Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Xuyên không vàGặp gỡ nữ chính.

'Cạch' Đặt mạnh ly thủy tinh cạn nước trên bàn, Thanh Thanh lắc đầu chán nản, cô thật không ngờ mình suýt chút nữa đã tức chết vì cuốn tiểu thuyết tiên hiệp 'Hoa Thiên Cốt' kia. Một quyển tiểu thuyết ngược tâm vô cùng, Thanh Thanh não nề lê bước đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời đầy mây đen, cô vươn tay khép cửa trong miệng lẩm bẩm:
"Quá đáng! Quá đáng! Ước gì mình xuyên không đến đó thì tốt biết mấy nhỉ!"

Xoay người, Thanh Thanh ngáp dài đi đến chiếc giường cô đã một đêm không ngủ để 'cày' quyển tiểu thuyết kia, cũng hên sáng hôm nay được nghĩ, cô phải ngủ bù mới được, chợt trời ầm một tiếng, tia sáng loé bên ngoài cửa sổ. Thanh Thanh giật mình quay đầu nhìn về phía cửa số bất động vài giây. Sau khi nhận rõ không có gì kỳ lạ xảy ra, cô lại uể oải bước về cái giường êm ái của mình. Nhưng vừa bước một bước 'Á' Thanh Thanh không may vấy phải thứ gì đó trên sàn, ngã sầm xuống sàn. Cơn đau buốt trên đầu khiến cô choáng không nhìn rõ những thứ trước mặt. Một...hai ...ba... Thanh Thanh ngất đi, ký ức cuối cùng là tiếng sấm kinh trời.

***
"Quân nhi, mau tỉnh dậy!" Thanh Thanh khẽ rên một tiếng, vươn tay muốn đuổi kẻ đang phá giấc ngủ của mình, nhưng cô lại không đủ sức nha! Lòng hoảng loạn, Thanh Thanh mở bừng mắt, kém chút nữa bật người dậy như lò so, nhưng cô không thể!

"Quân nhi ngoan, con chỉ cần hết bệnh là không khó chịu nữa!" Giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng Thanh Thanh lúc này đã chẳng còn tâm trí để nhìn người kia, cô chết điếng nhìn đôi tay nhỏ bé, bụ bẫm trong lòng khóc thét: aaa sao tay mình lại biến thành củ cải trắng!!!

"Quân nhi, Quân nhi, con đau ở đâu nói mẫu thân nghe!" Người kia lại lên tiếng, giọng nói đầy lo lắng, lay nhẹ vai cô.

"Bà là ai?" Thanh Thanh nhìn người phụ nữ mặc kiểu trang phục kì lạ trước mặt ngẩn người hỏi, bà khoảng ba mươi mấy tuổi, mái tóc quấn gọn, vải quần áo cũ kỹ thô ráp, khuôn mặt khá phúc hậu.

"Ta là mẫu thân con...Quân nhi con không nhớ mẫu thân sao?" Người phụ nữ kia lắp bắp nói, đôi mắt dần đỏ lên, một tầng hơi nước.

"Mẫu...Mẫu thân?" Thanh Thanh cảm thấy mình sắp điên rồi, đây tột cùng là chuyện gì chứ? Rõ ràng cô chỉ bị vấp ngã, sau đó ngất đi. Tại sao khi tỉnh lại, thì xuất hiện một mẫu thân thế này? Mẹ cô vốn không phải người này, mẹ con thường hét với cô thay vì nhỏ nhẹ như người này. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Con không cẩn thận ngã xuống sông, cũng may mẹ đến kịp, Trương đại phu nói con chỉ bị cảm, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao!" Vuốt mái tóc rối của con gái, người phụ nữ kia chậm rãi nói, tay múc một muỗng thuốc nhẹ thổi rồi đúc cho Thanh Thanh.

"Mẹ...Mẫu thân thế con tên gì?" Thanh Thanh một ngụm cố nuốt thứ thuốc kia hỏi, cô không ngốc,trước tiên cô sẽ điều tra rõ nguyên nhân mình ở đây và trong hình dạng một con nhóc bốn năm tuổi, sau đó cô sẽ tìm biện pháp quay về.

"An Chi Quân."

"Thế phụ thân đâu?"

"Phụ thân con mất sớm." Người phụ nữ có chút thương tâm nói, tiếp tục đúc thuốc cho Thanh Thanh.

"Chúng ta đang ở đâu?" Thanh Thanh áy náy chuyển sang câu hỏi khác, tuy cô không phải con gái ngoan hiền gì, nhưng ít nhất cô cũng hiểu chuyện, và có chút lịch sự.

"Chúng ta ở thôn Hoa Liên."

Hoa Liên? Hình như hơi quen nha! Thanh Thanh cau mày nhớ xem đã gặp chuyện cái tên này ở đâu rồi, nhưng mãi không nhớ ra, cô đành gác sang một bên. Qua một lúc lâu, chuyện cô biết được là, cô là An Chi Quân, phụ thân mất sớm, mẫu thân là Du Lộ, giúp việc cho một khách điếm nhỏ trong thôn. Sống ở thôn Hoa Liên, tính tình ôn hòa tốt bụng, khá được lòng người dân trong thôn.

***
Qua một tuần, dù đã tìm hiểu không ít chuyện về khối thân thể này, nhưng Thanh Thanh lại không biết nguyên nhân mình ở đây, và làm sao để trở về.

Thiên a! Con phải làm sao!

Chán nản khi phải suốt ngày ngồi ngốc ở căn nhà tranh nhỏ này. Gia cảnh nhà này không được tốt cho lắm, mẫu thân cô một mình nuôi con mà! Thanh Thanh vươn chân bé sải bé về phía cổng nhà, khó khăn mở cánh cổng xiên vẹo kia ra, sau một lúc tìm mọi cách, cô cũng thoát ra được. Mẫu thân đến khách điếm phụ việc không thể mang cô theo, lại trải qua chuyện cô nghịch phá ngã xuống sông, nên kết quả cô đành bị nhốt trong nhà.

Cô lang thang đến bìa rừng, Thanh Thanh tuy không sợ, nhưng cũng không ngốc, cô không thuộc nơi này vào rừng chẳng may lạc đường thì biết thế nào? Hơn nữa mẫu thân có dặn cô, không được đi vào rừng rìa ngôi làng này. Vì thế cô quay đầu về nhà, nhưng được vài bước, cô nghe được phía xa loáng thoáng xen giữa tiếng cười tiếng khóc ồn ào. Thanh Thanh nhíu mày theo kinh nghiệm sống 20năm cho cô biết đây là có người bị bắt nạt nha! Đôi mắt đen linh hoạt nhìn quanh một vòng rồi dừng ở một cành cây to, nó hơi nặng so với thân thể hiện tại của cô, Thanh Thanh đổ cả mồ hôi vác cây về phía đó.

"Dừng tay!" Thanh âm trong trẻo vang lên, khiến đám nhóc kia giật mình, mở to mắt nhìn người vừa đến. Thanh Thanh nhìn tất cả bọn họ đánh giá, một nhóm nhóc con, trai gái đều có, khoảng bảy tám đứa, có vài đứa bé hơn cô, những đứa lớn hơn cao hơn cô một cái đầu, tất cả bọn chúng vay quanh một bé gái hơn cô một hai tuổi, bé gái đang ôm đầu ngồi bẹt dưới đất khóc. Thanh Thanh nhìn đầu tó cả người cô bé đầy cát bụi không khỏi mắng thầm, vun cây chạy đến đám nhóc kia, tiếng hét như giết heo của cô doạ tất cả hoảng loạn tán loạn chạy đi. Nhìn đám nhóc xấu xa đã đi, Thanh Thanh ném cây gỗ thở phì phò đến gần bé gái kia, vỗ vai bé:
"Tỷ tỷ không sao rồi, tỷ về nhà đi!"

Cô bé kia ngẩng đầu nhìn người vừa cứu mình ánh mắt đầy cảm kích. Đây là lần đầu trừ phụ thân ra có người giúp đỡ cô, tiếng khóc chỉ còn thút thít, cô nhìn đứa bé trước mặt, tóc bới hai bên đầu, đôi mắt to, làn da trắng, khuôn mặt bầu bĩnh đỏ bừng vì mệt vô cùng đáng yêu. Cố dừng những cơn nấc cô nói:
"Cảm ơn muội!"

"Không có gì, nhà tỷ ở đâu? Sao lại ở đây bị bọn họ bắt nạt?" Thanh Thanh nhìn dáng vẻ hơi gầy, làn da ngăm đen của cô bé kia hỏi.

"Tỷ sống ở căn nhà trong rừng rìa, tỷ lén trốn cha ra ngoài, nhưng không ngờ lại gặp họ, những người dân trong thôn không thích tỷ, những đứa bé kia cũng vậy." Cô bé đứng lên phủi sạch quần áo, nho giọng nói. Thanh Thanh nhìn cô bé vô cùng đau lòng, mới tý tuổi đầu đã bị cả thôn làng xa lánh, nhưng tại sao? Nghi vấn nổi lên, Thanh Thanh nhìn cô bé thêm một lượt, cô không cảm thấy cô bé này mắc bệnh gì nha! Tuy có chút gầy, nhưng nhìn kỹ khuôn mặt cũng xinh xắn nếu làn da trắng hơn. Nghĩ không ra, Thanh Thanh thẳng thắn hỏi:
"Sao họ lại xa lánh tỷ?"

"Họ đều nó ta là kẻ mang tai họa." Cô bé giọng đau buồn nói.

"Họ là những kẻ rỗi hơi, tỷ đừng quan tâm đến họ. Đi ta dẫn tỷ đến nhà ta, mẫu thân ta hôm nay đi làm đến chiều muộn mới về, người làm cho ta rất nhiều thức ăn ngon, ta mời tỷ ăn!" Thanh Thanh tính tình sảng khoái, luôn bênh vực kẻ yếu, nên thấy tình cảnh cô bé này, cô rất sẵn lòng kết bạn. Nhưng trong lòng không nhịn được có chút cảm thán, tình cảnh cô bé có chút giống Hoa Thiên Cốt nha! Cô bé kia vui vẻ đồng ý, trước giờ chưa ai làm bạn với cô, hơn nữa còn mời cô ăn ngon đưa nhiên cô rất vui. Nhưng khi đến trước căn nhà, cô ngừng bước do dự hỏi:
"Mẹ muội chắc sẽ không thích ta!"

"Mẹ muội rất tốt lại hiền lành, chắc chắn sẽ không ghét tỷ, hơn nữa bây giờ mẹ không có ở nhà tỷ lo gì!" Thanh Thanh kéo cô bé vào nhà, trong lòng thở dài, ở hiện đại nếu có người đối xử tệ với trẻ em thế này chắc đã sớm bóc lịch!

"Này tỷ ăn đi!" Thanh Thanh đẩy dĩa bánh bao thịt mẹ chuẩn bị cho mình đến trước mặt cô bé, cô cũng cầm một cái ăn ngấu nghiến, khi nãy vác cành cây kia khiến cô mất không ít sức.

"Oa! Thật ngon! À phải rồi muội tên gì?" Cô bé cắn một ngụm reo lên, sau đó chợt nhớ chưa biết tên tiểu muội muội này liền hỏi.

"Ta là Thanh... An Chi Quân." Thanh Thanh thiếu chút nói sai, vội vàng sửa lại, tiếp tục gặm bánh bao.

"Tên muội thật đẹp không như tên ta Hoa Thiên Cốt." Cô bé cảm thán.

"Hoa Thiên Cốt...ừ...khụ khụ... cái gì..." Thanh Thanh trợn trắng cả mắt, nhìn cô bé kia. Trời ạ không phải chứ?

"Muội sao vậy, uống nước đi." Hoa Thiên Cốt gấp đến phát khóc, rớt ly trà đưa tới cho Thanh Thanh. Sau khi Thanh Thanh đẩy lùi được miếng bánh xuống bụng cô nhìn Hoa Thiên Cốt nuốt khan hỏi:
"Cha tỷ là Hoa Sinh?"

Thiên Cốt gật đầu.

"Tỷ sống cùng cha tỷ ở căn nhà trong rừng?"

Lại một cái gật đầu.

"Mẹ tỷ mất khi vừa sinh tỷ?"

Lại một cái. Ba cái gật đầu đã đủ đánh Thanh Thanh tỉnh ra, cô lúc này đã biết nguyên nhân mình ở đây, còn không phải do cái miệng mình sao? Trong lòng có chút vui cũng có chút buồn, vui vì được như ước nguyện, buồn vì cô làm sao sống được ở cái thế giới đầy yêu ma này mà trong người không miếng võ công. Nhưng chưa đợi Thanh Thanh nghĩ xong, Thiên Cốt buồn bã nói:
"Muội sợ tỷ đúng không? Tỷ thật sự không phải kẻ mang tai hoạ!"

"Hả? Muội không có nha! Muội chỉ đang nghĩ chút chuyện thôi, hoàn toàn không liên quan đến tỷ." Thanh Thanh hoàn hồn nói, nhét cái bánh bao vào tay Thiên Cốt.

"Thật sự?" Thiên Cốt thấp thỏm hỏi, cô thật thích tiểu muội này, cô không muốn muội muội sẽ như những người kia không thích cô.

"Thật. Từ này An Chi Quân muội sẽ là bằng hữu với tỷ. Có chuyện gì tỷ cũng không được giấu muội, nếu không chút ta sẽ không còn là bằng hữu của nhau nữa." Thanh Thanh biết Hoa Thiên Cốt mong muốn nhất là có nhiều bằng hữu, liền nói dỗ cô bé đáng thương.

"Muội không gạt tỷ?" Thiên Cốt mắt sáng rực nhìn Thanh Thanh, cô thật sự rất vui.

"Lừa tỷ thì được gì? An Chi Quân muội nói là làm, chúng ta sau này không được giấu nhau bất cứ điều gì!" Thanh Thanh vỗ vai bảo đảm. Thiên Cốt cười rạng rỡ gật đầu, cả hai lại vui vẻ ăn bánh bao.

***
Đêm đó, Thanh Thanh nhắm mắt nằm trong lòng mẹ vạch ra kế hoạch thực hiện mục đích đến đây, nghĩ cả buổi cuối cùng cô cũng tìm ra cách, muốn sống được ở đây, muốn thay đổi vận mệnh của bọn họ, cách tốt nhất là cô phải thành kẻ mạnh nhất. Mà muốn trở thành kẻ mạnh cô cần...

Bất giác theo tiếng hát ru của mẫu thân, Thanh Thanh chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro