/7/
Chương 7: Những Lời Thổ Lộ Bất Ngờ
Mùa đông trong Hogwarts càng lúc càng khắc nghiệt, với tuyết rơi dày đặc và không khí lạnh thấu xương. Các học sinh đều chuẩn bị cho kỳ nghỉ lễ, nhưng đối với Theodore, thời gian dường như trôi qua rất chậm. Mỗi ngày trôi qua, anh càng cảm nhận rõ hơn sự căng thẳng trong mối quan hệ với Seraphina. Mặc dù hai người đã bắt đầu trò chuyện với nhau nhiều hơn, nhưng vẫn có một khoảng cách vô hình mà Theodore không thể nào vượt qua được.
Một ngày nọ, khi lớp học Bùa chú vừa kết thúc, Theodore ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Cảm giác ngột ngạt trong lòng anh càng trở nên rõ ràng hơn. Anh đứng tựa vào tường, nhìn ra sân trường, nơi những đám mây xám đang phủ kín bầu trời. Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
"Nott."
Theodore quay lại và thấy Seraphina đang bước đến gần anh, đôi mắt sáng ngời và khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc. Nhưng hôm nay, có điều gì đó khác biệt trong vẻ ngoài của cô. Dường như có một điều gì đó đang kìm nén trong người Seraphina, một sự kiềm chế đã lâu mà giờ đây dường như muốn bùng nổ.
"Seraphina?" Theodore không giấu nổi sự ngạc nhiên trong giọng nói. "Cô tìm tôi à?"
Seraphina không trả lời ngay lập tức. Cô bước lại gần hơn, ánh mắt cô chăm chú nhìn vào mắt Theodore, như thể đang dò xét điều gì đó. Mọi thứ xung quanh dường như đã trở nên tĩnh lặng. Không gian chỉ còn lại hai người, với những suy nghĩ đan xen trong lòng.
Cuối cùng, Seraphina lên tiếng, giọng cô có một chút khô khan, nhưng cũng đầy quyết đoán: "Nott, tôi đã chờ đợi quá lâu rồi. Anh chậm chạp quá nên tôi phải tấn công trước." Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp lời, ánh mắt cô giờ đây thật sự chăm chú vào anh, không còn vẻ xa cách như trước: "Tôi thích anh, Nott."
Câu nói của Seraphina khiến trái tim Theodore ngừng đập một nhịp. Anh đứng đó, không thể tin vào tai mình. Mặc dù anh đã cảm nhận được những tín hiệu từ cô trong suốt thời gian qua, nhưng khi nghe những lời này từ chính cô, anh không thể không cảm thấy choáng váng. Mọi thứ dường như thay đổi chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
"Cô... cô nói sao?" Theodore lắp bắp, không dám tin rằng mình đang nghe đúng. "Cô thích tôi?"
Seraphina không trả lời ngay, nhưng sự kiên quyết trong ánh mắt cô khiến anh nhận ra rằng đây không phải là một trò đùa. Cô thật sự nghiêm túc. "Tôi đã cảm nhận được sự lảng tránh của anh suốt thời gian qua, và tôi không thể cứ mãi im lặng. Được rồi, tôi sẽ không chờ đợi nữa. Anh có muốn thử không?"
Theodore đứng bất động, lòng anh như bị cuốn vào một cơn lốc cảm xúc. Anh không biết phải làm gì, không biết phải nói gì. Mọi thứ dường như đang vượt khỏi tầm kiểm soát của anh. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Seraphina, anh nhận ra một điều: Cô không còn muốn giữ khoảng cách nữa. Cô muốn bước đến gần anh, và anh cũng không thể tiếp tục lảng tránh.
Cuối cùng, anh mở miệng, giọng nói khàn đi vì sự bất ngờ: "Seraphina, tôi... tôi cũng có cảm giác đó. Nhưng tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Tôi chỉ là... tôi không muốn làm mọi thứ trở nên khó xử giữa chúng ta."
Seraphina khẽ cười, ánh mắt cô mềm mại hơn một chút. "Nott, tất cả những gì chúng ta cần là một cơ hội. Đừng để sự chần chừ khiến mọi thứ trôi qua. Tôi không muốn làm những điều mơ hồ nữa. Nếu anh cũng cảm thấy như tôi, thì chúng ta có thể thử. Nếu không, tôi sẽ để mọi thứ trôi qua như vậy. Tôi sẽ không ép buộc anh."
Cô đứng im lặng, đôi tay để dọc theo người, chờ đợi câu trả lời. Sự quyết đoán trong cô khiến Theodore cảm thấy vừa bất ngờ, vừa thán phục. Anh đã nghĩ rằng mình sẽ phải mất rất lâu để có thể hiểu được cảm giác của cô, nhưng giờ đây, mọi thứ đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Theodore nhìn vào đôi mắt Seraphina, và cảm nhận được một điều kỳ lạ: Cảm giác tựa như một lối đi mới đang mở ra trước mắt anh. Anh có thể cảm nhận được sự ấm áp trong lòng, và anh biết rằng đây là một cơ hội mà mình không thể để tuột mất.
Cuối cùng, anh khẽ gật đầu, mỉm cười nhẹ. "Chúng ta sẽ thử. Tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội này nữa."
Seraphina nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt cô sáng lên một cách hạnh phúc. "Vậy thì, chúng ta bắt đầu từ đây."
Và trong khoảnh khắc ấy, Theodore cảm thấy như một cánh cửa mới đã mở ra trước mắt anh. Mọi lo lắng, sợ hãi trong lòng anh bỗng tan biến. Dù rằng tương lai của họ vẫn còn nhiều điều chưa biết, nhưng ít nhất, họ đã có một khởi đầu mới. Cảm xúc giữa họ không còn chỉ là những lời nói không được thổ lộ, mà giờ đây là những hành động, là sự thực tế của những cảm xúc không thể che giấu.
Mùi lavender nhẹ nhàng vẫn vương vấn trong không khí, như một sự khẳng định rằng những điều tốt đẹp sẽ đến, khi chúng ta dám đối diện với nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro