
Khánh Nhàn - Quân quân thần thần
𝑀𝘰̂́𝑖 𝑞𝘶𝑎𝘯 𝘩𝑒̣̂ 𝑝𝘩𝑢̛́𝘤 𝘵𝑎̣𝘱.
"Nàng ấy yêu mọi thứ còn sống."
Khi đế vương nói lời này, giọng điệu nghiêm túc, nhịp điệu trầm bỗng, như thể vẻ đẹp ấy vẫn còn đó và tình yêu đã khắc sâu tâm khảm.
Bóng người đứng bên cửa sổ tiểu lâu, ánh sáng trong đình bị áo choàng của hắn che khuất, chỉ có hoa văn thêu màu vàng sậm trên quần áo và kim quán vàng buộc trên tóc hắn tỏa sáng rực rỡ. Phạm Nhàn xiếc chặt tay áo, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, dưới tình huống này, hẳn nên thốt ra một câu hoa mỹ, bệ hạ yêu quý cựu bằng hữu đến nhường nào. Bệ hạ đã dựng sân khấu và diển vở kịch về tình yêu sâu đậm của đôi tình nhân nên hắn cũng phải rơi vài giọt nước mắt mới coi là trọn vẹn. Nhưng hắn bàng hoàng nhận ra mình chẳng có gì để nói, như có thứ gì đó chặn họng, và điều duy nhất cứ chạy qua đầu hắn là: "Nhưng bà ấy đã chết rồi."
"Hoa cúc dưới sân đang nở rộ và khoe sắc, những bông hoa mà bà ấy đã trồng từ đầu. Chúng đã trải qua hơn mười năm thăng trầm, nhưng làm thế nào mà chúng vẫn còn tươi đẹp như ngày xưa? Liệu có phải là nhờ phương pháp chăm sóc đặc biệt nào không? Những bông hoa này đã không còn là những bông hoa mà bà đã chăm sóc và vun trồng theo cách bà muốn. Vậy làm thế nào mà chúng lại trở thành những bông hoa đáng ngắm nhìn và suy ngẫm? Vị hoàng đế trước mặt có tâm trí sâu xa, làm thế nào mà lãolại không hiểu được điều này?"
"Chỉ cần ngắm hoa tại Huyền Không miếu hoặc ngắm bức tranh ở tiểu lâu này cũng vậy thôi, nếu hoàng thượng nói rằng đây là tình yêu sâu đậm, thì đó chính là tình sâu nghĩa nặng, ai có thể nói khác được?"
"Yên lặng nào, đến đây!" Nghe người khác ra lệnh bằng giọng nói đanh thép, trong một khoảnh khắc, tâm trạng của Phạm Nhàn trở nên phức tạp và hỗn loạn.
Không biết từ khi nào, cung nhân đã đặt một chiếc bàn nhỏ trong tiểu lâu, cùng với rượu. Rượu đã được rót đầy. Hoàng đế đi trước, Phạm Nhàn theo sau, hoàng đế tự mình ngồi xuống và vẫy tay chỉ cho Phạm Nhàn vào chỗ, Phạm Nhàn đành phải ngồi xuống. Khi hoàng đế nâng chén, Phạm Nhàn cũng uống cạn, rượu ngon vào cổ họng có vị đậm đà, có một chút quen thuộc.
"Đây là rượu của tiệm Khánh Dư Đường, ngươi đã từng thử khi ở Bắc Tề."
Phạm Nhàn nhíu mắt lại, cảm thấy sửng sốt vì cả những việc nhỏ như vậy trong chuyến đi Bắc Tề cũng bị người này biết hết. May là rượu đã cạn, chén rượu nâng lên che đi tầm nhìn và không để lộ ra sự sợ hãi của hắn. Lại nghe hoàng đế nói: "Nàng ấy từng nói với trẫm rằng, ngắm hoa cúc nên đi kèm với rượu ngon. Huyền Không miếu đã làm mất hứng thú, hôm nay uống một chút cũng không muộn. Ngươi có nghĩ thế không?'"
"...... Hoàng thượng nói đúng, hoa chưa tàn, tự nhiên không muộn."
Những đương gia của Khánh Dư Đường đã im lặng nhiều năm nhưng sẵn sàng hy sinh để bù đắp lỗ hổng cho nội khố, chắc chắn cũng nằm trong kế hoạch của vị hoàng đế này. Nếu hắn lúc đó theo đuổi lợi ích của mình, những người chủ tiệm chắc chắn sẽ gặp họa. Những thương nhân và chủ nhân sau màn cũng sẽ trở thành kẻ thù của hắn. Món quà 'có giá trị' này hắn không thể nhận, nhưng rượu của Khánh Dư Đường lại vô tình xuất hiện trên tiểu lâu nơi lão ta đến tưởng nhớ bà ấy, thật là một điều hài hước.
Cuối cùng, để cuộc trò chuyện trở nên thoải mái và tự nhiên hơn, hoàng đế hỏi về tình trạng vết thương của Phạm Nhàn, liệu việc ở trong cung để dưỡng thương có làm hắn cảm thấy ngột ngạt không. Phạm Nhàn trả lời một cách nhẹ nhàng, trong lòng lại nghĩ: "Làm thế nào mà lão lại có thể uống rượu cùng một người bị thương nặng thế này, nếu ở thời đại của ta, chắc chắn sẽ bị các bác sĩ mắng thậm tệ."
Uống rượu thì phải có thi ca, Phạm Nhàn đọc hai bài thơ ca ngợi hoa cúc, ngón tay trỏ nhúng rượu và viết một cách ngẫu hứng lên mặt bàn. Hoàng đế nhìn ngón tay của Phạm Nhàn và đột nhiên bật cười, giọng điệu thay đổi: "Người đã từng là giám khảo kỳ thi mùa xuân, nhưng chữ viết vẫn không tiến bộ chút nào." Giọng điệu của hoàng đế mang đậm sự châm chọc, giống như một bật trưởng bối đã chứng kiến sự lớn lên của Phạm Nhàn.
"Ngâm thơ nên chú trọng vào nội dung, không cần phải bó buộc vào hình thức." Phạm Nhàn cảm thấy bực bội, có lẽ là do rượu đã bắt đầu ngấm, hắn ta có thêm can đảm để phản bác. Nếu hắn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong chén rượu đầy, nhìn thấy khuôn mặt và đôi tai ửng đỏ, thì hắn nên biết rằng lúc này không nên nói thêm gì nữa.
"Hoàng thượng không thích, thì lần sau để Hầu công công... hoặc bất kỳ ai khác thay thần chép lại, thần sẽ không động tay viết nữa, chắc chắn sẽ không làm mất mặt hoàng thượng."
"Miệng lưỡi sắc bén"
Hoàng đế đánh giá như vậy, nhưng trong mắt không thấy sự giận dữ, lão uống cạn một chén rượu ngon. Bốn chữ này mang tính chất cao ngạo, lại ẩn chứa sự thân mật. Thiên tử nâng chén thì thần tử không có lý do gì để không cùng uống, Phạm Nhàn biết mình đã uống say tám phần, khuôn mặt thay đổi liên tục, nhưng cuối cùng vẫn nâng chén lên và uống cạn.
Khi ở Bắc Tề uống rượu cùng Hải Đường Đóa Đóa, hắn đã say đến tận cùng, thậm chí còn gõ bát và hát, ngâm thơ và sau đó còn ngủ say trên đất của người khác, mất hết thể diện. Hắn vốn không phải là người thích uống rượu, khả năng uống rượu không được rèn luyện thì tự nhiên vẫn thế, ngày xưa hắn đã say đến mức ngất xỉu, ngày nay cũng sẽ không thể thoát khỏi số phận đó.
Phạm Nhàn không nhớ mình đã uống bao nhiêu rượu, nhưng xung quanh đã có nhiều thùng rượu bị đổ ngã. Hắn cố gắng đếm, nhưng chỉ đếm được một nửa thì muốn ngã xuống, cằm của hắn bị một bàn tay từ phía đối diện đỡ lấy, xiếc chặt và nâng lên. Hoàng đế nhìn hắn với đôi mắt thâm trầm, quét qua khuôn mặt tràn ngập men say của hắn. Mặc dù Phạm Nhàn đã say, nhưng bản năng của hắn vẫn còn, và hắn thấy sợ hãi. Hắn nói "Tạ ân hoàng thượng" và cố gắng nâng đầu lên để thoát khỏi bàn tay đó, nhưng bàn tay nắm lấy cằm hắn lại dùng lực, khiến hắn cảm thấy đau đớn và chảy hai giọt nước mắt.
"Đừng động đậy." Hoàng đế ra lệnh, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, cắt đứt mọi cơ hội rút lui.
Không... không đúng...không đúng...
Phạm Nhàn ngã người ra đất, thở ra hơi thở nặng nề đầy mùi rượu, đầu óc của hắn bối rối và mơ hồ. Hắn nhìn lên trần nhà, và trong trạng thái mơ hồ, hắn nghĩ về sự bí mật của tiểu lâu này. Hắn đến đây bằng một chiếc hộp kín, nhìn xuống là cánh đồng hoa của mẫu thân, tường treo bức tranh duy nhất của mẫu thân, hắn là con trai của mẫu thân, hắn...
Ngực của hắn đột nhiên bị một bàn tay lớn đè xuống và ép chặt. Phạm Nhàn không thể kìm nén được tiếng thở dốc, hắn cố gắng giơ tay lên để chặn lại, nhưng bị lôi đứt dây thắt lưng và tay bị quật ra sau lưng, áo choàng cũng bị tuột xuống, vải như sóng nước mở ra, để lộ ra cơ thể trắng trẻo nhưng đầy vết thương.
Hắn vừa hồi phục sau khi bị thương nghiêm trọng, chân khí đã mất hết, nằm ở cung Quảng Tín để dưỡng thương. Trong những ngày tháng vì kiệt sức cả về thể chất và tinh thần, hắn đã sụt cân trông khá gầy gò.
Hoàng đế nhìn vào vết thương trên người hắn, đặc biệt là vết thương ở vùng bụng, ngắm nhìn trong một chốt, rồi lại đưa tay lên vuốt nhẹ qua vết sẹo dài đó. Phạm Nhàn bắt đầu thở gấp, và vùng da đó bắt đầu run rẩy dữ dội dưới ngón tay của hoàng đế.
Hoàng đế cười nhẹ một tiếng, giống như đang chế giễu sự căng thẳng của hắn, ngón tay của hoàng đế dễ dàng lột bỏ nội y của hắn, giữ lấy đầu gối và mở rộng ra.
"Bệ hạ... Bệ hạ!"
Hoàng đế dùng một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Phạm Nhàn, tay còn lại vuốt ve giống như đang chơi với mèo: "Vừa rồi muốn nói gì vậy?"
Mặt Phàm Nhàn áp vào mặt bàn, thở hổn hển, tựa hồ như đang ngơ ngác. Hắn như một món đồ chơi trong tay đế vương. Toàn thân Phạm Nhạn run rẩy khi tấm lưng trần tiếp xúc với trang phục cứng ngắc. Hắn nhận ra người đàn ông này vẫn ăn mặc chỉnh tề, môi run run, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Hoàng đế sờ cổ họng hắn, ép hắn ngửa người ra sau, nhìn đôi môi dính đầy máu của hắn, cau mày, đưa tay lau đi vết máu đỏ tươi: "Nếu thái y không chữa được thì hãy tìm người khác có thể làm được."
Thái y nếu bị thay thế sẽ đi đâu? Dìm thân xuống ao cá ở Thái Bình biệt viện? Hay trở thành phân bón cho đồng hoa bên dưới? Hỏi hắn muốn nói cái gì, hắn cũng không có chỗ để nói, giống như lần trước hắn tưởng như có lựa chọn và có thể làm được, nhưng cuối cùng hắn vẫn không được chọn lựa.
Hắn muốn gọi bệ hạ hay là muốn gọi gì, nhưng hắn tựa hồ vô thức nói ra, hắn thậm chí còn không biết mình đang gọi cái gì, lại nghe thấy hoàng đế mỉm cười đáp: "Tại sao không? "
"Vì ta là..." Những lời này dường như bị mắc kẹt trong cổ họng của hắn. Hắn là ai, là "thần" hay là "tử"? Người này có biết không, người này biết hết mọi thứ. Có lẽ thực ra là hắn không biết, hắn không hiểu, dù cho có là thiên lý, pháp luật hay đạo đức, thiên tử vốn độc đoán, trên thế gian này có gì là không thể.
"...Vậy bà ấy thì sao?"
Vị ngọt tanh lại dâng lên trong cổ họng, ý thức của Phạm Nhàn mất dần.
Hoàng đế nắm đôi cổ tay gầy gò trắng nõn đó, ấn vào bức tường bên cạnh, không đợi hắn kịp thở, chiếc áo choàng đen che khuất ánh trăng như màn đêm, nỗi đau đớn lấn át khoái cảm vốn đã ít ỏi. Hắn tỉnh lại vì đau đớn. Giây tiếp theo, tâm hồn hắn tan nát, cũng không còn đường lui, hết lời cầu xin sự thương xót.
...
𝘊𝑢̃𝘯𝑔 𝑐𝘩𝑖̉ 𝑙𝘢̀ 𝘲𝑢𝘢̂𝑛 - 𝑡𝘩𝑎̂̀𝘯.
Khi Phạm Nhàn tỉnh dậy, hắn nhìn thấy những bích họa trên trần nhà, và phải mất một lúc lâu mới nhận ra rằng mình đã trở lại giường bệnh ở cung điện Quảng Tín. Cả người hắn đều đau đớn, giống như khi hắn tỉnh dậy sau cuộc phẫu thuật, thậm chí chỉ cần chớp mắt cũng cảm thấy mệt mỏi.
Quần áo của hắn sạch sẽ, giường niệm gọn gàng, nhưng khi nghĩ đến tình trạng cơ thể, khuôn mặt hắn lại trở nên nhợt nhạt, gần như hòa lẫn với màu trắng của trang phục.
Thái y và cung nhân xung quanh hắn nhiều hơn trước, nhưng không có thêm bất kỳ sự cố ám hại nào như trước đây. Có lẽ là do hoàng đế đã thay người. Điều này đáng để tạ ân, vì thời điểm này, quả thật Phạm Nhàn không có khả năng đối phó.
Thái y viện là nơi có tai nghề cao, và dường như họ đã nhận được một mệnh lệnh nào đó, vì họ dường như càng cẩn thận hơn trước. Các loại thuốc và thức ăn được thay đổi liên tục, và Phạm Nhàn đã bị các thái y bao vây trong ba đến năm ngày. Cuối cùng, hắn đã có sức để nói đùa một vài câu: "Hôm nay, món canh này thật là ngon, ngài có thể cho ta một công thức không? Ta tình cờ thích hầm cánh." Kết quả là thực sự có người mang đến công thức nấu ăn của Thái ý viện, Phạm Nhàn lật xem danh sách nguyên liệu trên tờ giấy để giết thời gian, nhưng cảm giác bất an trong lòng hắn không hề giảm bớt.
Đến hôm nay, Phạm Nhàn đã ở lại cung Quảng Tín được bảy ngày. Trong bảy ngày qua, ngoại trừ các thái y và cung nhân, hắn không gặp một người quen nào. Dù hoàng đế có thể không cho phép Phạm gia vào cung, nhưng ít nhất Đại hoàng tử, người chỉ huy của cấm quân, hoặc là Hồng Trúc, người thường xuyên đi lại trong cung điện, có thể đến thăm hắn. Nhưng hắn không gặp được ai, và thậm chí khi thử giao tiếp với cung nhân cũng không được.
Đêm đó, thái ý đến kiểm tra mạch một lần cuối cùng, và Phạm Nhàn cuối cùng cũng gặp được một người quen, Hồng Trúc cúi người đi theo sau thái y, đến trước giường của hắn. Không biết tại sao, khi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Hồng Trúc, Phạm Nhàn cảm thấy có một cảm giác nhẹ nhõm, giống như con dao đang treo lơ lửng trên cổ cuối cùng cũng rơi xuống.
Sau khi thái y kiểm tra mạch, Hồng Trúc cho mọi người lui ra, mắt nhìn đầy đau lòng, sau một lúc lâu mới nói bằng giọng nói rất nhỏ: "Tiểu Phạm đại nhân... Hạ nhân đến truyền đạt lời của hoàng thượng, cung điện Quảng Tín đã bỏ trống từ lâu, thật đáng tiếc. Nay đã có chủ nhân mới, từ nay về sau... thì không cần phải trở về Phạm phủ nữa."
Phạm Nhàn bị choáng váng một lúc, sau một lúc lâu thì bất ngờ cười lớn, hắn phun một họng máu. Hồng Trúc vội vàng bước tới để lau, nhưng đột nhiên bị nắm lấy cổ tay một cách quyết liệt. Đôi mắt sáng rực rỡ, cháy bỏng với ngọn lửa dữ dội, hỏi từng chữ một: "Hoàng thượng có sắc lệnh rõ ràng không?"
Hồng Trúc ngạc nhiên một chút, rồi lập tức phản ứng lại: "Không hề có sắc lệnh rõ ràng! Nhưng đại nhân, ngài...".
"Vì không có sắc lệnh rõ ràng, thì vẫn có thể thay đổi được."
Phạm Nhàn hít một hơi sâu, buông tay Hồng Trúc, cố gắng mỉm cười và nói: "Hồng công công, giúp ta tìm giấy bút." Tấm thư dài được viết trong chốt lát, và Hồng Trúc đã giao nó cho hoàng đế vào nửa đêm.
Ngày hôm sau, khi Phạm Nhàn mở mắt, hắn thấy Hồng Trúc đã trở lại cùng với bức thư. Phạm Nhàn cảm thấy bối rối khi mở thư, chỉ thấy có một dòng chữ đỏ của hoàng đế: ["Không hiểu rõ, tự mình đến nói"].
Phạm Nhàn tức đến mức gần như muốn xé bức thư ngay tại chỗ, nhưng Hồng Trúc đã ngăn hắn lại nhiều lần mới dừng được. Hắn thực sự muốn trực tiếp chất vấn vị hoàng đế này tại sao vẫn có thể viết những lời đùa cợt như thể đang đối xử với một đứa trẻ nghịch ngợm, như thể không hề có lời sắc lệnh, không hề có tiểu lâu, nếu vậy thì tại sao không làm cho rõ ràng hơn, rằng không hề có ngày mười tám tháng giêng, như vậy thì tốt hơn, để Diệp Khinh Mi không phải chết, tốt nhất là hắn cũng không cần sống, như vậy thì món nợ xương máu sẽ được trả sạch.
Khi đi cùng Hồng Trúc đến Ngự thư phòng, trăng đã treo cao, trên đường đi không thấy bóng người nào, có lẽ cũng là ý của hoàng đế, Phạm Nhàn bước đi chậm rãi theo sau, đồng thời ngắm nhìn ánh trăng đã lâu không thấy, mặt trăng sắp trở thành một hình tròn hoàn hảo, nhưng không phải hôm nay, không nên là hôm nay.
Khi đến cửa Ngự thư phòng, cuối cùng cũng thấy được Hầu công công, người thái giám già này luôn đối xử với hắn một cách nhân hậu, nhưng khi vừa gặp mặt đã thốt lên một tiếng "ahi", bước tới gần và nói nhỏ: "Tiểu Phạm đại nhân, thứ lỗi vì hạ nhân nói quá nhiều, nhưng ngài thật không thể sụt cân nữa... nếu không tăng thêm ít nhất hai cân thịt, thì ngày tháng của ngự thiện phòng và thái y viện sẽ rất khó khăn."
Phạm Nhàn cười: "Ta hiểu, mỗi ngày đồ ăn được mang đến ta đều ăn sạch sẽ, có lẽ là cơ thể yếu ớt, khó hồi phục." Hắn thực sự có thể được coi là người như thế nào? Mỗi lời nói, mỗi hành động, mỗi lần uống rượu, mỗi lần ăn dường như đều liên quan đến sinh mạng của một loạt người. Những người gần gũi với hắn trong quan trường có nguy cơ mất mạng, và ngay cả khi hắn dưỡng bệnh trong cung cấm, cũng có một nhóm người vì hắn mà run rẩy sợ hãi. Hắn thực sự dựa vào điều gì, để mỗi mạng người đều có thể trở thành con tin để đe dọa hắn, điều khiển hắn như một con rối, khiến hắn phải bước đi cẩn thận như đi trên băng mỏng, không dám hành động tùy tiện, ép hắn trở thành một con rối có dây điều khiển.
Phạm Nhàn gần như đã mệt mỏi đến cực điểm, chỉ cần hắn từ bỏ chút lương tâm này, những sợi dây điều khiển sẽ đứt hết, và với bầu trời rộng lớn và biển cả mênh mông, còn có việc gì hắn không thể làm? Nhưng những giọt máu, những giọt nước mắt, và những ngọn lửa không thể dập tắt... Cuối cùng, hắn vẫn không thể, không thể làm được.
Trong Ngự thư phòng, đèn luôn được thắp sáng suốt ngày đêm, miễn là hoàng đế có mặt ở đó, ngọn đèn trong điện sẽ sáng như ban ngày. Hoàng đế vẫn mang vẻ ngoài nhàn rỗi, mặc áo trắng, tóc bù xù, ngồi cạnh bàn sách, đối diện với bản thảo của cây cung hợp chất đã được chỉnh sửa nhiều lần, khi nhìn thấy người đến, vẫy tay mời họ đến gần.
Phạm Nhàn bước đến gần, nhưng thấy tay của hoàng đế vẫn còn dang ra trước mặt, không có ý định rút về, khuôn mặt của hắn lập tức trở nên nhợt nhạt, giả vờ không nhìn thấy và cúi đầu, quỳ xuống: "Thần Phạm Nhàn xin bệ hạ, thu hồi mệnh lệnh."
Hoàng đế chỉ cười, rút tay lại, biểu cảm không thể hiện rõ niềm vui hay giận dữ, thuận tay nhặt lên bức thư đặt ở góc bàn, lần thứ hai được đặt trước mặt ông, và ném nó trước mặt Phạm Nhàn, coi như là sự cho phép hắn tiếp tục nói.
"Hy vọng bệ hạ sẽ nghĩ đến... tác dụng của thần đối với bệ hạ, xin đừng ban ân huệ."
Phạm Nhàn cúi đầu, quỳ xuống, trán của hắn đập xuống đất tạo ra tiếng vang, vết đỏ lại xuất hiện, ký ức xâm nhập vào não bộ, kích thích cơn đau toàn thân, dưới ống tay áo, ngón tay của Phạm Nhàn nắm chặt, bật máu mới có thể ổn định tinh thần.
"Ồ? Hãy nói cho ta nghe, ngươi có ích gì?"
Có ích gì?
Mặc dù Phạm Nhàn đã sớm chuẩn bị, nhưng trong khoảnh khắc này, hắn cũng bị tắc ngôn. Hắn ở Kinh Đô, mọi việc đều có bóng dáng của hoàng đế, ngay cả khi ở Bắc Tề, hắn vẫn chưa từng thoát khỏi bàn cờ của hoàng đế. Giờ đây, khi con dao đã được lau sạch máu, hắn lại được hỏi về công dụng của con dao.
"... Thần từ khi vào kinh may mắn được bệ hạ chiếu cố, không phụ lòng tin của bệ hạ, đã tái thiết mạng lưới tình báo Bắc Tề, xóa bỏ thâm hụt nội khố."
"Nhưng Giám sát viện rất phức tạp, Nội khố có trăm việc cần làm, Tam đại phường vẫn chưa được thu hồi, nếu lúc này... nếu chỉ vì tham lam ân huệ, sợ phải làm việc vất vả, sẽ làm chậm kế hoạch lớn của bệ hạ, thần sợ sẽ trở thành người có tội trong thiên cổ, tuyệt đối không dám nhận."
Hoàng đế với đôi mắt sâu như biển, phản chiếu hình ảnh người thanh niện mặc áo trắng, quỳ gối trước mặt, uyển chuyển như trăng: "Giả sử ta nói, những việc này người khác cũng có thể làm được, ngươi sẽ thế nào?"
Nghe những lời này, Phạm Nhàn ban đầu có một chút ngạc nhiên, nhưng rồi trong lòng hắn bỗng nhiên trở nên sáng tỏ, luồng khí căng thẳng trong lồng ngực cuối cùng cũng được thả một hơi, và hắn lộ ra nụ cười đầu tiên trong đêm nay, lời nói của hắn mang theo sự hài hước và nhẹ nhõm: "Bệ hạ, ngài đang đùa à, ngoài ta ra, còn ai có thể làm được điều này?"
Hắn là một con tốt, ngay cả thời điểm bước vào Kinh Đô cũng bị tính toán và kiểm soát, hoàng đế đã ném xuống mồi để khuấy động tình hình triều đình. Ngoài sáng hắn là con trai của Thượng thư Bộ Hộ, Đề tư Giám sát viện, không còn là người bình thường có thể tùy tiện động đến; trong tối, về dòng máu của hắn, lại là bí mật của hoàng gia.
Nếu là hoàng tử được thừa nhận, có cách nào hợp lý và chính đáng? Thân thể quý giá của hoàng tộc lại tự mình bước vào vòng xoáy âm mưu này? Tự nhiên là, con tư sinh thì dễ dùng, hoàng đế ban cho ba phần tôn trọng thì có thể làm quyền thần, thay thế quản lý quyền lực không thể giao của hoàng gia, còn về việc bị người khác ghét bỏ, mưu hại, chẳng qua là những lời đồn đại vô căn cứ, làm sao có thể không làm được?
Giờ đây, hắn quỳ trước mặt hoàng đế, chỉ mong không bị giam giữ trong cung cấm, khiến những nỗ lực tích lũy của hắn hóa thành tro bụi, điều này cũng nằm trong kế hoạch của hoàng đế. Về việc này, nếu hắn muốn tìm cách giải quyết, thực sự không có con đường nào khác để đi, chỉ có thể đến xin hoàng đế thương xót, đây là một vở kịch được hoàng đế đặt ra, yêu cầu phải diễn xuất thật xuất sắc.
Nếu hắn tuyệt vọng đến mức không còn tâm trí, và không muốn đến cầu xin hoàng đế, thì sao? Cung Quảng Tín thực sự là một nơi bỏ hoang, chưa có chủ nhân.
"Ngươi, chỉ biết khôn vặt!" Hoàng đế nói, sau đó vung tay áo, cho Phạm Nhàn đứng dậy, không còn đưa tay đỡ, "Đêm đã khuya, hãy về nghỉ ngơi đi. Ngươi là một ngoại quan, đã ở trong cung hơn một tháng, trẫm cũng không muốn giữ ngươi nữa. Nếu thái y nói ngươi không có vấn đề gì lớn, hãy về Phạm phủ, và bắt đầu chuẩn bị cho việc đi Giang Nam."
Lúc này, một lần nữa, họ quả thực là quân, là thần.
Phạm Nhàn tạ ân và cáo từ, bước chân ra khỏi cửa điện thì thấy mây tan trăng sáng, nhưng phía sau lại bất ngờ thấy ngọn nến dao động, bóng của hắn cũng dao động và biến thành một vũng lầy, dính vào trang phục trắng tinh của hắn.
"Nghe nói Giang Nam có nhiều rượu ngon, hãy mang vài vò về đây."
The end (012025)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro