Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dưới tán Tử Đằng

Lần đầu gặp nhau chúng ta vẫn là hai đứa trẻ.

Lê cái thân bầm giập và mệt mỏi, tôi ngã người dưới một gốc Tử Đằng tím biếc.

- Chết tiệt!

Tôi chửi thầm cái bọn cướp khốn nạn kia. Chúng canh ngay lúc tôi vừa nhận tiền công mà nhào tới. May mắn thay do tôi chống trả quyết liệt nên ý đồ của chúng không thành. Bù lại tôi trầy xước hết cả người.

Tay giữ chặt túi tiền, tôi lẩm bẩm rủa đám ôn thần chết tiệt ấy. Nếu không phải chúng đông quá thì tôi đã chả phải chạy vào rừng thế này.

Tầm mắt tôi mờ dần.

A, phải mau về nào, tối nay tôi sẽ mua chút gì đó ngon ngon cho mọi người.

...

Mở mắt ra lần nữa trời đã tối đen. Lạ thay, tôi không còn nằm trên mặt đất nữa mà đang đu đưa trên một cái võng bằng hoa Tử Đằng ở tít trên cây.

- CHUYỆN QUÁI QUỶ GÌ VẬY!?

Tôi thét lên trong hoảng hốt. Ừ thì cũng lắm là leo xuống thôi, làm quái nào tôi ở đây mới quan trọng! Ai đó bế tôi lên à?

- Cậu ồn thật đấy!

Tiếng con gái phát ra sau lưng làm tôi quay quắt lại. Quái! Con cái nhà nào mà lang thang giờ này?

Nhưng mà hình ảnh đập vào mắt khiến tôi suýt nữa lọt luôn xuống đất.

Đám dây hoa tử đằng đang nâng đỡ một cô gái nhỏ, chúng như có sức sống và chuyển động theo đứa trẻ đó.

Cô ta mặc bộ kimono trắng toát, tóc đen xõa dài. Đeo mặt nạ che đi khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt tĩnh lặng tím biếc như màu hoa tử đằng đẹp đẽ, xoáy sâu vào tâm hồn bất kỳ kẻ nào trong thấy.

Phải thừa nhận rằng tôi đã bị ánh mắt ấy hút hồn nhưng chỉ trong phút chốc thôi. Bởi lẽ tôi cảm thấy sự khác lạ nơi con bé đó.

Cả người cô ta cứ mờ mờ ảo ảo như sương như khói.

Tôi nhướng mày, nghiêm giọng hỏi.

- Ngươi là ai?

Tôi thủ thế dù trong tay chả có gì. Biết sao được, cùng lắm thì liều mạng nhảy xuống đất thôi.

- Cậu thấy có ai tự tiện vào nhà của người khác rồi chỉ mặt hỏi chủ nhà " Mi là ai " chưa?

Con bé nhướng mắt, nó tỏ vẻ khó chịu. Thấy nó không có ý hại mình tôi mới thả lỏng.

- Xin lỗi, đây là nhà của ngươi sao?

- Không hẳn.

Đám dây tử đằng đung đưa, nó mang con bé lại trước mặt ta.

- Ngươi tên gì?

Cô ta hỏi, chất giọng nghe thật mờ hồ, cứ như âm vọng từ đâu đó.

- Shinazugawa Sanemi. Còn ngươi?

- .... Không có.

Hả? Nó nói gì cơ?

- Không có tên thật hả?

Tôi hỏi lại, nó ngước tầm mắt về phía ánh trăng, màu tím càng đậm và u buồn hơn.

- Có lẽ có...nhưng quên rồi!

- Ngươi là gì? Không phải con người đúng không?

- Tôi là linh hồn.

- Vậy à.

Tôi thở dài, từ ngạc nhiên xen chút hoảng rồi thành mặc kệ. Thôi, nó không làm hại mình thì chẳng sao cả.

Hồi ấy tôi chưa biết tới quỷ, ngẫm lại nếu như bây giờ gặp tình huống vậy chắc cô ta bay đầu.

Đấy là nếu tôi có thể chém được đầu cô ả.

- Cậu đến đây làm gì, Sanemi?

Gì? Con nhóc đó kêu thẳng tên tôi luôn kìa!

- Ngươi vừa gọi thẳng tên một người mới quen đấy!

- Thì sao?

Con nhỏ nghiêng đầu. Tôi cá chắc nó không hiểu.

- Chưa ai nói với ngươi về vấn đề này hả?

Cô ta lắc đầu.

- Cậu là người đầu tiên tôi gặp sau khi thức dậy.

-.....

Thôi kệ thây cô ta, dẫu sao cũng chả phải con người.

Đang chán nản, đột nhiên tôi nghe tiếng động lạ.

Bụi cây rậm rạp phía bên trái rung động, tiếng xào xạt của lá khô rõ dần và khi thấy được thứ vừa đến tôi chỉ có thể trợn to mắt kinh hãi nhìn.

Một con gấu xám to lớn gấp đôi người thường với cái mồm đầy máu xuất hiện. Tròng mắt nó trừng lớn đầy sát ý, trên người còn có mấy vết sẹo dài. Nó gần như sẵn sàng nhảy bổ vào bất kỳ thứ gì cản đường nó.

- Con gấu đó rất hay đi qua chỗ này, cậu mà nằm đất thì giờ vô bụng nó rồi.

Không biết từ lúc nào con bé đã ở sát bên cạnh tôi. Giọng nói đột nhiên vang bên tai làm tôi giật mình rớt luôn khỏi cái võng.

Rất nhanh, mấy dây tử đằng bắt lấy cái chân và giữ tôi lại.

- Cậu phiền thật đấy.

- THẢ TA XUỐNG! ĐỪNG CÓ TREO NGƯỢC THẾ NÀY! CON NHÓC CHẾT DẪM KIA!

Tôi thét vào mặt cô ta, nhưng chẳng may nó lại đánh động con gấu.

Con vật ngước mắt nhìn lên tán tử đằng, như xác định được con mồi, nó lao tới húc mạnh vào cái cây.

- Chết tiệt!

Tôi rủa, cái cây này sẽ lật trước mấy cú húc người đầy lực kia mất. Rồi thì bọn tôi sẽ thành mồi ngon cho con súc sinh to xác.

- To quá ha?

Con nhỏ ngồi yên trên đám hoa, nó tỉnh rụi bình phẩm con gấu.

Trời đất, não nó úng hay gì vậy? Chết đến nơi rồi kìa!

- Cơ mà...ngứa mắt quá!

Ừ, xin lỗi tôi nhầm rồi. Nó không úng não mà là KHÔNG CÓ NÃO!!!

Chỉ trong chốc lát cơ thể nhỏ bé của con nhóc chán đời kia đã ở trước mặt con gấu, nó nhảy vù xuống bất thình lình khiến tôi muốn chụp nó lại cũng chả kịp.

Xong mày rồi con ạ!

Ừ xong rồi, nhưng không phải con nhỏ mà là con gấu.

Chẳng cho tôi thời gian để hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì đám dây Tử Đằng đã thít cổ con gấu tới chết. Trước mặt tôi bây giờ là nguyên bộ da gấu còn nhỏ máu.

- Cho ngươi!

Con nhỏ đưa cho tôi, mắt nó vô cảm. Quả thật cảnh tượng này kinh khủng ghê.

- Ngươi...ngươi đã..làm gì....?

Môi tôi run run, con nhỏ thì tỉnh bơ trả lời.

- Giết nó.

Bộ da được nhét vào lòng tôi.

- Cho cậu.

Giá của da gấu khá đắt đấy, bộ này có thể nuôi sống nhà tôi cả tháng trời, cơ mà...cái này kinh khủng quá.

- Lấy đi, tôi không cần.

Nhóc đó nói rồi lại nằm vắt vẻo trên cành cây.

Ừ, cho thì lấy. Không lấy là ngu.

- Sena!

- Mi gọi ai đấy?

- Cậu.

- Gọi ta là Shinazugawa!

- Sena!

- Shinazugawa!

- Sena!

-.....

Tôi đầu hàng, muốn gọi gì thì gọi.

- Sena.

- Gì!?

Gọi lắm thế.

- Cậu...sẽ quay lại chứ?

Nó quay mặt qua chỗ khác, không nhìn thẳng vào tôi nhưng tôi có thể thấy sự mong đợi trong cái giọng không hề đổi nhịp của nó.

Kể ra thì ở đây một mình cũng cô đơn.

- Ngươi luôn ở đây hả?

- Ừ.

-... Ta sẽ ghé lại khi rảnh.

- Thật hả?

Nó bay thẳng xuống chỗ tôi, đôi mắt tím biếc kia phóng đại ngay trước mắt.

- Ờ, trả nợ bộ da gấu thôi!

- Hứa!

Nó vươn ngón tay ra chờ tôi móc vào, nhìn hệt như đám quỷ nhỏ ở nhà tôi.

- Ờ!

Tôi móc tay vào, đôi mắt của nó cong lên .

Không hiểu sao tôi có cảm giác như mình đang nhìn một vầng trăng tím.

______________

Tuyết: Vào đây cùng chung vui nào m.n :)))

Có ai u mê kny ko?

T mún trồng Tử Đằng ghê lun ấy.
Nhớ để lại nhận xét nhé :)))

Iu tất cả m.n 😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro