cặp sách ngồi trước cổng trường trung học Jae-Won. Mặt trời chiếu xuống cậu ấy và môi trường xung quanh khi một cơn gió nhỏ lướt qua tóc cậu bé. Những tia sáng phản chiếu trên đường phố đã gây ra một ánh sáng chói khó chịu.

Tuy nhiên cậu bé không hề bận tâm chỉ tập trung vào những gì cậu ấy xem là thế giới khác và phong cảnh mới xung quanh cậu ấy. Các sinh viên ôm nhau hoặc trao đổi thân mật khi họ rời đi, trong khi những người khác chơi xung quanh và đi chơi. EunSoo đang quan sát ngôn ngữ cơ thể và lời nói của họ và không nhận ra một số từ đã được nói do thời gian cách ly xã hội quá lâu? Mặc dù thanh niên tóc đen đã lên kế hoạch không nói chuyện với họ và sử dụng nó, cậu bé nghĩ rằng vẫn sẽ rất vui khi nghiên cứu nó.

EunSoo thở dài hài lòng khi mặt trời được che chắn bởi những đám mây dày, mịn ở trên, mỉm cười nhẹ nhàng với chính mình, tận hưởng làn gió nhẹ giúp anh ấy mát mẻ.

Khoảnh khắc yên bình của cậu ấy nhanh chóng bị gián đoạn bởi âm thanh của chiếc xe đen nhanh chóng đỗ trước mặt cậu. Kính xe từ từ hạ xuống người đàn ông trong xe vẫy tay với cậu ấy và ra hiệu cho cậu lên xe. EunSoo loạng choạng đứng dậy mở cửa xe và ngồi vào.

" Vậy một ngày ở trường của cậu thế nào? " Nhân viên xã hội nói với EunSoo khi cửa kính được nâng lên và chiếc xe lăn bánh. Cậu bé im lặng một lúc rồi lắc đầu, ông Park thở dài tiếp tục tập trung lái xe. EunSoo chuyển sự chú ý của mình về phía cửa sổ nơi khung cảnh dần thay đổi từ nhộn nhịp sang yên tĩnh. Một loạt căn nhà hiện ra trước mặt nơi đây những căn nhà xập xệ san sát nhau. Cậu bé ngước nhìn căn nhà trước mặt, không quá tồi tàn, đứng đợi nhân viên xã hội lục tìm chìa khoá mở cửa.

" Từ giờ cậu sẽ ở đây, chúng tôi sẽ thay phiên nhau tới đây để giám sát cậu nên đừng làm gì ngu ngốc " Ông Park mở cánh cửa cũ kĩ ra, bên trong ngôi nhà cũng không đến nỗi tệ. EunSoo đặt cặp sách xuống nhìn xung quanh một lượt trong khi ông Park sắn tay áo chuẩn bị cho việc cơm nước.

" Và đảm bảo cậu sẽ làm bài tập về nhà trong lúc tôi chuẩn bị bữa tối? " Tiếng nói vọng ra từ nhà bếp cách đó một tấm cửa kính mờ. EunSoo lôi ra từ góc một cái bàn gấp cũ kĩ cậu bé đổ từ trong cặp sách ra đống sách vở. Ngày đầu ở trường cũng không tồi tệ lắm, ước gì ngày nào cũng như vậy, đừng ai chú ý đến cậu bé cả. Có như vậy EunSoo mới có một cuộc sống mới được.


EunSoo buông bút nhìn qua ông Park. Ông ấy là một người đàn ông lớn tuổi, người rõ ràng đã làm việc trong cơ quan thực thi pháp luật trong một thời gian dài, có làn da rám nắng, đặc điểm khuôn mặt sắc nét đôi mắt của ông ấy đặc biệt giữ một vẻ ngoài thờ ơ, mái tóc sẫm màu. Cậu bé gặp ông ta lần đầu tiên ba tháng trước khi được thả ra.

Nhân viên xã hội của cậu ấy tự giới thiệu mình là một cựu bác sĩ tâm lí và bây giờ là một nhân viên xã hội vị thành niên, ngắn gọn và đơn giản với phần giới thiệu của mình, hoàn toàn không giả vờ nở một nụ cười, EunSoo kết luận rằng ông Park đang giữ kín thông tin về bản thân, có thể là do tính cách của ông vốn đã như thế. Vài ngày đầu ở nhà mới ông Park sẽ ở lại để giám sát và sau đó những ngày kế tiếp cậu bé sẽ tự quyết định cuộc sống của bản thân nhưng vẫn phải chịu sự giám sát của những cán bộ xã hội nào đó thỉnh thoảng vẫn tới để mắt đến cuộc sống của EunSoo.

Thời gian ở trường cũng nhàm chán như vậy, một điều được cải thiện là cậu bé đã giao tiếp với người bạn cùng bàn của mình. Bắt đầu bằng việc viết ra những mẩu giấy nhỏ vì EunSoo không chắc bản thân cậu có thể mở miệng để nói không. Cậu bé quá căng thẳng để giao tiếp mạch lạc với những người khác. May mắn là cậu bạn tên Jay này cũng như EunSoo, hai người sẽ thỉnh thoảng trao đổi một chút.

Jaynese? Đó là những gì EunSoo có thể hình dung khi giao tiếp với cậu trai tóc vàng. Một trong hai sẽ gật đầu khi nói chuyện, lớp học sẽ nhìn vào như thể họ đang xem kịch câm. Thỉnh thoảng EunSoo sẽ mấp mẽ một vài câu giao tiếp ngắn.

" ..... cậu... có đói không?.." EunSoo ngay lập tức im lặng bối rối, bên cạnh cậu Jay Hong gật đầu sau đó kéo ghế đứng dậy ra hiệu cho EunSoo. Cả hai ngồi tách biệt với thế giới sôi nổi của nhà ăn trường. EunSoo cúi mặt xuống với phần thức ăn của mình chậm rãi gặm nhấm, tổ hợp của hai người họ thật kì lạ không ai nói một câu nào cả mà chỉ chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Ít nhất có một người bên cạnh sẽ giúp cậu bé tội nghiệp giảm đi khả năng thành mục tiêu của bọn bắt nạt nhỉ?

EunSoo cảm thấy nóng, nóng đến cực kỳ. Những cú sốc điện chạy khắp cơ thể tương đương với những cú sốc của một người sử dụng máy sốc điện cậu bé run rẩy. Có vẻ như da cậu ấy đang cháy, tan chảy trên xương. Cậu ấy có thể ngửi thấy mùi thịt đang cháy. Mùi hương đáng lo ngại bao quanh làm cậu ta nghẹt thở.

Cậu bé muốn mở mắt ra, hét lên để nhờ nhân viên xã hội giúp đỡ nhưng cậu không thể di chuyển hoặc không thể nói. Những giọt nước mắt sợ hãi và đau đớn vắt qua đôi mắt đang siết chặt của cậu ấy và lăn xuống má. Đây phải là một giấc mơ, thức dậy! Thức dậy

Suy nghĩ của EunSoo chợt dừng lại khi nghe thấy giọng nói của ai đó. Rất quen thuộc. Sự run rẩy của cậu ấy trở nên tồi tệ hơn, giờ đây bị kiểm soát bởi nỗi đau và nỗi sợ hãi. Tất cả những gì thiếu niên biết là giọng điệu kỳ lạ của người lạ khiến cậu bé không khỏi sợ.

Giọng nói không biến mất. Nó chỉ trở nên to hơn và to hơn. Cho đến khi nó ở ngay trên đầu của EunSoo.

"EunSoo ". Người đó cất tiếng nói, giọng nói của người nọ trầm và kết hợp với giọng điệu độc ác. Cậu bé cảm thấy những lọn tóc đang đổ mồ hôi và dính vào trán của mình đang được chải. Cử chỉ rất dịu dàng và an ủi. Nhưng cậu ấy biết rõ hơn. Tâm hồn đau khổ của cậu bé biết đây thực sự là ai.

Hàm của EunSoo siết chặt khi cảm thấy tóc được nắm chặt và hơi kéo lên. Người không xác định được danh tính cười khúc khích và uốn cong cơ thể về phía trước cho đến khi họ nghiêng người ngay trên khuôn mặt của người kia. Những lời tiếp theo của họ đã khiến người đàn ông nhỏ bé rơi vào tình trạng kinh hoàng và sốc.

"Bạn đã làm tôi thất vọng sâu sắc ".

"Bạn biết điều gì sẽ xảy ra khi bạn phản kháng đúng không? Hửm "

Nước mắt rơi nhanh hơn, bây giờ cậu ấy bị kìm kẹp, bị ấn xuống dưới. Một bàn tay lần mò từ eo cậu vuốt ve lên trên, EunSoo giãy giụa lắc đầu. Hình ảnh trước mắt cứ nhoè đi, cậu không nhìn rõ mặt của người nọ. Người đàn ông phía trên anh ta mỉm cười rộng rãi khi thế giới sụp đổ và rung chuyển xung quanh anh ta.

EunSoo cố gắng mở miệng để hét lên nhưng cậu bé không thể. Hồi đó cậu ấy không bao giờ có thể, ngay cả bây giờ cũng tuyệt vọng không thể. EunSoo thậm chí chưa bao giờ có cơ hội chiến đấu để thoát ra ngay từ đầu.

EunSoo mở to mắt không gian xung quanh lặng im, cậu bé lồm cồm bò dậy bật đèn. Mồ hôi chảy ướt đẫm lưng áo, EunSoo ôm đầu quệt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro