_Chương 02_
01.
Trong khi mọi người đều háo hức và vui vẻ tận hưởng Đêm hội ma thì Willen Blackhardt lại không như vậy, ngược lại còn thấy có chút chán nản bởi nó không khác ngày thường là bao ngoài mấy cái trang trí mới được thêm vào. Túm lại cũng không có gì đặc sắc.
Hàng ngàn con dơi treo lủng lẳng trên trần và tường, trong khi hàng ngàn con khác sà xuống các dãy bàn như những đám mây đen nghịt, làm cho những ngọn nến thắp trong ruột những trái bí ngô chập chờn và tắt ngấm. Đồ ăn đột ngột hiện ra trên những chiếc dĩa vàng, y như trong bữa tiệc khai giảng hồi đầu năm học vậy.
Thôi, ít nhất thì cũng có được thêm vài món ăn khác, Willen cũng không thất vọng lắm vì chúng cũng khá ngon ấy chứ.
Đám trẻ đang ăn rất ngon lành và bàn chuyện rôm rả, Harry cũng vừa mới ăn tới món khoai tây nướng thì giáo sư Quirrell từ đâu hớt hải chạy vào Sảnh đường, chiếc khăn vành đội đầu đặc trưng của ông xổ bung ra và nét hãi hùng hiện rõ trên mặt.
Mọi người nhanh chóng chú ý và tròn mắt nhìn theo giáo sư khi ông chạy đến giữa sảnh đường, hoảng loạn đến mức thở không ra hơi mà nói lắp bắp:
"Quỷ... Quỷ khổng lồ... sổ hầm ngục... thiết tưởng ngài nên biết..."
Nói chưa dứt câu, không biết ông bị gì mà ngã xuống sàn chết giấc.
Tiếng ồn ào xôn xao dậy lên trong Sảnh đường, Willen nhìn sang Andy, đôi mắt nó mở lớn trước thông tin này. Cụ Dumbledore phải dùng cây đũa thần của mình vẩy ra một tràng pháo bông đỏ tía mới giữ được trật tự. Sau đó Cụ ra lệnh:
"Các Huynh trưởng, dẫn học sinh của nhà mình về phòng ngủ ngay lập tức!"
Huynh trưởng nhà Gryffindor - Percy lập tức thi hành lệnh ngay, các huynh trưởng khác của các nhà cũng vội vàng lùa đám trẻ quay trở về kí túc xá của mình.
"Học sinh năm thứ nhất, nắm tay nhau, đi theo anh. Các em cứ theo đúng hướng dẫn của anh thì không sợ con quỷ khổng lồ. Đứng sát sau lưng anh nhé... Xin tránh đường cho học sinh năm thứ nhất... Xin lỗi, tôi là Huynh trưởng đây."
Không chỉ mỗi anh Percy bận rộn mà các huynh trưởng khác đều như vậy, Draco Malfoy ngay khi nghe thấy tin liền chạy đi tìm đứa em họ của mình trong dòng người đông đúc. Ngay khi hắn thấy em họ của mình, lập tức túm lấy cánh tay nó cho khỏi lạc.
"Andy đâu?"
Willen tìm được người quen nên đành để anh mình kéo đi, dù sao đi hai người cũng yên tâm hơn, nó nhìn quanh sau đó nhún vai như một điều hiển nhiên đáp lại.
"Được hôn phu dẫn đi rồi."
Nghe vậy, thằng nhóc Draco sửng sốt, có chút cao giọng:
"Hôn phu á?! Sao anh không biết? Thế hôn phu nó là ai?"
Willen nhíu mày trước cái giọng oang oang của anh họ mình nhưng nó vẫn trả lời lại:
"Anh không biết á? Là anh Kelvin năm III bên Ravenclaw ấy."
Draco cảm thấy không thể tin được, hắn tự hỏi Slytherin với Ravenclaw sao? Như vậy thì sẽ ra cái tổ hợp gì chứ? Nhưng suy cho cùng, sự thật thì chỉ có Draco là anti cả thế giới trừ Willen thôi chứ có ai thấy kì nữa đâu?
Trong khi các huynh trưởng lo sốt vó, đám trẻ sợ chết khiếp thì hai anh em nó cứ nói chuyện trên trời dưới đất gì không. Đúng ra thầy Snape nên thấy cảnh này và cho hai đứa nó 100 điểm lạc quan mới đúng.
Harry Potter và Ronald Weasley cũng tám, nhưng không phải là nói chuyện lung tung mà đang nghiêm túc bàn luận về vấn đề siêu to khổng lồ mới xuất hiện của trường.
"Làm sao con quỷ khổng lồ lại sổ khỏi hầm ngục được?" – Harry thắc mắc khi cả bọn nhà Gryffindor leo lên cầu thang. Ron bó tay, nhún vai đáp lại:
"Đừng có hỏi mình. Đúng ra mấy con quỷ đó ngu ngốc lắm. Có lẽ yêu tinh Peeves thả nó ra để nhát người ta trong đêm Hội Ma."
Bọn trẻ đi qua những đám người đang vội vã ngược xuôi đủ mọi hướng. Khi đang chen qua một đám toàn học sinh bấn loạn nhà Hufflepuff, Harry chợt níu tay Ron và ánh mắt anh đảo quanh, tìm hình bóng quen thuộc mà không thân thiết cho lắm.
"Mình sực nhớ ra... Còn Hermione... với Willen."
Ron không nghe kĩ lắm nên ghé sát đầu lại.
"Con bé ấy làm sao? Rồi bồ nói gì nữa ấy?"
Không biết sao Harry thấy xấu hổ, tự nghĩ mắc gì mình phải lo cho cái thằng nhóc kiêu kiêu kia, nhưng trước khi anh kịp trả lời lại Ron thì anh đã thấy thằng nhóc ấy rồi, nó nhỏ con hơn cả thằng Draco nữa, nhưng cái đầu màu xanh dương khói kia thì không lệch đi đâu được.
Thấy nó đi trong hàng nhà Gryffindor thì tự nhiên Harry cũng thấy yên tâm, quái lạ thật...
"Không có gì, mà Hermione không biết con quỷ khổng lồ đã sổ hầm ngục."
Ron cắn môi suy nghĩ nhưng nhanh chóng đưa ra một ý tưởng.
"Vậy phải đi kiếm nó thôi. Nhưng tốt nhất là đừng để cho anh Percy biết."
Đương nhiên Harry Potter đồng ý, thế là hai đứa nó lủi thủi lại cuối hàng, lẩn vào đám nhà Hufflepuff, chạy ra một hành lang vắng, hấp tấp lao xuống nhà vệ sinh nữ. Mà Willen đã bắt gặp được khoảnh khắc đó, nó đoán hai đứa này đang âm mưu cái gì đó rồi, cái tính tò mò khó bỏ, ngay lập tức nó đuổi theo nhưng bị anh họ nó túm gáy lại.
"Đi đâu đấy? Ở ngoài nguy hiểm lắm."
"Đi vệ sinh, anh có đi không?"
"Bộ nín một xíu không được hả? Đợi thầy cô xử lí xong rồi đi."
"Rồi em tiểu ra đó thì sao?"
Draco luôn bị thằng em họ mình chặn họng, nhưng nó nói đúng quá hắn không cãi được.
"Vậy để anh đi với em."
"Thôi, em đi một mình, có chớt thì chớt một mình."
"Không được, vậy thì thà tiểu ra đây luôn."
"Ê, thôi em mắc tè quá à, để em rủ huynh trưởng đi cùng, anh vào trong trước đi."
Kỳ kèo một hồi thì Draco đành để em họ nó tự đi, đương nhiên thằng bé hoàn toàn nói xạo, nó bám đuôi theo Harry với Ron, suýt thì mất dấu.
Harry và Ron vừa kịp vòng qua một góc tường thì chúng nghe tiếng bước chân vội vã đằng sau lưng. Ron kéo Harry vào chỗ nấp sau mấy cột đá lớn, nói nhỏ vào tai cậu bạn. Willen thấy vậy thì cũng nấp theo, tưởng bị tụi nó phát hiện rồi.
"Anh Percy đấy."
Nhưng khi ngoái đầu nhìn lại, chúng không thấy Percy hay Willen, mà thay vào đó là ông thầy Snape. Ông băng ngang qua hành lang rồi biến mất. Willen đương nhiên cũng nhìn thấy ổng mà thót tim một phen, đợi thầy Snape đi qua thì Harry thì thầm:
"Ổng đang làm gì vậy? Tại sao ổng không xuống hầm với những giáo sư khác?"
"Chắc là ổng đi tìm tụi mình."
Cả ba đứa đứa chờ cho tiếng bước chân giáo sư Snape xa rồi mới len lén bò dọc theo hành lang.
02.
Ron giơ tay ra dấu cho thằng bạn thân của mình, quái lạ, Willen không hiểu hai đứa này đang đi đâu hay nói gì nữa.
"Bồ ngửi thấy mùi gì không?"
Harry nghe lời Ron hỏi thì cũng hít hơi và ngay lập tức, một mùi hôi thối xộc thẳng vô mũi. Một cái mùi hỗn hợp của vớ cũ và nhà vệ sinh công cộng lâu ngày không chùi rửa.
Và rồi chúng nghe thấy tiếng động chậm rãi nhưng nặng nề – tiếng giẫm thình thịch của những bước chân khổng lồ. Ron chỉ về phía cuối hành lang bên trái, Willen cũng khó hiểu nhìn theo. Một cái gì to lớn khủng khiếp đang di chuyển về phía chúng. Hai đứa nép vào bóng tối theo dõi cái vật đó hiện dần ra dưới anh trăng, Willen trợn mắt nhìn theo cái bóng ấy, muốn hét lên đến nơi nhưng cuối cùng phải cắn môi nín lại.
Giờ mới mắc tè thiệt nè.
Thật là một cảnh tượng hãi hùng, con quái vật ấy cao gần bốn thước, da xám ngoét và dầy cui, thân hình thô kệch xù xì như một tảng đá nhám với cái đầu hói nhỏ xíu nhô lên như trái dừa khô. Chân con quỷ khổng lồ này ngắn ngủn và mập ù như những gốc cây với bàn chân dẹt ra lởm chởm gai. Cái mùi phát ra từ con quỷ tởm lợm không tả được. Cánh tay dài quá cỡ của nó cầm một khúc cây, kéo lê trên sàn.
Còn có thể là ai ngoài con quỷ khổng lồ đang gây xôn xao dư luận của Hogwarts chứ?
Con quỷ khổng lồ dừng chân bên ngưỡng cửa và nhòm vào. Nó nhúc nhích vành tai, bắt cái đầu nhỏ xíu suy nghĩ một lát, rồi quyết định chậm rãi bước vô.
Harry nuốt nước bọt, không hề phát hiện ra sự hiện diện của Willen mà thì thầm với Ron:
"Chìa khóa còn gắn trong cửa. Mình khóa cửa nhốt nó lại?"
"Phải đó."
Hai đứa đi lần về phía cửa, miệng khô đắng, cầu khấn sao cho con quỷ đừng quay ra, Willen ăn gan hùm mới dám bám theo tụi nó, theo ngay phía sau. Bằng một bước nhảy phóng tới cửa, Harry đóng sầm cánh cửa lại, khóa đánh cạch, rút chìa ra. Mà khi ấy, Willen cũng bay vào trong cùng luôn.
Một khoảng lặng diễn ra, ba cặp mắt nhìn nhau, Harry kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn cái thằng nhóc trước mặt mình.
"Bồ làm gì ở đây đấy?!"
Rõ ràng lúc nãy anh còn thấy nó đi cùng với thằng anh họ mình nên mới yên tâm mà, vậy mà bây giờ nó lại xuất hiện ở đây?!
Willen biết mình là đứa lén lút theo hai đứa nó nhưng mà vì quê nên mới đảo mắt mà đáp lại.
"Tại tao thấy hai mày đi, tao bị tò mò."
Harry hết nói nổi với cái thằng này luôn, chuyện bây giờ cấp bách nên Harry cũng không hỏi nhiều.
"Mà hai bây định đi đâu đó? Sao không về kí túc xá?"
Ron cảm thấy có thêm một đứa nữa thì tỉ lệ chết được chia đều rồi, chắc con quái vật sẽ chừa mình ra nên vui vẻ trả lời lại.
"Tụi này đi giải cứu Hermione."
"Giải cứu?"
"Ừa, Ron chọc nhỏ giận nên nhỏ chắc chui vô đâu đó rồi."
Ba đứa tụi nó đi cùng nhau ra ngoài hành lang, ai ngờ đến khúc quanh thì bỗng một tiếng kêu thét làm trái tim chúng rụng rời. Tiếng kêu đó phát ra từ căn phòng mà chúng vừa khóa lại.
"Chết rồi!"
Mặt Ron tái mét như mặt Nam tước Đẫm Máu. Harry há hốc miệng, thằng nhỏ Willen lần đầu đối mặt với chuyện này thì cũng sợ chứ nên nó lập tức đi sát lại Harry trong vô thức, mà Harry cũng không ngần ngại mà túm lấy cổ tay nó, có gì thì chạy chung.
"Đó là phòng vệ sinh nữ!"
Cả Ron và Harry đều cùng lúc thốt lên:
"Hermione!"
Dù chẳng đứa nào muốn cả, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Chúng quay trở lại ngay cánh cửa, cuống cuồng mở khóa, run rẩy trong cơn hoảng sợ dựng tóc gáy. Harry mãi mới giật được tung cánh cửa ra và cả ba đứa nó chạy vào.
Hermione đang co rúm ở một góc tường, vẻ mặt như sắp chết giấc tới nơi. Con quỷ khổng lồ đang bước tới trước mặt cô bé, tay chân nó đập đổ những bồn cầu chung quanh. Willen sợ phát ngất, nó bối rối không biết nên làm gì, luống cuống hết cả tay chân, lúc này Harry tuyệt vọng nói với Ron:
"Làm cho nó rối lên đi!"
Rồi anh vớ lấy những ống nước vụn, lấy hết sức bình sinh chọi mạnh vô tường mà đánh lạc hướng. Con quỷ dừng lại, cách Hermione một thước. Nó ngúc ngoắc đầu nhìn quanh, chớp mắt một cách ngu ngốc, tìm hiểu xem tiếng động đó từ đâu phát ra. Đôi mắt ti hí của nó nhìn thấy Harry và Willen. Nó ngập ngừng, rồi đổi hướng, đi về phía Harry, tay vung cây gậy khổng lồ.
"Ê, óc bã đậu!"
Ron gào lên từ bên kia góc phòng, vung mạnh tay liệng một ống sắt vào con quỷ, thằng nhỏ Willen cũng làm y chang như vậy, mặc dù bây giờ chỉ có một mình nó là Slytherin ở đây nhưng nó không quan tâm nữa. Với cái tình thế ngàn cân treo sợi tóc này thì không có Slytherin hay Gryffindor gì hết nữa á.
Ống sắt trúng vai con quỷ, nhưng nó có vẻ không thèm để ý. Tuy nhiên, nghe tiếng gào, nó dừng bước, xoay cái đầu cực kỳ xấu xì về phía Ron. Thế là Harry có đủ thì giờ chạy vòng qua con quỷ.
"Chạy đi! Chạy mau lên!"
Harry hét gọi Hermione, cố gắng kéo cô bé ra phía cửa.
Nhưng cô bé không nhúc nhích được nữa, Hermione dán sát người vô tường, miệng há hốc kinh hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro