Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22: Bản Giao Hưởng Của Thép, Máu và Sự Ghen Tuông

Sau nhiều tuần lễ dưỡng thương, Tanjiro đã hồi phục, nhưng trong lòng cậu vẫn nặng trĩu. Cậu ngồi trong phòng, nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ còn sót lại của thanh Nichirin của mình.

"Lại gãy rồi... Bác Haganezuka sẽ giết mình mất. Ông ấy sẽ... sẽ nổi cơn thịnh nộ không kém gì Thượng Huyền Quỷ đâu."

Đúng lúc đó, Amane bước vào, trên tay là một khay trà thảo dược. Cô nhẹ nhàng đặt xuống.

"Đừng quá lo lắng, Tanjiro-kun. Dù bác ấy có giận dữ đến đâu, bác ấy vẫn sẽ rèn cho cậu một thanh kiếm mới thôi. Nhưng trước hết, cậu cần phải đến Làng Thợ Rèn."

"Đến đó ư? Nhưng đó là một nơi bí mật mà, và... Amane-chan, cậu cũng đi cùng sao?"

"Đúng vậy. Tớ đã thành công xin phép Shinobu-sama rồi. Nghe đây, lý do y học của tớ là hoàn hảo."

Cô hắng giọng và tái hiện lại cuộc đối thoại:

"Thưa Shinobu-sama, em đã đọc trong y văn cổ rằng suối nước nóng tại Làng Thợ Rèn chứa những khoáng chất cực kỳ quý hiếm, có khả năng thúc đẩy tái tạo cơ bắp và làm dịu các dây thần kinh bị tổn thương. Em muốn đến đó để trực tiếp nghiên cứu thành phần của nó. Nếu có thể phân tích và tái tạo lại một phần hiệu quả của nó, chúng ta có thể tạo ra một phương pháp vật lý trị liệu mới, giúp quá trình hồi phục của Viêm Trụ-sama và Âm Trụ-sama được đẩy nhanh hơn rất nhiều."

"Shinobu, người luôn ưu tiên việc phục hồi cho các Trụ Cột, đã không chút do dự mà đồng ý. Mình cúi đầu cảm ơn."

"Tuyệt vời! Cậu thật thông minh, Amane-chan! Một lý do hoàn toàn không thể từ chối!"

"Đúng vậy, không thể từ chối. Kế hoạch AllTan của tớ đang thiếu một địa điểm lý tưởng để tạo ra những khoảnh khắc lãng mạn, và nơi cô lập nhất của Sát Quỷ Đoàn chính là sân khấu hoàn hảo!"

Sáng hôm sau, Amane và Tanjiro bắt đầu chuyến đi. Họ bị bịt mắt bằng vải đen dày và được cõng trên lưng những người Kakushi. Cả hai bị đổi người cõng và đổi hướng liên tục.

"Mùi... mùi đất ẩm, một chút mùi gỗ thông, sau đó lại đổi sang mùi kim loại và cỏ khô... Không, họ lại đổi hướng rồi! Mình không thể ghi nhớ được!"

"Đừng cố gắng vô ích, Tanjiro-kun. Sự cẩn mật này là sinh tử. Hãy tin tưởng vào Sát Quỷ Đoàn và tận hưởng chuyến đi thôi."

Sau một thời gian dài, hơi thở của họ cuối cùng cũng lắng xuống. Một Kakushi cẩn thận tháo tấm bịt mắt của họ ra.

"Ồ..."

Một thung lũng xanh tươi, nép mình giữa những ngọn núi hùng vĩ, hiện ra. Những mái nhà truyền thống với những lò rèn đang nhả khói nghi ngút. Tiếng "cạch cạch" của búa đập vào thép vang lên đều đặn, như một bản giao hưởng của sự sống và nghề nghiệp.

"Thật là một nơi tuyệt đẹp... Và mùi hương của kim loại nung chảy... Thật ấm áp và mạnh mẽ."

Khi tấm bịt mắt được tháo ra, một khung cảnh tuyệt đẹp hiện ra trước mắt họ. Một ngôi làng yên bình nằm nép mình trong một thung lũng được che giấu, những mái nhà truyền thống xen lẫn với những lò rèn đang nhả khói nghi ngút. Tiếng búa đập vào thép vang lên đều đặn, tạo thành một bản giao hưởng của sự cần mẫn và sức mạnh.

Người đầu tiên chào đón họ là Trưởng làng Tecchin Tecchikawahara, một ông lão nhỏ bé với bộ râu trắng dài và đôi mắt tinh anh.

"Cô bé này chính là chuyên gia y học mà Trùng Trụ đã nói đến sao? Tuyệt vời! Nếu cô có thể giúp các Trụ Cột của chúng ta mau chóng hồi phục, đó sẽ là vinh dự cho cả ngôi làng này! Nào, theo ta, ta đã chuẩn bị một nhà trọ có suối nước nóng riêng cho hai đứa."

Họ được dẫn đến nhà trọ. Sau khi sắp xếp đồ đạc, Tanjiro quyết định ngâm mình để thư giãn.

Cậu nhắm mắt, thả lỏng trong làn nước ấm áp, cho đến khi một giọng nói ngọt ngào, hân hoan vang lên.

"Ôi! A! Chào cậu, kiếm sĩ trẻ! Thật là bất ngờ! Cậu cũng ở đây sao?"

Tanjiro giật mình, vội vàng quay lại và nhìn thấy Luyến Trụ Mitsuri Kanroji đang mỉm cười rạng rỡ, khuôn mặt cô ửng hồng. Cô đang ngâm mình ở khu vực bên cạnh.

"K-Kanroji-sama! Vâng, em đến đây để lấy kiếm mới ạ..."

"Không cần khách sáo vậy đâu! Cứ gọi chị là Mitsuri được rồi! Nước suối ở đây thật tuyệt, phải không? Chị cảm thấy khỏe hơn rất nhiều đó!"

"Vâng! Em cũng thấy vậy. Nó thật sự giúp xoa dịu các cơ bắp ạ."

"Này, cậu biết không... Chị có nghe lỏm được một bí mật. Trong ngôi làng này, có một vũ khí bí mật được cất giấu, nó có thể giúp chúng ta trở nên mạnh hơn rất nhiều! Cậu có nên tìm kiếm nó thử không?"

"Vũ khí bí mật?"

"Đúng vậy! Nhưng phải cẩn thận nhé! Giờ thì, chị đi ăn đây. Tạm biệt!"

Mitsuri nhanh chóng rời đi. Amane, lúc này đang ẩn mình sau một rặng tre gần đó, chuyên tâm "phân tích mẫu nước suối" ở một khu vực gần đó (thực chất là nghe lỏm và làm việc), mỉm cười hài lòng.

"Luyến Trụ-sama thật đáng yêu! Một thông tin tuyệt vời, và một sự kết nối tự nhiên với Tanjiro-kun. Mitsuri-sama, cô đã vô tình trở thành đồng minh quan trọng nhất cho Chiến Dịch AllTan rồi đó!"

Sự yên bình không kéo dài. Ngay ngày hôm sau, khi Tanjiro và Amane đi dạo trong làng, họ nghe thấy một tiếng tranh cãi lớn.

Hà Trụ Muichiro Tokito, với vẻ mặt lạnh lùng và vô cảm như thể không có gì trên đời này đáng để cậu bận tâm, đang đứng trước một cậu bé thợ rèn nhỏ thó, Kotetsu.

"Đưa ta chìa khóa. Ta cần dùng con rối huấn luyện 'Yoriichi Type Zero' ngay lập tức."

"Không được! Nó sắp hỏng rồi! Nếu chú cứ tiếp tục, nó sẽ vỡ tan mất! Nó đã được truyền lại qua rất nhiều đời thợ rèn rồi!"

"Thì sao chứ? Nó được tạo ra để huấn luyện mà. Nếu nó hỏng, chỉ cần làm một cái mới là được. Thời gian của một Trụ Cột quan trọng hơn một con rối cũ kỹ. Ngươi đang lãng phí thời gian của ta."

Tanjiro không thể chịu đựng được sự vô cảm đó. Cậu lao tới.

"Xin hãy dừng lại! Cậu bé nói đúng mà! Chúng ta không thể vô cảm với những thứ đã giúp đỡ mình được! Mọi vật phẩm, mọi con người, đều có giá trị của riêng nó!"

"Ngươi là ai? Ngươi đang xen vào chuyện của ta."

"Tôi là Kamado Tanjiro, kiếm sĩ diệt quỷ. Việc đối xử lạnh lùng với những nỗ lực của người khác là sai!"

Cuộc đối đầu diễn ra nhanh chóng. Muichiro không thèm phí lời, cậu dùng một động tác nhanh như chớp, áp đảo sức mạnh của Tanjiro và giật lấy chìa khóa.

"Thật phiền phức. Đừng lãng phí thời gian của ta nữa."

Kotetsu ngã khuỵu xuống đất, khóc nức nở. Tanjiro nằm bất tỉnh trên đất, bị đánh vào một huyệt đạo nào đó.

Amane, người đã quan sát tất cả từ xa, lập tức tiến lại gần, bình tĩnh mở hộp cứu thương. Cô nhanh chóng sơ cứu cho Tanjiro.

"Hu... Hu... Anh ấy thật tàn nhẫn! Anh ấy đã làm tổn thương người tốt như anh!"

"Đừng khóc nữa, Kotetsu-kun. Anh ấy chỉ hành động theo logic của riêng mình thôi. Cậu bé này sẽ ổn thôi. Cậu có thể giúp tớ đưa cậu ấy về nhà trọ không?"

Trong khi chăm sóc Tanjiro, Amane nhìn theo bóng dáng Hà Trụ đã khuất xa.

Vấn đề không phải là sự tàn nhẫn. Mà là sự trống rỗng. Cậu ta hành động dựa trên logic thuần túy vì ký ức và cảm xúc đã bị một chấn thương nào đó khóa lại. Một lớp sương mù dày đặc. Để phá vỡ nó, cần một cú sốc cảm xúc mạnh, một sự ấm áp có thể xuyên qua cả màn sương giá lạnh đó. Tanjiro, cậu chính là chìa khóa. Chiến Dịch Sương Tan sẽ bắt đầu từ đây.

Cùng lúc đó, cô cũng để ý đến một bóng người khác đang đứng từ xa, nhìn họ với ánh mắt đầy thù địch: Genya Shinazugawa.

Khi Tanjiro tỉnh dậy và cố gắng bắt chuyện với Genya, cậu ta chỉ gầm gừ.

"Anh... anh là Shinazugawa-san, phải không? Tôi là Kamado Tanjiro. Chúng ta hãy cố gắng..."

"Câm miệng. Đừng có lại gần tao."

Thú vị rồi đây. Một lớp vỏ ngoài xù xì, cộc cằn. Cần phải tạo ra những tình huống buộc phải hợp tác để lớp vỏ đó nứt ra. Chiến Dịch Viên Đạn Bọc Đường cũng đã có mục tiêu."Cuộc đối đầu giữa lòng tốt của Tanjiro và sự logic lạnh lùng của Muichiro diễn ra căng thẳng. Cuối cùng, Muichiro đã dùng sức mạnh áp đảo Tanjiro và lấy được chìa khóa, bỏ lại một Tanjiro đang bất tỉnh và một Kotetsu đang khóc nức nở.

Những ngày tiếp theo là địa ngục đối với Tanjiro. Dưới sự hướng dẫn (và sự cay cú) của Kotetsu, cậu bắt đầu đợt huấn luyện với con rối Yoriichi Type Zero.

"Anh không được ăn uống, không được ngủ! Anh phải luyện tập cho đến khi đánh trúng được con rối này! Anh phải hiểu được giá trị của nó!"

"Anh Tanjiro à, anh phải mạnh hơn trước! Rồi nói với cái tên Trụ Cột đó."

"Đúng là rác rưới"                                                                                

"Tóc mày dài quá đấy"

"Tóc như rong biển".

"Thằng lùn"!

"Đồ chân ngắn xấu trai"!

"Cái đồ không biết xấu hổ!"

"Đ-Đại ca Kotetsu à...Làm gì độc mồm dữ vậy!"

Tanjiro chịu đựng tất cả, gần như ngất đi vì kiệt sức. Cậu luyện tập liên tục trong nhiều ngày. Cho đến một khoảnh khắc, với một cú đánh mạnh hết sức, cậu đã vô tình làm vỡ con rối.

"Không! Anh...anh xin lỗi, Kotetsu!"

Nhưng bên trong con rối đã vỡ, một vật thể màu đen đã được giấu kín sau lớp vỏ bọc bằng gỗ. Đó là một thanh katana cổ xưa, rỉ sét và dính đầy bụi bẩn.

"Cái gì thế này?"

Ngay lúc đó, một tiếng gầm vang lên.

"NGƯƠI! KAMADO TANJIRO! LẠI GÃY NỮA SAO? LẦN NÀY TA SẼ..." Hotaru xuất hiện, khuôn mặt dính đầy bùn đất, giọng giận dữ.

Hotaru sững lại khi nhìn thấy thanh kiếm cổ. Cơn thịnh nộ tan biến, thay vào đó là một sự ám ảnh, cuồng nhiệt.

"Kiếm... kiếm cổ! Đây chính là linh hồn của một kiếm sĩ vĩ đại! Tuyệt phẩm! Tuyệt vời!"

Ông ta lao tới, giật lấy thanh kiếm từ tay Tanjiro như thể nó là bảo vật quý giá nhất trên đời.

"Đừng chạm vào nó! Ngươi không xứng đáng chạm vào kiệt tác này! Ta sẽ mài nó! Ta sẽ đưa nó trở lại vinh quang!"

Hotaru lao vào một túp lều gần đó, đóng sập cửa lại. Tiếng mài kim loại chói tai bắt đầu vang lên, không ngừng nghỉ.

Trong lúc đó, Amane đã hoàn thành việc "nghiên cứu" của mình. Cô đi khắp làng, dùng y thuật nhẹ nhàng của mình để chữa trị cho những người thợ rèn bị đau cơ, căng thẳng.

"Cô bé! Cảm ơn cô! Lưng của tôi đã đỡ đau hơn rất nhiều rồi!"

"Thuốc cao của cô thật hiệu nghiệm! Cô thật sự là một bác sĩ thiên tài!"

"Không có gì ạ. Cháu rất vui được giúp đỡ mọi người. Mọi người làm việc vất vả lắm, xin hãy giữ gìn sức khỏe."

"Mạng lưới đã được xây dựng. Lòng tin đã được thiết lập. Nếu có chuyện gì xảy ra, họ sẽ nghe lời mình sơ tán. Mọi thứ đã sẵn sàng."

Mọi thứ dường như đang đi vào quỹ đạo. Tanjiro sắp có một thanh kiếm mới, Muichiro đang ở đâu đó trong làng, Genya vẫn lảng tránh mọi người, và Amane đang âm thầm chuẩn bị.

Nhưng trong đêm tối tĩnh lặng, hai bóng ma chết chóc đang lướt qua những ngọn cây.

"Ô hô hô! Cuối cùng chúng ta cũng tìm ra tổ kiến hôi thối này. Mùi quỷ khí từ ngôi làng này thật là... quá buồn tẻ." Thượng Huyền Ngũ - Gyokko

"Chúng ta... chúng ta phải nhanh lên... làm theo lệnh của Ngài... nhanh chóng tiêu diệt hết chúng..." Thượng Huyền Tứ - Hantengu

Tiếng búa mài của Hotaru vẫn vang lên đều đặn. Dưới ánh trăng, sự tĩnh lặng của Làng Thợ Rèn sắp bị phá vỡ. Cơn bão đã ở ngay trước cửa.

_18.10.2025_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro