Chương 17
Trận đánh giữa Murayama và Todoroki. Cuối cùng phân rõ thắng bại. Iori nhìn khung cảnh ồn ào phía dưới, lại lặng lẽ rời đi. Dự tính tìm cho bản thân chỗ nào yên tĩnh.
Ting~Ting~
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Iori nhấc điện thoại lên xem. Ánh mắt cậu trùng xuống. Dự tính ban đầu cũng bị cậu gạt xuống. Tranh thủ lúc tất cả học sinh Oyakou hỗn loạn rời đi Oyakou trong im lặng.
Itokan Dinner
Không gian trong quán Itokan thường ngày yên bình và ấm áp, giờ đây chỉ còn lại sự im lặng nặng nề, vỡ vụn bởi đống đổ nát và tan hoang xung quanh. Những tấm ảnh từng đặt gọn trên kệ, ghi lại bao kỷ niệm, giờ rơi lả tả trên sàn nhà, bị đập nát không thương tiếc.
Naomi ngồi thẫn thờ giữa những mảnh vỡ, hai tay ôm lấy mặt, gương mặt mệt mỏi và tuyệt vọng. Cô đã cố gắng, đã làm mọi thứ có thể để giữ cho quán Itokan nơi mà anh Tatsuya, người anh trai đã khuất của cô, từng yêu quý và gìn giữ tồn tại vững vàng, nhưng giờ đây, tất cả dường như sụp đổ trước mắt cô.
Iori bước vào quán, lặng lẽ nhìn Naomi. Không còn chút ấm áp quen thuộc của Itokan, nơi từng là mái nhà nhỏ ấm cúng của bao nhiêu người, giờ chỉ còn lại sự lạnh lẽo và đổ nát.
Cậu khẽ thở dài, cúi xuống nhặt lấy từng tấm ảnh, nhẹ nhàng phủi đi những vết bụi bám lên chúng. Iori cảm nhận được nỗi đau trong lòng Naomi.
Khi Iori đặt những tấm ảnh lên bàn, Naomi bất ngờ nghe thấy tiếng động từ phía sau. Cô lập tức nghĩ rằng đó là mấy người của Sannod quay lại. Hiện giờ những người cô không muốn nhìn thấy nhất chính là họ. Cô cần chính là sự yên tĩnh.
Ánh mắt cô rực lên sự giận dữ, một sự phẫn uất không kìm nén được nữa. Cô hét lớn, giọng run rẩy:
"Mấy người đi hết đi! Tôi đã bảo các người đừng quay lại mà!"
Nhưng âm thanh êm ái, có từ tính từ phía sau vang lên khiến cô giật mình.
"Naomi..."
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Naomi xoay người lại. Trước mắt cô là Iori. Trái tim cô như muốn ngừng đập trong khoảnh khắc đó.
Trước khi kịp phản ứng, cô đã rơi vào vòng tay ấm áp của Iori. Hương lê ngọt nhẹ, thanh mát bao phủ lấy cô, khiến cô không thể nào kiềm chế được cảm xúc dâng trào. Cô bật khóc nức nở, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu nay tuôn trào, xé nát mọi cố gắng giữ bình tĩnh của cô.
"Iori..."
Giọng cô nghẹn ngào, nấc lên trong tiếng khóc không ngừng. Cô cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, yếu đuối và bất lực trong vòng tay của Iori. Những gì cô cố gắng gìn giữ, tất cả đã đổ vỡ, không chỉ một lần mà là hết lần này đến lần khác.
Sự giận dữ của Rocky, thủ lĩnh White Rascals, và sự bảo vệ cứng rắn của Cobra đã kéo Itokan vào giữa cuộc xung đột giữa hai băng nhóm. Địa điểm duy nhất mà cô còn giữ gìn được từ người anh Tatsuya, giờ cũng không tránh khỏi bị phá hoại. Đau đớn hơn, Naomi không thể tự mình bảo vệ nó.
Iori dịu dàng vỗ về, xoa nhẹ lưng Naomi như để xoa dịu nỗi đau đớn trong lòng cô.
Bởi vì sự tình của Dan. White Racals và Sannod nổi lên xung đột. Rocky đem người đến Itokan quán tìm người.
Thủ lĩnh của White Racals giận giữ cho rằng Sannod giấu người. Hắn nói nếu không giao người ra hắn sẽ còn trửo lại nơi này.
Nhưng Cobra, thủ lĩnh của Sannod, cũng không phải loại người dễ dàng thỏa hiệp, nhất là khi chưa có gì được làm rõ. Trong cuộc chiến bảo vệ anh em của mình, Cobra đã quyết không để Dan rơi vào tay White Rascals mà chưa biết rõ sự thật.
Naomi cảm thấy bản thân yếu đuối và bất lực hơn bao giờ hết. Nhưng hết lần này đến lần khác, những cuộc chiến ngoài kia lại gián tiếp làm tổn thương cô, làm tổn thương Itokan.
Cậu biết rằng dù có nói gì đi nữa, cũng không thể xoa dịu được nỗi đau mà Naomi đang chịu đựng. Nhưng cậu vẫn muốn ở bên cô, ít nhất là trong lúc này.
Iori nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của Naomi lên, dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên gương mặt cô.
"Mọi thứ sẽ ổn thôi, Naomi. Tin em."
Naomi nhìn Iori, đôi mắt đỏ hoe nhưng chứa đựng sự mong manh lạ thường. Lời nói của Iori, tuy đơn giản nhưng lại mang theo một sự an ủi dịu dàng mà cô chưa từng cảm nhận được từ ai khác.
"Đi thôi," Iori nắm lấy tay Naomi, kéo cô đứng dậy. Hành động ấy đầy nhanh nhẹn, nhưng cũng đầy dịu dàng.
"Nhưng... đi đâu cơ chứ?" Naomi bối rối hỏi, mắt vẫn dõi theo Iori. Cô không biết liệu có thể rời khỏi nơi này được không, khi Itokan đang ở trong tình trạng hỗn độn như vậy.
"Đến một nơi mà giúp chị không còn nặng lòng nữa," Iori mỉm cười, đôi mắt ánh lên một tia sáng.
Naomi im lặng, nhưng trong lòng cô không khỏi cảm thấy bất an. "Nhưng còn quán Itokan thì sao?" Cô không thể bỏ lại nơi này. Nếu cô đi, ai sẽ là người dọn dẹp, ai sẽ là người giúp nó trở lại như trước?
Iori nhún vai, mỉm cười nhẹ nhàng. "Em nghĩ Cobra và mọi người sẽ giúp chị phần còn lại thôi."
Naomi nhìn vào mắt Iori, đôi mắt đen dịu dàng đã lâu rồi Naomi không nhìn thấy. Đã lâu rồi cô không còn nhìn thấy Iori cười như vậy. Đó là một nụ cười ấm áp, và trong khoảnh khắc đó, Naomi cảm nhận được sự an ủi mà nó mang lại.
Bất chợt, cô hiểu lý do vì sao nhiều người, kể cả Cobra và những người khác trong Mugen, lại đơn phương thích thầm cậu nhóc này đến vậy.
Nói thật đến Naomi bất giác rung động đối với người trước mắt này. Nhưng mà rung động thui nhé. Iori không phải là mẫu người mà Naomi hướng tới ha ha.
Với lại nếu để Cobra hay mấy người Kohaku biết được. Naomi xác định bản thân sẽ không còn nguyên vẹn với mấy người này đâu.
"Đợi chút đã, Iori," Naomi kéo tay Iori lại, rồi đi tới ngăn tủ. Cô lấy ra một mảnh giấy nhỏ, viết vài dòng ngắn lên đó rồi dán lên tường, nơi mà ai vào cũng có thể nhìn thấy.
Naomi bước ra khỏi quán, tay nắm chặt lấy tay Iori. Nhưng Naomi biết, đôi khi cần phải rời xa để tìm lại chính mình, và để hiểu rằng không phải mọi thứ đều cần tự mình gánh vác.
........
Tiếng sóng biển vỗ vào bờ như một khúc ca không hồi kết, nhẹ nhàng, êm ái, nhưng cũng ẩn chứa sức mạnh vô hạn của đại dương. Naomi đứng lặng bên bờ biển, cảm nhận từng đợt sóng cuốn qua đôi chân trần. Nước biển mát lạnh len lỏi vào từng ngón chân, bao phủ cô trong sự mênh mông vô định của tự nhiên. Một cơn gió biển thoảng qua, làm bay nhẹ mái tóc dài của cô, cuốn theo những cảm xúc nặng nề mà cô đã kìm nén bấy lâu nay.
Naomi quay sang nhìn Iori – người thiếu niên đứng bên cạnh cô, đôi mắt xa xăm hướng về phía chân trời rực đỏ của buổi hoàng hôn. Trên gương mặt bình thản của Iori, cô cảm nhận được sự thanh thản, như thể cậu đã tìm thấy một phần bình yên cho riêng mình trong cái rộng lớn vô biên của đại dương. Nhưng đồng thời, cũng có gì đó sâu thẳm bên trong Iori mà Naomi không thể chạm tới.
"Không nghĩ tới em lại dẫn chị đến biển đấy," Naomi cười nhẹ, phá vỡ sự im lặng.
"Chị còn nghĩ em sẽ đưa chị tới khu vui chơi cơ."
Iori không trả lời ngay, ánh mắt cậu vẫn chăm chú dõi theo những con sóng xa xăm. Cậu chầm chậm mở lời, giọng nói khẽ khàng nhưng mang theo cảm giác trầm tĩnh đến lạ: "Người ta thường nói, nếu ai đó cảm thấy buồn, họ sẽ hét thật to về phía biển. Điều đó sẽ khiến họ nhẹ lòng hơn."
Naomi ngạc nhiên nhìn Iori, trong lòng có chút bối rối trước đề nghị ấy. Cô không chắc liệu việc hét lên có thật sự giúp cô cảm thấy khá hơn hay không, nhưng cô vẫn quyết định thử. Cô hít một hơi thật sâu, rồi hướng về phía biển rộng mênh mông, hét thật lớn:
"Aaaaaaaaaaaaaaaaa!"
Tiếng hét vang lên trong không gian rộng lớn, hòa vào tiếng sóng biển vỗ bờ rồi bị cuốn đi. Âm thanh của Naomi biến mất, nhưng cô cảm thấy một phần nào đó trong tâm hồn mình cũng nhẹ nhàng trôi đi theo sóng biển. Cảm giác nặng nề trong lòng cô vơi bớt, như thể một phần đau khổ, u uất đã được giải tỏa.
Naomi đứng thở dốc, nhìn Iori. Cậu ấy vẫn đứng lặng yên, ánh mắt trầm lặng nhìn cô, như thể đang chờ đợi điều gì. Cậu mỉm cười nhẹ, giọng nói bình thản nhưng đầy quan tâm:
"Chị thấy thế nào? Có khá hơn chút nào chưa? Nếu chưa thì có thể làm lại một lần nữa. Nơi này chẳng có ai khác ngoài chúng ta. Chị không cần phải kiềm nén cảm xúc ấy cho riêng mình nữa. Hãy cứ giải phóng chúng đi."
Lời của Iori làm Naomi thấy ấm lòng. Lâu lắm rồi cô không cảm nhận được sự quan tâm từ một ai đó như vậy. Cô hiểu rằng Iori đang muốn giúp cô, và có lẽ cậu ấy cũng đã trải qua những khoảnh khắc giống như cô – những lúc cần phải trút hết gánh nặng trong lòng để không bị nhấn chìm bởi nó.
Không còn sự e dè như lần đầu, Naomi quyết định bung xõa cảm xúc thật sự của mình. Cô hét lên, mạnh mẽ hơn, lớn hơn, từng tiếng hét chứa đựng nỗi bức xúc, sự giận dữ và cả những nỗi buồn mà cô đã cố gắng kiềm chế bấy lâu:
"Đồ ngốc, mấy người toàn là đồ ngốc!"
"Yamato! Đồ đầu hói đáng ghét!"
"Cobra! Ngày nào anh cũng bày ra bộ mặt thối đó để cho ai coi hả?!"
Mỗi tiếng hét là một phần nặng nề trong lòng Naomi được trút bỏ. Cô hét to, lớn hơn, lần lượt đem mấy người Sannod mắng lớn. Những người thân thuộc của mình và cả những người khác nữa. Mặc dù họ là những người cô quan tâm và gắn bó, nhưng trong khoảnh khắc này, cô không kiềm được những bực tức và thất vọng đã dồn nén bấy lâu nay. Và kỳ diệu thay, cô cảm thấy dễ chịu hơn khi đã nói ra hết mọi điều.
Naomi thở hổn hển, kiệt sức sau những lần hét lớn. Nhưng một cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong cô. Cô mỉm cười, hướng ánh mắt về phía Iori. Cậu ấy vẫn đứng đó, lặng lẽ dõi theo cô, đôi mắt dịu dàng và đầy thấu hiểu.
"Thật sự đã tốt hơn rồi," Naomi thở dài nhẹ nhõm, cảm nhận từng hơi thở của mình trở nên nhẹ nhàng hơn. "Cảm ơn em nhiều, Iori."
"Không có gì," Iori đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng. Ánh mắt cậu nhìn về phía chân trời xa xa, nơi ánh hoàng hôn đang tắt dần, để lại một bầu trời đỏ cam huyền ảo.
"Giúp được chị là em vui rồi."
Naomi đứng yên lặng bên cạnh Iori, cả hai hòa mình vào không gian tĩnh lặng của biển cả. Một lúc sau, cô quay sang nhìn cậu, vẻ tò mò hiện lên trong ánh mắt: "Em rất hay đến đây sao?"
Iori khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn không rời khỏi đường chân trời: "Ừm, cũng khá thường xuyên."
Naomi cười nhẹ, giọng nói có chút đùa cợt nhưng cũng đầy sự thấu hiểu: "Thật ra, Iori rất thích biển, đúng không?"
Iori khẽ mỉm cười, nhưng không trả lời ngay. Cậu hỏi lại, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang theo một chút tòmò: "Tại sao chị lại nghĩ vậy?"
Naomi nhìn thẳng vào đôi mắt của Iori, rồi lại hướng mắt về phía biển, nói với giọng trầm lắng: "Chị thấy cách em say sưa ngắm nhìn biển. Cách em hòa mình vào sóng và gió. Cảm nhận những thanh âm đến từ đại dương. Không phải đó là biểu hiện của người yêu biển sao?"
Iori khẽ cười, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm của cậu, Naomi thoáng thấy một điều gì đó khác. Nó trầm lặng quá, nó cô độc, nó thực sự rất buồn.
"Có lẽ là vậy," Iori đáp lại, giọng cậu nhẹ bẫng, như một tiếng thì thầm với chính mình.
Iori thật sự yêu biển, điều đó không thể phủ nhận. Cậu yêu sự yên bình mà biển mang lại, yêu cảm giác được đi dạo trên bờ cát vàng, chạm vào những làn sóng mát lạnh, và hòa mình vào ánh nắng dịu nhẹ của buổi hoàng hôn.
Nhưng bên cạnh đó, Iori cũng sợ biển. Cậu sợ cái mênh mông vô tận của nó, sợ sự cô đơn mà nó mang lại. Mỗi khi đứng trước biển, Iori cảm thấy mình nhỏ bé và lạc lõng giữa không gian rộng lớn ấy. Và cậu sợ rằng một ngày nào đó, cơ thể của chính mình sẽ bị sóng cuốn đi, mất tích giữa lòng đại dương, không ai có thể tìm thấy.
Naomi không biết rõ nỗi sợ hãi đó của Iori, nhưng cô có thể cảm nhận được một phần của nó qua ánh mắt trầm tư của cậu. Cô biết rằng Iori cũng mang trong lòng những nỗi niềm, những điều mà cậu chưa từng chia sẻ với ai.
Trong khoảnh khắc đó, cả hai người đứng yên lặng bên cạnh nhau, cảm nhận từng đợt sóng biển vỗ về đôi chân. Mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, có nỗi lòng riêng. Chỉ họ mới có thể cảm nhận được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro