Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 26: Phiên Tòa Khởi Đầu

Dinh thự của Uzui Tengen, dù không còn hào nhoáng như trước, vẫn toát lên một vẻ tráng lệ rất riêng. Hàng trăm thành viên Sát Quỷ Đội đã tập trung tại sân huấn luyện rộng lớn, không khí tràn ngập sự lo lắng và một chút phấn khích. Tanjiro, Zenitsu và Inosuke đứng lẫn trong đám đông, chờ đợi sự xuất hiện của vị huấn luyện viên đầu tiên.

Zenitsu run rẩy, giọng nói lắp bắp "Tớ... tớ có cảm giác không lành chút nào. Âm thanh ở đây thật đáng sợ. Tiếng tim đập của mọi người giống như tiếng trống trận báo tử vậy."

Inosuke thì ngược lại, cậu ta ưỡn ngực, thở ra một luồng hơi trắng "Im đi Monitsu! Ta đang cảm thấy hưng phấn tột độ đây! Tên mặt sẹo đó ở đâu rồi?"

Bất thình lình, một tiếng nổ lớn vang lên từ trên mái nhà. Uzui Tengen xuất hiện trong một làn khói đầy màu sắc, đi cùng ba người vợ của mình – Suma, Makio và Hinatsuru. Anh ta đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng, nụ cười ngạo nghễ trên môi.

Uzui hét lớn, giọng nói át cả tiếng xì xào của đám đông "Nghe đây lũ tầm thường! Chào mừng đến với địa ngục huấn luyện thể lực của ta! Ta là Thần Lễ Hội, Uzui Tengen! Và trong những ngày tới, các ngươi sẽ phải gọi ta là Thần Cai Quản Sự Sống Chết Của Các Ngươi! Hahahaha!"

Suma đứng bên cạnh, nước mắt lưng tròng "Tengen-sama ngầu quá đi mất!" trong khi Makio thì gắt gỏng "Mấy người các ngươi mà không theo kịp thì đừng trách ta nặng tay!" Hinatsuru chỉ mỉm cười hiền hậu, nhưng trong ánh mắt cô ánh lên sự nghiêm túc.

Bài tập đầu tiên được đưa ra vô cùng đơn giản. Chạy. Chạy vòng quanh ngọn núi phía sau dinh thự. Nhưng đó không phải là một ngọn núi bình thường, địa hình hiểm trở, không khí loãng và dường như không có điểm dừng.

Uzui ra lệnh "Ta muốn các ngươi chạy không ngừng nghỉ cho đến khi mặt trời lặn. Ai dừng lại dù chỉ một giây, bữa tối sẽ bị cắt! Rõ chưa, lũ sâu bọ?"

Cả đoàn người bắt đầu lao đi. Ban đầu, mọi chuyện có vẻ không quá tệ. Nhưng chỉ sau một giờ, sự khác biệt bắt đầu hiện rõ. Những kiếm sĩ cấp thấp bắt đầu thở dốc, hai chân rã rời. Zenitsu vừa chạy vừa khóc lóc thảm thiết.

Cậu ta gào lên "Không thể nào! Cái này còn tệ hơn cả khi chạy trốn quỷ nữa! Tớ sắp chết rồi! Tanjiro cứu tớ với!"

Tanjiro, dù cũng đã thấm mệt, vẫn cố gắng động viên bạn mình "Cố lên Zenitsu! Hít thở đều vào! Hãy nhớ lại những gì ông Jigoro đã dạy cậu!"

Inosuke thì vẫn tràn đầy năng lượng, cậu ta chạy vượt lên trước nhiều người, tiếng cười man dại vang vọng khắp sườn núi "Hahaha! Lũ yếu ớt! Hãy xem Heo Rừng Xông Pha đây!"

Uzui và các cô vợ của mình không chạy cùng, nhưng họ xuất hiện ở những vị trí bất ngờ nhất, ném đá cuội vào những ai tỏ ra lười biếng. "Chạy nhanh lên! Chân của các ngươi dùng để trang trí à?" Makio hét lên.

Ngày đầu tiên kết thúc với cảnh tượng phần lớn các kiếm sĩ nằm la liệt trên mặt đất, thở không ra hơi. Bữa tối của họ chỉ là một bát cháo loãng.

Những ngày tiếp theo còn tàn khốc hơn. Họ phải vác những khúc gỗ lớn chạy lên dốc, chống đẩy hàng ngàn lần dưới trời nắng gắt, và thực hiện các bài tập giữ thăng bằng trên những sợi dây thừng mỏng manh. Uzui không cho họ một giây phút nào để nghỉ ngơi, liên tục dùng những lời lẽ khiêu khích để đẩy họ vượt qua giới hạn.

"Sao thế? Chỉ có vậy thôi à?" Uzui đứng khoanh tay nhìn một kiếm sĩ trẻ gục ngã "Nếu ngay cả thể lực cơ bản cũng không có, thì các ngươi cầm kiếm làm gì? Để gọt hoa quả à? Hào nhoáng lên xem nào!"

Tanjiro nhận ra, đằng sau sự khắc nghiệt đó, Uzui đang cố gắng xây dựng một nền tảng vững chắc cho tất cả mọi người. Mỗi lời mắng chửi của anh ta đều nhắm vào việc phá vỡ giới hạn tinh thần của họ. Cậu nghiến răng chịu đựng, cơ bắp đau nhức như muốn vỡ ra, nhưng ý chí trong cậu lại càng trở nên sắt đá.

Sau mười ngày địa ngục, Tanjiro cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng và dẻo dai hơn hẳn. Cậu đã có thể hoàn thành các bài tập mà không quá kiệt sức. Cậu là một trong những người đầu tiên được Uzui cho phép chuyển sang giai đoạn tiếp theo.

Uzui vỗ vai Tanjiro một cái thật mạnh, khiến cậu suýt ngã nhào "Khá lắm nhóc! Ngươi có sự kiên trì hào nhoáng đấy! Đi đi, đến chỗ của Kanroji. Nhưng đừng có mà mê mẩn con bé đó rồi quên mất nhiệm vụ đấy!"

Tanjiro cúi đầu cảm ơn và rời đi.

Sau lưng cậu, Amane bước đến. Cô không đến để chữa trị, mà để nói chuyện.

"Âm Trụ-sama, ngài đã giữ lời hứa."

"Tất nhiên rồi, nhóc. Ta là vị thần của sự hào nhoáng, không phải là kẻ nuốt lời. Hơn nữa, sau khi nhìn thấy vợ ta và chính mình được cứu sống, ta nợ thằng nhóc đó một món nợ không 'hào nhoáng' chút nào. Nhưng ta tò mò."

Uzui nhìn cô chằm chằm. "Ngươi nói về một 'sự cứu rỗi không tưởng'. Nói cho ta nghe. Ngươi tin rằng cả hai anh em nhà Kamado sẽ là chìa khóa tiêu diệt Muzan, hay chỉ là một phép màu ngẫu nhiên?"

Amane đáp, giọng nói bình tĩnh và logic. 

"Ngài Uzui. Ngài là một shinobi. Ngài biết rằng không có sự ngẫu nhiên trong chiến lược. Nezuko đi dưới nắng không phải là một tai nạn. Nó là một mục tiêu đã được Muzan tìm kiếm hàng ngàn năm. Điều đó biến cô bé thành: 

1) Vũ khí tối thượng 

2) Mồi nhử hoàn hảo. 

Dù là gì, nếu chúng ta giết Nezuko, chúng ta đã loại bỏ lợi thế duy nhất và làm thỏa mãn Muzan. Ngài Sanemi và ngài Obanai chỉ thấy sự vi phạm luật lệ. Nhưng ngài và tôi... chúng ta thấy tài nguyên chiến lược."

Uzui cười lớn. "Hào nhoáng! Rất 'hào nhoáng'! Ta hiểu ý ngươi. Hãy dùng cái đầu lạnh của ngươi để ngăn lũ Trụ Cột kia tự phá hủy bản thân đi. Ta không tham gia vào những 'phiên tòa' nhàm chán của bọn chúng, nhưng ta sẽ chống lưng cho ngươi. Đi đi, nhà chiến lược. Ta chờ xem ngươi làm gì."

...

Trạm huấn luyện của Mitsuri là một sự giải thoát khỏi áp lực tinh thần. Cô tập trung vào các bài tập thể dục dụng cụ và kéo giãn cơ thể cực độ để giúp các kiếm sĩ tăng cường độ dẻo dai. 

Mitsuri chào đón các học viên với một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Cô vui vẻ nói "A, Tanjiro-kun! Chào mừng em đã đến! Mọi người đã vất vả ở chỗ Uzui-san rồi nhỉ? Ở đây chúng ta sẽ có những bài tập vui vẻ hơn nhiều!"

Bài tập của Mitsuri tập trung vào sự dẻo dai. Họ phải thực hiện những động tác yoga và uốn dẻo cực kỳ phức tạp. Cơ thể của các kiếm sĩ, vốn đã quen với việc gồng cứng cơ bắp, giờ đây phải giãn ra theo những cách không tưởng. Tiếng rên la vì đau đớn lại vang lên, nhưng lần này nó xen lẫn với tiếng cười khúc khích của Mitsuri.

"Cố lên nào! Cơ thể mềm dẻo sẽ giúp các em thực hiện những đường kiếm linh hoạt hơn đó!" cô vừa nói vừa dễ dàng thực hiện một động tác xoạc chân 180 độ.

Sau bài tập uốn dẻo là các buổi khiêu vũ. Mitsuri bật nhạc lên và hướng dẫn mọi người những điệu nhảy uyển chuyển. Ban đầu, các kiếm sĩ nam tỏ ra vô cùng ngượng ngùng và cứng nhắc, nhưng sự nhiệt tình của Mitsuri đã lan tỏa đến tất cả. Họ dần thả lỏng cơ thể, di chuyển theo điệu nhạc.

Tanjiro thấy việc này khá thú vị. Nó giúp cậu kiểm soát cơ thể mình một cách tinh tế hơn. Cậu cũng nhận ra, đằng sau vẻ ngoài vui tươi, Mitsuri là một bậc thầy về kiểm soát cơ bắp. Những điệu nhảy của cô không chỉ đẹp mà còn yêu cầu một sự phối hợp và sức mạnh kinh người.

Trong một buổi nghỉ giải lao, Mitsuri mang ra rất nhiều bánh ngọt và trà. Cô ngồi xuống cạnh Tanjiro, hai má ửng hồng.

Cô hỏi nhỏ "Tanjiro-kun này, Iguro-san... anh ấy có tham gia huấn luyện không?"

Tanjiro gật đầu "Vâng ạ, Xà Trụ phụ trách giai đoạn chỉnh sửa kiếm thuật, ngay sau Hà Trụ ạ."

Mitsuri mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc "Vậy à... Anh ấy lúc nào cũng nghiêm khắc, nhưng thật ra anh ấy là một người rất tốt bụng. Anh ấy đã tặng chị đôi tất này đó."

Tanjiro nhìn thấy sự ấm áp trong mắt cô. Cậu hiểu rằng sức mạnh của Luyến Trụ không chỉ đến từ thể chất, mà còn từ một trái tim tràn đầy tình yêu thương. Chính tình yêu đó đã cho cô sức mạnh để bảo vệ mọi người.

Đó là một trạm nghỉ ngắn ngủi. Nhưng không khí nhanh chóng trở nên căng thẳng.

"TANJIROOOO! TÊN KHỐN NÀY!"

Zenitsu Agatsuma lao đến, nước mắt và nước mũi giàn giụa, kéo Tanjiro ra khỏi tầm tay của Mitsuri.

"Cậu có biết cậu đang làm gì không! Cậu đang bị cả một tập đoàn giết quỷ hùng mạnh xem xét để xử tử! Và cậu còn dám câu dẫn Luyến Trụ-sama nữa sao! Cậu lăng nhăng! Cậu đào hoa! Cậu có biết Trụ Cột là những người quý giá nhất không! Sao cậu dám nhận Mochi từ cô ấy! Trả lại cho tớ! Trả lại sự chú ý đó cho tớ!"

Zenitsu gào thét, chỉ vào Muichiro (đang tò mò nhìn) và Uzui (đang cười lớn).

"Cả Hà Trụ-san nữa! Anh ta lạnh lùng như vậy mà cũng nhìn cậu với ánh mắt trìu mến! Cậu có phép thuật gì vậy hả! Cậu là mối đe dọa lớn hơn Muzan về mặt 'tình cảm' đó!"

Mitsuri bật cười khúc khích, cô thấy cảnh này rất dễ thương. Obanai ở gần đó thì siết chặt tay, ánh mắt hình rắn tóe lửa, không phải vì Tanjiro, mà vì Zenitsu dám chạm vào Mitsuri. Amane chỉ lắc đầu, cô đã quá quen với Zenitsu.

Tốt. Zenitsu tạo ra sự nhiễu loạn cảm xúc, chuyển hướng sự chú ý khỏi Tanjiro. Cậu ta là một bộ đệm cảm xúc hoàn hảo.

...

Obanai Iguro, Xà Trụ, thường xuyên xuất hiện một cách "tình cờ" xung quanh khu vực huấn luyện. Anh ta không nói một lời, nhưng ánh mắt hình rắn của anh ta găm chặt vào Tanjiro, đầy sự lạnh lẽo và ghen tuông không che giấu. Anh ta không quan tâm đến quỷ, anh ta quan tâm đến Mitsuri.

Sau buổi huấn luyện, Tanjiro đang ngồi nghỉ thì Amane đến, cô đưa cho cậu một bình trà thảo dược đặc biệt.

"Cậu có thể cảm nhận được mùi ghen tị không, Tanjiro-kun?" Amane thì thầm.

"Mùi ghen tị...?" Tanjiro bối rối. Cậu hít một hơi sâu. "Ôi, đúng là có! Một mùi chua, nặng nề, kèm theo mùi thuốc sát trùng và một chút hương trầm của gỗ... Có ai đang giận dữ sao?"

"Không phải giận dữ. Là ghen tị và bảo vệ. Ngài Xà Trụ-sama rất yêu quý Luyến Trụ-sama, và cậu đang vô tình trở thành đối tượng bị đe dọa. Đây là một vấn đề cảm xúc thuần túy, không phải lý trí. Và điều này khiến Chiến Dịch Xà Dược của tớ trở nên khó khăn hơn."

Amane quay lại nhìn Obanai đang đứng dựa vào một thân cây, vẻ mặt băng giá.

"Tớ phải tìm ra cách hòa giải hai người này. Không phải bằng lý lẽ, mà bằng một tình huống buộc phải hợp tác và sự tôn trọng."

Amane bước đến chỗ Obanai.

"Xà Trụ-sama. Tôi muốn nói chuyện riêng với ngài."

Obanai không thèm quay đầu lại. "Một kẻ ngoại đạo khác. Ngươi muốn nói gì? Lẽ phải tầm thường về con quỷ mà ngươi đang bảo vệ sao?"

"Không, thưa ngài," Amane kiên định. "Tôi muốn nói về sức mạnh. Sức mạnh để cứu người mà ngài quan tâm. Ngài biết rằng với tình hình hiện tại, chúng ta đang thiếu hụt trầm trọng các phương tiện chữa trị vết thương do quỷ. Đặc biệt là các chất độc. Tôi đã nghiên cứu các thành phần trong máu của Tamayo-san và chất độc rắn của ngài. Tôi tin rằng, bằng cách kết hợp chất độc của ngài với các thành phần y học cao cấp, chúng ta có thể tạo ra một loại thuốc giải độc mới có khả năng ngăn chặn các loại chất độc quỷ chưa được biết đến."

Obanai cuối cùng cũng quay đầu lại, ánh mắt hơi dao động. Chất độc rắn của anh ta là một phần bí mật và niềm tự hào của anh.

"Ngươi muốn sử dụng chất độc của ta?"

"Vâng. Nó rất mạnh mẽ và ổn định. Nó là một tài nguyên quý giá. Tôi cần sự hợp tác của ngài, Xà Trụ-sama, để cứu mạng các kiếm sĩ khác. Điều này không liên quan đến Kamado. Nó liên quan đến nguyên tắc của ngài: bảo vệ Sát Quỷ Đoàn."

Obanai im lặng một lúc lâu. "Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không, cô gái?"

"Tôi biết. Tôi đang nói chuyện với một Trụ Cột tận tụy, người đặt nhiệm vụ lên hàng đầu. Hãy đến Điệp Phủ vào tối nay. Tôi đã chuẩn bị một phòng thí nghiệm nhỏ. Ngài chỉ cần cung cấp mẫu chất độc, và giữ bí mật. Sự hợp tác này sẽ củng cố sự ổn định của Sát Quỷ Đoàn."

Obanai nhếch môi, ánh mắt băng giá nhưng có một tia hứng thú. "Hừ. Nếu ngươi làm lãng phí thời gian của ta, ta sẽ tự tay chém đầu ngươi. Cô gái, đây không phải là một sự nhân nhượng. Đây là một giao dịch."

"Giao dịch đã được thiết lập, Xà Trụ-sama. Tối nay."

Amane cúi đầu. Chiến Dịch Xà Dược đã bước đầu thành công, bằng cách tách Obanai khỏi sự ghen tuông và tập trung vào niềm kiêu hãnh nghề nghiệp của anh ta. Giờ đây, cô đã có một đồng minh bí mật, ít nhất là trong lĩnh vực hóa học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro