1-8
CHƯƠNG I
CHÀO ĐÓN CHO TƯƠNG LAI
.
Tập 8
Con mèo nhỏ.
Vết thương trên khuôn mặt Yaida bắt đầu lành lại một cách chậm rãi dưới bàn tay của Shoko, gã ta dường như không bận tâm với mọi chuyện mà bình tĩnh ngồi vào ghế lái chờ đợi, sự im lặng đó là một lời khẳng định chắc nịt rằng một hình phạt dù nhẹ hay nặng đang chờ đón bọn họ vào khoảng thời gian sắp tới.
- Lần này để tôi ngồi trước. - Geto chủ động lôi Gojo lại khi anh ta đang có ý định leo lên xe.
- Hả? Mắc mớ gì tao phải làm vậy?
- Còn hỏi được nữa hả? Nói đổi thì đổi đi!
Giọng điệu hơi to có chút khó chịu, dường như Geto đang thật sự không muốn đôi co nhiều lời với Gojo thế nên cậu ta quyết định kéo anh ta ra ngoài rồi lao vào chỗ ngồi một cách nhanh chóng, khi cửa ô tô đóng chặt lại thì chiếc xe bắt đầu khỏi động chuẩn bị để xuất phát. Thấy không có nhiều thời gian, Gojo chậc lưỡi cam chịu rồi ngồi vào hàng ghế sau.
Tiếng chạy của bánh xe được nghe thấy và đó là âm thanh duy nhất phát ra bên trong không gian yên tĩnh này. Gojo hiếm khi ngồi im dựa cầm ngắm nhìn thứ gì đó qua cửa kính phản chiếu.
Tomi cũng quay mặt lại không biết là suy nghĩ đến điều khi khuôn mặt xinh đẹp này hoàn toàn chẳng bao giờ chịu thay đổi.
Ngồi ở giữa, Shoko chán nản với chiếc bụng rỗng tuếch đang cố kêu gào của mình và liên tục suy nghĩ về các món ăn.
Khi chiếc xe dừng lại, tất cả mọi người đều lần lượt bước xuống xe, trong đó cũng bao gồm có cả người trợ lý Yaida. Gã chỉnh kính, vô thức sờ nhẹ lên má phải bị đánh khi nãy, quả thật nó đã được phục hồi một cách hoàn hảo, không có cơn đau nhức, không có vết lan đỏ.
Một khả năng hoàn toàn tuyệt vời.
Tất nhiên là nếu nó không được dùng lên gã, nó sẽ tuyệt hơn.
Thầy giáo Yaga đã đứng chờ trước cổng trường từ rất lâu, ông hầu như đã đoán được chuyện gì đã xảy ra ngay khi nhìn vào những thân ảnh xộc xệch, lộn xộn đó của lũ trẻ.
Với trình độ của chúng thì không thể nào lại thê thảm như vậy chỉ vì một cái nhiệm vụ sơ cấp đơn giản, phải có sự cố nào đó đã xảy ra.
Đúng là không ngoài dự đoán.
Những kẻ bên trên đang gắt gao chú ý về phía bên này. Bọn chúng đang sợ hãi và lo lắng, thậm chí có phần hấp tấp, nóng vội. Ra tay sớm như vậy, hiển nhiên rất mong chờ sự biến mất của lũ trẻ càng nhanh càng tốt.
Yaga cau mày nặng nề, khẽ thở một hơi dài, ông khoanh tay chờ người đang hướng tới.
Yaga và Yaida đang có một cuộc trò chuyện dài và bốn người bọn họ hoàn toàn không có ý định xen ngang, mọi người liền cùng đồng lòng im lặng chờ đợi mặc cho bản thân còn có rất nhiều câu hỏi cần giải đáp.
Tomi đứng yên dưới bóng mát của một cái cây lớn, bên ngoài trời nắng gắt chói chang làm người khác có chút bức bối ngoài ý muốn.
Trong lúc nhắm mắt tịnh dưỡng, bên cạnh liền vang lên tiếng bước chân có phần mạnh mẽ, thô bạo. Không cần liếc nhìn cũng biết người đến chính là Gojo.
Hai tay anh bỏ vào túi quần, cầm hơi hướng lên, ánh mắt kiêu ngạo liếc nhìn hắn qua chiếc kính đen che khuất.
Một lần nữa đến đây kiếm chuyện, anh ta không ngừng lải nhải về việc bản thân bị bỏ lại và trở thành con mồi khó chịu ra sao và trách mắng hắn ta liên tục không ngừng nghỉ.
Mí mắt tinh xảo khẻ giật nhẹ, nó chỉ là một cử động nhỏ nhưng cũng đủ để Gojo chú ý tới. Anh ta ngừng nói vài giây rồi sau đó lại tiếp tục, bỏ qua hoàn toàn điều mình vừa nhìn thấy.
- Ôi trời ơi Gojo! Cậu im lặng một tí không được hả?
Chẳng biết Geto đã ngồi ở phía sau từ khi nào, bên cạnh còn có Shoko ôm gối chán nản với cái bụng kêu gào thảm thiết. Cô muốn châm lửa hút thêm một điếu thuốc nữa nhưng cổ họng khô khốc không cho cô được làm như thế.
- Cậu định nói lại chuyện này bao nhiêu lần nữa đây? Lúc đó không phải lỗi một phần cũng là do cậu hay sao? - Shoko vừa nói vừa dựa cầm lên đầu gối, có lẽ sự ồn ào đã khiến cho cô ấy có chút nóng nảy.
- Ý cô như vậy là sao hả?! - Gojo hiển nhiên không vui khi có ai đó nói anh ta như vậy.
- Gojo, dù thế nào đi nữa thì cũng không nên lớn tiếng với con gái như thế đâu.
Geto bên cạnh nghiêm túc nhắc nhở. Nghe thấy điều này, Gojo mặc dù không muốn lắm nhưng anh ta vẫn là chọn cách im lặng, ngăn cho những lời không mấy tốt đẹp kia sắp sửa phun ra.
Bất ngờ với sự ngoan ngoãn đột xuất, Geto nheo mắt cau mày, vẻ mặt không hài lòng như thể đã gặp phải sự cố ngoài ý muốn nào đó.
Mất đi cơn hứng thú, Gojo hết muốn gây chuyện với mọi người liền quay sang gây chuyện với động vật. Vì một vài nguyên nhân không rõ ràng, các con vật, thậm chí là con trùng luôn quay quanh Tomi mỗi khi mà hắn đứng im hay ở một vị trí nào đó quá 5 phút.
Lần nay là một con mèo đen trắng, nó chẳng biết từ nơi đâu xuất hiện mà dùng bộ lông mềm mượt của mình chà lên thành giày của người trên, tiếng kêu meo meo kéo dài đầy sự nũng nịu.
Bóng người cao lớn bất chợt đổ xuống, âm thanh ré lên nhanh chóng được nghe thấy khi con mèo nhỏ dễ thương bị Gojo nắm cổ kéo lên trên. Bộ vuốt sắc nhọn vùng vẫy liên hồi như muốn thoát khỏi sự giam cầm thô bạo nhưng những cú cào của nó đều không tài nào có thể với tới Gojo.
Khi mặt đất càng ngày càng cách xa, con mèo dường như cảm nhận được một sự nguy hiểm đáng sợ, lông nó dựng đứng, tiếng kêu càng ngày càng mạnh mẽ và thảm thiết.
Để ý đến điều này, Shoko quay lại coi có chuyện gì đang xảy ra thì giật mình đứng phắt dậy muốn ngăn cản nhưng dường như cô ấy đã có chút chậm trễ.
Anh ta đã ném nó đi.
Khi thân thể lơ lửng trên không trung, con mèo sợ hãi tìm kiếm điểm tựa để báu vào, bốn chân căng thẳng với tới bám vào điểm tựa duy nhất mà nó kịp bám lấy.
Khuôn mặt của người trên.
Thân thể nhỏ bé run rẩy che đi mọi biểu cảm của Tomi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro