/@/@/
Cecilia Lune không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một ngày sống trong thế giới của phép thuật. Cô là một cô gái hiện đại, yêu thích công nghệ, tiểu thuyết, và những bộ phim khoa học viễn tưởng. Nhưng tất cả những gì cô từng biết về thế giới ấy đã thay đổi trong một khoảnh khắc kỳ lạ. Một buổi sáng, tỉnh dậy, cô thấy mình không còn ở thành phố quen thuộc nữa. Không còn điện thoại, không còn mạng Internet. Chỉ có những bức tường đá lạnh lẽo của một lâu đài rộng lớn, đầy ắp những tiếng động lạ lùng.
Và rồi cô nhận ra: cô đang ở Hogwarts, năm 1991, nơi mà những sự kiện trong các cuốn sách Harry Potter mà cô yêu thích chưa hề xảy ra.
Cecilia đã học qua từng chi tiết trong sách, từng câu thoại trong phim. Những kiến thức ấy giờ đây trở thành một phần không thể thiếu trong thế giới mới mà cô đang sống. Cô là học sinh năm cuối của nhà Gryffindor, một nhà nổi tiếng với những cá tính mạnh mẽ và trái tim dũng cảm. Nhưng giữa vô vàn những nhân vật quen thuộc, có một người khiến cô đặc biệt chú ý - Severus Snape.
Ban đầu, Cecilia chỉ xem Snape như một nhân vật thú vị trong các tác phẩm. Người thầy nghiêm khắc, lạnh lùng và dường như luôn có một bí mật đen tối. Nhưng khi cô sống trong thế giới thực của Hogwarts, khi nhìn thấy Snape ngoài đời thật, tất cả những gì cô từng tưởng tượng về thầy đều bị đảo lộn. Cô nhận ra, không phải tất cả những gì thầy thể hiện là sự thật. Có một phần nào đó trong đôi mắt sâu thẳm ấy, trong những nét u sầu trên khuôn mặt thầy, khiến cô không thể rời mắt.
Cecilia không hiểu tại sao, nhưng trái tim cô lại đập nhanh mỗi khi Snape tiến gần tới cô trong lớp học. Mỗi lời thầy nói đều thấm sâu vào tâm trí cô. Cô cảm thấy một sức hút không thể lý giải, một thứ gì đó mạnh mẽ và bí ẩn mà cô không thể chống lại. Thầy ấy giống như một bóng ma, luôn lẩn tránh nhưng cũng luôn hiện hữu trong mọi suy nghĩ của cô.
Vào một buổi tối mưa gió, sau một giờ học dài về Thuốc, Cecilia một mình lang thang trong hành lang vắng lặng. Khi cô quay lại, bất ngờ gặp Snape đứng ở góc tối của một căn phòng. Những ánh sáng yếu ớt từ ngọn đuốc chập chờn phản chiếu lên làn da của thầy, làm nổi bật vẻ lạnh lùng nhưng cũng đầy đau khổ của ông. Cecilia đứng đó, không biết phải làm gì.
"Miss Lune," Snape lên tiếng, giọng nói của thầy không hề thay đổi, lạnh lùng và sắc bén. "Cô có thắc mắc gì về bài học hôm nay?"
Cecilia cảm thấy như trái tim mình nghẹn lại. Cô không thể nói ra những gì mình đang cảm nhận. Cô chỉ khẽ lắc đầu, trả lời: "Không thầy, em chỉ... chỉ muốn có thời gian để suy nghĩ."
Snape nhìn cô, đôi mắt đen láy như có thể đọc thấu tâm hồn cô. "Tốt. Hãy học cách để hiểu được bản thân trước khi tìm hiểu người khác," thầy nói, rồi quay lưng bước đi, để lại Cecilia đứng lặng im với trái tim đập loạn nhịp.
Dù vậy, mỗi lần đối diện với Snape, cô không thể ngừng cảm thấy một sự gắn kết lạ lùng. Cô bắt đầu dành nhiều thời gian để quan sát thầy, không phải vì những bài học thông thường, mà vì những cử chỉ vô thức, những dấu hiệu nhỏ nhặt mà thầy vô tình bộc lộ. Cecilia không thể giải thích lý do tại sao, nhưng cô cảm thấy như thể cô là người duy nhất có thể nhìn thấy sự mệt mỏi trong ánh mắt thầy, sự cô đơn trong từng bước đi của thầy.
Một đêm, khi cô đang ngồi trong thư viện, đọc những trang sách cổ về lịch sử phù thủy, Cecilia bỗng nhận thấy Snape đứng trong bóng tối, ánh sáng từ ngọn đuốc gần đó chỉ chiếu lên một phần khuôn mặt đầy khắc khổ của thầy. Cô quyết định không bỏ qua cơ hội này nữa.
"Thầy Snape," cô lên tiếng, giọng không chắc chắn. "Em... em có thể hỏi thầy một câu được không?"
Snape quay lại, đôi mắt thẫm một cách lạnh lùng. "Cô có câu hỏi gì?"
Cecilia hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. "Tại sao thầy lại... tỏ ra như thế với mọi người? Thầy... thầy có thật sự muốn như vậy không?"
Câu hỏi ấy có phần ngây ngô, nhưng cũng chính là câu hỏi mà cô đã tự hỏi mình từ lâu. Snape không trả lời ngay lập tức. Một khoảng lặng bao trùm không gian giữa hai người. Cuối cùng, thầy lên tiếng, giọng trầm và đầy sự u uất:
"Đôi khi, người ta phải che giấu bản thân để không bị tổn thương. Và đôi khi, sự lạnh lùng là cách duy nhất để giữ được những gì còn lại của mình."
Cecilia im lặng, cảm nhận được sự tổn thương trong từng lời nói của thầy. Cô không thể biết hết những nỗi đau mà Snape mang trong lòng, nhưng cô cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc. Và từ giây phút đó, Cecilia nhận ra rằng tình cảm của cô dành cho thầy không chỉ là sự ngưỡng mộ, mà là một thứ tình cảm phức tạp, đầy đau đớn nhưng cũng đẹp đẽ một cách kỳ lạ.
Mối tình giữa Cecilia và Snape không phải là một câu chuyện dễ dàng. Nó được bao bọc trong bóng tối của những bí mật chưa được giải đáp, trong những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời. Nhưng chính trong thế giới phép thuật đầy kỳ bí và nguy hiểm này, Cecilia đã tìm thấy một điều mà cô chưa từng ngờ tới - một tình yêu vượt qua thời gian, vượt qua mọi rào cản.
Cecilia đã dành bao đêm suy nghĩ về cảm xúc của mình đối với Severus Snape. Cô tự hỏi liệu đó có phải là tình yêu đích thực hay chỉ là một sự ngưỡng mộ mù quáng đối với một người mà cô không thể hiểu hết. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Snape từ xa, khi lắng nghe giọng nói trầm ấm của thầy, những ánh mắt lướt qua nhau trong những khoảnh khắc ngắn ngủi, Cecilia không thể không thừa nhận một điều đau đớn: cô đã yêu thầy.
Nhưng sau tất cả những suy nghĩ, Cecilia cuối cùng nhận ra rằng tình cảm của mình không thể trở thành điều gì đó lớn lao hơn. Snape, với tất cả sự phức tạp và bí ẩn trong con người thầy, dường như không bao giờ nhìn thấy cô như một người hơn là một học trò. Thầy đã có quá nhiều gánh nặng trên vai - từ sự đau khổ trong quá khứ đến những bí mật mà thầy mang theo mỗi ngày. Và cô, dù có muốn đến thế nào, cũng chỉ là một phần nhỏ bé trong thế giới đó.
Cecilia nhớ lại những buổi trò chuyện, những lần đối diện với thầy trong những tình huống không thể tránh khỏi. Cô đã chờ đợi một sự thay đổi, một cử chỉ, một ánh nhìn khác biệt từ Snape. Nhưng mỗi lần thầy nhìn cô, đôi mắt thầy chỉ chứa sự nghiêm nghị và những lời dạy bảo, không có gì ngoài khoảng cách lạnh lùng và một vết thương sâu sắc mà cô không thể chạm vào.
Cảm giác cô đơn bắt đầu len lỏi vào tâm trí Cecilia. Cô tự hỏi liệu mình có phải là người duy nhất nhận thấy sự khác biệt trong những cái nhìn của Snape hay không. Liệu có phải chỉ cô mới thấy sự tổn thương mà thầy không muốn bộc lộ? Cô đơn phương tình cảm, yêu một người mà không bao giờ có thể đến gần, yêu một người không bao giờ có thể yêu lại cô.
Một buổi chiều mưa, khi Cecilia đứng trong hành lang của Hogwarts, nhìn những giọt mưa rơi ngoài cửa sổ, cô hiểu rằng tình yêu của mình sẽ không bao giờ được đáp lại. Cảm giác thất vọng bao trùm lên cô, nhưng điều đó cũng là một phần của sự trưởng thành mà cô phải học cách chấp nhận. Cô không thể thay đổi quá khứ của Snape, cũng không thể thay đổi cảm xúc của mình.
Cecilia mỉm cười khẽ, không phải vì cô vui, mà vì cô đã nhận ra một điều: có những tình cảm, dù không được đáp lại, vẫn có giá trị của riêng nó. Tình yêu của cô dành cho Snape không phải là một thứ để thừa nhận hay công nhận. Nó là một phần của câu chuyện riêng mà chỉ mình cô biết. Và dù là đơn phương, tình cảm ấy cũng đã dạy cô về sự kiên nhẫn, về sự chấp nhận những điều không thể thay đổi.
Ngày qua ngày, Cecilia không còn mong đợi những điều sẽ không bao giờ xảy ra. Thay vào đó, cô tập trung vào bản thân, học hỏi từ những trải nghiệm trong thế giới phép thuật và tìm cách khám phá con người mình. Cô nhận ra rằng, trong thế giới đầy phép thuật và những kỳ quan này, đôi khi, tình yêu không cần phải được đáp lại để có thể tồn tại. Nó chỉ cần một người đủ dũng cảm để cảm nhận và chấp nhận.
Và với Cecilia, điều đó đã đủ.
Dù đã chấp nhận sự thật rằng tình cảm của mình dành cho Snape sẽ mãi mãi chỉ là một mối tình đơn phương, Cecilia không thể phủ nhận rằng nó đã thay đổi cô. Những cảm xúc sâu sắc ấy không phải là một thứ yếu đuối hay sự ngu ngốc. Ngược lại, nó khiến cô trở nên mạnh mẽ hơn, cho phép cô trưởng thành và hiểu rõ hơn về bản thân. Nhưng cảm giác ấy vẫn luôn như một vết thương nhỏ trong trái tim cô, luôn âm ỉ nhói lên mỗi khi cô vô tình gặp thầy.
Cecilia cố gắng tập trung vào việc học và những nhiệm vụ trong trường. Cô tham gia vào các cuộc thi Quidditch, tập luyện cùng các thành viên trong đội, và luôn là người hỗ trợ bạn bè. Những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống hàng ngày giúp cô tạm quên đi nỗi buồn không tên ấy. Nhưng khi những khoảnh khắc yên bình trôi qua, cô không thể không nhận ra một điều: cô vẫn nhớ đến Snape, vẫn mong chờ một ánh mắt nào đó từ thầy, dù biết rằng đó chỉ là một giấc mơ xa vời.
Một hôm, trong một buổi học Thuốc, Cecilia vô tình làm đổ một lọ thuốc khi đang thực hiện thí nghiệm. Cô đỏ mặt, vội vàng dọn dẹp đống hỗn độn, nhưng không kịp tránh khỏi cái nhìn lạnh lùng của Snape.
"Miss Lune," thầy nói, giọng trầm và nghiêm nghị. "Lần sau, cô nên chú ý hơn khi làm việc với các dung dịch nguy hiểm. Hogwarts không phải nơi để tỏ ra lơ đãng."
Cecilia cúi đầu, cảm giác xấu hổ dâng lên. Nhưng thay vì cảm thấy tức giận, cô lại cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ. Snape không nói những lời này chỉ để trách móc, mà vì thầy thật sự quan tâm đến sự an toàn của học sinh. Cảm giác này, dù không thể gọi là tình yêu, lại khiến Cecilia thấy một sự gần gũi, dù là vô thức, giữa hai người.
Ngày qua ngày, Cecilia tiếp tục sống trong thế giới phép thuật ấy, tiếp tục yêu thầm Snape từ một khoảng cách xa. Dù không thể thay đổi tình cảm của thầy dành cho mình, cô nhận ra rằng đôi khi, tình yêu không phải là việc phải được đáp lại. Đó là một phần của con người, là một sự kết nối giữa hai tâm hồn, dù nó chỉ có thể tồn tại trong im lặng.
Vào cuối năm học, khi những ngày hè gần kề, Cecilia đứng trên cầu thang của lâu đài Hogwarts, ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Những ngôi sao sáng trên cao như nhắc nhở cô về những ước mơ và những hy vọng chưa được thành hiện thực. Nhưng cô biết, dù Snape không bao giờ yêu cô, thì ít nhất tình cảm ấy đã dạy cô về sự kiên trì, về việc yêu một cách tôn trọng và chấp nhận, dù không phải lúc nào cũng có thể nhận lại.
Cô mỉm cười một cách bình thản. Trong một thế giới đầy phép thuật và kỳ diệu này, Cecilia đã học được rằng, dù là tình yêu đơn phương hay không được đáp lại, nó vẫn có giá trị của riêng nó. Và cô sẽ tiếp tục sống, tiếp tục học hỏi, tiếp tục yêu thương những gì có thể yêu, ngay cả khi nó chỉ là một cảm xúc thầm kín trong lòng.
Với một trái tim đã chín chắn và một tâm hồn mạnh mẽ hơn, Cecilia tốt nghiệp Hogwarts trong một cảm giác nhẹ nhõm, như thể đã vượt qua một thử thách lớn. Mặc dù cô không còn có thể tiếp tục mơ mộng về Severus Snape như trước, nhưng cô không cảm thấy hối tiếc. Cảm xúc đơn phương ấy đã trở thành một phần trong hành trình trưởng thành của cô, một dấu ấn không thể xóa nhòa. Sau khi rời khỏi trường, Cecilia quyết định theo đuổi một công việc tại Hogwarts, nơi cô có thể tiếp tục sống trong thế giới phép thuật mà cô yêu thương.
Với sự hiểu biết về phép thuật và những kỹ năng mà cô đã học được, Cecilia không mất nhiều thời gian để thuyết phục bà Pomfrey, nữ y tá nổi tiếng của trường, nhận cô làm phụ tá. Bà Pomfrey, người đã biết rõ tài năng và sự tận tâm của Cecilia, đã chấp nhận cô ngay lập tức. Cecilia không chỉ có kiến thức về phép thuật chữa bệnh mà còn có tấm lòng nhân hậu, luôn quan tâm đến người khác, điều này khiến bà Pomfrey rất tin tưởng.
Ngày đầu tiên trong vai trò phụ tá, Cecilia cảm thấy mình thật may mắn khi được làm việc bên bà Pomfrey. Cô đã giúp bà điều trị cho những học sinh bị thương trong các buổi học Quidditch, hay những học sinh bị ốm do các thí nghiệm không thành công. Cảm giác giúp đỡ người khác khiến cô thấy một niềm vui lạ lùng, một niềm hạnh phúc giản đơn mà cô chưa từng cảm nhận được trước đây.
Thời gian trôi qua, Cecilia càng trở nên thành thạo công việc của mình. Cô học được nhiều điều từ bà Pomfrey, không chỉ về các phương pháp chữa bệnh mà còn về lòng kiên nhẫn và sự nhẹ nhàng khi đối diện với những hoàn cảnh khó khăn. Cô không còn là cô gái ngây thơ, người đơn phương yêu thầm một thầy giáo đầy bí ẩn, mà giờ đây, cô là một phụ tá tận tâm, một người luôn đứng vững giữa những cơn bão cuộc đời.
Một ngày, trong khi đang chuẩn bị một số loại thuốc cho bà Pomfrey, Cecilia bất ngờ gặp lại một người quen - Severus Snape. Cô không thể tránh khỏi cảm giác lạ lẫm khi đứng đối diện với thầy. Mặc dù thầy không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng và nghiêm nghị, nhưng Cecilia không còn cảm thấy trái tim mình thổn thức như trước. Cô chỉ mỉm cười chào thầy, như một người bạn cũ, và thầy cũng đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ nhàng, dù vẫn không thể hiện quá nhiều cảm xúc.
Khi Snape rời đi, Cecilia đứng lại một lúc, nhìn theo bóng thầy khuất dần trong hành lang. Cô nhận ra một điều quan trọng: cảm xúc của cô không phải là điều cần phải gắn bó suốt đời. Tình yêu thầm kín dành cho Snape, dù mãi mãi không được đáp lại, đã không còn là nỗi đau, mà là một phần ký ức đẹp trong hành trình trưởng thành của cô.
Những tháng ngày làm phụ tá tại Hogwarts trở thành khoảng thời gian bình yên và ý nghĩa nhất trong cuộc đời Cecilia. Cô tiếp tục học hỏi và chăm sóc những học sinh khác, không còn những nỗi buồn về tình yêu không được đáp lại. Cô hiểu rằng tình yêu không phải lúc nào cũng phải được nhận lại để có giá trị. Và dù cuộc sống có thể không đi theo những kế hoạch mà cô tưởng tượng, Cecilia vẫn thấy mình may mắn vì được sống trong một thế giới đầy phép thuật, nơi cô có thể tiếp tục yêu thương và chăm sóc những người xung quanh.
Giờ đây, Cecilia không cần phải chạy theo những tình cảm không thể đạt được. Cô đã học được cách yêu thương chính mình và sống một cuộc sống thật đầy ý nghĩa, với công việc mà cô trân trọng và một trái tim đã được chữa lành.
Những ngày tháng sau khi trở thành phụ tá cho bà Pomfrey, Cecilia tìm thấy một niềm vui mới trong công việc và cuộc sống. Bà Pomfrey là một người thầy tuyệt vời, không chỉ dạy Cecilia về các loại thuốc chữa bệnh và kỹ thuật y khoa trong thế giới phép thuật mà còn truyền cho cô sự kiên nhẫn và sự thông cảm đối với những người đang gặp khó khăn. Cecilia bắt đầu nhận ra rằng, mặc dù thế giới xung quanh có thể đầy rẫy những đau khổ và thách thức, nhưng việc giúp đỡ người khác và có thể làm dịu đi nỗi đau của họ mang lại cho cô một cảm giác rất đặc biệt, một sự bình yên mà cô chưa từng trải qua trước đây.
Dần dần, Cecilia trở nên nổi bật trong công việc của mình. Cô luôn chú ý đến từng chi tiết nhỏ, từ việc lựa chọn đúng loại thảo mộc cho thuốc đến việc động viên và trấn an những học sinh bị thương. Cô trở thành người mà học sinh trong trường có thể tìm đến mỗi khi họ gặp vấn đề về sức khỏe. Cảm giác được giúp đỡ và bảo vệ những người xung quanh đã khiến Cecilia cảm thấy mình có giá trị. Cô không còn cảm thấy mình chỉ là một người quan sát cuộc sống từ một khoảng cách xa, mà là một phần quan trọng trong cộng đồng Hogwarts.
Một ngày, trong khi đang chuẩn bị một liều thuốc cho một học sinh bị thương trong trận đấu Quidditch, Cecilia nhận được một lá thư kỳ lạ. Nó không có dấu hiệu rõ ràng của ai gửi, chỉ là một tờ giấy cuộn tròn và được buộc chặt bằng một dải ruy băng đen. Mở lá thư ra, Cecilia không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy dòng chữ quen thuộc: "Cecilia, có thể chúng ta cần nói chuyện. - S."
Cô không thể tin vào mắt mình. Chữ ký của người gửi là Snape - Severus Snape. Cô nhớ lại những lần gặp gỡ ngắn ngủi giữa cô và thầy trong những tháng gần đây, nhưng chưa bao giờ Snape chủ động viết thư cho cô. Cảm giác lạ lẫm và một chút bối rối khiến tim Cecilia đập mạnh. Liệu đây có phải là một cuộc gặp gỡ mà cô đã chờ đợi từ lâu, hay chỉ là một sự hiểu nhầm?
Cecilia vội vàng quay lại phòng của bà Pomfrey để thông báo rằng cô cần phải rời đi một chút. Bà Pomfrey chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, như thể bà đã đoán trước rằng điều này sẽ xảy ra, rồi nhẹ nhàng vỗ về cô: "Cứ đi đi, Cecilia. Đôi khi, những điều không ngờ lại là cơ hội để chúng ta học hỏi thêm."
Cecilia nhanh chóng rời khỏi phòng, lòng tràn đầy cảm xúc khó tả. Cô tìm đến phòng làm việc của Snape, nơi mà bây giờ có vẻ như là nơi cô sẽ có một cơ hội để hiểu thêm về người thầy mà cô từng yêu thầm. Cánh cửa gỗ nặng nề của phòng Snape đột ngột mở ra, và trước mặt cô là bóng dáng cao lớn của Severus Snape, đứng đấy với vẻ mặt nghiêm nghị như thường lệ.
"Miss Lune," Snape lên tiếng, giọng thầy vẫn lạnh lùng, nhưng có gì đó khác biệt trong đó. "Tôi cần nói chuyện với cô."
Cecilia hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô bước vào phòng, ánh mắt không thể che giấu sự lo lắng. Dù thời gian đã trôi qua và cô đã dần chấp nhận sự thật, nhưng trong giây phút này, trái tim cô lại đập loạn xạ, như thể cô vẫn là cô gái trẻ mơ mộng trước đây.
"Thầy gọi tôi đến vì lý do gì?" Cecilia hỏi, giọng có phần run nhẹ, dù cố gắng giữ vững.
Snape không trả lời ngay lập tức. Thầy bước đến gần cửa sổ, ánh sáng từ đèn nến chiếu lên khuôn mặt thầy, tạo ra một cảm giác huyền bí, lạnh lùng. Sau một lúc im lặng, Snape quay lại nhìn Cecilia, đôi mắt thầy nhìn thẳng vào cô với một vẻ kiên định khó hiểu.
"Tôi biết cô đã chịu đựng nhiều, Cecilia," Snape bắt đầu, giọng thầy có chút mềm mỏng hơn bình thường. "Và tôi biết, sự im lặng giữa chúng ta đã kéo dài quá lâu."
Cecilia cảm thấy như cả không gian xung quanh bỗng trở nên im lặng, như thể mọi thứ ngừng lại trong giây phút ấy.
"Thầy có thể giải thích rõ hơn không?" Cecilia hỏi, lòng đang dâng trào một cảm giác vừa mừng vừa lo.
Snape nhìn cô, ánh mắt thầy thâm trầm và có chút gì đó không thể dễ dàng lý giải. "Tôi không thể thay đổi quá khứ, Cecilia. Nhưng tôi cũng không muốn cô phải gánh lấy những suy nghĩ về tôi mãi mãi." Thầy bước lại gần cô, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước chân. "Cô xứng đáng với nhiều hơn thế. Xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn."
Lời nói của Snape khiến Cecilia bối rối. Cô không biết liệu đây có phải là sự bày tỏ của một người đã hiểu được nỗi đau trong lòng cô, hay chỉ là một sự thương hại mà thầy dành cho một học trò cũ. Nhưng một điều Cecilia biết chắc là, những lời này của thầy không giống với bất kỳ điều gì cô đã từng nghe trước đây.
Snape nhìn cô lần nữa, rồi mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười mà cô chưa bao giờ thấy trên khuôn mặt thầy. Và mặc dù đó không phải là tình yêu mà Cecilia hằng mơ ước, nhưng nó lại mang một ý nghĩa sâu sắc, là sự hiểu biết, sự tha thứ và sự thừa nhận.
Cecilia đứng yên, cảm nhận rằng, dù cô không có thể thay đổi tình cảm của mình hay điều gì khác trong quá khứ, nhưng cô đã có thể tìm thấy sự bình an trong trái tim mình. Và đó, có lẽ, là điều quý giá nhất mà cô có thể tìm thấy trong cuộc sống này.
Cecilia đứng lặng nhìn Snape, trái tim cô có những cảm xúc phức tạp đan xen. Dù không còn là tình yêu mãnh liệt như trước, nhưng sự đồng cảm và thấu hiểu trong ánh mắt của Snape đã khiến cô cảm thấy một sự bình yên mà cô không ngờ tới. Dường như tất cả những gì cô đã trải qua, những đau khổ và nỗi buồn trong quá khứ, đều đã được hiểu và chấp nhận. Thầy không chỉ nhìn cô như một học trò cũ, mà là một người có thể nhận thấy sâu thẳm trong trái tim cô.
"Thầy..." Cecilia bắt đầu, giọng nghẹn lại, nhưng cô cố gắng tiếp tục. "Tôi không biết liệu có thể gọi đó là tình yêu nữa, nhưng tôi đã luôn nghĩ về thầy, đã luôn muốn làm gì đó để thầy chú ý đến tôi. Dù thế nào, tôi cũng cảm ơn thầy vì đã nói những lời này."
Snape không trả lời ngay lập tức. Thầy chỉ đứng im, nhìn cô với vẻ trầm tư, như thể đang suy nghĩ một điều gì đó rất sâu sắc. Cuối cùng, thầy khẽ gật đầu.
"Không ai có thể điều khiển tình cảm của mình, Cecilia," Snape nói, giọng thầy thấp và trầm. "Nhưng đôi khi, con người cần phải học cách buông bỏ, để có thể bước tiếp."
Cecilia hít một hơi sâu. Những lời này như một sự giải thoát cho cô. Cô không còn phải gắn bó mãi với quá khứ, không còn phải day dứt vì những tình cảm không được đáp lại. Cô hiểu rằng, tình yêu không phải lúc nào cũng đến từ người mà mình mong đợi, nhưng nó có thể xuất hiện dưới những hình thức khác, từ những người xung quanh, từ những công việc cô làm, và từ chính bản thân cô.
Sau một khoảng thời gian im lặng, Snape nhìn cô lần cuối và khẽ nói: "Điều quan trọng là, cô không đơn độc. Và tôi sẽ luôn ở đây, khi cô cần."
Cecilia nhìn thầy, lòng cảm thấy ấm áp. Dù Snape không phải là người cô có thể yêu theo cách mà cô từng mong đợi, nhưng sự thấu hiểu và sự chân thành từ thầy đã khiến cô cảm thấy mình không còn cô đơn nữa. Có thể, cô sẽ không bao giờ có được tình yêu mà mình khao khát, nhưng cô sẽ học cách yêu bản thân và những gì mình có.
Một tuần sau, Cecilia quay lại với công việc của mình tại phòng y tế. Bà Pomfrey nhìn thấy sự thay đổi trong cô, sự trưởng thành và bình thản mà trước đây cô không có. Cô không còn là cô gái rụt rè, mà là một người phụ tá mạnh mẽ, tự tin trong công việc của mình.
Ngày qua ngày, Cecilia trở nên gắn bó hơn với cuộc sống tại Hogwarts, không chỉ với công việc mà còn với những học sinh mà cô chăm sóc. Cô không còn mơ về một người thầy lạnh lùng mà cô từng yêu, mà thay vào đó, cô tập trung vào việc trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình. Cô nhận ra rằng, đôi khi, sự thay đổi đến từ chính trong lòng mỗi người, và có những điều tốt đẹp mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Mùa hè đến gần, và một ngày nọ, khi cô đang làm việc cùng bà Pomfrey, một học sinh đến khám với một vết thương nhỏ do tai nạn trong một trận Quidditch. Cecilia chợt mỉm cười khi nhìn thấy cậu học sinh ấy. Có một điều gì đó nhẹ nhàng và yên bình trong cái nhìn của cậu, như thể họ đã gặp nhau từ lâu, dù thực tế là không.
Có lẽ, tình yêu mà Cecilia từng tìm kiếm sẽ không bao giờ đến từ một người mà cô nghĩ. Nhưng chính những khoảnh khắc giản dị như thế này, khi cô giúp đỡ người khác và cảm thấy được kết nối, mới chính là tình yêu thực sự mà cô đã học được trong suốt hành trình của mình.
Và với cảm giác đó, Cecilia tiếp tục bước đi, với niềm tin vào bản thân và những điều tốt đẹp đang chờ đón phía trước. Cô biết rằng cuộc sống sẽ không bao giờ hoàn hảo, nhưng cô đã học được cách yêu những điều không hoàn hảo trong chính mình.
Thời gian trôi qua, Cecilia ngày càng cảm thấy mình đã tìm thấy một sự bình an trong lòng, một cảm giác mà cô chưa bao giờ có trước đây. Cô không còn day dứt về những tình cảm đơn phương không được đáp lại nữa. Dù Snape không phải là người mà cô từng mơ ước, nhưng những lời thầy đã nói đã giúp cô nhìn nhận lại cuộc sống và tình yêu theo một cách hoàn toàn khác. Những việc nhỏ nhặt trong công việc hàng ngày, những người xung quanh cô, đều mang đến những giá trị mới mẻ mà cô chưa nhận ra trước đây.
Một ngày, khi Cecilia đang chuẩn bị một số thuốc cho một học sinh bị thương trong một trận đấu Quidditch, bà Pomfrey gọi cô đến và bảo:
"Cecilia, tôi nhận được thông báo từ Phó hiệu trưởng. Hogwarts đang tìm một người để phụ trách phòng chăm sóc sức khỏe trong suốt kỳ nghỉ hè. Và tôi nghĩ cô chính là người phù hợp."
Cecilia cảm thấy một chút ngạc nhiên, nhưng cũng không thể không cảm thấy tự hào. Cô đã học được rất nhiều từ bà Pomfrey và giờ đây, công việc đó sẽ là cơ hội để cô thử thách bản thân, khẳng định khả năng của mình. Cô nhìn bà Pomfrey, cảm thấy một cảm giác biết ơn sâu sắc.
"Tôi sẽ suy nghĩ về điều này," Cecilia trả lời.
Bà Pomfrey mỉm cười và gật đầu. "Cô sẽ làm tốt. Đừng ngại thử thách chính mình. Tôi tin rằng cô có thể làm được."
Trong suốt kỳ nghỉ hè, Cecilia đảm nhiệm công việc tại phòng y tế của Hogwarts, một mình chăm sóc những học sinh còn lại ở lại trường. Thời gian làm việc một mình không hề dễ dàng, nhưng cũng là khoảng thời gian giúp cô tĩnh lặng và nhìn lại những gì mình đã trải qua. Mỗi ngày trôi qua, Cecilia cảm nhận được rằng cô không chỉ trưởng thành về mặt nghề nghiệp mà còn trong cách cô nhìn nhận thế giới. Cô học cách chấp nhận bản thân và những người xung quanh, bất kể họ có hoàn hảo hay không.
Một buổi tối, khi cô đang chuẩn bị đóng cửa phòng y tế sau một ngày dài, cô nhận được một lời mời bất ngờ. Một lá thư từ Snape.
"Cecilia, tôi sẽ rời Hogwarts một thời gian để thực hiện một số nhiệm vụ cần thiết. Tuy nhiên, trước khi đi, tôi muốn trò chuyện thêm với cô. Hãy gặp tôi vào lúc tám giờ tối tại phòng của tôi."
Tim Cecilia đập mạnh. Một phần trong cô vẫn không thể tin rằng Snape sẽ thực sự gặp lại cô, dù chỉ để trò chuyện. Nhưng phần còn lại của cô cũng rất mong chờ khoảnh khắc này, muốn biết liệu có thể có thêm một lời giải thích, hay thậm chí một sự thay đổi nào đó trong mối quan hệ giữa cô và thầy.
Cecilia bước vào phòng của Snape đúng giờ, không chần chừ. Cô gõ cửa, và sau khi được gọi vào, cô bước vào với một nụ cười nhẹ.
Snape đứng gần bàn làm việc, bàn tay vẫn cầm cuốn sách mà thầy đang đọc dở. Lúc đầu, thầy không nhìn cô, nhưng khi Cecilia bước đến gần, ánh mắt thầy đã dừng lại trên cô.
"Cecilia," Snape bắt đầu, giọng thầy vẫn lạnh lùng nhưng lại có một chút mềm mỏng. "Có lẽ tôi đã không đủ rõ ràng trong những lần trước. Tôi... không thể đáp lại tình cảm của cô, và tôi cũng không muốn cô tiếp tục nuôi dưỡng điều đó."
Cecilia gật đầu, cảm giác dường như cô đã nhận ra điều này từ lâu. Những gì thầy nói không phải là điều mới mẻ, nhưng sự thẳng thắn này giúp cô cảm thấy nhẹ nhõm.
"Tôi hiểu," Cecilia trả lời, giọng cô không còn sự yếu đuối như trước. "Và tôi không còn để điều đó chi phối cuộc sống của mình nữa."
Snape nhìn cô một lúc, như thể đang đánh giá cô. Sau đó, thầy nói thêm:
"Đôi khi, chúng ta cần phải chấp nhận những điều không thể thay đổi. Và điều quan trọng là, cô không bao giờ bỏ cuộc."
Cecilia mỉm cười. Đây chính là lời động viên mà cô cần. Thầy không phải là một người mà cô có thể yêu như trong tưởng tượng của mình, nhưng những bài học về sự trưởng thành, về việc học cách yêu và chấp nhận những điều không thể thay đổi đã khiến cô trở thành một người mạnh mẽ hơn.
Sau cuộc trò chuyện ấy, Cecilia rời khỏi phòng Snape với một cảm giác thảnh thơi. Cô không còn cảm thấy mình bị mắc kẹt trong những mối quan hệ không thể nào đạt được. Cô không còn chờ đợi một tình yêu từ một người mà cô không thể có, mà thay vào đó, cô đã tìm thấy sự tự do trong chính mình.
Và trong những tháng tiếp theo, khi học kỳ mới bắt đầu, Cecilia tiếp tục công việc tại phòng y tế với niềm đam mê và trách nhiệm. Cô biết rằng, dù tình yêu không phải lúc nào cũng đến theo cách mình mong muốn, nhưng cô đã tìm được giá trị thực sự trong công việc và cuộc sống. Cô trở thành một người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ, và sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào phía trước.
Mùa thu đến, và Cecilia vẫn tiếp tục công việc của mình tại phòng y tế của Hogwarts, nhưng lần này cô cảm nhận rõ rệt rằng cô không còn chỉ là một phụ tá. Cô đã trở thành người mà các học sinh tin tưởng, người mà họ tìm đến khi gặp phải những vết thương nhỏ hay những vấn đề về sức khỏe. Cô cảm thấy mình như một phần quan trọng của Hogwarts, và điều đó khiến cô tự hào.
Dù không còn giữ sự kỳ vọng về tình yêu mà cô từng dành cho Snape, Cecilia bắt đầu chú ý đến những mối quan hệ khác trong trường. Một trong số đó là với một học sinh năm thứ tư, Evan, một cậu bé sống khá khép kín và rất ít nói. Cậu thường xuyên bị thương trong những trận đấu Quidditch, và dù không có nhiều lời nói, Cecilia nhận thấy cậu luôn cảm ơn cô rất lịch sự mỗi khi cô giúp đỡ.
Một lần, khi Evan đến phòng y tế vì bị thương ở tay trong một trận đấu Quidditch, Cecilia để ý thấy cậu có vẻ lúng túng hơn mọi khi. Khi cô bước đến để kiểm tra vết thương của cậu, Evan đột ngột lên tiếng:
"Thưa cô, tôi... tôi muốn cảm ơn cô vì tất cả những gì cô đã làm cho tôi. Thực sự, tôi không nghĩ mình sẽ sống sót qua những trận đấu này nếu không có cô chăm sóc."
Cecilia ngạc nhiên, nhưng lại mỉm cười nhẹ nhàng. "Đó là công việc của tôi, Evan. Đừng lo lắng về điều đó."
Evan nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc, dường như có điều gì đó mà cậu chưa nói ra. "Cô biết không, tôi không giỏi giao tiếp. Nhưng khi cô ở đây, tôi cảm thấy mình không còn cô đơn nữa. Cảm ơn cô, Cecilia."
Lời nói của Evan làm Cecilia bối rối. Dù cậu chỉ là một học sinh, nhưng ánh mắt chân thành và cảm xúc trong lời nói của cậu khiến cô cảm thấy một sự kết nối mà cô chưa từng có với ai. Cô nhận ra rằng, không phải lúc nào tình cảm cũng đến từ những người lớn tuổi hay những người ta đã ngưỡng mộ, mà đôi khi nó lại đến từ những mối quan hệ giản dị và gần gũi hơn.
Sau cuộc trò chuyện này, Cecilia và Evan bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, không chỉ về những vết thương mà cậu bị trong trận đấu, mà còn về những điều khác trong cuộc sống. Cecilia không vội vàng hay ép buộc bản thân cảm thấy điều gì đó lớn lao, nhưng sự đồng cảm và tôn trọng giữa hai người ngày càng mạnh mẽ. Cô cảm thấy, có thể tình cảm không phải lúc nào cũng cần phải rõ ràng hay rực rỡ như những câu chuyện tình yêu cổ điển, mà đôi khi, nó chỉ cần là những khoảnh khắc nhỏ bé đầy ý nghĩa.
Một ngày, khi Cecilia đang đi trên hành lang sau khi kết thúc công việc, cô bắt gặp một cảnh tượng khiến trái tim cô thắt lại. Snape đang đứng một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, vẻ mặt trầm tư và có chút buồn bã. Cecilia không thể không nhớ lại những khoảnh khắc đã qua giữa họ, những lời thầy nói, và tất cả những cảm xúc mà cô đã từng mang trong lòng.
Nhưng thay vì tiến lại gần và cố gắng nói chuyện với thầy như trước, Cecilia chỉ đứng từ xa, quan sát thầy. Cô nhận ra rằng, dù Snape là người đã dạy cô nhiều bài học quan trọng về tình yêu và sự chấp nhận, nhưng giờ đây, cô không còn cần thầy như một điểm tựa tình cảm. Cô đã tìm thấy sức mạnh và sự bình yên trong chính mình.
Với một nụ cười nhẹ, Cecilia quay người và bước đi. Cuộc sống của cô không còn chỉ xoay quanh những cảm xúc chưa được đáp lại, mà đã bắt đầu mở rộng với những mối quan hệ mới, những cơ hội mới và một tương lai mà cô có thể tự xây dựng.
Vào cuối năm học, khi tất cả học sinh chuẩn bị về nhà nghỉ hè, Cecilia cảm thấy tự hào khi nhìn lại chặng đường mình đã đi qua. Cô không còn là cô gái yếu đuối trước đây, mà là một phụ nữ tự tin và độc lập, người đã học được cách yêu thương bản thân mình và những người xung quanh. Dù có những lúc cô nhớ lại những ngày tháng cũ, nhưng cô không còn khát khao tình yêu không thể có nữa. Cô hiểu rằng, tình yêu có thể đến theo những cách không ngờ tới, và đôi khi, điều quan trọng nhất là học cách yêu và chăm sóc bản thân trước.
Khi cô quay lại Hogwarts vào năm học tiếp theo, cô biết rằng sẽ có những thử thách mới, những mối quan hệ mới, nhưng lần này, cô không còn sợ hãi. Cô biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, cô sẽ luôn tìm được cách để đứng vững, để yêu thương, và để trưởng thành.
Vào đầu năm học mới, Cecilia quyết định làm một thay đổi lớn cho bản thân. Sau một mùa hè dài suy nghĩ và trưởng thành, cô cảm thấy rằng đã đến lúc buông bỏ quá khứ và đón nhận những cơ hội mới mà cuộc sống mang lại. Một trong những thay đổi đầu tiên là việc cắt tóc. Cô đến tiệm tóc trong Hogsmeade và yêu cầu cắt ngắn tóc mình, ngang vai, với một kiểu tóc nhẹ nhàng, dễ chăm sóc nhưng cũng rất cá tính.
Khi cô trở về Hogwarts với mái tóc mới, những người bạn và học sinh khác đều không khỏi ngạc nhiên. Những người bạn trong phòng y tế, đặc biệt là bà Pomfrey, đều khen ngợi vẻ ngoài mới của cô.
"Cecilia, tóc của cô thật tuyệt vời! Nhìn cô có vẻ trưởng thành và mạnh mẽ hơn nhiều," bà Pomfrey nói khi nhìn thấy cô lần đầu tiên sau kỳ nghỉ hè.
Cecilia mỉm cười, cảm thấy sự thay đổi này không chỉ thể hiện ở bề ngoài mà còn phản ánh một bước chuyển mình trong nội tâm của cô. Cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn, tự do hơn, như thể mình đã thực sự cởi bỏ những gánh nặng từ quá khứ.
Dù mái tóc ngắn không thay đổi mọi thứ, nhưng nó giúp Cecilia cảm nhận rõ rệt sự khác biệt trong bản thân. Cô không còn là cô gái đắm chìm trong tình cảm đơn phương, cũng không còn là cô học sinh loay hoay tìm kiếm một sự chấp nhận từ người khác. Cô là Cecilia Lune, một phụ tá y tế tự tin, mạnh mẽ, và sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.
Vào một buổi chiều khi cô đang làm việc ở phòng y tế, Evan, cậu học sinh năm thứ tư mà Cecilia đã giúp đỡ rất nhiều lần, bước vào với một nụ cười nhẹ.
"Chào cô, Cecilia," Evan nói, ánh mắt có vẻ hơi lúng túng. "Cô... tóc cô trông rất đẹp."
Cecilia nhìn cậu, cảm thấy một sự ấm áp trong lòng. "Cảm ơn, Evan. Rất vui vì cậu thích."
Cả hai trao đổi một vài câu chuyện về công việc trong ngày, và dù không có gì lạ lùng hay to tát, Cecilia cảm thấy một sự gắn kết dễ chịu hơn bao giờ hết. Cô nhận ra rằng đôi khi, những mối quan hệ giản dị và nhỏ bé lại là những điều tuyệt vời nhất, và có thể, tình yêu không cần phải đến với một cách rực rỡ hay vội vã, mà nó có thể chớm nở một cách âm thầm trong những cuộc trò chuyện đơn giản.
Với mái tóc ngắn mới, Cecilia không chỉ thay đổi vẻ ngoài, mà cô còn thay đổi cách nhìn nhận về chính mình. Cô không còn tìm kiếm sự hoàn hảo trong những mối quan hệ tình cảm, mà bắt đầu khám phá và trân trọng những kết nối chân thành với những người xung quanh. Cô học được rằng sự trưởng thành không chỉ đến từ việc chấp nhận những điều không thể thay đổi, mà còn từ việc yêu thương và chăm sóc chính bản thân mình.
Cecilia nhìn mình trong gương một lần nữa, đôi mắt đầy sự quyết tâm và sự tự tin. Cuộc sống của cô giờ đây không chỉ là những mảnh ghép của quá khứ, mà là một hành trình mới, một chương mới mà cô đã viết nên bằng chính đôi tay của mình.
Vào Giáng sinh năm ấy, không khí tại Hogwarts trở nên ấm áp và ấm cúng hơn bao giờ hết. Những ngọn đèn lung linh trang trí trên cây thông Noel trong đại sảnh, và những học sinh, dù đang bận rộn với kỳ thi cuối kỳ, vẫn không thể không cảm nhận được sự ấm áp trong lòng. Cecilia đang giúp đỡ bà Pomfrey trong phòng y tế, chuẩn bị cho các học sinh bị thương trong các trận đấu Quidditch và những tai nạn nhỏ khi mọi người đang vui chơi trong kỳ nghỉ lễ.
Cô cảm thấy mình đang sống trong một khoảng lặng, một nơi mà mọi cảm xúc của cô đã được xếp lại gọn gàng trong một ngăn tủ. Tuy vậy, trái tim cô vẫn thỉnh thoảng lại nhớ về những ngày xưa cũ, khi cô vẫn còn ôm ấp hy vọng về Snape, những khoảnh khắc thầy trao cho cô một cái nhìn ấm áp, đôi khi lạ lùng và đầy sự im lặng.
Ngày hôm đó, sau khi kết thúc công việc của mình, Cecilia quyết định dành chút thời gian để thư giãn. Cô dạo bước trong hành lang dài của Hogwarts, ánh sáng vàng dịu từ những ngọn nến chiếu sáng, tạo nên một không khí huyền bí và mơ màng. Khi đi qua một khúc quanh gần phòng học của Snape, cô không khỏi giật mình khi nghe thấy giọng nói trầm thấp của thầy vang lên phía sau.
"Cecilia."
Cô quay lại, và nhìn thấy Snape, đứng ở cuối hành lang, tay cầm một cuốn sách, ánh mắt nghiêm nghị nhưng có chút gì đó mềm mại, lạ lùng mà cô chưa từng thấy.
"Thầy... Thầy đang làm gì ở đây?" Cecilia hỏi, cảm thấy một chút bất ngờ, nhưng cũng không thể giấu được sự hồi hộp trong lòng.
"Ta chỉ muốn... nói chuyện với cô một chút," Snape đáp, bước lại gần với một vẻ mặt khó đọc. "Có thể cô không biết, nhưng ta đã theo dõi cô trong suốt năm qua. Cô đã thay đổi nhiều, Cecilia."
Cecilia ngạc nhiên, không biết phải phản ứng thế nào. Cô luôn biết rằng Snape là một người ít bày tỏ cảm xúc, luôn giữ cho mình một lớp vỏ bọc lạnh lùng, nhưng khi thầy nói những lời này, cô cảm nhận được một điều gì đó khác biệt, một sự quan tâm nhẹ nhàng mà cô chưa từng thấy từ thầy.
"Tôi... Tôi không biết phải nói gì." Cecilia lúng túng, tay nắm chặt lấy cặp sách.
Snape nhìn cô, và trong khoảnh khắc đó, có một sự thay đổi trong ánh mắt thầy. "Cô đã trưởng thành, Cecilia. Và ta..." Thầy ngừng lại một chút, như thể đang tìm kiếm những từ ngữ thích hợp để nói. "Ta... thực sự đã sai khi không nhận ra điều này sớm hơn."
Cecilia nhìn thầy, những lời thầy nói vang lên trong đầu cô như một tiếng vọng của quá khứ. Cô đã từng mong đợi những lời thổ lộ từ Snape, nhưng không ngờ rằng khi chúng đến, chúng lại mang một màu sắc khác, một sự trưởng thành mà cô không ngờ tới.
Snape nhìn vào mắt cô, ánh mắt dịu dàng và chân thành hơn bao giờ hết. "Cecilia, có lẽ ta không phải là người dễ dàng bày tỏ cảm xúc, nhưng ta đã nhận ra rằng... trong suốt thời gian qua, ta đã nhìn thấy cô không chỉ như một phụ tá, mà là một người quan trọng đối với ta."
Tim Cecilia đập mạnh, một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng cô. Những lời này, dù giản dị, lại như là một cơn gió mới, xua tan đi những ký ức đau buồn mà cô từng mang trong lòng. Cô không thể ngờ rằng Snape lại có thể nói những lời như vậy, và trong khoảnh khắc đó, tất cả những cảm xúc giằng xé bấy lâu nay dường như lắng xuống.
"Thầy..." Cecilia thốt lên, nhưng không biết phải nói gì thêm.
Snape tiến lại gần, giọng nói thấp nhưng chắc chắn. "Cecilia, có thể chúng ta đã bỏ lỡ nhiều cơ hội, nhưng ta không muốn để những cơ hội tiếp theo trôi qua mà không nói ra điều này. Ta đã nhìn thấy cô, và... ta không muốn cô nghĩ rằng ta không quan tâm."
Cecilia đứng đó, ngỡ ngàng trước những lời thổ lộ của Snape. Cô cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của thầy, và mặc dù không có một lời yêu đương rực rỡ, cô cảm nhận được một tình cảm nhẹ nhàng, sâu sắc mà thầy dành cho mình.
Một tiếng chuông vang lên từ xa, báo hiệu rằng buổi tối đã đến gần. Cecilia nhìn thầy, ánh mắt đầy cảm xúc, và lần đầu tiên trong suốt nhiều năm qua, cô không cảm thấy cô đơn nữa.
"Thầy..." Cecilia nói, ngập ngừng. "Cảm ơn thầy. Vì đã nói ra."
Snape nhìn cô lần cuối, rồi bước đi, để lại Cecilia đứng đó, cảm nhận được rằng đôi khi, những lời nói giản dị lại có thể thay đổi cả một cuộc đời.
Cecilia đứng một lúc lâu, cảm giác như thời gian ngừng trôi. Những lời thổ lộ của Snape cứ vang mãi trong tâm trí cô. Cô không thể tin được rằng thầy, người mà cô luôn ngưỡng mộ từ xa, người mà cô đã từng có những tình cảm không dám bày tỏ, lại có thể nói những lời như vậy. Thầy đã nói rằng "ta không muốn cô nghĩ ta không quan tâm," và điều đó, mặc dù không phải là lời thổ lộ yêu đương thắm thiết, nhưng lại mang một sức nặng không thể đo đếm.
Cô bước ra khỏi hành lang, đôi chân như không còn vững vàng. Những cảm xúc trong lòng cô dâng trào, một sự hạnh phúc ngọt ngào lạ lùng pha lẫn với nỗi bỡ ngỡ khó tả. Cô tự hỏi mình có nên đối mặt với những cảm xúc này một cách nghiêm túc hay không, vì Snape là thầy cô, và những rào cản đó có thể khiến mọi thứ trở nên phức tạp.
Nhưng một điều Cecilia nhận ra là dù có như thế nào, cô không thể nào thay đổi cảm giác trong lòng mình. Tình cảm của cô dành cho Snape đã âm thầm tồn tại suốt một thời gian dài, và giờ, khi thầy mở lòng, cô không thể không cảm thấy một niềm vui lạ lùng. Dù mọi thứ vẫn còn chưa rõ ràng, ít nhất, cô đã không còn phải tự hỏi liệu Snape có nhìn thấy cô như một người quan trọng hay không.
Ngày hôm sau, trong bữa sáng, Cecilia ngồi im lặng ở bàn ăn của mình, đôi mắt không ngừng hướng về phía bàn giáo viên. Snape vẫn ngồi đó, vẻ mặt nghiêm nghị như mọi khi, nhưng Cecilia nhận thấy một điều gì đó khác biệt trong ánh mắt thầy. Thầy nhìn cô thoáng qua, và lần này, ánh mắt ấy không lạnh lùng hay xa cách như mọi khi, mà là một ánh mắt dịu dàng, như thể một lời hứa mà thầy không thể nói ra.
Cecilia nuốt một ngụm nước, trái tim đập nhanh. Cô biết rằng mọi thứ không thể thay đổi ngay lập tức. Mối quan hệ giữa cô và Snape vẫn sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn, nhiều thử thách. Nhưng cô không thể phủ nhận rằng, lần này, cô cảm thấy có một tia hy vọng mới. Hy vọng rằng những gì cô và Snape đã xây dựng sẽ dần trở thành điều gì đó chân thật và sâu sắc.
Trong những ngày tiếp theo, sự gần gũi giữa cô và Snape dần tăng lên. Dù họ vẫn giữ một khoảng cách nhất định trong công việc, Cecilia cảm thấy thầy đối xử với cô một cách khác biệt, như thể thầy muốn tạo ra một không gian cho họ, nơi mà những cảm xúc có thể được thổ lộ mà không cần phải gượng gạo.
Một tuần sau, vào một buổi tối lạnh giá, khi mọi người đã trở về phòng ngủ, Cecilia đang thu dọn lại phòng y tế thì bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô mở cửa, và đứng trước mặt cô là Snape, tay thầy cầm một chén rượu đỏ, ánh mắt của thầy lấp lánh trong ánh nến mờ ảo.
"Cecilia," Snape bắt đầu, giọng thầy trầm ấm. "Ta biết điều này có thể khó khăn, nhưng ta không muốn để lại những điều chưa nói. Chúng ta đã đi một chặng đường dài, và ta cảm thấy rằng... ta cần phải nói thêm một lần nữa."
Cecilia cảm thấy trái tim mình nhảy lên trong lồng ngực. "Thầy..." Cô nghẹn ngào.
Snape bước vào phòng, đặt chén rượu xuống bàn, rồi nhìn cô với một ánh mắt chân thành hơn bao giờ hết. "Ta không biết chuyện này sẽ diễn ra như thế nào, nhưng ta cảm thấy cần phải cho cô biết một điều, Cecilia. Ta không thể cứ tiếp tục giữ những cảm xúc này trong lòng."
Cecilia đứng im, đôi mắt cô sáng lên, và trước khi cô có thể nói gì, Snape tiến lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
"Ta không chắc về tương lai, nhưng ta biết một điều," Snape tiếp tục, giọng nói thập phần kiên định. "Ta không muốn mất cô."
Cả hai nhìn nhau trong một khoảnh khắc dài, và Cecilia, không thể kiềm chế được cảm xúc, nhẹ nhàng khẽ gật đầu. Cô không biết mọi chuyện sẽ dẫn đến đâu, nhưng vào giây phút đó, cô cảm nhận được một niềm hạnh phúc ấm áp lan tỏa trong lòng.
Mối quan hệ của họ sẽ không đơn giản, nhưng ít nhất, giờ đây, cô không còn phải đối mặt với những nghi ngờ và cô đơn. Cô có thể đứng vững, biết rằng tình cảm của mình đã được thấu hiểu. Và điều đó, đối với Cecilia, là một Giáng sinh đáng nhớ nhất trong cuộc đời.
Những ngày tiếp theo, Cecilia cảm nhận rõ sự thay đổi trong không khí giữa cô và Snape. Không phải là những thay đổi lớn lao hay rầm rộ, mà là những khoảnh khắc nhỏ, những ánh mắt lướt qua, những lời nói không cần phải thốt ra nhưng vẫn được hiểu rõ ràng.
Mỗi sáng, khi cô đi ngang qua phòng học Potions, Snape luôn nhìn cô với một ánh mắt trìu mến, một ánh mắt mà cô không thể diễn tả hết bằng lời. Dù thầy không bao giờ thể hiện điều gì quá rõ ràng trước các học sinh khác, Cecilia nhận ra rằng trong sự im lặng của thầy, có một tình cảm đặc biệt dành cho cô.
Thời gian trôi qua, cô và Snape dần có những buổi trò chuyện riêng tư. Họ gặp nhau trong thư viện vào những buổi tối khuya, khi mọi người đã nghỉ ngơi. Những cuộc trò chuyện của họ không còn chỉ xoay quanh công việc hay học tập, mà dần dần chuyển sang những chủ đề sâu sắc hơn về cuộc sống, về những điều thầm kín trong trái tim mỗi người.
Một buổi tối, khi trời bên ngoài trở nên lạnh giá và những ngọn đèn trong thư viện chỉ còn lại một vài tia sáng yếu ớt, Cecilia ngồi đối diện với Snape. Cô không thể không nhận ra sự mệt mỏi trong đôi mắt thầy. Sau những năm tháng dài làm việc không ngừng nghỉ, Snape đã trở thành một người cô nhìn thấy nhiều hơn là một người thầy, một người có những nỗi buồn riêng, những vết thương không thể chữa lành.
"Thầy..." Cecilia bắt đầu, giọng cô nhẹ nhàng. "Có lúc em nghĩ thầy đã phải chịu đựng rất nhiều."
Snape không trả lời ngay lập tức. Thầy ngả người vào chiếc ghế dựa, ánh mắt như đang nhìn vào những ký ức xa xăm. "Cô biết không," thầy nói, giọng trầm, "Cuộc sống của ta không phải lúc nào cũng như những gì người khác nhìn thấy. Đôi khi ta phải chịu đựng những điều mà không ai biết."
Cecilia cảm thấy trái tim mình thắt lại. Cô không thể nào biết hết những nỗi đau mà Snape đã trải qua, nhưng cô biết rằng thầy không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc. Mọi thứ về thầy đều khiến cô cảm thấy có một sự bí ẩn, một lớp vỏ bọc không dễ dàng bị phá vỡ.
"Em chỉ muốn thầy biết một điều," Cecilia nói, đôi mắt nhìn vào thầy với sự chân thành. "Em ở đây, thầy không cô đơn."
Snape quay lại nhìn cô, đôi mắt thầy ánh lên một sự cảm động mà Cecilia chưa bao giờ thấy trước đó. Thầy không nói gì, nhưng trong ánh mắt ấy, cô cảm nhận được một lời cảm ơn không lời, một sự ấm áp mà thầy đã tìm kiếm từ lâu.
Buổi tối đó, sau khi chia tay trong im lặng, Cecilia cảm thấy một điều gì đó đã thay đổi giữa cô và Snape. Họ không cần phải nói ra mọi thứ. Những điều chưa nói vẫn tồn tại giữa họ, nhưng có một sự yên bình mà họ đã tìm thấy trong nhau.
Vài ngày sau, vào một buổi sáng Giáng sinh nữa, khi Cecilia vừa chuẩn bị rời phòng y tế để tham gia bữa sáng, cô nhận được một bức thư được gửi đến từ Snape. Bức thư được gấp lại cẩn thận, và có một mảnh giấy nhỏ được viết tay:
"Cecilia, em đã làm cho những ngày tháng tối tăm trong cuộc đời ta trở nên có ý nghĩa. Ta không biết tương lai sẽ đưa chúng ta đi đâu, nhưng ta mong rằng em sẽ luôn ở bên cạnh ta, dù trong những ngày mưa bão hay trong những khoảnh khắc an yên."
Cecilia ngồi xuống, tay run rẩy mở bức thư. Những từ ngữ thầy viết khiến cô cảm thấy mình không thể thở nổi. Cô không ngờ rằng Snape, người luôn giữ cho mình một vẻ ngoài lạnh lùng và cứng rắn, lại có thể viết những lời chân thành như thế này. Những lời thầy dành cho cô như một lời hứa, một lời cam kết mà cô không thể không trân trọng.
Từ đó, mối quan hệ giữa Cecilia và Snape không còn chỉ là sự thầm lặng, mà là một mối liên kết sâu sắc hơn, được xây dựng trên sự thấu hiểu và tôn trọng lẫn nhau. Cecilia hiểu rằng dù có bao nhiêu thử thách, dù tương lai có mang đến điều gì, thì tình cảm giữa cô và Snape sẽ luôn là điều gì đó đặc biệt, không thể thay đổi.
Dù cho cuộc sống có đôi lúc khắc nghiệt và đầy thử thách, Cecilia biết rằng cô đã tìm được một người đồng hành đặc biệt, và đó là tất cả những gì cô có thể cần.
Một đêm mùa đông, khi bữa tiệc Giáng sinh ở Hogwarts đang diễn ra, Cecilia nhận thấy Snape có phần khác lạ. Thầy không như mọi khi, vẻ mặt nghiêm nghị mà hôm nay, Snape hơi đượm buồn, ánh mắt mờ đi dưới lớp ánh sáng lấp lánh của những ngọn đèn. Cả trường đang cùng nhau tận hưởng không khí lễ hội, nhưng thầy thì lặng lẽ đứng một mình trong góc phòng, cầm ly rượu đỏ, một chút men say thoáng qua trong mắt thầy.
Cecilia, vốn đã quen với những buổi tối như vậy, nhẹ nhàng tiến lại gần. Cô nhận thấy thầy đang lẩm bẩm điều gì đó một cách khẽ khàng, như thể nói chuyện với chính mình.
"Thầy..." Cô gọi, nhưng Snape khẽ giơ tay lên ngừng cô lại.
"Đừng gọi là 'thầy' nữa, thay đổi cách xưng hô đi, nhóc con," Snape lẩm bẩm, giọng trầm ấm, có chút say. Dường như tiếng gọi 'thầy' khiến thầy cảm thấy một chút chán chường, một chút gì đó vỡ vụn trong cái hình ảnh mà mình đã xây dựng suốt bao năm qua.
Cecilia đứng lặng người một giây, bất ngờ vì những lời nói ấy. "Thay đổi cách xưng hô?" Cô lặp lại, giọng mình nhẹ nhàng, ngập ngừng. Cô nhìn thấy những ngón tay của Snape đang nắm chặt ly rượu, tay thầy hơi run lên, như thể đang đấu tranh với chính cảm xúc của mình.
"Đúng vậy," Snape tiếp tục, có chút thở dài. "Ta không còn là 'thầy' với em nữa. Chúng ta không cần giữ khoảng cách như vậy, Cecilia." Cái tên của cô thoát khỏi miệng thầy, ấm áp hơn bao giờ hết. Nó không phải là một cái tên được gọi ra từ một thầy giáo, mà là từ một người đàn ông, từ một con người với những cảm xúc chưa từng được bày tỏ.
Cecilia cảm thấy cả thế giới như dừng lại. Cô vẫn chưa thể hiểu hết cảm xúc trong lòng, nhưng những lời của Snape như một tia sáng mờ ảo len lỏi vào trái tim cô, thổi bùng những cảm xúc mà cô đã giấu kín bấy lâu. Cô không phải là học trò của thầy nữa. Mọi thứ giữa họ đã thay đổi.
"Vậy... gọi là gì?" Cecilia nhẹ nhàng hỏi, mặc dù trong lòng cô biết câu trả lời có thể sẽ làm thay đổi tất cả.
Snape quay lại nhìn cô, ánh mắt thầy giờ không còn xa cách như trước, mà ấm áp và đầy chân thành. "Gọi ta là Severus," thầy nói, lời nói như một khẳng định, một bước đi mạnh mẽ từ thế giới của lý trí vào một thế giới mới, nơi mà cảm xúc không bị chôn vùi trong những lớp vỏ bọc của thời gian.
Cecilia cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong không khí. Cái tên "Severus" vang lên trong không gian, trở thành một dấu ấn mới cho mối quan hệ của họ. Không còn là thầy trò, không còn là khoảng cách của năm tháng và địa vị, mà là sự gần gũi, một kết nối giữa hai con người đang cùng nhau bước đi trên con đường mới, với những cảm xúc chân thành.
Snape không còn là thầy, và Cecilia cũng không còn là học trò. Giữa họ chỉ còn lại một tình cảm đích thực, không bị ràng buộc bởi những danh xưng hay quy tắc.
"Severus," Cecilia lặp lại, nhẹ nhàng và đầy sự cảm động. Cô không cần nói gì thêm, vì ngay lúc đó, ánh mắt của họ đã nói lên tất cả.
Cecilia cảm nhận được sự ấm áp trong đôi mắt của Severus, một sự thay đổi lớn lao trong cách thầy nhìn cô, và cô nhận ra mình cũng đang nhìn lại thầy bằng một ánh mắt khác. Đột nhiên, không khí xung quanh trở nên đặc biệt. Đúng là lúc này họ không còn là những người xa lạ, không còn là thầy trò. Mọi thứ đều trở nên thật gần gũi.
Severus khẽ ngả người ra sau, tay vẫn cầm ly rượu, nhưng ánh mắt thầy dường như lạc đi đâu đó, xa vắng. Có lẽ là do men rượu, hay có lẽ là vì cảm xúc đang tràn ngập trong lòng, mà Severus không thể kìm nén nổi.
"Em biết không..." Thầy bắt đầu, nhưng rồi lại im lặng, như thể không chắc chắn liệu có nên tiếp tục hay không. Dù men say đã khiến thầy nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn có điều gì đó ngần ngại trong lời nói của Severus. Cecilia nhìn thầy, sự lo lắng trong ánh mắt cô càng rõ ràng hơn.
"Em vẫn ở đây, Severus," Cecilia khẽ nói, ngồi xuống chiếc ghế cạnh thầy, đôi mắt cô chân thành. "Em sẽ ở đây, dù thầy có nói gì đi chăng nữa."
Severus quay sang cô, một nụ cười thoáng hiện trên môi, mặc dù không kéo dài lâu, nhưng nó đủ để làm trái tim cô cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết.
"Ta không phải là người tốt, Cecilia." Giọng Severus trầm xuống, có phần nặng nề. "Ta đã làm nhiều điều tồi tệ trong quá khứ, và những vết thương đó sẽ không bao giờ lành lại."
Cecilia không rời mắt khỏi thầy, ánh mắt cô kiên quyết. "Không ai hoàn hảo, Severus," cô nói nhẹ nhàng, "và em không cần thầy phải hoàn hảo. Em chỉ cần thầy là chính thầy, với tất cả những gì thầy có."
Severus nhìn cô trong giây lát, đôi mắt thầy mơ màng, như thể đang tìm kiếm lời nói, nhưng cũng như đang tìm kiếm sự an ủi từ chính lời cô vừa nói. Sau một hồi lâu, thầy mới lắc đầu, có chút bất lực.
"Vậy thì, em sẽ ở lại đây với ta, đúng không?" Thầy hỏi, giọng nói đã nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn có một chút gì đó như sợ hãi, lo lắng.
"Em sẽ ở lại," Cecilia đáp, không chút do dự. "Chúng ta sẽ cùng vượt qua mọi thứ. Không ai phải đơn độc nữa."
Một lúc lâu trôi qua trong im lặng, chỉ có âm thanh của những ngọn nến cháy, tiếng cười rộn rã từ xa vọng lại. Dù mọi thứ xung quanh đều náo nhiệt, nhưng trong khoảnh khắc này, chỉ có cô và Severus. Và những lời nói, tuy nhẹ nhàng, nhưng đã xóa nhòa mọi khoảng cách giữa họ.
Severus uống thêm một ngụm rượu, đôi mắt thầy vẫn dõi theo cô. Cecilia cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong thầy - từ một người luôn giữ khoảng cách, luôn cảnh giác, giờ đây thầy đang mở lòng, từng chút một, dù vẫn còn ngần ngại.
"Em là người đầu tiên... khiến ta cảm thấy thế này," Severus nói, giọng thầy nghẹn lại một chút, "Cảm giác như... một điều gì đó đã bắt đầu, và ta không thể quay lại được nữa."
Cecilia nắm lấy tay thầy, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Vậy thì chúng ta sẽ cùng tiếp tục, Severus. Dù có bất kỳ điều gì xảy ra, em sẽ không rời bỏ thầy."
Severus nhìn cô, mắt thầy có một chút ngạc nhiên, nhưng rồi lại nhắm lại một cách chậm rãi, như thể cảm nhận sự thật trong lời nói của cô. Lần đầu tiên sau bao lâu, thầy cảm thấy mình không đơn độc nữa. Và có lẽ, tình cảm này, dù không hoàn hảo, nhưng sẽ là một khởi đầu cho những điều tốt đẹp hơn.
Cecilia không nói gì thêm, chỉ im lặng ngồi bên cạnh thầy, và họ cùng chia sẻ không gian này trong sự an yên hiếm hoi. Một sự an yên mà cả hai đều chưa từng nghĩ sẽ tìm thấy, nhưng giờ đây, nó đã tồn tại trong không khí, trong sự gần gũi giữa họ.
Cô biết, con đường phía trước có thể sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất bây giờ, họ đã có nhau.
Vào một buổi sáng lạnh giá của tháng Giêng, trong không khí thanh tịnh của Hogwarts, Cecilia và Severus đứng bên nhau, dõi mắt nhìn qua cửa sổ lớp học, nơi tuyết rơi nhẹ nhàng bên ngoài. Lâu lâu, Cecilia bắt gặp ánh mắt của Severus, đôi mắt thầy giờ không còn vẻ lạnh lùng và tách biệt như trước nữa. Có sự ấm áp trong đó, một sự ấm áp mà chỉ một vài người có thể nhận ra.
Đã nhiều tháng trôi qua kể từ ngày họ lần đầu tiên thổ lộ những cảm xúc sâu kín. Và trong khoảng thời gian đó, tình cảm giữa họ đã nảy nở từng ngày, mạnh mẽ và chân thành. Cecilia, dù vẫn là một phần của thế giới hiện đại, nhưng dần dần cô cũng hòa mình vào cuộc sống cổ điển này, không còn cảm thấy lạc lõng hay khác biệt. Mối quan hệ giữa cô và Severus, một tình yêu giữa hai thế giới, giờ đây là điều tự nhiên như hơi thở.
Ngày hôm ấy, họ cùng nhau đi dạo trong khuôn viên trường. Mặc dù đã là một phần của Hogwarts từ lâu, nhưng Cecilia vẫn luôn tìm thấy những góc nhỏ mà mình chưa từng khám phá. Severus không còn là người thầy nghiêm khắc, lạnh lùng mà cô từng ngưỡng mộ từ khi mới đến Hogwarts. Thầy giờ đây là một người bạn, một người đồng hành, người mà cô có thể tin tưởng tuyệt đối.
Họ dừng lại trước bức tường đá nơi có những bông hoa tuyết đang nở giữa mùa đông, và Severus bỗng nhẹ nhàng nói, giọng thầy trầm thấp nhưng ấm áp hơn bao giờ hết:
"Cecilia... Ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng ta có thể tạo ra một tương lai mới. Một tương lai mà ta có thể yêu em, và em có thể yêu ta mà không sợ hãi."
Cecilia nhìn thầy, lòng tràn ngập cảm xúc. Cô hiểu rằng những lời này không phải là sự hối tiếc, mà là một lời hứa. Một lời hứa sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai, dù có bao nhiêu thử thách, họ sẽ cùng nhau vượt qua.
"Em sẽ luôn bên thầy, Severus. Không bao giờ rời xa," Cecilia đáp lại, ánh mắt kiên định.
Severus cúi đầu nhẹ, và một nụ cười mỉm nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt thầy - một nụ cười mà Cecilia chưa bao giờ nghĩ sẽ thấy ở thầy. Thầy đưa tay ra, nắm lấy tay cô. Và trong khoảnh khắc ấy, họ biết rằng tình yêu của họ đã chính thức bước sang một chương mới. Không còn là sự ngần ngại, không còn là những vết thương quá khứ, mà chỉ có sự tin tưởng và yêu thương.
Khi họ đứng đó, tay trong tay, giữa tuyết và ánh sáng mùa đông, Cecilia cảm nhận được điều mà trước kia cô không dám tin - rằng cô không còn phải đơn độc trong thế giới này nữa. Severus, dù có quá khứ đầy vết sẹo, giờ đây đã trở thành người mà cô không thể thiếu.
Một bước cuối cùng, nhưng là bước đi mạnh mẽ và không thể quay lại. Họ đã tìm thấy nhau trong thế giới đầy những chông gai này, và giờ đây, cùng nhau họ sẽ viết tiếp câu chuyện tình yêu của mình, không còn sợ hãi, không còn nghi ngờ.
Và đó chính là bước cuối cùng của cuộc hành trình-bước đến một tương lai tràn ngập hy vọng và tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro