
Chap 32: Nữ Y Sĩ Đơn Độc
Tiếng đàn Tỳ Bà não nề của Nakime, Thượng Huyền Tứ mới, đã xé toạc thực tại, biến Pháo Đài Vô Tận thành một nhà tù vô tận.
Amane rơi tự do trong bóng tối. Bên dưới cô, vô số cánh cửa shoji và hành lang chồng chéo lên nhau, thách thức mọi quy luật vật lý. Cô ôm chặt chiếc hộp kim loại chứa Thuốc Giải giai đoạn cuối cùng và bộ dụng cụ cấp cứu.
Ngay cả trong cơn hoảng loạn, bản năng y học của Amane vẫn chiếm ưu thế. Cô phải giữ cho cơ thể mình được kiểm soát. Cô xoay người, cố gắng đáp xuống một mái nhà shoji nào đó. Một tiếng "RẮC!" khô khốc vang lên khi cô đáp trúng. Cô lăn vài vòng, cảm thấy đau nhói ở mắt cá chân, nhưng nhanh chóng đứng dậy.
"Tamayo-san! Yushiro-kun!" Amane khẽ gọi.
Không gian xung quanh cô là một mê cung u tối, chỉ được chiếu sáng bởi ánh sáng yếu ớt của những ngọn đuốc treo lơ lửng một cách phi logic. Mùi ẩm mốc, máu tanh, và mùi quỷ tanh tưởi xộc vào mũi cô.
Đột nhiên, một bóng đen lóe lên từ phía sau cánh cửa shoji gần đó. Đó là Yushiro, đang giữ chặt cơ thể bất tỉnh của Tamayo.
"Phù... Tôi tìm thấy cô rồi, Yushiro-kun!" Amane lao tới.
Yushiro, gương mặt tái mét vì kiệt sức và lo lắng, gầm gừ: "Không phải lúc để lãng phí hơi thở, con người. Phu nhân đang... đang hấp hối. Đừng chạm vào!"
Amane không quan tâm đến sự thô lỗ thường thấy của Yushiro. Cô quỳ xuống bên Tamayo. Máu quỷ đen sẫm rỉ ra từ vết thương hở trên ngực bà, nơi Muzan đã cố gắng hấp thụ.
"Vết thương này... tệ quá," Amane thì thầm, bàn tay run rẩy kiểm tra mạch và hơi thở của Tamayo. Quỷ không chết vì mất máu, nhưng bị Muzan hấp thụ là một chuyện khác. "Yushiro-kun, tôi không thể làm gì nhiều nếu không có dụng cụ đầy đủ. Chúng ta cần một nơi an toàn. Cô ấy cần một môi trường ổn định tuyệt đối."
Yushiro nghiến răng: "Tôi không thể... Nakime đang cố gắng tìm tôi. Tôi không thể tạo ra ảo ảnh đủ mạnh để che chúng ta lâu. Pháo đài này... nó quá lớn."
"Vậy thì chúng ta sẽ tạo ra một nơi an toàn," Amane nói, giọng nói đầy quyết tâm. "Nghe đây, Yushiro-kun. Tôi biết anh có thể làm được. Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để giữ Tamayo-san sống sót, nhưng anh phải giúp tôi: Tạo ra một 'Bẫy An Toàn'—một không gian mà Nakime không thể dễ dàng tìm thấy. Hãy giữ Tamayo-san ổn định, và tôi sẽ cấp cứu."
Yushiro nhìn vào đôi mắt kiên định của Amane. Cậu đã quá quen với sự dũng cảm của các kiếm sĩ, nhưng sự bình tĩnh và tập trung của nữ y sĩ này là điều cậu chưa từng thấy ở một con người. Cậu cắn môi: "Chết tiệt! Được thôi. Nhưng nếu cô làm hại cô ấy một sợi tóc, tôi sẽ biến cô thành con quỷ tồi tệ nhất thế gian!"
Amane gật đầu, chấp nhận lời đe dọa.
Sử dụng Huyết Quỷ Thuật che mắt còn sót lại, Yushiro tạo ra một hành lang giả không dẫn đến đâu. Amane cẩn thận đặt Tamayo nằm xuống, bắt đầu quá trình cấp cứu khẩn cấp. Cô tiêm một liều nhỏ thuốc tím nhanh để giảm đau, sau đó dùng các loại thuốc cầm máu mạnh nhất trong hộp.
Khi Amane đang tập trung làm việc, Yushiro thì thầm: "Cô ấy... đã tiêm thuốc giải. Muzan bị suy yếu. Kế hoạch đã thành công."
"Nhưng chưa kết thúc," Amane đáp, không ngẩng đầu lên. "Và cô ấy đã nói gì với anh về Giai đoạn III và IV chưa?"
Yushiro lắc đầu: "Không. Cô ấy chỉ nói chúng cần được tiêm... vào lúc hắn bị phân tâm nhất. Cô ấy nói với tôi rằng tôi phải đảm bảo các kiếm sĩ giành được quyền kiểm soát Pháo Đài. Tôi không muốn! Tôi chỉ muốn ở đây với cô ấy!"
Amane dừng tay, nhìn thẳng vào Yushiro: "Anh có nghĩ Tamayo-san muốn anh chết không? Cô ấy hy sinh để cho các kiếm sĩ một cơ hội. Giờ đây, anh là người duy nhất có thể thấy Nakime và làm rối loạn khả năng của ả. Nếu anh không đi, các Trụ Cột sẽ bị lạc, bị tiêu diệt từng người một. Và rồi Muzan sẽ tìm thấy chúng ta. Anh phải là đôi mắt của Tamayo-san và Sát Quỷ Đoàn. Anh phải hoàn thành di sản của cô ấy."
Lời nói của Amane, dù đơn giản, đã chạm đến Yushiro. Cậu biết cô nói đúng. Cậu gầm lên một tiếng giận dữ, sau đó gật đầu.
"Tôi đi đây. Nếu cô không cứu được cô ấy, tôi sẽ giết cô." Yushiro cảnh báo lần cuối, sau đó sử dụng những bùa che mắt còn lại để che phủ Tamayo và Amane, và lao vào mê cung.
Amane biết mình đang đơn độc. Cô nhìn xuống cơ thể Tamayo. Trong túi áo của bà, cô tìm thấy một mảnh giấy nhỏ, dính máu: "...Đầu hoặc Tim... Giai đoạn IV... cần một cơ thể Nhân Hóa... để hấp thụ..."
Cơ thể Nhân Hóa... Nezuko-chan? Không thể nào. Có lẽ là một vật chứa sinh học. Mình cần phải hoàn thiện điều này. Mình là hy vọng cuối cùng của cô ấy và Sát Quỷ Đoàn.
...
Trong khi Amane chiến đấu với tử thần trong bóng tối, ở một nơi khác của Pháo Đài Vô Tận, Zenitsu Agatsuma đang gào thét trong tuyệt vọng khi anh rơi xuống một hành lang dài.
Anh cố gắng đứng dậy, nhưng toàn thân tê liệt. Anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc, lạnh lùng như băng: "Thật thảm hại. Đã là kiếm sĩ cuối cùng, lại còn rơi xuống mà không kịp dùng Hơi Thở. Ngươi là nỗi ô nhục của Hơi Thở Sấm Sét."
Zenitsu ngước lên. Đứng trước mặt anh là Kaigaku, sư huynh cũ, người đã phản bội Sát Quỷ Đoàn và giờ đã trở thành Thượng Huyền Lục mới.
"Kaigaku... Anh dám..." Zenitsu lắp bắp, nỗi sợ hãi và giận dữ hòa lẫn.
Kaigaku cười khẩy, khuôn mặt quỷ của hắn đầy kiêu ngạo. "Thật vinh dự cho ngươi khi được chết dưới tay Thượng Huyền Lục. Ta đã vượt qua ngươi rồi, Zenitsu. Ta là quỷ, ta là kẻ mạnh mẽ. Ngươi, kẻ chỉ biết dùng một Thức, mãi mãi là thứ rác rưởi mà sư phụ đã nhặt về."
Zenitsu, người luôn sợ hãi quỷ, cảm thấy có điều gì đó mạnh hơn sự sợ hãi đang sôi sục trong anh: Sự phẫn nộ. Anh nhớ đến người ông đáng kính của họ, người đã thất vọng đến tột cùng vì sự phản bội của Kaigaku.
"Anh... Anh không bao giờ hiểu được," Zenitsu hét lên, cố gắng đứng dậy. "Ông đã yêu thương cả hai chúng ta! Ông đã dạy chúng ta tất cả những gì ông biết! Anh là kẻ phản bội, Kaigaku! Anh đã làm ông phải xấu hổ!"
Kaigaku tức giận: "Câm mồm! Ông già đó đã hủy hoại cuộc đời ta vì ông ta vẫn đặt hy vọng vào một kẻ vô dụng như ngươi! Hơi Thở Sấm Sét của ông ta là vô dụng nếu không có quyền lực! Xem đây, đây là Thức của ta! Hơi Thở Sấm Sét, Thức Thứ Sáu: Lôi Oán Địch Hào!"
Kaigaku tung ra đòn tấn công, những tia chớp đen phủ đầy gai nhọn lao về phía Zenitsu.
Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, Zenitsu rơi vào trạng thái vô thức, nhưng ý chí chiến đấu vẫn còn. Anh nhắm mắt lại.
"Ta có thể chỉ có một Thức," Zenitsu nghĩ thầm, "Nhưng ta sẽ không bao giờ phản bội nó. Ta sẽ không bao giờ phản bội ông!"
Anh dồn toàn bộ sức lực, toàn bộ sự tập trung vào chân mình. Anh không sử dụng Thức Thứ Nhất thông thường. Anh đã luyện tập một Thức mà anh tự tạo ra, một Thức chỉ dành riêng cho Kaigaku.
"Hơi Thở Sấm Sét, Thức Thứ Bảy: Hỏa Lôi Thần!"
Zenitsu lao đi. Tốc độ của anh vượt qua mọi giới hạn trước đây. Thay vì sấm sét màu vàng, một luồng sấm sét màu trắng ánh vàng bao bọc lấy anh. Đây là sự kết hợp của tốc độ sấm sét và lòng giận dữ bùng cháy như lửa.
Kaigaku kinh hoàng. Hắn không thể nhìn thấy đối thủ.
Cái quái gì thế? Hắn không thể có Thức Thứ Bảy! Đó là Thức ta chưa từng học! Ông già đó đã giấu giếm...!
Nhưng không, Thức Thứ Bảy không phải là thứ Zenitsu được dạy. Đó là sự sáng tạo của chính anh, sinh ra từ tình yêu và sự tôn kính dành cho sư phụ.
Zenitsu xé toạc lớp bảo vệ bằng tia chớp của Kaigaku, thanh kiếm sắc bén của anh chém xuyên qua cổ Kaigaku.
"Đây là sự kết thúc của anh, Kaigaku," Giọng Zenitsu vang lên, không còn sự sợ hãi, chỉ còn sự kiên quyết. "Hãy gặp ông và xin lỗi đi."
Cổ Kaigaku bị cắt đứt. Hắn rơi xuống, cơ thể bắt đầu tan biến.
Ta... ta đã thua? Bởi một kẻ yếu đuối... Không thể nào... Ta muốn quyền lực! Ta ghét ngươi, Zenitsu... ta ghét...
Kaigaku tan biến hoàn toàn trong sự phẫn nộ và hối hận. Zenitsu đứng đó, thở dốc, kiệt sức hoàn toàn nhưng không hề hấn gì. Anh đã thắng.
Khi Zenitsu gục xuống vì kiệt sức, Inosuke Hashibira và Tanjiro Kamado đã rơi xuống khu vực gần đó. Tanjiro ngửi thấy mùi máu quỷ vừa tan biến và mùi sấm sét quen thuộc.
"Zenitsu!" Tanjiro lao tới, đỡ lấy bạn mình.
"Tanjiro... tao... tao đã thắng," Zenitsu thì thầm, nụ cười nhẹ nhõm nở trên môi.
"Tuyệt vời, Zenitsu! Cậu đã làm được!"
Đúng lúc đó, Giyuu Tomioka rơi xuống khu vực này. Anh bị thương nhẹ, nhưng khuôn mặt đầy cảnh giác.
"Đây không phải lúc để nghỉ ngơi," Giyuu nói, nhìn thấy xác quỷ vừa tan biến. "Quỷ Vương đã triệu hồi chúng ta. Mục đích của hắn là rõ ràng. Chúng ta cần tìm những người khác."
Mùi quỷ cực mạnh đột nhiên xộc vào mũi Tanjiro. Một mùi áp đảo, nguy hiểm hơn bất kỳ thứ gì cậu từng ngửi.
"Mùi này..." Tanjiro nghiến răng. "Là Akaza! Thượng Huyền Tam!"
Một bóng người xuất hiện ở cuối hành lang. Akaza. Hắn ta không mang theo sự căm thù thuần túy, mà là sự tò mò và một nỗi ám ảnh kỳ lạ.
"Thủy Trụ, Hơi Thở của ngươi đã mạnh hơn," Akaza lạnh lùng nói, chỉ vào Giyuu. "Và ngươi, tiểu tử mang bông tai, Hơi Thở của ngươi... làm ta nhớ đến kẻ đó. Hãy chiến đấu với ta. Ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ biến ngươi thành quỷ!"
Giyuu tra kiếm vào vỏ, ánh mắt kiên định. "Không đời nào."
"Ngươi khá hơn rồi đấy, Tomioka. Nhưng ngươi vẫn cản đường," Akaza gầm lên. "Hãy biến khỏi đây!"
Akaza lao vào. Giyuu rút kiếm, đối mặt với hắn. Trận chiến đầu tiên và quan trọng nhất của Pháo Đài Vô Tận đã bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro