Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

- Bây giờ mình gọi Eiji là cậu nha:C.
Vào truyện thôi.

______________________________________

Trên con đường gập ghềnh để về ngôi làng của ông, thì trong lúc đó bầu không khí trong xe trong xe lại im ắng đến lạ. Những chiếc bánh xe lăn trên mặt đường đất cùng sỏi khiến nó phát ra tiếng kêu lạch cạch đều đặn, hòa quyện cùng đó là tiếng gió thổi nhẹ qua những tán cây rừng  kêu lên tiếng xào xạc xung quanh.

  Vì cảm giác được sự nặng nề dường như bao trùm cả không gian nhỏ hẹp của chiếc xe. Và ông cũng thấy rằng Eiji cứ cúi đầu mãi, im lặng và cũng không nói thêm một lần nào từ khi hai người rời khỏi rừng, vậy nên ông Kimura Taichi mới quyết định sẽ phá vỡ sự tĩnh lặng này giữa Eiji và chính ông.

-"Bác tên Kimura Taichi, 38 tuổi. Hiện giờ, bác làm thợ săn, chủ yếu là vì đam mê của bản thân thôi." – Ông bắt đầu bằng một nụ cười nhẹ nhàng. Sau đó nói tiếp :

-"Vì nhà của ông nằm trong một khu phố của một ngôi làng lớn và phát triển cách khu rừng mà họ vừa ra không xa. Do đó mà ông thường xuyên thuê chiếc xe ngựa này để đi săn trong khu rừng đó mà nhờ vậy mới may mắn gặp được Eiji trong hốc cây khi đó".

Nghe ông lên tiếng, Eiji ngước lên nhìn ông ánh mắt lộ rõ sự lưỡng lự nhưng rồi cậu cũng tự giới thiệu, giọng nói khẽ khàng:

-"Con tên Eiji, năm nay 12 tuổi... Con nghĩ vậy."

Cái cảm giác ngờ vực về tuổi tác của chính mình khiến Eiji không chắc chắn thốt lên. Ông Taichi nhận thấy điều đó, nhưng thay vì tò mò hỏi thêm và gây khó khăn cho Eiji, thì ông tiếp tục cuộc trò chuyện bằng những câu chuyện về cuộc sống của bản thân, về những chuyến đi săn và cuộc sống nơi ngôi làng. Câu chuyện của ông nhẹ nhàng, không quá dồn dập, đủ để tạo ra một không khí thoải mái cho cả hai. Eiji cũng dần trở nên hòa đồng hơn. Cậu bắt đầu học đối đáp lại với ông, rồi thỉnh thoảng đưa ra vài câu hỏi. Không khí trong xe dần trở nên ấm áp lên, hai người họ luyên thuyên mãi cho đến khi chiếc xe ngựa tiến đến cửa ngõ của ngôi làng. Người lái xe lúc ấy mới phá vỡ cuộc trò chuyện của họ bằng giọng nói trầm thấp:

-"Thưa ngài, chúng ta đến rồi ạ."

Eiji nghe tiếng thì ghé mắt lén nhìn ra bên ngoài và ngay lập tức bị choáng ngợp bởi sự phát triển của ngôi làng này. Những ngôi nhà được xây dựng san sát, mái nhà cao và thẳng hàng. Những con đường lớn lót đá trải dài phía trước, Eiji và ông Kimura Taichi bước vào làng khi ánh hoàng hôn của bầu trời đang dần tắt, thay vào đó là những tia sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn lồng giấy (chōchin) treo dọc hai bên đường. Những chiếc đèn lồng ấy tỏa ra ánh sáng vàng lung linh và ấm áp, phản chiếu lên con đường lát đá tạo nên khung cảnh yên bình, mộc mạc. Theo đó là tiếng cười nói và bước chân đi lại rộn ràng của người dân đi lại giữa các tiệm hàng, dưới những hàng đèn lồng như những điểm sáng rực rỡ giữa bóng tối đang dần bao phủ.

Kimura Taichi nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Eiji và dắt cậu đi qua những tiệm thuốc, cửa hàng bày bán đủ loại hàng hóa, cùng hương thảo mộc và mùi bánh nướng thơm phức tràn ngập trong không khí. Ở các góc phố, đèn đá (ishidōrō) cổ kính tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, tạo nên một không gian cổ xưa và huyền bí ấy chính là biểu tượng đặc trưng của ngôi làng này. Mỗi khi có người bước qua, chiếc đèn lồng lại lung lay nhẹ nhàng trong gió, như dẫn đường cho họ qua những con phố tối dần. Eiji ngước lên nhìn những ánh đèn, ánh mắt cậu ngập tràn sự ngạc nhiên và thích thú. Lần đầu tiên trong đời, cậu nhìn thấy một khung cảnh lung linh đến vậy như thế ấy là một ngôi làng như bước ra từ những giấc mơ vậy.

-"Đẹp quá..." – Eiji thốt lên trong sự ngạc nhiên.

Đối với cậu, khung cảnh này chẳng khác nào một phép màu. Từ một đứa trẻ chỉ biết đến bóng tối, thì giờ đây Eiji đã bước vào một thế giới đầy ánh sáng và sinh khí. Mọi thứ xung quanh đều mới mẻ và lạ lẫm đến mức cậu gần như không nhận ra rằng mình đã vô thức đi theo ông Kimura Taichi. Ông nắm tay cậu, dẫn cậu đi qua những con đường, ánh mắt ông lấp lánh niềm vui khi nhìn thấy sự ngạc nhiên và thích thú trên gương mặt Eiji. Sau một đoạn đường ngắn, họ dừng lại trước một căn nhà nằm ở cuối con phố. Ngôi nhà này khác biệt so với những căn nhà xung quanh, căn nhà của ông có mái ngói đen uốn cong nhẹ nhàng theo phong cách truyền thống, tỏa ra vẻ trang nghiêm và trầm mặc. Phía trước ngôi nhà là một khu vườn nhỏ với những bụi tre xanh và hòn non bộ được bố trí cẩn thận, mang lại cảm giác yên tĩnh và thư giãn cho bất cứ ai đến đây. Cánh cửa chính của tiệm thuốc làm từ gỗ sồi bóng loáng, phía trên treo tấm bảng gỗ khắc dòng chữ "Tiệm thuốc Kimura" bằng chữ Nhật cổ. Khi Kimura Taichi dắt Eiji bước vào trong một mùi hương dễ chịu của thảo dược và gỗ trầm hương lập tức tràn ngập không gian, tạo cảm giác ấm áp và gần gũi.

-"Đây là nhà của bác." – Kimura Taichi nói với giọng trầm ấm, ánh mắt ông dịu dàng nhìn Eiji.

Eiji đứng lại một chút, nhìn căn nhà trước mặt. Bước chân của cậu bắt đầu chậm lại, ngập ngừng, không dám bước tiếp. Cái cảm giác xa lạ này và sự ngại ngùng liền vô thức dâng lên trong lòng. Thấy vậy, ông Kimura nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, cười hiền:

-"Con không cần phải ngại đâu. Như ta đã nói, đây chính là ngôi nhà mới của con." Lời động viên của ông làm Eiji bớt do dự hơn.

  Cậu lặng lẽ theo ông bước vào bên trong. Ngay khi cánh cửa gỗ mở ra, thì mùi thảo dược càng rõ hơn mà thoang thoảng bao trùm lấy Eiji. Mùi hương đó dịu nhẹ, ấm áp, pha lẫn giữa những loại dược liệu mà cậu không thể phân biệt được.

Bên trong ngôi nhà, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng trên trần nhà tạo nên một không gian vô cùng ấm cúng. Trước mắt Eiji là những giá gỗ cao, xếp đầy lọ thuốc nhiều màu sắc, từ lọ thủy tinh trong suốt đến những chiếc lọ gốm màu xám mộc mạc. Các nguyên liệu thuốc được sắp xếp ngăn nắp theo từng loại, mỗi thứ đều có chỗ của nó. Ở một góc của phòng chính là một chiếc bàn dài, trên đó bày la liệt những cuộn sách cổ về y học, đã mở nằm ngổn ngang trên đó và Eiji cũng thấy được một chiếc bàn lớn ở giữa phòng chính dùng để bốc thuốc, với chiếc cân đồng và bộ dao cắt thảo dược đặt ngay ngắn bên cạnh. Đằng sau là một căn phòng rộng, nơi đặt nhiều dụng cụ y học như chén đĩa sứ để pha thuốc, ấm đun thảo dược, và các tủ gỗ chứa nguyên liệu quý. Những cuốn sách cùng những trang giấy cũ kỹ, nét chữ ngay ngắn hiện rõ. Eiji lặng người nhìn xung quanh. Cảm giác choáng ngợp bởi sự ngăn nắp và cẩn thận của căn nhà càng làm cậu thấy rõ rằng Kimura Taichi không chỉ là một thợ săn bình thường. Ông còn là một thầy thuốc đầy tài năng và tinh thông.

Kimura Taichi dẫn Eiji đi qua từng khu vực, vừa giới thiệu vừa giải thích: "Đây là nơi ta bốc thuốc cho người dân trong làng. Từ các loại thuốc chữa bệnh cảm cúm, đau bụng, đến những thảo dược quý hiếm, ta đều có đủ cả." Ông nhẹ nhàng giải thích cách dùng từng loại thảo dược, trong khi Eiji nhìn mọi thứ với ánh mắt ngưỡng mộ.

Khi đến được phòng nghỉ phía sau tiệm thuốc là  nơi Kimura Taichi và Eiji sẽ sống, căn phòng vẫn giữ nguyên nét truyền thống với sàn nhà trải chiếu tatami, một chiếc lò sưởi nhỏ ở góc phòng và cửa kéo giấy fusuma ngăn cách các phòng khác. Căn phòng vừa đơn giản nhưng cũng mang lại cảm giác ấm cúng, đối lập hoàn toàn với sự trang nghiêm ở phía trước tiệm thuốc.

Kimura Taichi mỉm cười nhẹ nhàng khi thấy Eiji đang nhìn quanh căn nhà với ánh mắt ngạc nhiên. Ông đặt tay lên vai cậu, nói với giọng điệu dịu dàng nhưng chắc chắn:

-“Con thấy ngôi nhà thế nào? Đây là nơi ta sinh sống và làm việc bấy lâu nay. Từ giờ, nó cũng sẽ là nhà của con.”

Eiji ngước lên nhìn ông, ánh mắt cậu vẫn còn lẫn chút lưỡng lự. Cậu chưa quen với cảm giác được chào đón, được gọi một nơi là “nhà”. Nhưng sự ấm áp trong giọng nói của Kimura Taichi khiến cậu không thể không cảm thấy an lòng.

-“Con... con thật sự có thể ở đây sao?”

Eiji hỏi khẽ, giọng cậu run nhẹ như thể cậu sợ câu trả lời sẽ là "không." Ông Kimura bật cười khẽ, tay ông vẫn giữ trên vai Eiji và nói:

-“Tất nhiên rồi. Từ bây giờ, con không cần phải lo lắng nữa. Đây là nhà của chúng ta.”

Eiji im lặng nhìn ông, trong lòng cậu không biết nên phản ứng như thế nào. Cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có một nơi để gọi là "nhà", lại càng không nghĩ rằng có một người nào đó sẵn lòng chăm sóc và dạy dỗ cậu. Tâm trí cậu tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn, nhưng đâu đó trong lòng, Eiji bắt đầu cảm nhận được chút ấm áp, điều mà đã lâu rồi cậu không còn cảm nhận được.

-“Giờ thì, trước tiên con cần được tắm rửa và thay đồ chứ nhỉ. Suốt từ lúc rời khỏi rừng đến giờ, con chắc chắn đã rất mệt mỏi rồi đúng không?.”- ông nói.

Eiji nghe thế ngẩng đầu lên, hơi bối rối nhưng không nói gì, chỉ im lặng đi theo ông Kimura Taichi đến gần một căn phòng nhỏ phía sau nhà. Căn phòng ấy được bố trí rất đơn giản với một bồn gỗ lớn được đặt ở giữa, bên cạnh là một chiếc lò than nhỏ để giữ ấm nước. Ánh sáng từ những chiếc đèn lồng treo trên trần nhà tỏa xuống khiến không gian tràn ngập sự ấm cúng.Khi bước vào phòng tắm, khiến Eiji vô thức nhìn xuống chính mình. Bộ quần áo cũ nát của cậu bị rách toạc nhiều chỗ dính đầy bùn đất, bụi bặm và vài vệt máu đã khô cứng từ cuộc chạy trốn trong rừng. Tóc cậu bết lại, phủ lên trán và che mất một phần gương mặt. Cả người Eiji đầy những vết bẩn, vết trầy xước, và mồ hôi của sự hỗn độn của những ngày sống trong khổ sở và hoảng loạn.

Kimura Taichi dường như nhận thấy sự ngượng ngùng của cậu. Ông dịu dàng lên tiếng:

-“Đừng lo, con có thể tắm thoải mái ở đây. Ta sẽ đi chuẩn bị sẵn quần áo mới cho con.”

Eiji khẽ gật đầu, dù trong lòng vẫn có chút lưỡng lự. Cậu đã quen với việc phải tự lo cho mình, luôn phải nghe lời cha mẹ bất chấp mọi điều kể cả nó có vô lí tới nhường nào nếu không sẽ bị ăn những chặn đòn từ hai người và kể từ hôm cậu chạy vào rừng vì lỡ giết cha mình, cậu đã phải luôn cảnh giác và không bao giờ cho phép bản thân được thả lỏng. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt hiền từ của ông Kimura, cậu cảm thấy sự lo lắng dần tan biến. Cậu nhận ra rằng ở đây, có lẽ cậu nên cho phép cơ thể mình nghỉ ngơi một chút.

Ông bước ra ngoài, để lại Eiji một mình trong không gian yên tĩnh của phòng tắm. Cậu cẩn thận cởi bỏ từng mảnh quần áo rách rưới trên người, dưới ánh sáng nhạt của đèn lồng, Eiji nhìn xuống mặt nước. Cậu thấy bóng mình phản chiếu qua làn nước gợn sóng – một đứa trẻ gầy gò, ốm yếu, với những vết bầm tím và sẹo hằn trên da. Đôi mắt cậu, sâu thẳm và mờ đục, hiện lên vẻ mệt mỏi, mang trong đó những nỗi đau không thể thốt ra thành lời. Eiji khẽ chạm tay vào làn nước, ngón tay cậu run rẩy như đang chạm vào điều gì đó xa lạ. Nước trong bồn lúc đó như muốn cuốn trôi vết bẩn trên cơ thể, nhưng không thể chạm đến những vết thương lòng.

  Lúc này, Eiji không thể tránh khỏi việc nghĩ về những gì đã mất – gia đình, tuổi thơ, và cả chính bản thân cậu. Dường như, ngay cả dòng nước ấm áp này cũng không đủ để gột rửa hết những ký ức đã khắc sâu trong cậu. Tuy nhiên, giữa dòng cảm xúc hỗn độn ấy, một tia hi vọng nhỏ nhoi lóe lên trong lòng cậu.

Dòng nước ấm áp trong bồn dường như xoa dịu phần nào những nỗi đau trong lòng Eiji. Cậu ngồi lặng yên, để cho hơi nước bốc lên làm ấm đôi tay lạnh giá. Cuối cùng, cậu quyết định bước vào bồn. Nước ấm chạm vào da thịt khiến cậu cảm nhận được sự khác biệt lớn lao so với những ngày sống trong sự cô đơn và đau khổ. Eiji từ từ ngâm mình trong nước, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa từ từ trong cơ thể. Cậu nhớ lại hình ảnh ông Kimura Taichi, người đã không ngần ngại đưa cậu ra khỏi những tăm tối của rừng sâu, cũng là người đã cho cậu một nơi để gọi là "nhà." Tâm trí cậu trở nên lộn xộn giữa những kỷ niệm đau thương và hy vọng mới. Cậu khẽ nhắm mắt lại, để cho dòng nước cuốn trôi đi phần nào những suy nghĩ nặng nề.

Một hồi lâu, Eiji bắt đầu dùng tay xoa xà phòng, mùi hương thảo dược dịu nhẹ lan tỏa trong không gian, khiến cậu cảm thấy như mình đang được bao bọc bởi sự an toàn và yên bình. Làn da bị bẩn dính đầy bụi bẩn dần được rửa sạch, và với mỗi giọt nước trôi đi làm cậu cảm nhận được như thể mỗi một gánh nặng trên vai của bản thân cũng được giảm bớt. Cảm giác nhẹ nhõm dần dần trở thành niềm vui, một điều mà cậu chưa từng biết đến.

Một lúc sau, Eiji bước ra khỏi nhà tắm, cảm giác làn nước ấm vẫn còn vương vấn trên da thịt. Cậu khoác tạm chiếc yukata mà ông Kimura đã chuẩn bị sẵn, chất vải mềm mại lướt nhẹ trên làn da sạch sẽ. Mái tóc ướt sũng của cậu cũng đã được cậu lau khô phần nào, những sợi tóc đen nhánh vẫn còn bết lại nhưng trông gọn gàng hơn hẳn so với lúc mới ra khỏi rừng. Khuôn mặt cậu vốn lấm lem bụi bẩn giờ đã sạch sẽ, làm nổi bật lên đôi mắt sâu màu oải hương xinh đẹp và vẻ mệt mỏi cũng đã dịu đi phần nào sau khi được thư giãn trong làn nước ấm.

Bước chân của Eiji có chút rụt rè, ánh mắt cậu nhìn quanh căn nhà như thể mọi thứ đều còn rất xa lạ đối với cậu. Giờ đây không gian trong phòng với sự yên tĩnh mà buổi tối đã mang lại cho Eiji một cảm giác vô cùng ấm cúng, đối lập hoàn toàn với cái lạnh lẽo của khu rừng mà cậu đã từng lang thang. Hơi thở nhẹ nhàng, nhưng mỗi nhịp đập trong lồng ngực cậu vẫn còn vương vấn sự căng thẳng, mặc dù giờ đây cơ thể đã được làm sạch và tâm hồn cũng dần cảm thấy bớt nặng nề hơn.

Vừa lúc đó, ông Kimura cũng đã quay trở lại, trên tay ông là một bộ quần áo sạch sẽ và tươm tất, ông mỉm cười và nói:

-“Con đã tắm rửa xong rồi à? Đây là bộ quần áo mà ta đã chuẩn bị cho con. Hãy mặc vào nhé, rồi chúng ta sẽ có bữa tối.”

Eiji nhận lấy bộ quần áo từ tay ông, cảm giác như mình đang nắm giữ một món quà quý giá. Cậu cảm ơn ông bằng giọng nói khẽ khàng và quay vào trong mà nhanh chóng thay đồ. Khi đã mặc xong, cậu cảm thấy như mình được khoác lên một lớp bảo vệ mới, đó là một điều gì đó mà cậu chưa từng trải qua.

Sau khi Eiji đã sẵn sàng, ông dẫn cậu đến phòng bếp, đã được ông chuẩn bị sẵn thức ăn. Mùi hương thơm phức của các món ăn khiến bụng Eiji réo lên, làm cậu cảm thấy đói bụng sau một ngày dài. Cậu ngồi vào bàn, và ánh mắt ông Kimura lấp lánh niềm vui khi nhìn Eiji thưởng thức từng miếng ăn.

-“Món này là canh miso, rất bổ dưỡng. Con sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi”,ông nói, vừa gắp thức ăn cho Eiji.

Cảm giác được chăm sóc, được yêu thương, khiến cho Eiji không thể kìm nén nổi nụ cười.Ngồi ăn cùng ông, Eiji cảm nhận được niềm vui của bữa cơm gia đình lần đầu tiên trong đời. Mỗi câu chuyện ông Kimura kể về cuộc sống hàng ngày, về những người trong làng, làm cho bữa ăn trở nên sống động hơn bao giờ hết. Dần dần, Eiji mở lòng hơn, bắt đầu kể cho ông nghe chi tiết hơn về những gì đã xảy ra với mình, về những ký ức trong rừng, về nỗi đau mà cậu đã phải chịu đựng.

“Con không còn phải sợ hãi nữa,” Kimura Taichi nói, ánh mắt ông tràn đầy sự an ủi. “Từ giờ trở đi, bác sẽ bảo vệ con. Đây là nhà của con, và bác sẽ làm mọi thứ có thể để giúp con cảm thấy an toàn.”Lời nói của ông giống như một lời hứa, một ánh sáng le lói trong bóng tối của Eiji. Cậu mỉm cười, cảm thấy một phần của mình đã được chữa lành, và bất chợt, trong sâu thẳm tâm hồn, một ngọn lửa hy vọng bắt đầu bùng cháy. Sau bữa ăn cậu được ông dẫn vào phòng ngủ mà ông đã chuẩn bị sẵn cho cậu. Phòng ngủ mà ông Kimura chuẩn bị cho Eiji không quá lớn, nhưng lại vô cùng ấm áp, gồm một tấm nệm được trải cẩn thận cùng một cái gối trông rất mềm và một chiếc chăn dày được đặt ngay ngắn. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu nhẹ nhàng rọi xuống, tạo nên không gian yên bình đến lạ thường. Cậu ngập ngừng đứng trước cửa, đôi chân như chùn bước trước sự bình yên quá đỗi này.

-"Đây là phòng của con, ạ?"

Kimura Taichi nói, giọng ông trầm ấm vang lên như một lời nhắc nhở:

-" Ừ, giờ thì con cứ nghỉ ngơi đi, con không cần phải lo lắng gì nữa đâu."

Eiji đứng đó một lúc, cảm nhận sự ấm áp toả ra từ căn phòng, một cảm giác chưa bao giờ cậu nghĩ mình sẽ có. Cậu khẽ cười, cảm nhận sự an toàn lần đầu tiên sau bao nhiêu năm. Bước vào phòng, ngón tay cậu khẽ chạm vào từng chi tiết, từ chiếc bàn gỗ nhỏ đến tấm rèm cửa sổ mỏng manh bay phấp phới theo từng cơn gió. Tất cả mọi thứ đều giản dị, nhưng với Eiji, đây chính là thiên đường. Không còn những tiếng cãi vã, không còn bóng tối u ám bao phủ tâm trí.

Khi cậu ngả lưng xuống giường, cái cảm giác mềm mại của chiếc nệm ôm trọn lấy cậu. Eiji nhìn lên trần nhà, nơi ánh đèn dầu hắt lên những vệt sáng nhẹ nhàng. Lần đầu tiên trong nhiều năm, cậu có thể thở sâu mà không còn cảm giác ngột ngạt. Cảm giác như mọi gánh nặng đã được trút bỏ.Đôi mắt Eiji dần khép lại, nhưng trong đầu cậu vẫn hiện lên những hình ảnh chồng chéo – khuôn mặt lạnh lùng của người cha, căn nhà cũ kỹ với những âm thanh đầy ám ảnh. Cậu giật mình ngồi dậy, trái tim đập nhanh, nhưng rồi cậu nhớ đến lời hứa của Kimura Taichi, nhớ đến ánh mắt hiền từ và giọng nói trấn an. "Bác sẽ bảo vệ con," ông đã nói như vậy. Và Eiji tin ông.Cậu nằm xuống lần nữa, lần này cố gắng đẩy những ký ức tăm tối ra khỏi tâm trí. Thay vào đó, cậu nghĩ đến tương lai, một tương lai mà cậu có thể làm lại từ đầu.

Có lẽ, cậu sẽ học cách giúp đỡ người khác, như cách mà Kimura Taichi đã cứu lấy cậu. Trong sâu thẳm, một ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi bắt đầu bùng cháy, âm ỉ nhưng đủ để cậu cảm thấy ấm áp.Tiếng gió bên ngoài khẽ rít lên, nhưng bên trong phòng, Eiji đã khẽ chìm vào giấc ngủ sâu. Khuôn mặt cậu dãn ra, không còn những nếp nhăn căng thẳng mà giờ đây trên đó chỉ còn lại sự yên bình. Cả thế giới bên ngoài đối với cậu dường như không còn tồn tại, chỉ có sự ấm áp của căn phòng và lời hứa bảo vệ cậu mãi vang vọng trong tâm trí ấy.

_______________________________________


Èo sorry mọi người vì sự chậm trễ này nhé😓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro