Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khánh Nhàn|Sự sống và cái chết

Khánh Nhàn - Sự sống và cái chết
Tác giả: Walnut1024
Người dịch: Nhất Phiến Vân
...
Tóm tắt:
"Trái tim này thỉnh thoảng lại đập nhanh không?" Phạm Nhàn tự hỏi, nhưng ngay lập tức hắn phải tự kiểm điểm mình, "Ta không nên để trái tim mình bị ảnh hưởng, thương xót một người đàn ông là con đường dẫn đến đau khổ, và ta đã quên mất điều đó rồi."
...

Nội dung:

Chương 1. Canh một.

Phạm Nhàn từ dưới đống quần áo vứt lung tung trên giường chui ra, hắn cố gắng ít tạo tiếng khi mặc quần áo. Mất nửa ngày để mặc quần áo, nhưng thậm chí không thể buộc được tiết y, khi nhìn kỹ, mới thấy tay hắn run rẩy không ngừng.

Dường như đã cảm nhận được bão tố sắp ập đến, Khánh đế hôm nay đối xử với Phạm Nhàn khá thô bạo. Phạm Nhàn bị trừng phạt không có cơ hội xin tha, đến mức phải khóc lóc cầu xin. Sau đó, hắn bị kéo lùi về sau, đến mức phải nổi cáu, phát ra tiếng càu nhàu.

Có lẽ những người làm hoàng đế đều thích phong cách này - vô liêm sĩ, tự do phóng túng trên giường. Điều này khiến cho cả người nắm quyền lực cao nhất cũng phải chịu đựng sự cô đơn lạnh lẽo nhất, nhưng đồng thời cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp của con người.

Khánh đế chỉ nhẹ nhàng quát một câu, rồi lật người Phạm Nhàn lại, mở rộng chân và tiếp tục. Hoàng đế đã dùng sức, và Phạm Nhàn tự nhiên phải thể hiện dáng vẻ khiến hoàng đế hài lòng.

Phạm Nhàn đỏ mặt, đôi mắt gần như mất tiêu cự, hai tay nắm chặt áo của hoàng đế, mang vẻ mặt ngớ ngẩn như bị mất hết lý trí. Cuối cùng, hoàng đế kết thúc và nhớ lại vai trò của một vị hoàng đế nhân từ, ôm Phạm Nhàn vào lòng và kiểm tra xem cái đầu thông minh của hắn có bị thành giường đập cho ngốc không.

Có lẽ Phạm Nhàn phải thật sự trở thành một kẻ ngớ ngẩn mới hợp ý hoàng đế. Vị Phạm Nhàn đại nhân rất giỏi trong việc đoán ý hoàng đế, nên hắn đóng vai ngớ ngẩn, phát ra những tiếng động khó hiểu, và chà mặt vào ngực hoàng đế. Trên thực tế, hắn đang tinh nghịch, dùng vải lụa mềm mại để lau miệng.

Khánh đế không để ý đến điều này, mà ngược lại, còn tỏ ra rất nhân từ và ấm áp, cùng hắn diễn một vở kịch về tình phụ tử, mặc dù thực tế thì lại hoàn toàn khác.

Khánh đế đã đến buổi chầu sớm để xử lý công việc triều chính bận rộn, trong khi Phạm Nhàn vừa thức dậy sau giấc ngủ dài, hoàn toàn không tương xứng với danh xưng Đệ nhất quyền thần. Thật là một sự ưu ái đặc biệt, Phạm Nhàn cười lạnh trong lòng. Để nhận được sự yêu chiều của bệ hạ, hắn phải trả một cái giá đắt, phải hy sinh thân thể cho chính người cha ruột của mình, và nuốt tất cả sự căm thù vào trong lòng, giả vờ ngoan ngoãn. Có vẻ như số phận thật sự là công bằng, càng nhận được nhiều ân huệ thì càng phải trả lại nhiều tình cảm.

Phạm Nhàn có ngoại hình rất đẹp, với đôi mắt tinh nghịch giống như cáo, nhưng trên khuôn mặt lúc nào cũng mang một biểu cảm ngây thơ kèm nụ cười tinh quái, khiến người khác nhìn vào cảm thấy hắn vô tội và dễ thương. Nhưng hiện tại, khuôn mặt đó lại hoàn toàn vô cảm, lông mày nhíu chặt, ánh mắt chứa đựng cảm xúc khó định hình, liệu là căm thù hay ghê tởm, giống như một giếng nước đen tối, chỉ cần liếc mắt một cái đã cảm thấy sợ hãi.

Hắn dường như đột nhiên nhận ra biểu cảm trên khuôn mặt mình không tốt, nên hắn đã vuốt ve nhẹ nhàng gò má, đặc trưng của tuổi trẻ, và lại thể hiện một vẻ ngoài như không quan tâm đến gì. Hắn nhẩm nhẩm một bài hát nhỏ, mặc quần áo xong, tránh khỏi các cung nữ, lẻn ra ngoài cung.

Ngũ Trúc, Phạm Nhược Nhược, Hải Đường Đóa Đóa và những người khác đã sẵn sàng chờ đợi hắn tại vị trí của mình. Sau nhiều năm, thực tế đã không còn nhiều người bên cạnh hắn nữa. Nếu tiếp tục chờ đợi, có lẽ hắn sẽ có kết thúc bi thảm như Diệp Khinh Mi.

Người của hắn đã được bố trí ở mọi nơi, số lượng không nhiều nhưng khí thế không nhỏ. Trong cung đã nổi lên sóng ngầm, có lẽ các cao thủ trong cung đều đã nhận ra. Tuy nhiên, Phạm Nhàn đã không muốn kìm nén nữa. Thành bại được quyết định trong một lần này, chắc chắn phải đập nồi chìm thuyền. Một lần thôi, tại thời điểm quan trọng này, hắn lại không cảm thấy căng thẳng. Vị thi tiên Phạm Nhàn chỉ lặng lẽ nhớ lại câu thơ: "Mãn thành tận bích hoàng kim giáp" (Toàn thành đều mặc áo giáp vàng).

Từ Diệp Khinh Mi, Phạm Nhàn lẽ ra đã phải học cách ẩn nhẫn, giấu tài năng và chờ đợi thời cơ. Trong thời gian niên thiếu, hắn đã làm rất tốt điều này, cho đến khi tại điện Kỳ Niên, hắn say rượu và ngâm thơ, nổi tiếng trong một đêm. Từ đó, bánh xe số phận đã được định sẵn trước khi hắn sinh ra bắt đầu chuyển động, không còn đường quay đầu.

Có lẽ những người có tài năng đều tự coi mình là phi thường, không chịu ở dưới người khác. Đây là một bệnh chung của những người muốn làm việc lớn, nhưng đáng tiếc là con đường phía trước đầy rẫy nguy hiểm, chỉ cần bước sai một bước là sẽ rơi vào biển lửa, vào vực sâu không đáy, và không nhiều người có thể leo lên đến đỉnh.

Khi đứng đối diện quân binh, Phạm Nhàn mới bắt đầu tự hỏi liệu từng bước đi của mình có thực sự đáng giá hay không? Đằng Tử Kinh, Diệp Khinh Mi, Trần Bình Bình... rất nhiều mạng sống đè nặng lên hắn, liệu tất cả chỉ để ngăn cản một người?

Đêm đã khuya, sương giá dày đặc, không khí lạnh lẽo và đầy sự sát khí. Hắn run rẩy vì lạnh, và không còn thời gian để suy nghĩ về vấn đề này nữa.

---
Chương 2: Canh hai.

Việc mưu phản là việc lớn, họ đã chuẩn bị sẵn nhiều kế hoạch, chỉ đợi đêm nay để giết chết Khánh đế trong một lần. Ban đầu, Phạm Nhàn không muốn tình hình phát triển đến mức này. Hắn chỉ là một chàng trai trẻ từ Đạm Châu, vô tình bị cuốn vào cuộc tranh đấu và liên quan đến quá nhiều mạng người. Nếu không phải vì cái chết của Trần Bình Bình, có lẽ hắn sẽ không đi đến bước này.

Hắn và Khánh đế cũng đã có một thời gian ngắn "phụ từ, tử hiếu". Mặc dù lúc đó họ đã có quan hệ thân mật, nhưng đêm đêm, họ vẫn thường nằm cạnh nhau để đi vào giấc ngủ. Lúc đó, vừa xong việc ân ái, nằm trên giường, mồ hôi đầm đìa, Khánh đế đột nhiên hỏi hắn: "Mọi người đều nói ngươi là Thi tiên, ngươi nghĩ rằng sau khi Trẫm qua đời, sẽ lên Tiên giới để tận hưởng khoái lạc không?"

Tiên giới? Phạm Nhàn lười nhác nghĩ, không nói đến việc hắn theo tư tưởng duy vật, thế giới này vốn không có nơi như thế. Ngay cả khi hắn thực sự có thể trở về, hắn sẽ trở về nơi nào nhỉ? Thân thể hắn bị giữ chặt trên giường bệnh? Linh hồn hắn đã lang thang không có nơi ẩn náu?

Hắn tự nghĩ về điều đó, không trả lời. Sắc mặt của Khánh đế trở nên không tốt. "Sao vậy? An Chi nghĩ rằng Trẫm không thể lên thế giới cực lạc, chỉ xứng đáng đi xuống địa ngục để chịu khổ?"

Phạm Nhàn nghĩ thầm, người này không có chút tự nhận thức nào. Giết cha, ép con, lại còn ngủ với chính con trai của mình, hắn không xuống địa ngục thì ai xuống? Nhưng ngoài mặt, hắn tươi cười như một con cáo. "Làm sao vậy được, Bệ hạ?" hắn nói. "Ai có thể hơn được Bệ hạ? Bệ hạ đến nơi nào cũng là Bệ hạ. Các vị thần tiên và quỷ dữ đều là thuộc hạ của Bệ hạ."

Hắn nói những lời này một cách khôn khéo, nhưng Khánh đế cũng không cần thiết phải tranh cãi với hắn. Bởi vì, lão thích sự thông minh và quái dị của Phạm Nhàn, giống như lão đã từng thích Diệp Khinh Mi năm xưa.

"Nếu ngươi thật sự là Thi tiên, thì hãy kể cho Trẫm nghe về những chuyện ở Tiên giới." Khánh đế có vẻ mệt mỏi, ngả người dựa vào giường, mắt nhìn chằm vào không gian như đang tìm kiếm một điều gì đó xa xôi.

Phạm Nhàn lăn người vào lòng hắn, cảm thấy câu chuyện này có chút giống như "Một nghìn lẻ một đêm". Khánh đế quả thực là một vị vua tàn bạo, nhưng hắn không phải là một công chúa thông minh. Trong ánh mắt của Khánh đế, hắn chỉ thấy được sự cô đơn và trống rỗng.

"Tiên giới của thần không phải như ngươi nghĩ, không phải là nơi tuyệt vời." Phạm Nhàn nói, hắn chôn mặt vào ngực Khánh đế, hơi thở ấm áp xuyên qua áo lụa lan tỏa trên ngực lão. "Ở đó, cơ thể thần sẽ bị giam giữ, chỉ có thể đọc sách để giết thời gian. Trước đây, thần không thích nơi đó."

"Bây giờ thì sao?" Khánh đế hỏi, giọng nói thấp và nhẹ nhàng.

"Không biết." Phạm Nhàn trả lời, giọng nói lặng lẽ. "Đôi khi thần nhớ lại một số việc trong quá khứ. Trước đây, thần không tên là Phạm Nhàn, cũng không tên là An Chi. Thần là chính mình, không phải là con trai của Diệp Khinh Mi."

"Trẫm cũng đã có một khoảng thời gian như thế." Khánh đế nhẹ nhàng dùng ngón tay kéo sợi tóc dính bết mồ hôi trên mặt Phạm Nhàn và vén nó ra sau tai hắn. Cử chỉ này mang lại một cảm giác ấm áp và gần gũi.

"Có chuyện đó?" Phạm Nhàn hỏi, giọng nói thấp và tò mò.

"Tứ chi tê liệt, luôn cho răng mình là người vô dụng, suốt ngày bị giữ chặt trên giường," Khánh đế nói, giọng nói lặng lẽ và sâu sắc. "Lúc đó, Trẫm thật sự ghét nàng ấy."

"Bây giờ thì sao?" Phạm Nhàn hỏi, mắt nhìn vào mắt Khánh đế.

"Cố nhân luôn tốt đẹp," Khánh đế nhàn nhạt. "Mọi thứ trong quá khứ đều rất đẹp. An Chi và Trẫm có duyên, đều đã trải qua cảm giác đó."

Phạm Nhàn cảm thán trong lòng. Vì là cố nhân nên mới đẹp đẽ như vậy. Thật không uổng công là Hoàng đế, cô độc, ít người thân, không có một chút lương tâm nào.

Nhưng vào lúc này, hắn đang ôm lấy ngực Khánh đế, rõ ràng có thể nghe thấy tiếng đập của trái tim. Ổn định, chậm rãi, giống như chính Khánh đế vậy, tĩnh lặng như giếng cổ.

Trái tim này có lúc nào đó sẽ đập nhanh hơn không? Hắn lúng túng suy nghĩ một lúc, nhưng ngay sau đó trong lòng hắn tự vã mình một cái.

Không cần biết trái tim của người đàn ông kia đập như thế nào. Thương xót đàn ông là bước đầu của sự bất hạnh. Thật là không có một chút ý thức nào.

Đêm dài, đèn trong cung điện đều tắt, chỉ còn lại một ngọn nến lập lòe trên đầu giường, xuyên tấm rèm, không rõ ánh sáng. Khánh đế vuốt ve tóc hắn, nói: "Đi ngủ đi."

Phạm Nhàn trong vòng tay của Hoàng đế Khánh, nghiêng đầu để điều chỉnh một vị trí thoải mái, dần dần chìm vào giấc ngủ. Lúc đó, có lẽ Phạm Nhàn nghĩ rằng Khánh đế yêu thích hắn.

Nhưng trên thực tế, Khánh đế không hiểu gì về tình yêu. Hắn chỉ am hiểu về cờ. Nhưng tình yêu không phải là một trò chơi, không phân thắng bại.

Theo lý, Phạm Nhàn đã sống hai đời, nên đã sớm nhìn thấu bản chất của Khánh đế. Tuy nhiên, hắn xứng đáng với danh hiệu "Thi tiên". Những người yêu văn thơ thường có một chút không bình thường trong đầu, họ muốn chứng minh bản thân.

Trên đời vốn không có khái niệm thắng thua, nhưng khi đã chơi cờ nhiều, thì nhất định phải phân biệt thắng bại. Và trong trò chơi này, Phạm Nhàn đã trở thành một con tốt quan trọng.

---
Chương 3: Canh ba.

Ngũ Trúc, người đã quét sạch hàng ngàn quân binh, nhờ vào sự hỗ trợ chủ yếu của Phạm Nhàn. Quân lính đã bị tiêu diệt, giết chết Khánh đế là điều chắc chắn phải thực hiện.

Phạm Nhược Nhược đã đặt súng bắn tỉa trên tường thành. Viên đạn xuyên qua không khí, xuyên qua ba cửa gỗ, và trúng vào vai Khánh đế. Ban đầu, viên đạn nhằm vào tim, nhưng không biết tại sao lại đổi hướng, tạo ra một bông hoa máu trên vai Khánh đế.

Khánh đế trong cơn thịnh nộ, khí công bùng nổ, ba tòa nhà lớn sụp đổ. Phạm Nhược Nhược không biết sống hay chết. Phạm Nhàn ra lệnh cho Ngũ Trúc, hành động có thể thất bại, nhưng Phạm Nhược Nhược không thể bị đe dọa đến tính mạng. Ngũ Trúc vào lúc này chắc chắn sẽ bỏ qua Phạm Nhàn, và chuyển sang tìm kiếm tung tích của Phạm Nhược Nhược.Tình hình đang trở nên phức tạp và nguy hiểm.

Viên đạn bay ra, cạo đi một mảng thịt và máu tuôn trào. Áo trắng của Hoàng đế Khánh lập tức chuyển sang màu đỏ tươi, giống như hỷ phục. Lão không dừng lại, chịu đựng cơn đau và tấn công trực tiếp vào điểm yếu của Phạm Nhàn.

"Bệ hạ, xin hãy bảo trọng long thể."

Hai người liên tục quần thảo, không khí trở nên căng thẳng và nguy hiểm. Chỉ trong chốc lát, Phạm Nhàn đã bắt đầu thở dốc, mồ hôi đầm đìa trên trán. Trong khi đó, Khánh đế vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không có dấu hiệu của vết thương. Vẻ ngoài lạnh lùng và tĩnh lặng của Khánh đế khiến Phạm Nhàn cảm thấy một chút sợ hãi.

Khánh đế dường như đã nhận ra sự căng thẳng ở Phạm Nhàn, và thậm chí còn lộ ra một nụ cười lạnh lùng. "Trẫm đã nói từ trước, ngươi vẫn chưa được rèn luyện đủ."

Lão già này thật sự có thể chịu đựng được! Phạm Nhàn trong lòng lặng lẽ chửi thề. Lão xoay cổ tay, và bắt được cả hai cổ tay của Phạm Nhàn, giống như dây xích sắt, siết chặt không buông.

Phạm Nhàn cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Khánh đế đã sử dụng chiêu thức này đã đủ để kết thúc trận đấu, nhưng Khánh đế lại không xuống tay. Ngược lại, lão còn kéo hắn lại gần để quan sát vài giây, rồi buông tay để hắn lùi lại một khoảng cách an toàn.

"An Chi, tóc của ngươi đã dài ra rồi!" Khánh đế nói, giọng nói thấp và ấm áp.

Phạm Nhàn cảm thấy lòng mình rung động, như có một luồng điện chạy qua người. Hắn chần chừ một lúc, nhưng rồi vẫn tiếp tục tung ra một cú đấm, như thể đang cố gắng che giấu cảm xúc của mình.

----
Chương 4: Canh tư.

"Bệ hạ, người có hối hận không?" Phạm Nhàn hỏi, giọng nói hơi run rẩy.

Đánh nhau đến mức độ này, lại giống như là một hình thức tán tỉnh. Khánh đế thực sự xứng đáng là vị Đại tông sư hàng đầu thiên hạ, tự tin và thoải mái khi "chơi" cùng Phạm Nhàn, giống như mọi buổi chiều trong quá khứ.

Phạm Nhàn mở lời, khí thế đã yếu đi vài phần. Khánh đế cảm thấy được hơi thở không ổn định của hắn, cũng không vội vàng chế ngự hắn. Từ từ mở lời: "Trẫm muốn biến ngươi thành một thanh gươm, chỉ là không nghĩ rằng thanh gươm này lại sẽ đâm vào chính bản thân trẫm."

Chẳng lẽ lão không nghĩ đến sao? Phạm Nhàn trong lòng đặt câu hỏi. Khánh đế đã tính toán cẩn thận, từng bước một, làm sao có thể không nghĩ đến bước này. Đây chỉ là một chút trò chơi nhỏ của Khánh đế, đóng vai một người cha thất vọng với đứa con thân yêu của mình trước mặt hắn.

Lão có thật lòng không? Hắn đối với Khánh đế có ý nghĩa gì? Và Diệp Khinh Mi đối với Khánh đế lại có ý nghĩa gì? Phạm Nhàn bỗng nhiên bối rối.

Người này thật sự thích diễn xuất, có những người diễn xuất quá lâu sẽ tự lừa dối chính mình. Vậy Khánh đế có từng có một khoảnh khắc nào lầm lẫn, trong lòng nảy sinh một chút tình yêu không? Hay tất cả chỉ là một phần trên bàn cờ tinh vi của lão?

Trong thế giới này, quyền lực và sự sống còn thường đi kèm với sự độc ác và tàn nhẫn. Những người quyền quý phải học cách đối mặt với thực tế này và chấp nhận nó như một phần của cuộc sống. Tiểu Phạm đại nhân, với trải nghiệm của mình trong địa ngục tu la, nước sâu lửa nóng, đã phải trải qua một quá trình rèn luyện khắc nghiệt để trở thành người khác.

Quy luật tự nhiên là thắng làm vua, thua làm giặc. Dù thắng hay bại, đều phải trả giá. Đây là một chân lý đau đớn, nhưng nó cũng là một phần của cuộc sống. Những người muốn tồn tại và thành công phải chấp nhận và đối mặt với thực tế này.

Tuy nhiên, tiểu Phạm đại nhân giống một tiên nhân bị đày xuống trần gian, từ khi đến thế giới này đã bắt đầu đi ngược dòng nước, quyết tâm chống lại mệnh trời. Thành cũng vì lòng mềm yếu, bại cũng vì lòng mềm yếu, Phạm Nhàn cuối cùng vẫn không thể hạ thủ được.

Hoàng đế nhận ra sự yếu lòng của hắn, vào lúc những phút cuối cùng của cuộc đời, sự lạnh lùng của lão cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Phạm Nhàn lờ mờ một chút, đột nhiên cảm thấy vị Đại tông sư hàng đầu này trở nên rất già, yếu đuối, khiến hắn cảm thấy có chút cảm giác tội lỗi đối với cha ruột của mình.

Nhưng sự cởi bỏ áo giáp và thể hiện sự yếu đuối chỉ là trong một khoảnh khắc, có thể đó chỉ là mồi nhử. Khánh đế đã phản công và bắt lấy cổ họng của hắn, ngón tay dày và thô ráp trên da mỏng manh như đang ở trong phòng ngủ. "An chi, ngươi không nên mềm yếu," giọng nói của lão thấp và lạnh lùng, nhưng trong đó có một chút gì đó giống như sự lo lắng và quan tâm.

Phạm Nhàn không trả lời lão, có lẽ biết rằng số phận của mình đã hết. Chỉ dùng đôi mắt đen như mực nhìn chăm chăm vào Khánh đế, lão vẫn đang chờ hắn nghe thấu hiểu rõ lời dạy của mình. Nhưng Phạm Nhàn chỉ nói, giọng nói yếu ớt nhưng đầy cảm xúc: "Vài năm trước, thần giả chết, sau đó không ở bên cạnh người... Bệ hạ, người có nhớ ta không?"

Câu hỏi này dường như đã làm cho không khí trở nên đông đặc. Khánh đế nhìn vào mắt Phạm Nhàn, và trong một khoảnh khắc, có vẻ như lão đã bị chạm đến tận đáy lòng. Lão cảm thấy một cơn đau. Đứa nhỏ này, giữa lằn ranh sự sống và cái chết, hắn lại quan tâm đến việc có được nhớ nhung hay không.

Khánh đế thực sự không thể hiểu được, từ sớm hắn đã nhận thấy Phạm Nhàn chưa được rèn luyện đủ. Gửi hắn đi rèn luyện trong thời gian dài như vậy, tại sao vẫn không học được cách tàn nhẫn?

Thực ra lý do rất đơn giản, có lẽ là vì dòng máu của Lý gia chưa hoàn toàn nuốt chửng hắn. Và một thế giới khác mới là gốc rễ của hắn - một nền văn minh phong phú hàng ngàn năm.

Sau nhiều năm, Khánh đế một lần nữa nhìn thấy linh hồn của Diệp Khinh Mi. Nàng ấy như hòa nhập vào cơ thể Phạm Nhàn và cười nhạo hắn, "đây là con trai của ta, xương thịt của ta, có linh hồn giống như ta. Ngươi không thể giữ ta, cũng không thể giữ hắn."

Như một mũi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim của Khánh đế. Lão lập tức cuồng nộ, tay lão dùng lực tàn bạo, năm xưa lão đã giết được Diệp Khinh Mi, bây giờ lão cũng có thể giết Phạm Nhàn.

Lão không ngần ngại, không dám ngần ngại, lão biết rằng thành bại chỉ nằm trong một ý nghĩ. Phạm Nhàn ngã xuống đất, ngước mắt nhìn lên núi xanh, núi xanh giống như hình ảnh phản chiếu trong nước, không biết từ khi nào, đỉnh núi đã được phủ trắng tuyết.

Hắn không còn sức để chống cự nữa, nắm lấy tay Hoàng đế, phun ra từng bụm máu. "Tuyết đã rơi," giọng Phạm Nhàn quá yếu ớt.
...
Chương 5: Thời gian trước bình minh.

Trăng cuối cùng cũng ló ra khỏi những đám mây u ám, khi ánh trăng yếu ớt bao phủ cả cung điện, mọi cảnh tượng máu me đều bị rửa sạch. Thế giới trở nên yên tĩnh như vừa sinh ra, như thể tất cả những đau khổ và xung đột đều đã bị quên lãng. Cùng với ánh trăng dần tan, ánh bình minh cũng đến, nhuộm màu vàng đỏ cho những đám mây. Những đám mây tan đi, khí tím từ đông đến, mặt trời và mặt trăng cùng chiếu sáng. Khi trời sáng, cung điện bị tuyết bao phủ, trời đất chỉ là một màu trắng mịn, như thể một lớp băng giá đã bao phủ tất cả.

Sau khi quân phản loạn bị dẹp tan, Khánh đế nhường ngôi, tân hoàng lên ngôi. Tân hoàng đã học hỏi từ lão sư nhiều phương pháp cai trị đất nước, những năm qua sóng yên biển lặng. Tuy nhiên không ai dám nhắc đến lão sư của hoàng đế, vị Thi tiên năm đó như hoa cải nở một lần rồi biến mất. Để lại vô số tác phẩm, nhưng tên của hắn đã bị xóa bỏ khỏi lịch sử, như thể hắn không bao giờ tồn tại.

.
Đời người như giấc mơ, việc đời như gió thoảng qua.

Khánh đế sau khi nhường ngôi thì sống ở Thái Bình biệt viện, một nơi yên tĩnh và tách biệt với thế giới bên ngoài. Lão không muốn ai hầu cạnh, chỉ có một thái giám trung thành theo hầu bên người. Những ngày mưa rả rít hoặc mùa đông lạnh giá, vai của lão sẽ đau, như thể những vết thương cũ vẫn còn tồn tại. Qua nhiều năm tháng, lão sống như một lão già bình thường, không còn là vị hoàng đế quyền lực và lạnh lùng như trước.

Thái Bình biệt viện nằm ven hồ, mặt bắc đã được lấp một ngọn núi mới, sau vài năm đã trở nên xanh tươi, um tùm. Cảnh quan này tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp, với màu xanh của núi và màu nước của hồ hòa quyện vào nhau.

Lão thường ngồi trên giường, bên hồ, ngắm nhìn ngọn núi đó. Núi xanh mờ ảo, như thể đang ẩn mình trong sương mù. Ngay cả hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ cũng không thể chạm vào, như thể đó là một thế giới khác, một thế giới mà lão không thể tiếp cận được. Lão ngồi im lặng, ngắm cảnh, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó trong sâu thẳm của tâm hồn.

Một năm nữa đến mùa xuân, băng tuyết trên sông tan chảy, lão thấy lạnh, vết thương cũ trên vai tái phát. Cơn đau như một chiếc chìa khóa, mở ra cánh cửa ký ức mà lão đã cố gắng khóa chặt trong nhiều năm.

Lão nhớ lại cái đêm Phạm Nhàn nằm trên người, lắng nghe nhịp tim của lão. Hình ảnh đó như một bức tranh sống động, tái hiện lại trong tâm trí của lão. Lão đã rất lâu rồi không nghĩ về Phạm Nhàn nữa, nhưng ký ức trở nên rõ ràng hơn cùng với cơn đau. Nỗi đau từ sự tê dại lâu dài dần dần tỉnh thức, như thể lão đã được đánh thức từ một giấc ngủ dài. Lão cảm thấy một sự trống rỗng, một sự thiếu vắng mà lão không thể lấp đầy.

Đời người như giấc mơ, việc đời như gió thoảng qua.
-
The end

(NPV dịch - 012025)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro