/7/
Cột Mốc 7: Đêm Trên Tháp Thiên Văn & Vết Thương (Năm 6).
Đêm Trên Tháp Thiên Văn
Draco Malfoy không thể ngủ. Những đêm dài trôi qua, cậu cứ lăn qua lăn lại trong giường, đôi mắt mở to nhưng không thể tìm được giấc ngủ. Áp lực từ nhiệm vụ mà Voldemort giao phó - giết Dumbledore - đang đè nặng lên tâm trí cậu, khiến cậu không còn rõ mình đang làm gì, đang đứng ở đâu trong cuộc chiến này. Những giây phút yếu đuối như thế, cậu chỉ muốn trốn đi đâu đó, tránh xa mọi người và tất cả những gì mà cậu phải gánh vác.
Một đêm, không thể chịu đựng thêm được nữa, Draco quyết định rời khỏi ký túc xá và tìm đến nơi mà cậu nghĩ sẽ giúp mình suy nghĩ rõ ràng hơn. Tháp Thiên Văn. Cậu đứng đó, nhìn ra bầu trời đen tối, ánh trăng chiếu xuống qua những cửa sổ cao. Đó là nơi cao nhất trong trường, nơi có thể nhìn thấy tất cả những gì xa xôi, như thể có thể thoát khỏi tất cả. Nhưng khi cậu bước vào trong, một bóng người đã ở đó, đứng yên lặng như thể cũng đang tìm kiếm một không gian yên bình.
Cassie.
"Lại là cậu?" Draco lên tiếng, không phải là lời hỏi thăm mà chỉ là một câu cảm thán đầy ngạc nhiên.
Cassie quay lại, ánh mắt cô không hề ngạc nhiên hay tránh né. "Cậu không phải người duy nhất cần không gian để suy nghĩ." Giọng cô nhẹ nhàng, không có sự tò mò hay dò xét, chỉ là sự bình tĩnh lạ lùng. Cô không hỏi gì về những gì đang diễn ra trong tâm trí Draco, không đẩy cậu vào một cuộc trò chuyện mà cậu không muốn có. Chỉ đứng cạnh và để yên cho Draco tự mình đối diện với những suy nghĩ.
Lần đầu tiên, Draco cảm thấy được an ủi chỉ bởi sự hiện diện của ai đó. Không có phán xét, không có lời khuyên, chỉ có sự lặng im và sự đồng hành nhẹ nhàng từ Cassie. Những cảm xúc mà Draco chưa bao giờ cho phép mình thừa nhận, giờ đây như trào dâng trong lòng cậu. Cậu không cần phải nói ra, nhưng có thể cảm nhận được một sự an yên, một phần của mình mà cậu chưa bao giờ tìm thấy trong những lúc căng thẳng.
---
Vết Thương.
Một tuần sau, trong trận đấu tay đôi căng thẳng giữa Draco và Harry Potter trong nhà vệ sinh, tình huống bất ngờ đã xảy ra. Harry, trong cơn tức giận, đã sử dụng phép thuật Sectumsempra, một phép thuật mà cậu không biết rõ tác dụng, nhưng ngay lập tức, Draco bị thương nặng. Lượng máu đổ ra từ vết thương là quá nhiều, khiến cậu gần như kiệt sức.
Draco lảo đảo, cố gắng đứng vững, nhưng chân cậu không còn đủ sức để giữ thăng bằng. Cậu cố gắng bước đi, nhưng những cơn choáng váng khiến cậu chỉ có thể loạng choạng. Mắt mờ đi, hơi thở gấp gáp, Draco không thể tiếp tục, cho đến khi một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mắt cậu.
"Draco!" Cassie gọi tên cậu, giọng đầy lo lắng. Cô vội vàng chạy tới, không cần biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng Draco đang gặp nguy hiểm. Cô nhanh chóng đỡ lấy cậu, kéo cậu vào một góc khuất an toàn. Máu vẫn không ngừng chảy từ vết thương của Draco, nhưng Cassie không hề nao núng. Cô đã từng đối diện với tình huống khẩn cấp như vậy, và cô sẽ làm mọi thứ để giúp Draco.
"Đừng lo, tôi sẽ giúp cậu." Cassie nói, giọng cô chắc nịch nhưng không thiếu sự lo lắng. Cô lấy một miếng vải từ trong túi, áp vào vết thương của Draco, cố gắng cầm máu.
Draco không nói gì, nhưng ánh mắt cậu chứa đầy sự cảm kích. Cậu cảm thấy một cái gì đó kỳ lạ khi nhận ra rằng, trong giây phút này, cậu đang nắm chặt tay Cassie. Đến khi Snape xuất hiện và nhanh chóng xử lý vết thương, Draco mới nhận ra rằng, từ lúc nào mình đã nắm chặt tay cô đến thế.
Và điều đó, dù không nói ra, nhưng lại làm Draco cảm thấy một sự ấm áp lạ kỳ, như thể lần đầu tiên, cậu có thể thực sự tin tưởng ai đó ngoài chính mình. Cái cảm giác này là gì? Sự an ủi hay chỉ là sự sợ hãi trước cái chết sắp tới? Draco không thể lý giải nổi, nhưng cảm giác ấy khiến cậu không muốn buông tay cô.
Khi Snape tiến lại gần để giúp Draco, Cassie buông tay cậu ra, nhưng Draco không hề thấy thoải mái. Cậu nhìn cô một cách lạ lùng, không thể hiểu vì sao trong giây phút khủng khiếp này, Cassie lại là người duy nhất khiến cậu cảm thấy mình không đơn độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro