Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 6

Ngày hôm ấy, tại trường cao trung Oyakou, không khí có chút lặng lẽ, khác hẳn với sự sôi nổi thường thấy của bọn học sinh. Iori, như mọi ngày, đi dọc hành lang tìm một góc yên tĩnh để trốn khỏi sự chú ý của những kẻ tò mò đến từ khối bán phần. Dạo gần đây, việc Murayama – người cầm đầu khối bán phần – liên tục tìm cậu khiến khối toàn phần cũng không còn yên ổn. Những đám học sinh ồn ào, tìm đến để khiêu khích Iori ngày cằng nhiều.

Iori không muốn dính vào mớ rắc rối vô nghĩa này. Với khuôn mặt  không biểu lộ cảm xúc, cậu luôn tìm cách né tránh mọi cuộc đối đầu, nhưng dường như vận may hôm nay không đứng về phía cậu. Đứng chắn trước mặt cậu là hai kẻ cầm đầu khối toàn phần – Shibaman và Tsuji, với vẻ mặt không mấy thân thiện.

Shibaman, với dáng người cao lớn và ánh mắt sắc lạnh, bước lên trước, nhìn thẳng vào Iori:

"Mày là Iori, đúng không?" Giọng hắn đầy uy lực, dường như không cần câu trả lời. "Tao nghe nói đám bán phần không ngừng đến đây tìm cậu, khiến toàn phần chúng tôi cũng bị vạ lây. Mày có biết điều đó làm chúng tao bực mình đến mức nào không?"

Iori đứng đó, không phản ứng gì, khuôn mặt cậu vẫn giữ nguyên sự thờ ơ thường thấy. Không thèm trả lời, cậu chỉ khẽ nhún vai, đôi mắt lơ đãng uống từng ngụm Milkshaker, như thể sự hiện diện của Shibaman và Tsuji không có gì đáng bận tâm.

Tsuji, người cầm đầu của khối toàn phần, có phần mất kiên nhẫn trước thái độ lạnh lùng của Iori. Hắn bước lên, xắn tay áo, ánh mắt lấp lánh sự thách thức:

"Đừng có mà coi thường bọn tao, thằng nhóc! Ở đây, tao và Shibaman mới là người có tiếng nói.  Đám bán phần không ngừng kéo tới đây làm phiền, khiến chúng tao cũng phải ra tay dọn dẹp. Giờ thì mày nói xem, mày là thằng nào mà khiến Murayama cứ lùng sục tìm mày như vậy?"

Iori thở dài nhẹ, không phải vì lo lắng hay sợ hãi, mà đơn giản là cảm thấy phiền phức. Mọi chuyện bắt đầu từ khi Murayama tìm cậu, không rõ vì lý do gì. Từ đó, đám bán phần lôi thôi cứ kéo đến làm phiền cậu suốt. Nhưng hôm nay, khi phải đối mặt với hai kẻ đầu sỏ khối toàn phần, Iori biết mình không thể chỉ đơn giản trốn tránh được nữa.

"Murayama tìm tôi, đó là chuyện của anh ta." Iori cuối cùng cũng cất tiếng, giọng nói bình thản, lạnh lẽo. "Tôi không có gì liên quan đến các người. Nếu muốn hỏi, thì tự đi mà hỏi anh ta."

Shibaman nhếch mép cười nhạt, đôi mắt hắn ánh lên sự giễu cợt. "Thái độ đó của mày chẳng thay đổi được gì đâu. Ở đây, tao không cần biết mày là ai, tao chỉ cần biết là mày gây rắc rối cho toàn phần, và tao không thích điều đó."

Iori cảm nhận được tình hình không thể giải quyết một cách đơn giản. Cậu vẫn đứng yên, không lùi bước, ánh mắt trầm lặng nhìn thẳng vào Shibaman. 

----------------------------------------

Ngày càng khó chịu, Murayama lững thững bước qua sân trường Oyakou, khuôn mặt đầy vẻ bực bội. Hắn ta đã tìm kiếm Iori khắp nơi nhưng không có bất kỳ dấu vết nào của tên nhóc kia . Nơi nào Iori từng lui tới, Murayama đều đã kiểm tra, nhưng kết quả chỉ là những lần thất vọng.

"Chết tiệt..." 

Murayama lẩm bẩm, cơn tức giận dồn nén không ngừng dâng lên trong lòng. Đôi mắt hắn lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng giờ đây có thêm chút mệt mỏi và hoang mang. Hắn không thể hiểu được tại sao Iori lại tránh mặt hắn như vậy. Chuyện gì đã xảy ra?

Seki, như thường lệ, vẫn theo sát Murayama, nhưng lần này, gã thỏ đế trông còn lo lắng hơn bao giờ hết. Cái nhìn trống rỗng của đại ca làm Seki không khỏi bất an.

"Anh Murayama, ... ổn chứ?" Seki hỏi thận trọng, không dám gây thêm bất kỳ sự bực dọc nào cho hắn.

Murayama không trả lời ngay lập tức. Hắn vẫn bước tiếp, ánh mắt lơ đãng nhìn xa xăm. Seki thở dài, biết rằng đại ca của mình đã như vậy suốt mấy ngày qua. Cậu ta không hiểu dạo gần đây Murayama thay đổi rất rõ, chính là không có tinh thần, người cứ như bị tướt đoạt linh hồn .

Furuya, người thường cùng Seki đi theo Murayama, không nói gì nhưng từ ánh mắt, Seki biết Furuya cũng cảm thấy không yên. Cả hai người đều hiểu rằng sự bực tức và thất vọng của Murayama.Hắn không còn tập trung vào bất kỳ việc gì nữa, cũng chẳng quan tâm đến những vụ đánh đấm hay bảo vệ băng đảng. Sự lơ đãng của Murayama khiến mọi thứ rối ren hơn bao giờ hết.

"Anh Murayama đừng như thế nữa, có gì thì cứ kiếm mấy thằng nhãi đấm cho bỏ tức là được rôid mà?" Furuya cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói điềm tĩnh nhưng không giấu nổi sự lo lắng.

Murayama chỉ khẽ lắc gật đầu. "Nhàm chán."

"Anh thật sự muốn cái gì thế, có thể nói với bọn em mà " Seki đánh liều hỏi, dù biết có thể sẽ bị quát. Câu hỏi ấy khiến Murayama dừng bước. Ánh mắt hắn trở nên sắc bén, như thể Seki vừa chạm đến một điều gì đó khó chịu.

"Tao còn không biết bản thân muốn gì ?" Murayama gằn giọng, sự giận dữ bộc phá. 

"Không phải là anh sai, Murayama. Hạ hỏa hạ hỏa " Furuya chen vào, cố giữ cho giọng mình thật bình tĩnh. 

Murayama im lặng, nhưng trong lòng hắn cuộn lên hàng loạt cảm xúc. Hắn nhớ lại lần gặp gỡ với Iori trước đây. Sự im lặng của cậu ta, đôi mắt vô hồn nhưng đầy sâu thẳm, đã thu hút Murayama một cách khó hiểu.

Seki và Furuya nhìn nhau, không nói gì. Họ không hiểu rõ cảm xúc của Murayama đối với Iori, nhưng họ biết rằng đây không còn chỉ là chuyện của băng đảng hay danh dự. Đối với Murayama, Iori đã trở thành một điều gì đó quan trọng hơn cả những thứ đó. Hắn không thể để cậu biến mất mà không có lời giải thích.

"Cậu muốn tìm cậu ta thì cứ tiếp tục," Furuya nói, giọng trầm lắng. "Nhưng đừng để điều này làm ảnh hưởng đến cậu. Nếu cậu cứ như thế này, không chỉ bọn kia mà bọn tao sẽ tìm đến thằn nhóc kia hỏi cho ra lẽ. ."

Murayama thở dài, biết rằng Furuya chỉ là đang lo lắng cho hắn. Nhưng dù vậy, trong lòng hắn vẫn không thể gạt bỏ được hình ảnh của cậu trai nhỏ nhắn, mảnh khảnh đó ra khỏi đầu.

"Tao biết," - Murayama nói, giọng khàn đặc. "Nhưng tao phải biết lý do."

Seki nhìn Murayama, lòng cậu không khỏi cảm thấy lo lắng. Đối với Seki, Murayama luôn là người mạnh mẽ, cứng rắn, là người mà cậu tôn kính và ngưỡng mộ. Nhưng giờ đây, nhìn thấy đại ca của mình trở nên yếu đuối trước một người như Iori, Seki không thể không cảm thấy bất an.

"Murayama, anh nên giữ tinh thần ổn định trước khi làm bất cứ điều gì," Seki nói, cố gắng động viên. "Chúng tôi sẽ giúp cậu tìm Iori, nhưng đừng để nó làm cậu mất tập trung."

Murayama không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Hắn biết Seki và Furuya đều nói đúng, nhưng điều đó không làm giảm bớt được sự rối bời trong lòng hắn.

Trong suốt quãng thời gian này, Murayama cảm thấy như thể mình đang mất dần một phần quan trọng của bản thân. Hắn không thể lý giải được cảm xúc đó, nhưng sự vắng mặt của Iori đã để lại một khoảng trống lớn trong lòng hắn, một khoảng trống mà không ai khác có thể lấp đầy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro