Chương 5
Cao trung Oyakou
Ánh chiều tà đã buông xuống từ lâu, sân thượng trường cao trung Oyakou vẫn sáng bừng . Tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua hàng cây, mang theo hương thơm thoang thoảng của lá non, và trong không gian tĩnh lặng đó, chỉ còn tiếng bút cọ chạm vào bức tranh của Iori.
Cậu ngồi giữa không gian yên bình ấy, chăm chú vào bức tranh dở dang, không hề để ý đến thế giới xung quanh. Bức tranh đang dần hình thành với những nét vẽ phác họa một bầu trời xanh thẳm, nơi những đám mây trắng xốp trôi lững lờ trên mặt nước phẳng lặng. Đó là thế giới riêng của Iori, một thế giới không có chiến đấu, không có bạo lực, chỉ có sự tĩnh lặng và bình yên.
Nhưng sự tĩnh lặng ấy không kéo dài lâu khi từ đằng xa, những bước chân nặng nề tiến lại gần. à Murayama – thủ lĩnh trường cao trung Oyakou, một kẻ đã từng đứng trên đỉnh cao quyền lực với nắm đấm bá đạo của mình. Nhưng giờ đây, ánh mắt hắn đầy rối ren, bối rối, thậm chí là bất an. Kể từ khi bị Cobra đánh bại, lòng kiêu hãnh của Murayama đã bị sụp đổ. Nhưng điều khiến hắn trăn trở hơn cả là cuộc đối đầu sau đó với Iori. Trận đánh như bao lần nhưng lần này ại khiến hắn gục ngã, không chỉ về thể xác mà cả tâm trí.
Murayama đứng yên sau lưng Iori một lúc lâu, đôi mắt hắn trĩu nặng. Hắn không thể hiểu nổi tại sao những kẻ như Iori hay Cobra có thể dễ dàng đánh bại hắn. Đối với Murayama, hắn đã phải trải qua hàng trăm trận chiến, hứng chịu hàng nghìn cú đấm để leo lên ngôi vương của trường cao trung Oyakou. Vậy mà hết Cobra của liên minh Sannod hay học sinh mới đến khối toàn phần Iori, tất cả những gì hắn xây dựng bao năm qua đã sụp đổ.
- "Iori," - Murayama lên tiếng, giọng hắn khàn đặc như thể đang kìm nén một thứ gì đó sâu trong lòng.
"Tại sao... tại sao cậu có thể đánh bại tôi một cách dễ dàng như vậy? Tại sao tôi không thể chống lại những kẻ như cậu hay Cobra?"
Iori không ngẩng lên, vẫn tiếp tục vẽ bức tranh của mình. Bút cọ trong tay cậu di chuyển nhịp nhàng, như thể câu hỏi của Murayama chẳng hề khiến cậu bận tâm.
- "Vì sao ư?" - Iori nhẹ nhàng hỏi lại, giọng cậu như một cơn gió thoảng qua tai.
"Anh đã bao giờ tự hỏi mình vung nắm đấm vì điều gì chưa, Murayama?"
Murayama sững lại, đôi mắt hắn đanh lại. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Suốt cuộc đời hắn, từ khi còn là một thằng nhóc vô danh trong đám côn đồ cho đến khi trở thành thủ lĩnh Oyakou, hắn luôn tin rằng nắm đấm là tất cả. Hắn chiến đấu để chứng minh mình mạnh hơn, để giành lấy sự tôn trọng. Nhưng giờ đây, khi đứng trước Iori, hắn cảm thấy những thứ ấy thật vô nghĩa.
- "Tôi chiến đấu vì tôi là thủ lĩnh," - Murayama đáp, giọng hắn có phần lạc lõng.
"Tôi phải bảo vệ vị trí của mình."
Iori ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh của cậu nhìn thẳng vào Murayama, nhưng ánh mắt ấy không chứa đựng sự phán xét hay khinh miệt. Nó chỉ là một sự yên lặng, một sự kiên định không thể lay chuyển.
- "Nếu đó là tất cả lý do của anh, thì không có gì ngạc nhiên khi anh thất bại," Iori nói, giọng cậu vẫn đều đều như không có chút cảm xúc. "Liên minh Sannoh vung nắm đấm của họ để bảo vệ nơi họ sinh ra. White Rascals chiến đấu để bảo vệ những người phụ nữ yếu đuối. Còn Rude Boys, họ bảo vệ gia đình của mình. Mỗi người trong họ đều có một lý do rõ ràng để chiến đấu, và họ biết tại sao mình làm điều đó."
Murayama im lặng, đôi mắt hắn dần mờ đi. Hắn cảm thấy những lời nói của Iori như một lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng tự tôn của mình. Nhưng hắn không thể phản bác. Những gì Iori nói quá đúng. Murayama chưa bao giờ có một lý do chính đáng để chiến đấu. Hắn chỉ vung nắm đấm vì hắn muốn trở thành kẻ mạnh nhất, để thỏa mãn cái tôi điên rồ bên trong mình.
Murayama không nói nên lời, những lời của Iori như một cú đánh mạnh vào tâm trí hắn. Hắn đã luôn vung nắm đấm để đánh bại kẻ khác, để chứng tỏ bản thân. Nhưng điều đó có thật sự là lý do đúng đắn không?
Murayama không nói nên lời, những lời của Iori như một cú đánh mạnh vào tâm trí hắn. Hắn đã luôn vung nắm đấm để đánh bại kẻ khác, để chứng tỏ bản thân. Nhưng điều đó có thật sự là lý do đúng đắn không?
Murayama thì thầm, gần như nói với chính mình. Hắn đã luôn chiến đấu để đứng đầu, để chứng minh rằng tôi là kẻ mạnh nhất. Nhưng tại sao... tại sao tôi lại cảm thấy trống rỗng sau tất cả những trận đấu đó.
Trong đầu hắn hiện lên vô số những ký ức từ quá khứ – những trận chiến, những cú đấm hắn tung ra không do dự, chỉ để khẳng định sức mạnh của mình. Hắn nhớ lại những lần đứng trên đỉnh vinh quang của Oyakou, cảm giác chiến thắng từng khiến hắn kiêu ngạo như thế nào. Nhưng giờ đây, tất cả những điều đó dường như vô nghĩa.
Ánh mắt hắn dán chặt vào đôi tay của mình – đôi tay từng giúp hắn hạ gục vô số kẻ thù, nhưng giờ đây, hắn không còn chắc chắn về ý nghĩa của chúng nữa.
Hắn nhớ lại trận đấu với Cobra. Ánh mắt của Cobra khi đó, không phải là ánh mắt của một kẻ kiêu ngạo hay tàn bạo, mà là ánh mắt của người chiến đấu vì một lý tưởng cao cả hơn chính bản thân mình. Còn Iori, hắn cũng cảm nhận được sự điềm tĩnh và kiên định đó.
Murayama cúi đầu, ánh mắt hắn nhìn xuống đất. Hắn không biết phải đáp lại Iori như thế nào. Những câu hỏi đó không chỉ làm hắn bối rối mà còn làm hắn cảm thấy trống rỗng hơn bao giờ hết. Hắn không có câu trả lời cho những gì Iori vừa nói.
Ánh mắt của hắn đong đầy sự hoang mang. Hắn luôn tin rằng, chỉ cần mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác, hắn sẽ chiến thắng. Nhưng giờ đây, hắn nhận ra sức mạnh thể chất không phải là thứ duy nhất quyết định kẻ thắng hay thua.
"Cảm giác thua cuộc đó," Iori tiếp tục, "không phải vì anh yếu hơn Cobra hay tôi. Mà vì anh chưa thực sự hiểu bản thân mình, chưa biết mình chiến đấu vì điều gì."
Murayama im lặng một lúc lâu, hắn cảm nhận được sự hỗn loạn trong lòng mình. Những suy nghĩ về sức mạnh, chiến thắng, danh vọng giờ đây trở nên mờ nhạt và vô nghĩa. Điều mà hắn đã theo đuổi bấy lâu dường như chỉ là một cái vỏ rỗng, không có mục tiêu rõ ràng.
Sau một hồi im lặng, Murayama thở dài, hắn quay lưng lại với Iori, đôi chân nặng nề bước đi về phía cửa. Trong lòng hắn vẫn còn quá nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp.
"Chắc chắn, tôi phải tìm ra câu trả lời," Murayama lẩm bẩm với chính mình, giọng nói đầy sự quyết tâm nhưng cũng chất chứa nhiều sự bối rối.
Iori nhìn theo bóng lưng Murayama, đôi mắt cậu vẫn điềm tĩnh như nước. Cậu biết rằng Murayama sẽ phải trải qua một hành trình dài để hiểu được điều mà hắn thực sự tìm kiếm, nhưng đó là hành trình mà chỉ Murayama mới có thể tự mình hoàn thành.
Khi bóng Murayama khuất dần, Iori quay trở lại với bức tranh của mình. Cậu nhặt chiếc cọ lên, tiếp tục vẽ, nhưng trong lòng cũng có chút tĩnh lặng hơn.
Trên sân thượng, chỉ còn lại tiếng gió và ánh mặt trời lấp lánh trên những nét vẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro