
Chap 23: Không phải là hủy diệt, mà là bắt sống
Tuyệt đối tĩnh lặng bao trùm Pháo đài Vô tận. Chỉ có tiếng Biwa Quỷ Nakime bi ai len lỏi.
Muzan Kibutsuji ngồi trên ngai, lạnh lẽo và uy áp. Hắn không thét lên, mà sự thất vọng toát ra. "Thượng Huyền Lục đã bị tiêu diệt. Sáu ngàn năm... các ngươi chậm chạp quá, không thể hoàn thành nhiệm vụ đơn giản nhất. Mục tiêu rõ ràng đến thế."
"Mùi hương của Hơi Thở Mặt Trời... dù mờ nhạt nhưng vẫn còn đó. Ta đã nhận ra. Lũ các ngươi, chỉ biết đến sự tàn bạo bản năng, không đủ tinh tế cho việc quan trọng này."
"Đứa trẻ đó... không phải kiếm sĩ tầm thường. Nó là báu vật. Một chìa khóa. Vật chứa Hơi Thở Nguyên Thủy mà ta phải có, nguyên vẹn."
Nakime khẽ gảy đàn. Gyokko, Thượng Huyền Ngũ, và Hantengu, Thượng Huyền Tứ, xuất hiện.
"Thưa Ngài Muzan vĩ đại, chúng tôi sẵn sàng. Sẽ mang đầu tên kiếm sĩ Mặt Trời về dâng Ngài, như một tác phẩm nghệ thuật..."
"Im lặng." Lời Muzan lạnh buốt. Gyokko co rúm. "Các ngươi chỉ là quân cờ thí mạng. Lãng phí tài nguyên. Nhưng ta vẫn cho các ngươi cơ hội chuộc lỗi."
"Xin Ngài đừng trách phạt. Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì Ngài ra lệnh."
Muzan mỉm cười đe dọa. "Tốt. Nhiệm vụ đơn giản. Gây hỗn loạn. Hủy diệt khu vực xung quanh. Chiếm sự chú ý của Sát Quỷ Đoàn, làm chúng kiệt sức. Làng Thợ Rèn, phải bị tàn phá. Nhưng nhớ kỹ."
Giọng hắn vang vọng trong tâm trí chúng. "Đứa trẻ đó không được có bất cứ vết xước nào. Ta không muốn một con tốt thí nào, hay bất kỳ kẻ nào khác, kết liễu nó. Nó là của ta."
Hắn quay lưng. "Douma."
Thượng Huyền Nhị Douma bước ra, tươi cười. "Vâng, thưa Ngài Muzan. Lời của Ngài là chân lý."
"Và Kokushibo."
Thượng Huyền Nhất Kokushibo xuất hiện, uy nghiêm. "Mệnh lệnh của Ngài là tối thượng."
Muzan nói với hai kẻ mạnh nhất. "Các ngươi không cần đánh với lũ hạ đẳng kia. Chỉ một việc duy nhất. Khi Gyokko và Hantengu làm xong, và đứa trẻ đó đã kiệt sức..."
Ánh mắt hắn hướng về Tanjiro vô hình. "Douma, ngươi sẽ mang nó về cho ta. Sống. Nguyên vẹn. Nếu có ai can thiệp..."
Hắn nhìn Kokushibo. "Kokushibo, ngươi đảm bảo không ai, kể cả đồng loại chúng ta, có thể ngăn cản Douma mang báu vật của ta về."
"Sự phục vụ của ta là của Ngài. Không một kẻ nào được phép chạm vào người mà Ngài khao khát." Kokushibo cúi đầu.
Douma khúc khích. "Ồ, nhiệm vụ thú vị! Cậu bé xinh đẹp! Xin Ngài Muzan cứ yên tâm. Ta sẽ mang cậu ấy về, thậm chí ta còn có thể 'cứu rỗi' cậu ấy trước khi dâng lên Ngài."
"Ngươi! Đừng có làm gì ngu xuẩn. Chỉ mang nó về. Nếu ngươi làm hỏng nó, ta sẽ xé xác ngươi thành từng mảnh vụn, cho ngươi tan biến trong đau đớn vĩnh viễn." Muzan đe dọa.
"Hiểu rồi, thưa Ngài. Sự hoàn hảo là trên hết." Douma đáp, giọng hơi run.
Muzan trở lại ngai. "Các ngươi đi đi. Làng Thợ Rèn phải chìm trong hỗn loạn. Gyokko, Hantengu, các ngươi là những con tốt mở đường. Douma, Kokushibo, các ngươi là những người bảo vệ món đồ chơi quý giá của ta. Ta không chấp nhận thất bại lần này. Ta đã quá mệt mỏi với cuộc săn lùng kéo dài hàng thế kỷ rồi."
Nakime gảy mạnh. Gyokko và Hantengu bị dịch chuyển. Douma và Kokushibo cũng biến mất. Pháo đài tĩnh lặng.
Muzan siết chặt tay. Hơi Thở của Mặt Trời. Máu của Yoriichi. Ngươi sẽ là của ta. Và khi đó, không ai, kể cả mặt trời, có thể làm hại được ta.
Ánh mắt hắn rực cháy. Cuộc tấn công đơn giản đã thành một cuộc chiến giành giật phức tạp, nơi tất cả, kể cả các Thượng Huyền Quỷ, chỉ là quân cờ.
...
Tuyệt vọng. Sự hỗn loạn. Máu và ác ý.
Yên bình mong manh của Làng Thợ Rèn bị xé toạc bởi một tiếng thét thất thanh.
Trong một căn phòng cùng trưởng làng Tecchin, Tanjiro và Muichiro như bị một luồng áp lực ma quái siết chặt. Không khí đặc quánh, khó thở.
ẦM!
Cánh cửa giấy shoji bị phá nát. Hai bóng hình dị dạng đứng đó, mang theo mùi máu tanh nồng và ác ý thuần túy. Thượng Huyền Tứ Hantengu và Thượng Huyền Ngũ Gyokko.
"Hiiiii! Xin đừng bắt nạt ta!" Hantengu rên rỉ, cơ thể gầy gò lão run rẩy trong sợ hãi giả tạo.
"Hyo hyo" Gyokko cười quái dị từ trong chiếc bình. "Nơi này toàn những kẻ hạ đẳng. Mùi của chúng làm ô uế tác phẩm nghệ thuật của ta."
Không một lời cảnh báo, trận chiến bùng nổ.
Muichiro chớp nhoáng lao lên, thanh Nichirin chém về phía Hantengu. Nhưng lão quỷ đã phân tách thành hai bản thể cảm xúc. Cùng lúc đó, Gyokko biến mất rồi đột ngột xuất hiện phía sau trưởng làng.
Ở một khu nhà khác, Amane đang sắp xếp thảo dược. Cô cảm nhận được luồng sát khí kinh hoàng, tim cô như ngừng đập. Chúng đến rồi! Sự bình tĩnh lạnh lùng của một nhà chiến lược chiếm lấy tâm trí. Kế hoạch xấu nhất lập tức được kích hoạt.
Cô lao ra khỏi phòng, không phải về phía trận chiến.
"BÁO ĐỘNG! CÓ QUỶ TẤN CÔNG!" Amane hét lớn, giọng nói rõ ràng, dứt khoát. "TẤT CẢ MỌI NGƯỜI, THEO TÔI ĐẾN NHÀ CỦA TRƯỞNG LÀNG! ĐÓ LÀ NƠI AN TOÀN NHẤT!"
Trở lại với trận chiến. Karaku, bản thể "vui vẻ" của Hantengu, vung chiếc quạt lá phong. Một cơn cuồng phong khủng khiếp nổi lên, thổi bay mọi thứ. Muichiro, trong lúc cố bảo vệ Kotetsu và trưởng làng, bị cơn gió hất văng đi, biến mất vào khu rừng rậm.
Amane, đang dẫn đầu nhóm người sơ tán, chứng kiến cảnh tượng đó. Hà Trụ-sama đã bị tách ra! Kế hoạch của chúng là chia cắt lực lượng! Cô phân tích nhanh. Ưu tiên hàng đầu bây giờ là bảo vệ những người không có khả năng chiến đấu.
Trận chiến của Tanjiro trở nên tuyệt vọng. Cậu và Nezuko đối mặt với bốn bản thể của Hantengu.
Giữa lúc hỗn loạn, Amane quan sát trận đấu từ xa, tổ chức phòng thủ cho dân làng. Cô nhận ra một điều kỳ lạ. Các đòn tấn công của quỷ, dù tàn bạo, luôn chừa lại một đường sống cho Tanjiro. Những con rồng gỗ của Zohakuten tấn công dữ dội, nhưng chúng dường như đang dồn cậu vào chân tường hơn là cố gắng giết chết cậu.
Chúng không muốn giết cậu ấy . Suy nghĩ đó lóe lên trong đầu Amane như một tia sét. Chúng đang cố gắng làm cậu ấy kiệt sức, làm cậu ấy không còn khả năng chống cự. Mục tiêu là bắt sống!
Sự thật kinh hoàng này khiến cô lạnh sống lưng. Đây không phải là một cuộc tấn công hủy diệt thông thường. Đây là một nhiệm vụ bắt cóc được dàn dựng công phu. Nhưng tại sao?
Câu trả lời đến nhanh hơn cô tưởng.
Đúng lúc Tanjiro và Genya đang chật vật chiến đấu với Zohakuten, hai luồng áp lực khủng khiếp, vượt xa bất cứ thứ gì họ từng cảm nhận, đột ngột giáng xuống ngôi làng. Một luồng áp lực lạnh lẽo, vô cảm. Luồng còn lại thì nặng nề, cổ xưa và đầy uy quyền.
Từ trên một mái nhà, Thượng Huyền Nhị Douma nhẹ nhàng đáp xuống. Hắn cầm cây quạt vàng, nụ cười rạng rỡ trên môi.
"Ara ara, Hantengu-dono, có vẻ ngài đang gặp khó khăn với một đứa trẻ nhỉ? Thật đáng thương. Ngài Muzan sẽ không hài lòng đâu"
Gần như cùng lúc, trên một ngọn cây cao hơn, Thượng Huyền Nhất Kokushibo đứng đó. Sáu con mắt của ông ta nhìn chằm chằm vào Tanjiro, không một chút cảm xúc.
"Hơi thở của Mặt Trời... Không thể nhầm lẫn được. Vậy đây chính là kẻ đã khiến ngài ấy phải bận tâm."
Cả Tanjiro, Genya và ngay cả Zohakuten đều sững lại. Không khí như bị đóng băng. Sự xuất hiện của hai con quỷ mạnh nhất sau Muzan đã biến một trận chiến khốc liệt thành một cuộc hành quyết sắp diễn ra.
Amane, đang ẩn nấp cùng dân làng, cảm thấy một nỗi tuyệt vọng chưa từng có. Thượng Huyền Nhất và Nhị... tại sao? Tại sao lại là lúc này?
Cô hiểu ra ngay lập tức. Muzan không còn tin tưởng vào thuộc hạ cấp thấp. Hắn đã cử hai kẻ mạnh nhất đi để đảm bảo "báu vật" của hắn, Kamado Tanjiro, được mang về một cách an toàn. Gyokko và Hantengu chỉ là những con tốt thí để dọn đường.
Trái tim Amane đập thình thịch trong lồng ngực, nhịp điệu hoảng loạn của nó là âm thanh duy nhất cô nghe được trong cái im lặng chết chóc đang bủa vây Làng Thợ Rèn. Đôi mắt cô dán chặt vào hai bóng hình vừa xuất hiện, hai cột áp lực ma quái đang nghiền nát mọi hy vọng. Thượng Huyền Nhất Kokushibo và Thượng Huyền Nhị Douma.
Không thể nào cô tự nhủ. Kế hoạch đã đổ vỡ. Mọi sự chuẩn bị của cô giờ đây chỉ là trò đùa trước sức mạnh này.
Một người thợ rèn trẻ tuổi run rẩy bên cạnh Amane thì thào như hơi thở "Thượng... Thượng Huyền Nhất. Chúng ta chết chắc rồi."
Amane nghiến răng siết chặt nắm tay. Cô phải giữ bình tĩnh cô tự nhắc nhở bản thân. Sự hoảng loạn lúc này sẽ giết chết tất cả.
Cô quay sang nhóm thợ rèn đang co rúm lại sau cô "Nghe đây" giọng cô dứt khoát đến bất ngờ "Đây không phải là lúc để sợ hãi. Chúng ta vẫn còn cơ hội."
Một thợ rèn lớn tuổi lắp bắp "Cơ... cơ hội nào chứ. Hai con quỷ đó... chúng là những kẻ mạnh nhất."
Amane hít một hơi sâu "Chúng mạnh, đúng. Nhưng mục tiêu của chúng không phải là giết chóc. Chúng muốn bắt Tanjiro. Điều đó có nghĩa là chúng sẽ không tấn công chúng ta ngay lập tức. Chúng ta chỉ là những kẻ phiền phức."
Cô chỉ tay về hướng khu rừng rậm nơi Muichiro vừa bị hất văng "Hà Trụ-sama vẫn còn ngoài đó. Và ngay cả khi ông ấy bị tách ra, ông ấy vẫn là một Trụ cột. Chúng ta phải tìm cách cầm chân chúng, dù chỉ là một khoảnh khắc."
Quay trở lại với trận chiến. Tanjiro cảm thấy máu trong huyết quản mình như đông lại. Cậu biết sự khác biệt giữa tuyệt vọng và cái chết. Và đây là cái chết.
Douma mỉm cười, nụ cười đó thật rạng rỡ, thật đáng sợ "Ôi trời ơi, cậu bé có đôi hoa tai Hanafuda này" Hắn đưa quạt che nửa mặt "Cậu có biết cậu may mắn đến mức nào không? Ngài Muzan đã đích thân phái chúng tôi đến để hộ tống cậu. Đó là một vinh dự hiếm có đấy."
Zohakuten gầm lên giận dữ, những con rồng gỗ của hắn khựng lại "Thượng Huyền Nhị! Ngươi đang làm gì? Đây là nhiệm vụ của ta. Ngươi không được can thiệp."
Douma nhún vai một cách duyên dáng "Thật là vô tâm. Ngài không thấy ngài đang làm hỏng 'báu vật' của Ngài Muzan sao? Nhiệm vụ của chúng ta là mang cậu ta về nguyên vẹn. Còn ngài thì đang cố đập nát cậu ta thành từng mảnh đấy." Hắn nhìn sang Kokushibo "Ngài Kokushibo, ngài nghĩ sao?"
Kokushibo vẫn đứng im lặng trên ngọn cây, sáu con mắt của ông ta không rời khỏi Tanjiro. Giọng nói của ông trầm và nặng nề như đá tảng "Đừng lãng phí thời gian. Kẻ thừa kế Hơi thở của Mặt Trời. Nhiệm vụ phải được hoàn thành ngay lập tức."
Lời nói đó như một mệnh lệnh. Douma mỉm cười rạng rỡ hơn. Hắn vung chiếc quạt vàng.
BÙM!
Không khí lạnh lẽo như bị xé toạc. Một bức tường băng sắc lạnh đột ngột mọc lên giữa Tanjiro và Zohakuten.
"Hiiiii!" Zohakuten rít lên "Ngươi đang tấn công ta sao, Douma!"
"Chỉ là một chút 'cứu rỗi' thôi mà" Douma cười khúc khích.
Đúng lúc đó, Genya, người đang nằm rạp dưới đất, đột ngột bắn một loạt đạn súng trường vào Douma.
ĐOÀNG! ĐOÀNG!
Viên đạn găm vào vai Douma, nhưng hắn không hề tỏ ra đau đớn. Hắn chỉ quay đầu lại, với ánh mắt tò mò.
"Ô, một người lính dũng cảm" Douma nói với giọng đầy thích thú "Nhưng viên đạn không có tác dụng với ta đâu. Ta sẽ 'cứu rỗi' sự đau khổ của cậu sau nhé."
Genya thở dốc, sự tuyệt vọng đang gặm nhấm cậu.
"Nezuko!" Tanjiro hét lên. Cậu biết rằng cậu không thể đối phó với cả ba con quỷ cấp cao này. Cậu phải rút lui. Nhưng rút lui đi đâu?
"Cô ấy là con quỷ đặc biệt mà Muzan đang tìm kiếm phải không?" Douma hỏi một cách thờ ơ, ánh mắt hắn chuyển sang Nezuko. "Thật là một món quà tuyệt vời. Cô bé trông thật đáng yêu khi cố gắng bảo vệ anh trai mình."
Hắn nhấc chân lên, chuẩn bị nhảy xuống.
Đúng lúc đó, một nhóm thợ rèn, dẫn đầu bởi Amane, lao ra từ góc khuất, tay cầm búa và những dụng cụ sắc bén khác.
"TẤN CÔNG!" Amane hét lên.
"Cầm chân chúng! Dù chỉ là một khoảnh khắc!"
Douma dừng lại, vẻ mặt hắn ngạc nhiên. "Ara? Một lũ chuột chũi? Thật là phiền phức."
Nhóm thợ rèn không phải là chiến binh. Họ chỉ là những người dân bình thường. Nhưng sự can đảm của họ trong lúc này là tuyệt vời. Họ ném búa, ném đinh ba về phía Douma và Zohakuten.
Douma chỉ nhẹ nhàng vung quạt. Một làn sương băng lạnh lẽo lan tỏa, ngay lập tức khiến những vật thể bị đóng băng và rơi xuống đất.
"Thật là vô ích" Douma thở dài.
Nhưng sự hỗn loạn nhỏ bé đó đủ để tạo ra một cơ hội.
"Hơi thở của Nước, Thức thứ Mười, Sinh Sinh Lưu Chuyển!" Tanjiro gầm lên, tập trung toàn bộ sức mạnh còn lại của mình vào lưỡi kiếm. Cậu lao vào Zohakuten, không phải để giết, mà để tạo ra một đường thoát.
Zohakuten giận dữ rống lên, nhưng những con rồng gỗ của hắn phải đối phó với bức tường băng đột ngột của Douma, và điều đó làm chậm phản ứng của hắn.
Tanjiro ôm lấy Nezuko, kéo Genya đang bị thương, và lao vào khu rừng rậm, nơi cậu hy vọng sẽ tìm được Muichiro hoặc bất cứ ai có thể giúp đỡ.
"Ồ, chúng chạy mất rồi" Douma nói một cách thất vọng. Hắn quay đầu lại nhìn Amane và nhóm thợ rèn đang run rẩy. "Bây giờ, còn lũ chuột nhắt này..."
Kokushibo hạ cánh nhẹ nhàng xuống đất, thanh kiếm với những con mắt đáng sợ của ông ta được rút ra.
"Bắt chúng. Đừng lãng phí thời gian."
Cuộc săn bắt đã bắt đầu. Làng Thợ Rèn giờ đây đã biến thành chiến trường của sự tuyệt vọng.
______________
Nhân vật nữ chính là một cô gái nghèo, mới ở dưới quê lên, không ngờ lúc đi sang đường lại đụng ngay xe của nam chính giàu có, phúc hắc, sau đó nam chính xuống xe kênh kiệu ném cho nữ chính một cọc tiền, nữ chính bị xúc phạm lòng tự trọng mà nổi giận, cao giọng mắng chửi nam chính một trận sau đó thật ngầu mà không thèm lấy tiền, một đường bỏ đi. Mãi cho đến khi nữ chính đã đi khuất bóng luôn rồi, nam chúng mới đặt tay lên trái tim đang đập loạn của mình, buông ra một câu.
"Cô gái này thật là thú vị, cô chờ đó đi, tôi sẽ bắt cho bằng được cô. "
Sau đó là một màn truy truy đuổi đuổi, nam chính bá đạo dùng hết mọi thủ đoạn để chinh phục người đẹp, nữ chính bị nam chính xoay vòng cuối cùng cũng nhận ra tình cảm của mình. Cuối cùng hai người nam chính và nữ chính cũng đến được với nhau, sống với nhau hạnh phúc đến hết đời. (từ 1 fic tôi mới đọc gần đây)
_18.10.2025_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro