Chap 1: Thiên sứ bị vứt bỏ
Lễ Giáng Sinh năm 1922, Luân Đôn nước Anh.
“Oh dear, ai vứt bỏ tiểu thiên sứ đáng yêu này chứ?”
Bên ngoài giáo đường nhỏ, nữ tu sĩ Donna ánh mắt nhân ái ôm lấy đứa bé bị đặt trước cửa giáo đường, lắc đầu thở dài nhìn đứa bé đáng yêu đang ngủ, sửa lại tả lót và chăn quấn tránh khí lạnh buổi sáng ảnh hưởng đến đứa bé, sau đó nhanh chóng xoay người ôm bé vào giáo đường.
“Con đến đây vào Lễ Giáng Sinh, vậy gọi con là Natalie đi, Natalie yêu quý, từ hôm nay trở đi Lễ Giáng Sinh sẽ là ngày sinh nhật của con.”
(Natalie: Lễ Giáng Sinh sinh ra)
Từ câu nói đầu tiên, tiểu công chúa của chúng ta đã dần dần thức tỉnh.
Còn sống?
Đây là phản ứng đầu tiên của cô, nhưng rất nhanh ý nghĩ này đã bị cô cho là ngu ngốc mà phủ định.
Không, không có khả năng! Bị thứ binh khí sắc bén như vậy xuyên qua cơ thể làm sao có thể còn sống? Người kia không có khả năng, chưa bao giờ…
Nhưng là, nếu không phải còn sống, vậy làm sao cô có thể nghe được âm thanh ấm áp như vậy?
Đã bao lâu rồi, dường như là từ ngày đó bắt đầu liền như vậy chưa từng nghe qua những câu từ ấm áp…
Từ khi năm tuổi bị đưa sang Anh đến nay (cho nên cô không cảm thấy nghe được lời nói tiếng Anh có gì kỳ lạ), quấn quýt bên tai cũng chỉ là những câu nói lạnh lùng không vương chút tình cảm.
Rất nhiều năm qua đi, cuối cùng có một người thân mang theo nụ cười sạch sẽ đến mức làm người ta đau lòng ngã xuống, cô trở thành một người cô độc, mệt mỏi, cô thật sự mệt mỏi…
Kiếp sống mười lăm năm giết chóc cùng với lừa gạt rốt cuộc vào cái đêm Giáng Sinh tuyết rơi ấy được người kia lãnh đạm vẽ nên dấu chấm tròn.
Nói tiếp, vừa rồi dường như đã nghe được mấy chữ Lễ Giáng Sinh, nói là cô theo ngày lễ đến nơi này, thật kỳ quái, cô quả thật chết đi vào ngày đó, chỉ là đến nơi này…?
Trong đầu nháy mắt hiện lên hai chữ: “thiên đường”, khóe môi không tự giác hiện lên nụ cười giễu, làm sao có thể, cô chưa bao giờ khẩn cầu Thượng đế làm sao lúc cuối cùng lại đối cô đưa ra cành tay “nhân ái” được chứ?
Huống chi, từ ngày đó bắt đầu, cô đã không còn tin vào cái gọi là “thiên đường” hay là “Thượng đế” có tồn tại!
Như vậy, loại trừ khả năng này ra, cô còn có thể đang ở đâu?
“Oh, Natalie, đứa bé đáng yêu, cười đến thật ngọt ngào, con mắt xoay chuyển liên tục nhất định là gặp giấc mộng thật đẹp nha!!”
Đứa bé? Xưng hô thế này với kẻ đã hai mươi mốt tuổi như cô thật có chút xa lạ…
Chậm rãi mở mắt ,không để người xung quanh cảm thấy tốc độ quá nhanh, nhìn vào ánh mắt chỉ thấy một mảnh mơ hồ. Kỳ lạ là dù có há miệng thở dốc, muốn đưa ra nghi vấn, lại phát hiện chính mình có thế nào cố gắng cũng chỉ nghe thấy âm thanh trẻ con “y y nha nha” non nớt truyền đến tai.
Trong đầu hiện lên một cái suy đoán không tốt chút nào, nghe đến đoạn đối thoại tiếp theo, cái suy đoán kia đã được chứng thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro