Chap 3
Cô bước vào phòng, và thứ cô thấy là một cảnh tượng kinh hoàng...
Yashari: OMG!!! MY PHONE!!!
Yashari: * bật điện thoại * là số điện thoại của anh hai.
Cô mở mật khẩu ra và gọi cho anh hai
Yashari: alo anh hai! Gọi tui có gì k-
Anh hai : MAU ĐẾN BỆNH VIỆN NHANH LÊN!!!!!!
Yashari: có chuyện gì ?
Anh hai: CỨ ĐẾN ĐI!!!
Yashari: ok!
Cô chạy ra khỏi cửa, chạy nhanh tới bệnh viện.
bệnh viện
Tại phòng cấp cứu.
Yashari: có chuyện gì vậy?
Anh hai: cha và mẹ bị tai nạn.
Yashari: có nghiêm trọng lắm ko?
Anh hai: ko biết.
Bác sĩ bước ra.
Anh hai: bác sĩ! Cha mẹ tôi sao rồi?
Bác sĩ: hiện họ đã qua cơn nguy kịch, chúng tôi sẽ đưa họ đến phòng hồi sức.
Yashari: phù~~
Anh hai: tạ ơn trời.
Vài giờ sau, cha mẹ cô được đến phòng hồi sức.
Y tá: chỉ một người được vào thăm thôi ạ.
Anh hai: ơ...
Yashari: vào đi, tui đi mua đồ ăn cho.
Anh hai: đi đi, dù này.
Cô cằm cây dù và ra khỏi bệnh viện, vì trời đang mưa to nên việc đi rất khó.
Yashari: hừm~~vậy sao đi mua đồ được. A, đèn đỏ rồi.
Rồi cô bước đi, nhưng ko may, một chiếc xe tải lao thẳng đến cô, hình như chiếc xe bị đứt phanh.
( ko mô tả được tiếng đụng xe)
Á Á Á Á!!!!!!!!! : tiếng hét của người đi đường
Tiếng xì xào càng nhiều. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, nó diễn ra nhanh như cách nó đến.
Mọi thứ bắt đầu chìm trong tỉnh lặng, với khung cảnh tối đen như mực. Nhưng rồi...
Tiếng sáo diệu dàng, nhưng ẩn trong đó là nổi buồn đau khổ ai đó.
Yashari: wa!!!!
Yashari: chuyện gì vậy? Đây là đâu?
Con quạ: quác!! Quác!!! Đến giờ dậy rồi!!!! Đến giờ dậy rồi!!!!
Yashari: A!!!!
Con quạ: mau dậy đi!!! Mau dậy đi!!!! Mau dậy đi Yashaki
Yashari: Yashaki?
Con quạ: mau dậy đi!!! Mau dậy đi!!!!!!
Yashaki: rồi, rồi!
Cô lập tức chạy đi làm vscn, mặc dù đây chẳng phải nhà cô và mọi thứ thật lạ lẫm nhưng có cái gì đó cũng thật quen.
Con quạ: quác!! Bắt đầu làm bữa sáng!!!!
Yashaki: ngươi ko thấy ta đang khổ sở để mặc bộ đồ này hay sao?!!!
Yashaki: mẹ nó!! Thời đại gì rồi mà lại mặc Kimono!!
Yashaki: * giật mình * đây là thời gì?!
Con quạ: đồ ngu!! Đây là thời Edo!! Quác!!!
Yashaki: cái gì?!! Những chuyện này là sao? Con quạ, bộ Kimono, thời Edo?!!! Chuyện gì thế này?!!
Con quạ: nhanh lên!!!! Nhanh lên!!!!
Yashaki: ta mần thịt ngươi giờ!!! IM ĐI!!!!
Một hồi sau...
Yashaki: cuối cùng cũng xong.
Con quạ: mau làm đồ ăn sáng!!!! Mau làm đồ ăn sáng!!!!
Yashaki: ta đã từng nấu ăn đâu!! Con quạ ngu ngốc này!!!
Con quạ: làm đi!!! Làm đi!!!
Yashaki: sao cũng được!!!
Cô bước vào bếp, nguyên liệu đã được để sẵng, nhưng quan trọng, cô chưa từng nấu ăn, thậm chí là chưa động gì vào dụng cụ làm bếp.
Yashaki: má ơi!! Chắc con chết.
Một lúc sau...
Yashaki: oi mẹ ơi, mình chưa từng nấu ăn mà nấu thành vầy! Đúng là thiên tài!!
Sau khi ăn xong và dọn dẹp bát đĩa, cô nhìn quanh căn nhà, một con nhà gỗ nhỏ, rất nhiều thảo dược, và sách trị bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, mọi thứ toàn là cây, ko khí có hơi loãng.
Cô đi lòng vòng quanh nhà, xem xét từng góc ngách và phát hiện ra một tấm ảnh củ, bức ảnh chụp một gia đình, nhìn cách ăn mặc có lẽ họ là thương nhân, và trong bức tranh có một đứa bé.
Con quạ: quác!!! Bắt đầu luyện tập!!! Bắt đầu luyện tập!!
Yashaki: luyện tập gì chứ?!!!
Con quạ: cách diệt quỷ!!!!
Yashaki: Cái gì? * hoang mang *
----------------------------------------------
Hãy thông cảm cho sự lười biếng này! * cúi đầu *
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro