Chương 1.
Ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ len lỏi vào căn phòng, chiếu lên những bức tường xám xịt và chiếc giường sắt cũ kỹ. Người trên giường chậm rãi mở mắt, cảm giác đau nhức như xuyên thấu qua đầu. Cô bé chớp mắt vài lần, nhìn lên trần nhà màu trắng xa lạ.
"Đây là đâu?" cô bé thì thầm, giọng khản đặc. Cô nhìn quanh căn phòng nhỏ bé, cố định vị nơi mình đang ở, nhưng mọi thứ hoàn toàn xa lạ.
Đúng lúc đó, tiếng cánh cửa mở khiến cô bé giật mình. Một người phụ nữ trung niên bước vào, gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại dịu dàng. Bà ấy mang theo một chiếc khay nhỏ, trên đó có một cốc sữa ấm và vài miếng bánh mì.
"Ồ, cháu tỉnh rồi," bà nói, đặt khay xuống bàn cạnh giường. "Ta là Cole, người quản lý trại trẻ mồ côi Wool. Cháu chắc phải bối rối lắm."
Cô bé ngồi dậy, đôi mắt nâu to tròn đầy bối rối. "Cháu... đây là đâu? Tại sao cháu ở đây?"
Bà Cole ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt trầm ngâm. "Ta tìm thấy cháu cách đây một tuần, trước cổng trại trẻ mồ côi. Khi đó trời rất lạnh, cháu thì bị bỏ lại một mình, nằm cuộn tròn trong chiếc khăn cũ. Không có bất cứ thứ gì đi kèm, ngoại trừ..."
Bà ngừng lại, ánh mắt liếc về tờ giấy trên bàn.
"Chỉ có tờ giấy này," bà Cole tiếp tục, giọng nhẹ nhàng. "Nên ta nghĩ đó là tên của cháu – Yvonne Lavinia."
Yvonne nhìn lại tờ giấy, cái tên "Yvonne" lặp lại trong tâm trí cô như một tiếng vang xa lạ.
"Cháu đã hôn mê cả tuần," bà Cole nói tiếp. "Ta lo lắng không biết cháu có tỉnh lại không. Nhưng giờ cháu ổn rồi. Đây sẽ là nhà của cháu, nếu cháu muốn."
"Nhà?" Yvonne lặp lại, giọng nói run rẩy. Cô bé cố tìm kiếm trong tâm trí mình một chút ký ức, một chút cảm giác quen thuộc, nhưng tất cả chỉ là một khoảng trống.
"Đừng lo lắng, mọi thứ sẽ ổn thôi," bà Cole mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. "Cháu là một cô bé mạnh mẽ, và ta chắc rằng cháu sẽ làm quen với nơi này nhanh thôi."
Yvonne cúi đầu, đôi mắt cụp xuống, nhưng vẫn khẽ gật đầu. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, không biết tại sao mình lại bị bỏ lại, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Tờ giấy nhỏ trên tay như một lời nhắc nhở, dù nó không chứa câu trả lời, nhưng đó là tất cả những gì cô có.
Sau khi giúp Yvonne ăn vài miếng bánh và uống chút sữa ấm, bà Cole vỗ nhẹ vai cô bé, ánh mắt dịu dàng nhưng không kém phần nghiêm nghị. "Ta nghĩ cháu đã khoẻ rồi. Đến lúc ra ngoài làm quen với mọi người trong trại trẻ mồ côi này."
Yvonne nhìn bà với đôi mắt hơi lo lắng, bàn tay nhỏ siết chặt lấy mép áo. "Mọi người ở đây… có tốt không ạ?"
"Chắc chắn là tốt. Bọn trẻ ở đây rất hòa đồng và sẽ yêu quý cháu ngay thôi," bà Cole đáp, mỉm cười khích lệ.
Bà nắm lấy tay Yvonne, dẫn cô bé đi qua hành lang dài và ảm đạm của trại trẻ mồ côi. Tiếng cười đùa vang vọng từ phía sân chơi càng lúc càng rõ ràng hơn.
Khi cánh cửa mở ra, ánh nắng rực rỡ lập tức tràn vào. Yvonne nheo mắt lại, nhìn thấy một nhóm trẻ con đang chơi đuổi bắt, nhảy dây, và cười đùa vui vẻ trên sân.
"Được rồi, các con," bà Cole cất cao giọng gọi, khiến tất cả những đứa trẻ dừng lại và quay về phía bà. "Đến đây nào, ta muốn giới thiệu một người bạn mới."
Cả nhóm trẻ ùa đến, tò mò nhìn Yvonne từ đầu đến chân. Có những ánh mắt thân thiện, có cả những ánh mắt ngập ngừng vì lạ lẫm, nhưng hầu hết đều hiếu kỳ.
"Đây là Yvonne," bà Cole nói, đặt tay lên vai cô bé. "Con bé sẽ sống cùng các con từ hôm nay. Ta mong các con sẽ làm bạn với Yvonne và giúp đỡ con bé làm quen với nơi này."
Một cô bé tóc vàng, lớn hơn Yvonne một chút, bước lên đầu tiên. "Chào cậu, Yvonne! Tớ là Clara. Nếu cậu cần gì, cứ tìm tớ nhé!" Cô bé nở nụ cười rạng rỡ.
"Chào cậu," Yvonne khẽ đáp, đôi má ửng hồng.
Ngay sau đó, những đứa trẻ khác cũng nhanh chóng chen lên:
"Tớ là Billy!"
"Cậu có muốn chơi nhảy dây với chúng tớ không?"
" Tớ là Amy!"
" Yvonne, mau đến đây."
Yvonne cảm thấy ngợp trước sự chào đón nồng nhiệt của bọn trẻ. Bà Cole đứng bên cạnh, mỉm cười hài lòng khi thấy Yvonne dần thả lỏng.
Giữa những lời giới thiệu và tiếng cười, Yvonne dần cảm nhận được một chút ấm áp len lỏi vào trái tim mình. Dù vẫn còn bỡ ngỡ, cô bé biết rằng nơi này không hoàn toàn lạnh lẽo như lúc cô mới tỉnh dậy.
Nhưng khi cô bé đưa mắt nhìn quanh sân chơi, ánh mắt của cô chợt dừng lại ở một góc xa.
Một cậu bé gầy gò, với mái tóc đen, đứng tựa lưng vào bức tường gạch xám. Đôi mắt đen lạnh lẽo của cậu nhìn chăm chú về phía Yvonne, nhưng không hề có ý định bước lại gần.
"Bà Cole, còn cậu ấy thì sao ạ?" Yvonne bất giác hỏi, chỉ về phía cậu bé.
Bà Cole nhìn theo hướng tay Yvonne, ánh mắt thoáng chút không vui. "Đó là Tom. Cậu bé… hơi khác biệt một chút. Cháu không cần bận tâm đâu, cứ chơi với những đứa trẻ khác. Tom thích ở một mình."
Nhưng Yvonne không rời mắt khỏi cậu bé. Trong lòng cô bé, một tia tò mò chợt dấy lên, và cô thầm tự hỏi: Tại sao cậu ấy lại không tham gia cùng mọi người?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro