Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Tam tôn chỉ toàn thụ

Nhìn tỷ tỷ tắm táp thoải mái tại ao tam sinh.
.
.
.
.

Tiểu Linh 'hình như...' mấy ngày rồi chưa tắm gì cả chắc bản thân đã hôi như lợn. Dù bản thân tiểu Linh chẳng ở sạch gì cho cam nhưng một ngày một lần tắm là điều bình thường như chưa từng bình thường ở mỗi con người.

Vậy mà giờ đây... bi ai!

Nhìn lại...

Hoa Thiên Linh lại ngoắc tới ngoắc lui, quay tới quay lui, quay xuôi quay ngược, quay tá lã từa lưa... chợt ánh mắt chợt lóe như đèn điện 200 oát, hiệu suất 100% do phát hiện đồ vật mới sau gần thế kỉ tìm kiếm, nhẹ nhàng lăn lê bò lết tới chiếc tủ đối diện cao chỉ tầm 2m bằng trúc 4 ngăn thời xưa chỉ để lôi cái thau bé tí khảng 2 bàn tay người hợp lại và mục đích luôn chỉ có một_ một chữ tắm.

Để thỏa mãn bản thân cái khát khao cháy bỏng bỏng luôn cả da trâu lẫn da bò dù thân có khổ bức ra sao lòng ta vẫn vững vàng như sắt thép bê tông công trình.

Nhưng cơ hội luôn đi kèm bất cập, sự thật rằng 'tới cái thau thì thế nào nếu không có nước thì tắm bằng niềm tin à! thật muốn lật bàn' vài dòng tâm tình sôi trào của Hoa Thiên Linh.

1 khắc đầu tiên trôi qua.

2 khắc trôi qua.

3 khắc trôi qua.

.

.

.

.

.

.

Qua mấy khắc, tỷ tỷ đã đi từ lâu còn Hoa Thiên Linh thì sao?

'Tâm mệt' chỉ 2 từ khai quát tâm tình hiện tại của Hoa Thiên Linh dạng sâu.

'Đôi khi chấp nhận từ bỏ cũng là thực lực' sâu Linh tự an ủi. 'Đi tìm Bạch lão đầu kiếm ăn vậy! Sắp đói chết rồi! Haizzzzzz' hành trình kiếm ăn bắt đầu.

Trong khi đó tình trạng Hoa Thiên Cốt.

Mọi chuyện đều diễn ra như nguyên tác chỉ khác.

"Mẹ Cốt đầu! Mẹ nuôi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Đường Bảo lay lay mẫu thân hỏi.

"Ừm! Chắc không sao đâu mẹ nuôi con gần như có ba đầu sáu tay mười hai mắt vậy nên không phải lo lắng" Hoa Thiên Cốt thành thật trả lời.

"Nhưng..." Đường Bảo khuôn mặt vẫn tràn đầy lo lắng.

"Con khỏi lo cho mẹ nuôi con, muội ấy.... chắc chắn bình an vô sự" tỷ tỷ Cốt đầu khuyên bảo. Cái ý nghĩ thâm căn cố đế và định luật sống 'muội muội không gì là không thể, muội muội vô địch thủ' đã ăn sâu vào tâm khảm giờ có như thế nào tiểu Cốt chỉ tỏ vẻ 'muội muội quá hoàn hảo không thể trách '.

"Cả tên biến thái Đông Phương Úc Khanh mẹ nuôi con cũng chẳng nương tay thì chẳng khó gì khi xử thêm một rắc rối" mẫu thân Đường Bảo kiêm tỷ tỷ thân yêu chẳng ngại phủi mông cho muội muội ruột. Tâm thì chỉ đành lắc đầu 'đành cầu nguyện cho người có số phận hạnh nào đó thôi'.

Cuộc nói chuyện kết thúc êm đẹp.

.

.

.

.

.

.

.

Ngày sau...

Chỉ chốc lát sau hai người đã vào Trường Lưu điện, Hoa Thiên Cốt chỉ thấy Đào ông hỏi đệ tử bên cạnh gì đó, đệ tử đáp: "Tam tôn đang ở trong điện nghị sự."

'Hắc thật xui xẻo xem ra bản thân xuất môn sai cách hay quên xem giờ hoàng đạo rồi mà để Đào ông bắt vậy trời, tiểu Linh phù hộ tỷ tỷ bình an' vừa đi vừa niệm thầm trong lòng.

Tiểu Cốt nàng không kiềm được kinh ngạc, nhanh như vậy đã có thể gặp Tôn thượng? Hay là Đào ông đi nhanh như thế là để bản thân đến để Tôn thượng trị tội?

.

.

.

Tâm linh tiểu Cốt rắc rắc 'thảm rồi! Hông thể nào' Nàng còn chưa tìm sư công mà ấn tượng lại xấu trước thì sau này mọi việc sẽ rất khó' trong lòng rít rào 'aaaaaaaa tiểu Linh mau mau cứu tỷ'.

"Tham kiến Tôn thượng, Thế tôn, Nho tôn." Đào ông hành lễ, quay đầu lại nhìn Hoa Thiên Cốt, nàng lúc này mới phản ứng kịp, vội cúi đầu bái kiến còn âm thầm phun tào 'Đào ông đáng ghét.... lượt ngàn từ nói xấu, hèn chi chẳng ai chịu rước, đáng đời!... '.

Đến trước mặt tam tôn Trường Lưu Hoa Thiên Cốt chỉ còn ý nghĩ chỉ xót lại 'Trường Lưu sinh ra toàn thụ nga... Nho tôn là yêu mị thụ, Thế tôn là tạc mao nghiêm túc thụ cuối cùng Tôn thượng là băng sơn mỹ nhân lạnh lùng thụ'.

"Nghe nói ngươi là người đã tới Quần Tiên yến báo tin xích Thuyên Thiên bị cướp, Mao Sơn bị diệt, ngươi tên là gì?" Sênh Tiêu Mặc hỏi, giọng nói dịu dàng mang theo sự ngọt ngào mê đắm chết người không đền mạng, dịu dàng đến nỗi Hoa Thiên Cốt sởn cả da gà 'không uổng là yêu mị thụ nha rất càng lúc tiềm chất càng bộc lộ'

"Hoa Thiên Cốt."

"Ừm, thật là một đứa bé ngoan. Nào, nói cho Nho tôn nghe, sao ngươi biết thần khí Trường Lưu Sơn bảo vệ là đàn Phục Hi?"

Lưng Hoa Thiên Cốt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng 'thật hy vọng có thể đổi thành nghiêm khắc quát tạc mao giống như Ma Nghiêm Thế tôn rất đáng yêu, nàng thích tạc mao thụ hơn yêu mị thụ, giọng điệu dỗ dành trẻ con như thế này quả thực khiến nàng không biết phải làm sao'.

"Trong sách Thanh Hư đạo trưởng viết nói thế." Hoa Thiên Cốt thành thật trả lời 'mau đổi tạc mao thụ đi! Ở đây có nè' lần hai rít rào cầu nguyện 'tiểu Linh phù hộ'.

"Sách gì?" Ma Nghiêm nhíu mày, ánh mắt sắc bén như có thể xuyên qua tất cả.

"Sách 'Lục giới toàn thư ' do Thanh Hư đạo trưởng viết" trong lòng 'aaaaaaa lại tạc mao rồi kìa'.

"Lão ta viết điều này vào trong sách? Làm sao lão ta biết được? Xem ra tên đạo sĩ thối đó cũng khá đấy!"

"Sư huynh!" Bạch Tử Họa mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt, nhưng rõ ràng chỉ trích hắn bất kính với người đã chết.

Tỷ tỷ nhà nàng ta đảo mắt cảm thán 'tình cảm băng sơn mỹ nhân thụ và yêu mị thụ rất tốt nếu sau này Tôn thượng có sư công... có khi sư công còn huynh đệ gì đó thì sao...có thể giới thiệu làm mai cho... ui...ngày ấy thật đẹp' một màu hồng tương lai đang chờ ta.

Ma Nghiêm hừ lạnh: "Trong sách viết những gì?" kéo tiểu Cốt trở về hiện thực.

Hoa Thiên Cốt đáp: "Viết những chuyện của Lục giới", 'suýt chút quên phần tạc mao thụ! bay bay xa quá rồi tập trung tập trung'.

"Có nhắc tới thần khí không?"

"Ngoài một số món không biết rơi xuống ở đâu, những thần khí khác đều có viết." AAA phê quá tạc mao thụ.

Ma Nghiêm nheo mắt: "Những món khác ở trong tay phái nào đều nói?"

"Đúng vậy", 'xin đừng dùng ánh mắt đó nhìn tiểu Cốt lão công mà biết sẽ ghen đó, tiểu Cốt không cứu được đâu'.

Sênh Tiêu Mặc và Bạch Tử Họa nhìn nhau, thứ quan trọng như vậy nếu rơi vào tay bọn yêu ma...

"Mang lên đây."

"Ta bảo ngươi mang lên đây." Giọng điệu Ma Nghiêm nóng nảy, sặc mùi đe dọa, hắn không tin lại có đệ tử nào dám không nghe lệnh.

'Thụ lại tạc mao AAAAAAA thích quá' tiểu Cốt tiền đang vẫy tay cùng trai đi trốn thật là bay xa tận phương nào.

Tuy rằng trong lòng tuyệt đối không có ý hoài nghi 'Tam thụ đại nhân' nhưng nhiều người biết thì càng không an toàn. Hơn nữa cũng nên tuân theo di nguyện của Thanh Hư đạo trưởng.

Tiến thoái lưỡng nan chỉ có thể kiên định trả lời: "Mong Thế tôn thứ tội, 'Lục giới toàn thư' này là của phái Mao Sơn, trong đó có rất nhiều chuyện cơ mật quan trọng của phái Mao Sơn và các phái khác, thật sự không thể để người ngoài đọc."

.

.

.

"Vậy tỷ có thể chia nó làm đôi phần Mao Sơn thì tỷ giữ phần còn lại cho tam tôn giữ" giọng nói quen thuộc của tiểu muội trong não vang lên.

Sênh Tiêu Mặc nghe lại càng lúc càng hưng phấn, càng ngày càng có hứng thú với quyển sách kia và Hoa Thiên Cốt. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người dám trái lệnh sư huynh, có trò hay để xem rồi.

"Buồn cười, nói nghe như kiểu ta nhòm ngó đạo pháp của lão ta vậy, cho dù có thêm mười phái Mao Sơn, Trường Lưu Sơn ta cũng không thèm để vào mắt. Lão ta có gan viết chuyện quan trọng của phái mình và các phái khác ra sách, sao ta không thể đọc? Mang lên đây cho ta!"

Hoa Thiên Cốt không ngừng kêu khổ trong lòng, cuối cùng vẫn đứng thẳng người, kiên định nói: "Xin Thế tôn thứ tội!" lập tức tỷ tỷ nhà ta xé toạt quyển sách làm đôi trước mặt tam tôn. Rồi tung ta tung tăng đang nửa quyển về thần khí cho tạc mao thụ như hiến vật quí cầu khen ngợi.

Toàn trường yên tĩnh...

Con ngươi đen như mực của Bạch Tử Họa càng thêm thâm trầm, nhìn chăm chú Hoa Thiên Cốt đang cầu khen ngợi.

Bạch lão đầu lên tiếng "nếu sau này có ai gợi chuyện muốn hỏi ngươi về thần khí, ngươi bảo Thập Nhất bẩm báo cho ta. Trường Lưu Sơn nhiều đệ tử như vậy, đương nhiên không thiếu người thích gây rối, sau này ngươi làm gì cũng phải cẩn thận."

"Đệ tử biết rồi."

"Lui ra đi."

"Vâng" tiểu Cốt cứ ba bước quay lại ngó tam thụ Trường Lưu âm thầm tiếc rẻ vì nghiệp lớn chưa thành.

Bóng dáng tiểu Cốt rời khỏi đại điện, đại môn lại ầm ầm khép kín, xung quanh cực kì yên tĩnh.

Thế tôn nhìn nữa quyển sách trên tay mình.

Ra khỏi điện...

"May đấy, không sao rồi, tất cả đều do Đào ông chuyện bé xé ra to. Này này, cậu thấy Nho tôn thế nào?" Khinh Thủy nháy mắt nói.

"Nho tôn?" yêu mị thụ Hoa Thiên Cốt chống cằm nghiêng đầu suy nghĩ.

"Ha ha, tớ nói cho cậu nghe, Thế tôn rất nghiêm khắc, Tôn thượng rất lạnh lùng, chỉ có Nho tôn dễ gần nhất. Hơn nữa lại đẹp trai như thế, tao nhã ân cần, phóng khoáng phong lưu, vẻ đẹp kiểu đó đang thịnh với các cô gái trẻ đấy! Cả Trường Lưu Sơn ai ai cũng xem người như thần tượng. Không tin khi nào về tớ dẫn cậu sang phòng đệ tử khác chơi, ở đâu cũng dán hình vẽ của người. Ngay cả bản nháp người viết hỏng, tiếng tiêu được ghi lại trong ốc truyền tin đều có thể bán được với giá rất cao."

"Hả?" Hoa Thiên Cốt trợn tròn mắt 'yêu mị thụ rất nổi tiếng suy ra đã có lão công'.

"Vậy Tôn thượng thì sao?" rất gấp gáp đừng nói người cũng là hoa có chủ rồi nhé.

Khinh Thủy lườm nàng một cái: "Cậu thấy có ai gặp Tôn thượng rồi mà dám nảy sinh suy nghĩ bậy bạ chưa? Mỗi lần thấy ngài ấy tớ còn chả dám ngẩng đầu. Ngài ấy ở vị trí quá cao nên không thể gần gũi, cho dù nghĩ thầm trong lòng cũng khiến người ta có cảm giác tội lỗi. Bằng không dựa vào vẻ ngoài của Tôn thượng, chắc chắn không chỉ Trường Lưu Sơn, có khi ngay cả Tiên giới cũng phát cuồng lên rồi ấy chứ! Tham Lam điện và Tiêu Hồn điện ngoài Thế tôn và Nho tôn thì còn có đệ tử của bọn họ cùng vài người chuyên hầu hạ, nhưng Tôn thượng bao năm qua vẫn ở một mình trong Tuyệt Tình điện, lạnh lẽo cô độc. Chuyện lớn nhỏ ở Trường Lưu Sơn hầu như đều do Thế tôn xử lý, Tôn thượng rất ít khi lộ diện. Chỉ khi nào có chuyện quan trọng cần bàn bạc hay nghi lễ trọng đại thì ngài ấy mới rời núi, hoặc là xuống Trường Lưu điện."

Tiểu Cốt tỷ tỷ âm thầm khóc cho cuộc đời cô độc bao năm của Tôn thượng băng sơn thụ mà ngẫm lại thấy càng thương 'Tôn thượng chắc chắn chưa tìm thấy lão công đời mình, haizzzzzzzzz vậy thì bản thân đành phải càng nổ lực để Tôn thượng tìm thấy một nửa đây cũng là tạo phúc cho mọi nhà'.

"Học thôi, mau ngồi xuống đi, lần này tớ thề cậu sẽ không thấy buồn ngủ." tiểu Cốt nàng đã được tăng sinh lực.

"Ai dạy thế?" tiểu Cốt.

"Thập Nhất sư huynh." Khinh Thủy

"Hả?"

"Huynh ấy là đại đệ tử Trường Lưu Sơn, làm việc gì cũng cẩn trọng, được Tam tôn quý mến, giảng bài cũng rất hay, là một trong năm người được yêu thích nhất đấy!"

"Hả? Còn xếp hạng sao?"

"Đương nhiên, nhưng nó vẫn chưa được chính thức lưu hành trong núi, theo thống kê bình chọn của Tiên nhân chí lén lưu truyền thì Nho tôn được yêu thích nhất, sau đấy là Thập Nhất sư huynh, thứ ba là Tôn thượng, thứ tư là đệ tử của Nho tôn - Hỏa Tịch, thứ năm là Thế tôn.

Mày Hoa Thiên Cốt nhíu chặt như viền của chiếc bánh chẻo, nói không nên lời.

Chợt trông thấy Lạc Thập Nhất tao nhã thong dong lên lớp mà không cầm thứ gì, nhìn thấy Hoa Thiên Cốt thì khẽ gật đầu, sau đó nói: "Hôm nay thực hành ngoài trời, mọi người ra sân tập hợp."

Mọi người xung quanh hoan hô nhảy nhót, ùn ùn kéo nhau ra ngoài.

"Thập Nhất sư huynh dạy cái gì?"

"Bước cơ bản nhất trong thuật bay trên không - thuật điều khiển kiếm. Cậu đã bỏ lỡ rất nhiều buổi học, không có nền tảng căn bản nên buổi học đầu tiên hôm nay nhất định phải cố gắng hết sức."

Hoa Thiên Cốt đi theo mọi người xếp hàng giữa sân, Thập Nhất chỉ vào cái giá bên cạnh treo đầy kiếm gỗ: "Vẫn như lần trước, mỗi người chọn một cây."

Hoa Thiên Cốt vừa không chú ý nhìn đông nhìn tây, vừa vươn tay lấy kiếm, không ngờ kiếm gỗ nhưng lại nặng vô cùng, rơi thẳng xuống đất, khiến nàng phải cúi gập người.

Nhất thời xung quanh rộ lên những tiếng cười mỉa.

Hoa Thiên Cốt giật mình nói: "Sao lại nặng vậy nhỉ, rõ ràng là gỗ mà."

"Đây là gỗ Hải Hiên, không mọc trên đất mà chỉ mọc trên biển, nên còn nặng hơn sắt thép nhiều." Khinh Thủy cũng đang cố gắng quơ quơ kiếm.

"Tớ chết mất, nặng thế này mà cũng có thể bay lên, thật kỳ lạ."

Đang nói thì đột nhiên có vật gì đó bay qua đầu nàng. Xung quanh vang lên tiếng hoan hô khen ngợi.

Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên nhìn, là cô gái mặc xiêm y rực rỡ Nghê Mạn Thiên.

Trước khi Nghê Mạn Thiên vào Trường Lưu Sơn đã học xong cách điều khiển kiếm, cố ý khoe khoang điều khiển cây kiếm gỗ bay lên cao xuống thấp, sang trái sang phải, kỹ thuật lại tốt, Hoa Thiên Cốt và những người khác xem đều há hốc mồm.

Lạc Thập Nhất giảng lại tâm pháp và bí quyết một lần nữa cho mọi người, nhưng Hoa Thiên Cốt không hiểu tí gì. Nàng ngồi xổm xuống đất ngẩn tò te nhìn chằm chằm vào cây kiếm gỗ ngay cả nâng nàng cũng không nâng lên được.

Rất nhiều người trong lớp Giáp đã có thể tạm thời làm kiếm bay giữa không trung, nhưng không có cách gì để điều khiển chúng tự do bay lượn như Nghê Mạn Thiên.

Mà phần lớn lớp nàng vẫn đang lẩm nhẩm niệm chú cây kiếm kia, tìm đủ mọi cách mà nó vẫn không nhúc nhích tí nào.

Khinh Thủy có vẻ rất giỏi, kiếm đã có thể bay lên bay xuống trong vòng một thước dưới sự chỉ huy của nàng.

Bốn phía không ngừng vang lên tiếng đệ tử ngã từ trên kiếm xuống, kêu oai oái, Hoa Thiên Cốt và Khinh Thủy nhìn đám người vừa ngã chổng vó, không nhịn được che miệng cười trộm.

Hoa Thiên Cốt nhảy đến bên cây kiếm trên mặt đất, giẫm lên, mau bay đi bay đi. Kiếm gỗ rộng hơn hai ngón tay so với kiếm thường, nhưng vẫn không đủ rộng cho bàn chân, sở dĩ dùng kiếm mộc nặng như thế luyện tập, có thể bởi vì trọng tâm ổn định, không dễ làm người bị thương, nhưng rất khó đứng thẳng trên đấy được.

Lạc Thập Nhất nói một vài mẹo nhỏ cho Hoa Thiên Cốt, để Hoa Thiên Cốt đứng một bên nhớ kĩ. Dù sao bay trên kiếm cũng là một trong những tiên pháp bậc cao, không thể luyện thành chỉ trong một sớm một chiều, tuy hiện giờ nàng đã có rất nhiều tiên khí, nhưng sức lực không đủ để điều khiển kiếm, cần luyện tập nhiều.

Hoa Thiên Cốt liên tục gật đầu, Nghê Mạn Thiên đang thoải mái xoay tròn trên không trung, khiến nam sinh phía dưới si mê choáng váng, giống như cầu vồng bảy sắc lung linh và tuyệt đẹp.

Nàng âm thầm quyết tâm, phải học bay thật nhanh, như vậy mới có thể tới gần bầu trời hơn, tới gần Tuyệt Tình điện hơn, tới gần Tôn thượng cách xa muôn trùng hơn.

Tuyệt Tình điện lờ lững ở phía Đông bầu trời, so với chính đảo Trường Lưu Sơn có vẻ hơi nhỏ bé. Thác nước từ phía trên đổ xuống như một sợi dây xích màu bạc, nối liền Tuyệt Tình điện với Trường Lưu Sơn, như níu giữ lại để không bị gió thổi đi. Mà Tôn thượng, cả ngày lẫn đêm chỉ ở một mình trên nơi cao vút lạnh lẽo đó.

Trong không trung, Tam điện hình thành một bức tường trong suốt cực lớn, che phủ cả Trường Lưu. Cho nên phía chân trời xanh thẳm xa xa thỉnh thoảng sẽ có một luồng phản quang chuyển động cực nhanh tạo thành cầu vồng. Chiều tà, mặt trời xuống núi, đôi khi có thể nhìn thấy hình ảnh đảo ngược của cả Trường Lưu Sơn trên bầu trời, ảo ảnh mà lộng lẫy, hòa lẫn với hình ảnh phản chiếu dưới biển, thế là có ba Trường Lưu Sơn.

Hoa Thiên Cốt nằm lên bãi cỏ mơ màng nhìn bầu trời, đột nhiên nghe thấy bên kia có chuyện gì xôn xao. Khinh Thủy đang ở bên cạnh bất khuất chiến đấu với kiếm gỗ cũng bật người dậy kéo Hoa Thiên Cốt đi qua.

Nghê Mạn Thiên mặt mày hớn hở đang khiêu khích muốn so tài điều khiển kiếm với Sóc Phong.

Hoa Thiên Cốt nhìn gương mặt bị che lại của cậu ta, đôi mắt lạnh lùng, cảm giác không nên đụng vào. Nàng nhìn sang Khinh Thủy, Khinh Thủy thầm thì: "Chàng trai kia tên là Sóc Phong, vô cùng lợi hại, nhưng cũng rất thần bí, mọi người không ai biết lai lịch của cậu ta. Cho dù là môn gì cậu ta đều rất xuất sắc, ở lớp Giáp hai người họ luôn tranh nhau vị trí thứ nhất, cho nên Nghê Mạn Thiên rất ghét cậu ta, coi cậu ta là địch thủ nặng kí nhất trong Đại hội Kiếm Tiên. Thế mà đối phương không thèm quan tâm, lại không dễ động vào, Nghê Mạn Thiên chỉ có thể thay đổi cách phân chia cao thấp với cậu ta."

Xung quanh bắt đầu trở nên ồn ào, Hoa Thiên Cốt nhìn khắp nơi tìm Lạc Thập Nhất, lại thấy hắn đứng tựa phía đằng xa dáng vẻ lơ đãng không thèm quan tâm.

Sóc Phong vừa nãy không làm kiếm bay lên lần nào, nhìn Nghê Mạn Thiên hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn chơi trò phân cao thấp nhàm chán với nàng, đột nhiên người và kiếm cùng nhau bay lên trời, không đợi mọi người kịp phản ứng đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa. Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó trông khắp bầu trời chẳng có dấu vết nào của cậu ta.

Tốc độ nhanh như vậy, thật sự là đệ tử mới nhập môn sao? Hoa Thiên Cốt há hốc mồm, nhìn về phía đỉnh nóc Trường Lưu đại điện. Cũng không biết tại sao, có lẽ là nhờ đạo hạnh và công lực mà Thanh Hư đạo trưởng truyền cho, có lẽ càng ở lâu trong Trường Lưu Sơn càng trở nên minh mẫn, nàng thấy mình nhìn mọi thứ ngày càng rõ ràng.

Cho nên khi mọi người còn nháo nhác đi tìm, rất nhanh nàng đã thấy thân ảnh Sóc Phong bay về phía nóc đại điện. Tuy rằng khoảng cách rất xa nhưng lại rõ hắn đang nhàn nhã nằm trên nóc nhà, miệng không biết từ khi nào còn ngậm thêm một nhánh cỏ đuôi chó. Sau đó hình như nhận ra có người đang nhìn mình, ánh mắt sắc bén xa xôi của cậu ta nhìn xoáy vào Hoa Thiên Cốt.

Ánh mắt hai người tóe lửa trong không trung, tách tách tách tách, cuối cùng Hoa Thiên Cốt rõ ràng đánh không lại, bại trận cúi đầu xuống.

'Tỷ tỷ đừng buồn từ từ mọi thứ sẽ ổn, tỷ đã quên mục đích bản thân rồi sau lẽ nào mới có tí trở ngại mà từ bỏ sớm vậy sao' tiểu Linh an ủi.

'Đúng tỷ sẽ không từ bỏ trở ngại nhỏ này chẳng là gì tỷ tỷ chấp hết' so với tương lai tươi sáng mà thì đây chẳng là gì tiểu Cốt càng quyết tâm hăng máu như ăn phải tiết gà.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro