
Chap 30: Nham Trụ Bất Động và Sự Thức Tỉnh
Sau cú sốc tâm lý với Sanemi, Tanjiro bước vào Trạm Huấn Luyện của Nham Trụ Gyomei Himejima, người có trái tim nhân hậu nhất và cũng là người đưa ra phán xét cuối cùng. Song song đó, đội ngũ khoa học đang hoàn thiện kế hoạch cuối cùng.
Con đường dẫn đến nơi ở của Nham Trụ Himejima Gyomei nằm sâu trong một khu rừng rậm rạp, không khí nơi đây vừa thanh tịnh lại vừa uy nghiêm. Tanjiro, với cơ thể vẫn còn đau nhức sau cuộc "huấn luyện" với Sanemi, cảm nhận được một áp lực vô hình nhưng vô cùng mạnh mẽ.
Tanjiro cũng đến được địa điểm huấn luyện của Nham Trụ. Cảnh tượng trước mắt khiến cậu choáng ngợp. Himejima Gyomei, với thân hình khổng lồ, đang đứng dưới một ngọn thác hùng vĩ, dòng nước xối xả dội thẳng xuống cơ thể rắn chắc của ông. Xung quanh là những kiếm sĩ đang cố gắng thực hiện những bài tập không tưởng: đứng thiền dưới thác nước, vác những khúc gỗ khổng lồ, và đẩy một tảng đá to bằng cả một căn nhà.
Himejima quay lại, dù đôi mắt mù lòa, ông dường như có thể "nhìn" thấy sự hiện diện của Tanjiro. Giọng ông trầm và vang như tiếng chuông chùa "Cậu đã đến, Kamado. Cậu có một linh hồn mạnh mẽ, nhưng vẫn còn non nớt."
Ông chắp tay, những giọt nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi "A di đà Phật... Lại thêm một đứa trẻ phải gánh vác số phận nghiệt ngã. Để vượt qua bài huấn luyện của ta, các con phải làm được ba việc. Đầu tiên, chịu đựng được sự lạnh giá của ngọn thác để rèn luyện ý chí. Thứ hai, vác ba khúc gỗ lớn để tăng cường sức mạnh thể chất. Và cuối cùng, đẩy được tảng đá này di chuyển một mét về phía làng."
Tanjiro nhìn tảng đá khổng lồ, lòng có chút hoài nghi. Zenitsu và Inosuke, những người đã đến trước, đang chật vật với nó. Inosuke gầm lên, dùng hết sức bình sinh để húc vào tảng đá, nhưng nó không hề nhúc nhích. Zenitsu thì chỉ đứng bên cạnh khóc lóc.
Tanjiro bắt đầu với bài tập đầu tiên, ngồi thiền dưới thác nước. Dòng nước lạnh buốt như hàng ngàn mũi kim đâm vào da thịt, khiến cậu suýt ngạt thở. Nhưng cậu nhớ lại những lời của Himejima. Đây là bài tập về ý chí. Cậu tập trung vào hơi thở, cố gắng duy trì trạng thái tĩnh lặng trong tâm trí, mặc cho cơ thể đang gào thét vì lạnh.
Sau nhiều giờ, cậu đã quen với cái lạnh. Tiếp theo là vác gỗ. Sức nặng của ba khúc gỗ gần như đè bẹp cậu, nhưng nhờ nền tảng thể lực từ bài tập của Uzui, cậu đã có thể đứng vững và di chuyển, dù rất chậm chạp.
Cuối cùng là thử thách lớn nhất, tảng đá. Tanjiro đặt tay lên bề mặt lạnh lẽo của nó, dùng hết sức đẩy. Tảng đá vẫn trơ trơ. Cậu thử đi thử lại, nhưng kết quả vẫn như cũ.
Himejima tiến lại gần, giọng nói của ông mang theo sự chỉ dẫn "Sức mạnh đơn thuần là không đủ. Các con phải học cách tập trung toàn bộ sức mạnh của cơ thể vào một điểm, trong một khoảnh khắc. Hãy nhớ lại khoảnh khắc mà các con phải đối mặt với cái chết, khi các con vượt qua giới hạn của bản thân. Đó chính là chìa khóa."
Lời nói của Himejima như một tia sáng. Tanjiro nhắm mắt lại. Cậu nhớ lại trận chiến với Rui, với Gyutaro, với Hantengu. Cậu nhớ lại hình ảnh người cha mình thực hiện điệu múa Hinokami Kagura, uyển chuyển nhưng đầy uy lực. Cậu nhớ lại những lời ông dặn, về việc đạt đến "thế giới giác ngộ", nơi mọi thứ trở nên trong suốt.
Cậu hít một hơi thật sâu, thực hiện Điệu Múa của Hỏa Thần. Cậu cảm nhận được từng thớ cơ, từng mạch máu trong cơ thể mình đang nóng lên. Cậu tập trung toàn bộ ý chí, sức mạnh và hơi thở vào đôi chân và hai tay.
Genya, người đã ở đây từ trước và cũng đang vật lộn với tảng đá, kinh ngạc nhìn Tanjiro. Cậu ta có thể thấy những cơ bắp của Tanjiro đang hoạt động một cách hoàn hảo, một sự phối hợp mà cậu chưa từng thấy.
"Hít vào... Thở ra..." Tanjiro lẩm bẩm, cơ thể cậu như hòa làm một với mặt đất.
Rồi, cậu dồn hết sức lực, đẩy mạnh một lần nữa.
Gràoooo...
Một âm thanh nặng nề vang lên. Tảng đá khổng lồ, thứ mà dường như không gì lay chuyển nổi, đã từ từ dịch chuyển. Một centimet, rồi hai, rồi mười... Cuối cùng, nó dừng lại sau khi đã đi được một quãng đường hơn một mét.
Tanjiro ngã khụy xuống, thở hổn hển, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác thành tựu tuyệt vời. Cậu đã làm được.
Himejima đặt tay lên đầu Tanjiro, một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt bi thương của ông "Tốt lắm, con trai. Con đã tìm thấy cốt lõi sức mạnh của mình. Con đã được chấp nhận."
Inosuke và Zenitsu thấy vậy cũng được tiếp thêm động lực, họ gào lên và cùng nhau hợp sức đẩy tảng đá.
Bài huấn luyện thể chất (đẩy đá, chịu thác nước) chỉ là thủ tục. Gyomei, với khả năng cảm nhận sự chân thật tuyệt vời, yêu cầu Tanjiro kể lại toàn bộ hành trình của mình.
Tanjiro kể chuyện bằng sự chân thành, không che giấu nỗi đau hay phép màu của Nezuko. Cậu nhấn mạnh lý tưởng của mình: không phải để trả thù, mà là để kết thúc nỗi đau và đảm bảo không ai phải chịu đựng bi kịch gia đình như cậu.
Gyomei lắng nghe trong im lặng. Khi Tanjiro kết thúc, Nham Trụ gục đầu xuống, nước mắt chảy dài.
"Ta... ta đã sai. Ta đã để nỗi đau của quá khứ che mờ đi sự phán đoán. Ta không thấy được rằng cậu đang gánh trên vai mình không chỉ là kiếm, mà còn là ngọn lửa hy vọng của toàn nhân loại."
Gyomei ngẩng đầu lên, khuôn mặt ướt đẫm. "Ta công nhận cậu, Kamado Tanjiro. Trái tim cậu thuần khiết. Sự chia rẽ đã kết thúc. Hãy đi và bảo vệ hy vọng đó."
Phán Quyết Cuối Cùng: Lời công nhận của Gyomei là dấu chấm hết cho phiên tòa của Tanjiro. Nội bộ Sát Quỷ Đoàn đã chính thức được hàn gắn.
...
Cùng lúc đó, tại một phòng thí nghiệm bí mật, Amane, Shinobu và Tamayo đang làm việc cật lực để hoàn thiện vũ khí tối thượng của họ: Thuốc Giải Nhân Hóa.
Amane (đọc ghi chép): "Với thông tin phân tích từ cơ thể Nezuko, các mẫu độc chất từ Xà Trụ-sama, và công thức cơ bản của Tamayo-san, chúng ta đã có đủ dữ liệu."
Tamayo (ánh mắt kiên định): "Công thức đã hoàn thiện. Đây là một chất độc có bốn giai đoạn, được thiết kế để không giết chết Muzan ngay lập tức, mà để từ từ biến hắn ta trở lại thành con người."
Giai đoạn 1 (Làm chậm): Ngăn chặn sự phân chia tế bào.
Giai đoạn 2 (Yếu hóa): Giảm khả năng tái tạo.
Giai đoạn 3 (Biến đổi): Buộc cơ thể Muzan tạo ra các tế bào nhân loại.
Giai đoạn 4 (Kết thúc): Buộc hắn phải già đi nhanh chóng, trải qua hàng ngàn năm tuổi thọ trong vài giờ.
Shinobu (mỉm cười lạnh lùng): "Không phải giết. Mà là chữa bệnh. Biến kẻ thù thành một người bình thường và để hắn phải đối mặt với lời nguyền của tuổi già và sự chết chóc. Đây là sự trừng phạt tàn nhẫn và hoàn hảo nhất."
Amane (khép lại hồ sơ): "Mục tiêu chiến lược đã được xác định. Trận chiến cuối cùng là để tiêm Thuốc Giải, không phải để chém đầu hắn. Thuốc Giải là chìa khóa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro