Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Luthos thực sự là một trường hợp đặc biệt. Trước khi thử nghiệm mệnh lệnh ấy lên hắn, tôi đã thử với những xác chết khác—những kẻ từng là công cụ để tôi luyện kỹ năng của mình. Và rồi tôi nhận ra một điều kỳ lạ: bọn họ không thể sử dụng Niệm. Dù khi còn sống có mạnh đến đâu, sau khi bị tôi thao túng, tất cả đều chỉ là những con rối vô hồn với sức mạnh vật lý đơn thuần.

Nhưng Luthos thì khác.

Hắn không chỉ giữ lại khả năng Niệm mà còn thao túng nó một cách thành thạo, gần như y hệt khi còn sống. Không chỉ vậy, khi tôi ra lệnh tái tạo lại suy nghĩ và tính cách, hắn thực sự đã làm được. Hắn không còn là một cái xác trống rỗng như những kẻ khác—hắn có lý trí, có tư duy, thậm chí có cả giọng điệu châm biếm đặc trưng của mình.

Vậy ra, kỹ năng Niệm không chỉ có thể giữ lại ký ức của chủ nhân, mà còn có thể tái tạo lại bản ngã của họ?

Ý tưởng này thực sự khiến tôi tò mò. Nếu có thể khai thác sâu hơn, liệu tôi có thể điều khiển một "phiên bản hoàn hảo" của kẻ địch, khiến họ phục tùng tôi hoàn toàn mà vẫn giữ được toàn bộ sức mạnh của mình không? Một con rối không chỉ có khả năng chiến đấu, mà còn có thể tư duy, lập chiến lược, thậm chí là sáng tạo?

Thú vị thật đấy. Nhưng tôi cũng chẳng có hứng đào sâu vào nó lúc này. Cứ để đấy đã. Lần sau, chỉ cần giết một Niệm Sư khác để kiểm chứng là được.

Và rồi, thời khắc tôi mong chờ bấy lâu nay cuối cùng cũng đến. Suốt một thời gian dài, cha vẫn liên tục gửi thư yêu cầu tôi trở về, nhất là khi tôi đã hoàn thiện được sức mạnh mà ông từng mong đợi. Nhưng tôi chẳng buồn hồi đáp. Dẫu vậy, tôi vẫn có một cảm giác mơ hồ rằng, một ngày nào đó, tôi sẽ trở lại—không phải như một đứa con biết vâng lời, mà là một kẻ mang đến hủy diệt.

Trong khoảng thời gian đó, Luthos luôn đóng vai trò cố vấn, quản gia, thậm chí là bảo mẫu bất đắc dĩ của tôi. Hắn ở bên cạnh tôi nhiều đến mức ngay cả những thành viên của Lữ đoàn cũng xem hắn như một phần mở rộng của tôi vậy. Lần này cũng không ngoại lệ. Ngay sau sinh nhật tuổi 17, Danchou đã giao cho chúng tôi một nhiệm vụ mới—tàn sát bộ tộc Kurta và cướp đi những đôi mắt đỏ rực của họ, thứ được xem là một trong bảy sắc màu đẹp nhất thế giới.

Dĩ nhiên, cuộc họp lần này không chỉ có thành viên của Lữ đoàn. Luthos, dù không chính thức là một phần của nhóm, vẫn có mặt. Suy cho cùng, nếu xét về bản chất, hắn chỉ là một kỹ năng của tôi. Và tôi rất trung thành với Lữ đoàn—điều đó đồng nghĩa với việc kỹ năng của tôi không thể phản bội.

Khi mọi người còn đang thảo luận về cách tiếp cận, Luthos lên tiếng, giọng hắn vẫn mang theo sự nhàn nhã nhưng lại đầy ẩn ý:

— Tôi có quen biết với một vài người trong bộ tộc đó. Vài năm trước, tôi đã cứu họ khỏi một trận dịch bệnh. Nhờ vậy, tôi có thể ra vào làng một cách tự do mà không bị nghi ngờ. Nếu mọi người cần một chút thông tin, tôi có thể thăm dò trước.

Bàn tay tôi khẽ siết lại. Một nụ cười thoáng lướt qua môi. Thật tuyệt, chẳng phải tôi vừa có một chìa khóa hoàn hảo để mở cánh cửa dẫn đến lối vào sao?

Mọi thứ diễn ra trơn tru đúng như kế hoạch. Dưới ánh trăng thanh vắng, nhờ sự giúp đỡ của Luthos, chúng tôi dễ dàng xâm nhập vào lãnh địa của bộ tộc Kurta—và biến nó thành một vũng lầy nhuốm đầy máu. Tôi không phải kiểu người chăm chỉ, thế nên phần lớn việc tàn sát đều để cho mọi người lo liệu. Tiếng la hét thảm thiết, mùi sắt gỉ nồng nặc của máu hòa quyện vào không khí đêm, tạo nên một bản giao hưởng tuyệt mỹ của sự hủy diệt.

Khâu móc mắt được giao lại cho Machi, Luthos và Feitan, ba người làm việc đó một cách gọn gàng và chính xác đến lạnh sống lưng. Còn tôi? Nhiệm vụ duy nhất của tôi là triệu hồi một xác chết và vặn hỏi về nhân khẩu của bộ tộc. Dưới sự thao túng của tôi, thi thể đó run rẩy cất giọng khàn khàn, báo lại những gì nó biết. Và chính nhờ vậy, tôi phát hiện ra có một người không có mặt ở đây.

Theo lời kể của xác chết, đó là một cậu bé—có lẽ đã rời đi từ trước khi vụ tàn sát diễn ra. Tôi nhún vai, không mấy bận tâm. Những kẻ còn lại trong Lữ đoàn cũng vậy. Danchou có chút đắn đo, nhưng cuối cùng anh ấy cũng để mặc chuyện này trôi qua. Một đứa trẻ lạc lõng giữa thế giới này, có gì đáng để lo nghĩ chứ?

Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy tiếc nuối chính là—không có niệm nhân nào ở đây. Không một kẻ sở hữu Niệm nào trong bộ tộc này, đồng nghĩa với việc tôi chẳng thể thử nghiệm thêm khả năng của mình. Một cuộc thảm sát hoàn hảo, nhưng lại thiếu đi chút gia vị cần thiết để thực sự thỏa mãn tôi.

Thật đáng tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro