
Chương 13: Trỗi Dậy
Sau một hồi quay vòng vòng, cuối cùng Harry cũng cảm nhận được hai chân mình chạm xuống mặt đất, cái chân bị thương của nó khuỵu xuống, và nó ngã nhào về phía trước, sau cùng nó buông cái Cúp Tam pháp thuật ra, ngóc đầu lên và hỏi:
"Tụi mình đang ở đâu đây?"
Cedric lắc đầu. Anh đứng dậy, kéo Harry lên, rồi cả hai nhìn xung quanh.
Đây chắc chắn không phải khuôn viên trường Hogwarts, đó là một nơi hoàn toàn lạ lùng với cả Harry và Cedric. Chắc chắn cả hai đã đi rất xa , có lẽ hàng trăm dặm, bởi vì ngay cả những ngọn núi bao quanh lâu đài cũng không thấy đâu cả. Thay vào đó, chúng đang đứng trên một nghĩa trang tối om và lạnh lẽo, ở bên phải chúng là một cây thủy tùng cao to trơ trọi lá và xa xa lờ mờ bóng một ngôi nhà thờ nhỏ. Bên trái chúng là bóng một ngọn đồi nhỏ ẩn sau làn sương đêm.
Cedric nhìn xuống cái Cúp Tam Pháp Thuật rồi lại nhìn Harry. Anh hỏi:
"Có ai nói với em cái Cúp này là một cái Khóa cảng không?"
"Không."
Harry trả lời. Nó đang nhìn khắp xung quanh nghĩa địa. Hoàn toàn yên lặng và có phần ghê rợn.
"Có phải đây cũng được coi là một phần của bài thi không?"
Cedric đáp:
"Anh không biết."
Harry cố lê bước tới trước một tấm bia mộ làm bằng cẩm thạch trắng, nó nhìn xuống tấm bia và thấy một hàng chữ được khắc trên phiến đá:
TOM RIDDLE
Harry cảm thấy trái tim trong lồng ngực nó đang run lên từng hồi, cái tên này, là Hắn.
Harry hét lên với Cedric:
" Cedric! Ta phải quay về chỗ cái cúp. Ngay!"
Cedric vẫn hoang mang:
" Em đang nói về cái gì thế?"
Harry nhìn quanh quất, nó có cảm giác rợn tóc gáy, cảm giác như ai đó đang theo dõi nó trong bóng đêm.
Ngay lúc đó, chúng thấy một bóng đen đang tiến tới gần, đi giữa những ngôi mộ tiến về phía chúng. Harry không thấy rõ gương mặt, hình như kẻ đó đang ôm cái gì đó trong tay. Không biết đó là ai, chỉ biết là kẻ đó trông thấp, mặc một cái áo chùng có mũ trùm đầu kín mít che khuất cả gương mặt. Và kẻ đó càng bước tới gần, khoảng cách giữa chúng và hắn càng thu ngắn lại. Harry thấy cái vật trong tay hắn giống như một em bé... hay đó chỉ là một cái bọc khăn áo?
Harry hơi hạ thấp cây đũa phép xuống và liếc sang Cedric. Trông Cedric căng thẳng hơn hẳn, gương mặt anh chăm chú nhìn kẻ đang bước tới.
Cái bóng dừng lại bên một tấm bia mộ bằng đá cẩm thạch. Và rồi, bất ngờ, cái sẹo của Harry phát đau dữ dội. Cả đời nó chưa bao giờ đau như vậy, cây đũa phép tuột khỏi mấy ngón tay khi nó đưa tay lên ôm mặt, đầu gối nó khuỵu xuống, nó quỳ trên mặt đất và tai nó thì vàng lên những tiếng ong ong nhức buốt, đầu của nó như muốn nứt toác ra.
Nó nghe vang lên từ xa xa, phía trên đầu nó, một giọng nói sắc lạnh:
"Giết thằng thừa đó đi!"
Một tiếng sột soạt và một giọng khác rít lên trong bóng đêm:
"Avada Kedavra!"
Một luồng sáng màu xanh lóe lên chói mắt Harry, nó chỉ kịp thét lên một tiếng và nó nghe thấy Cedric nặng nề ngã xuống đất kế bên nó. Cái thẹo của nó bây giờ đau tới mức khiến nó muốn đập đầu mình vào tảng đá gần đó, và rồi nó thấy cơn đau bắt đầu dịu đi. Nó mở đôi mắt cay xè ra, hãi hùng khi thấy Cedric nằm dài trên mặt đất, hai cánh tay sải rộng sang hai bên.
Cedric đã chết.
Trong khoảnh khắc tưởng chừng như kéo dài vô tận ấy, Harry nhìn đăm đăm vào gương mặt của Cedric, vào đôi mắt xám của anh, trống rỗng và vô hồn, miệng Cedric há ra nửa chừng, có vẻ như là nét sửng sốt. Và rồi, khi Harry còn chưa kịp tin vào những điều mắt thấy, khi nó còn lặng người đi vì những chuyện xảy ra trước mắt thì nó chợt thấy bị kéo mạnh ở dưới chân.
Gã đàn ông thấp lùn đã để cái gói xuống dưới chân, thắp sáng cây đũa phép của hắn, và đang nắm chân Harry kéo về phía tấm bia mộ bằng đá cẩm thạch khắc cái tên TOM RIDDLE.
Gã đàn ông mặc áo choàng bây giờ đang hóa phép làm cho Harry bị cột chặt vào tấm bia mộ. Harry nghe được tiếng thở hổn hển, gấp gáp từ trong cái mũ trùm. Nó vùng vẫy, và gã đàn ông tát vào mặt nó – tát nó bằng bàn tay thiếu một ngón. Cuối cùng thì Harry đã nhận ra ai ở bên dưới cái mũ trùm.
Chính là Đuôi Trùn.
Nó gào lên:
"Thì ra là mi!"
Nhưng Đuôi Trùn không trả lời. Hắn quay lưng và vội vàng bỏ đi. Harry không sao cử động được, cũng không nhìn thấy được Đuôi Trùn bỏ đi đâu vì nó đã bị khóa chặt không thể cựa quậy nổi, nó chỉ thấy được phía trước thôi.
Xác của Cedric nằm cách nó khoảng hai mươi bước chân. Gần đó là cái Cúp Tam Pháp Thuật, nằm yên trên thảm cỏ. Cây đũa phép của Harry nằm trên mặt đất, ngay dưới chân Cedric. Cái gói đen mà Harry từng tưởng là một em bé nằm một góc gần đó, Harry chăm chú nhìn, và cái sẹo của nó lại đau dữ dội... và đột nhiên nó hiểu ra... nó biết thứ gì đang nằm trong cái bọc đó, một thứ đã ám ảnh nó suốt cả cuộc đời.
Nó nghe một tiếng động sột soạt dưới chân. Nó nhìn xuống và thấy một con rắn khổng lồ trườn qua cỏ, rồi cuộn mình quanh tấm bia mà nó đang bị khóa chặt vào. Tiếng thở khò khè gấp gáp của Đuôi Trùn lại vang lên. Rồi hắn xuất hiện trong tầm nhìn của Harry, và Harry nhận ra hắn đang đẩy một cái vạc bằng đá tới chân ngôi mộ. Trong vạc đầy một thứ gì đó có vẻ giống như nước.
Chợt lửa bùng cháy lên từ bên dưới cái vạc. Con rắn khổng lồ trườn đi mất trong bóng tối.
Thứ chất lỏng trong cái vạc nóng lên rất nhanh, mặt nước bắt đầu sôi. Hơi nước bốc lên cuồn cuộn. Và rồi Harry nghe thấy một thứ giọng sắc lạnh vang lên:
"Mau lên!"
Nhờ ánh lửa bên dưới cái vạc, Harry có thể thấy thứ chất lỏng đang sôi lên ùng ục trong vạc là thứ gì. Nó có màu đỏ như máu và tỏa ra một mùi hương tanh tưởi nhất mà Harry từng ngửi.
Đuôi Trùn khép nép trả lời:
"Dạ thưa chủ nhân, đã sẵn sàng rồi ạ."
Đuôi Trùn cẩn thận nhấc cái bọc kia lên và từ từ tháo lớp bọc bên ngoài ra, để lộ ra thứ ở bên trên, và ngay lúc ấy Harry bật lên một tiếng gào đau đớn.
Đuôi Trùn kính cẩn như dâng một vật hiến tế, và trong bọc vải hiện ra một thứ gì đó xấu xí, gầy gò vô cùng. Cái vật đó có hình thù như một đứa trẻ sơ sinh gầy gò chỉ còn da bọc xương. Nó không có tóc, da thì xám xịt. Tay chân nó ốm yếu, khẳng khiu, và gương mặt của một đứa trẻ sinh non.
Cái vật đó có vẻ yếu ớt, cần được giúp đỡ, Đuôi Trùn nhấc nó lên đem tới bên miệng vạc. Và rồi Đuôi Trùn thả cái sinh vật đó vào trong vạc, một tiếng rít vang lên, hơi nước bốc lên nghi ngút và nó biến mất dưới mặt nước đỏ lòm.
Cái sẹo của nó nóng rát tới mức gần như không chịu nổi.
Đuôi Trùn đang nói. Giọng của hắn run rẩy, hình như hắn cũng đang sợ. Hắn giơ cao cây đũa phép, nói với bóng đêm:
"Xương của người cha, miễn cưỡng cho đi."
Nấm mộ dưới chân Harry nứt toạc ra. Một khúc xương người bay lên từ nấm mộ và nhẹ nhàng rơi vào trong vạc. Mặt nước lại sôi lên ùng ục.
Hắn rút từ trong áo choàng ra một con dao găm mỏng bằng bạc sáng choang. Hắn vừa nói vừa nghẹn ngào:
"Thịt... của kẻ bầy tôi... tự nguyện dâng hiến cho... Chủ nhân..."
Hắn xòe bàn tay phải ra trước mặt - bàn tay thiếu một ngón. Tay trái của hắn nắm chặt con dao găm và vung lên.
Trong một giây, Harry chợt hiểu ra việc Đuôi Trùn sắp làm . Nó cố nhắm chặt hai mắt lại, nhưng nó không thể ngăn được tiếng thét lớn xuyên qua đêm đen. Nó nghe tiếng Đuôi Trùn thở hổn hển đau đớn, rồi là một tiếng tõm vang lên như là có cái gì đó được thả vào vạc. Thứ chất lỏng trong vạc đã đổi sang màu đen đặc.
Đuôi Trùn thở hổn hển và rên rỉ vì đau đớn. Đuôi Trùn bước tới trước mặt nó, bàn tay còn lại lăm lăm con dao.
"M... máu kẻ thù... đoạt bằng sức mạnh...."
Harry không chống lại được, vì nó bị trói chặt quá... Vùng vẫy trong tuyệt vọng nhìn xuống con dao bằng bạc đang run lên trong bàn tay còn lại của Đuôi Trùn. Nó cảm thấy mũi nhọn của con dao đâm vào khuỷu tay phải và máu chảy ra thấm qua tay áo choàng rách te tua của nó. Đuôi Trùn mò mẫm trong túi áo lấy ra một cái hũ nhỏ bằng thủy tinh, kê vào vết thương của Harry để hứng lấy dòng máu đang chảy ròng ròng.
Hắn lảo đảo quay lại bên cái vạc và đem máu của Harry đổ vào.
" Chúa Tể Hắc Ám sẽ trỗi dậy một lần nữa."
Cái thứ nước ở trong đó biến thành màu trắng đục. Cái vạc đang sủi bọt và sôi lên, mặt nước dường như cũng bắt đầu bốc cháy. Ngọn lửa càng lúc càng bùng cháy dữ dội hơn bao giờ hết, cái vạc đã bắt đầu tan chảy ra làm lộ ra một cơ thể đang dần thành hình. Lúc đầu chỉ một cơ thể nhỏ bé cỡ một bào thai nhưng ngay sau đó, như thể xem một đoạn phim tua nhanh về quá trình phát triển, cái bào thai kia lớn dần lên thành một người đàn ông, cao lớn, từ trong cái vạc đang hiện dần lên.
Một nỗi khiếp sợ lạnh buốt trào lên trong người Harry, cái sẹo của nó đau buốt hơn nữa.
"Khoác áo cho ta!"
Giọng nói sắc lạnh vang lên từ người đàn ông, và Đuôi Trùn, vẫn đang rên rỉ, ôm cánh tay cụt, bò tới nhặt lấy cái áo choàng đen trên mặt đất lên, đứng dậy, và dùng một tay kéo áo choàng lên trên cho chủ nhân của hắn.
Gã đàn ông gầy ốm đó bước tới nhìn chằm chằm vào Harry ... và Harry cũng nhìn chằm chằm vào gương mặt đã ám ảnh nó trong những cơn ác mộng suốt ba năm trời. Một gương mặt đẹp như tượng tạc với những đường nét hoàn hảo nhất. Vẻ đẹp một cách vô thực của người đàn ông này hoàn toàn tương phản với đôi mắt đỏ rực khát máu của hắn.
Hắn đã lấy lại thân xác đã mất của hắn.
Chúa tể Hắc ám Voldemort lại một lần nữa trỗi dậy.
---
Trong lúc này, tại sân trường Hogwarts, đám đông đang ồn ào, xôn xao về những gì đang diễn ra bên trong mê cung. Vừa nãy cô Mcgonagall đã đưa Viktor Krum và Fleur Delacour đã bất tỉnh nhân sự ra khỏi mê cung, vậy là bên trong đó lúc này chỉ còn hai quán quân của Hogwarts thi tài với nhau. Ai nấy đều hồi hộp không biết là Harry Potter hay Cedric Diggory sẽ là người mang vinh quang về cho trường Hogwarts.
Bỗng nhiên, một cơn gió mang theo hơi lạnh của ban đêm thổi qua, Lyra theo bản năng đưa tay lên ôm lấy người. Không hiểu sao từ chập tối ngày hôm nay Lyra có một cảm giác nôn nao khó tả, dường như các giác quan đang mách bảo cô rằng có chuyện gì đó không ổn sắp xảy ra nhưng Lyra vẫn tự trấn an mình, rằng cô chỉ đang quá căng thẳng mà thôi. Nhưng lúc này sau khi chứng kiến hai quán quân bất tỉnh được đưa ra khỏi mê cung Lyra càng cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết, trái tim trong lồng ngực của cô đập rộn ràng không vì lý do gì.
Lyra đưa tay vuốt ngực, cố làm cho bản thân bình tĩnh trở lại.
Draco đứng bên cạnh Lyra cũng nhận ra sự bất thường của em gái, gương mặt cô lúc này xanh xao và không ngừng chảy mồ hôi. Draco quan tâm hỏi:
" Em sao thế Lyra, không khỏe à? "
Lyra lắc đầu:
" Em không sao, chỉ là... hơi lạnh thôi."
Draco có phần ngạc nhiên, lúc này đang là giữa tháng 6 nhưng Lyra lại cảm thấy lạnh?!? Nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều mà cởi chiếc áo chùng đang mặc trên người mà choàng lên người em gái.
" Đây em thấy đỡ hơn chưa."
Lyra miễn cưỡng gật đầu, cố tỏ ra bình thường để Draco không lo lắng nữa nhưng sâu bên trong cô vẫn không thể nào bình tĩnh nổi. Có gì đó sắp xảy ra, điều mà Lyra sợ hãi nhất sắp xảy ra.
---
Ở khu nghĩa trang tăm tối lúc này, Voldemort bắt đầu kiểm tra thân xác của hắn. Hai bàn tay của hắn đang xoa vuốt ngực, cánh tay và bộ mặt của hắn, đôi mắt hắn đỏ ngầu, lóe sáng trong bóng tối. Làn da tái nhợt như một xác chết. Dù gương mặt hắn vẫn đẹp đẽ như xưa nhưng vẫn khiến người đối diện rợn tóc gáy. Hắn giơ tay lên, thử cử động mấy ngón tay, vẻ mặt hắn thỏa mãn vô cùng. Hắn không thèm chú ý tới Đuôi Trùn đang quằn quại chảy máu trên mặt đất, cũng không bận tâm đến con rắn khổng lồ đang trườn vào quấn mình quanh tấm bia mộ mà Harry bị trói vào. Con rắn rít lên khè khè.
Voldemort luồn một bàn tay vào sâu trong túi áo và rút ra một cây đũa phép. Hắn cũng vuốt ve cây đũa phép một cách trân trọng. Rồi Voldemort hướng đôi mắt đỏ lừ man dại về phía Harry, cất lên một tràng cười độc ác và lạnh lùng.
Rồi Voldemort nhìn về phía Đuôi Trùn, giờ đây bộ áo chùng của hắn bê bết máu, vì hắn quấn cánh tay cụt vào trong đó. Hắn thổn thức:
"Thưa ngài... Chủ nhân của tôi... Ngài đã hứa... Ngài đã hứa là..."
Voldemort thờ ơ nói:
"Giơ tay mi ra."
"Ôi, thưa chủ nhân... Cám ơn ngài, thưa chủ nhân..."
Hắn giơ cánh tay cụt đang chảy máu ra, nhưng Voldemort lại bật cười:
"Tay kia, Đuôi Trùn ạ!"
"Thưa Ngài, xin ngài... làm ơn..."
Voldemort cúi xuống và kéo cánh tay trái còn lành lặn của Đuôi Trùn ra, hắn vạch tay áo lên, và Harry nhìn thấy có một thứ như hình xăm trên da Đuôi Trùn. Đó là một cái đầu lâu có hình một con rắn thò ra từ hốc miệng. Hình ảnh này đã xuất hiện trên bầu trời vào trận đấu Quidditch tranh Cúp Thế giới. Đó là dấu hiệu Hắc ám. Voldemort xem xét dấu hiệu đó tỉ mỉ, hắn nói nhỏ:
"Nó đã trở lại. Tất cả bọn chúng sẽ nhận thấy nó... và bây giờ, chúng ta sẽ xem..."
Hắn ấn ngón tay trỏ lên dấu hiệu trên cánh tay của Đuôi Trùn.
Cái sẹo trên trán Harry lại nhói lên một cơn đau kịch liệt, và Đuôi Trùn gào lên một tiếng tru thảm khốc. Voldemort rút ngón tay ra khỏi cái dấu hiệu trên cánh tay Đuôi Trùn, và Harry nhìn thấy hình xăm đang nổi rõ nét hơn trên cánh tay của Đuôi Trùn.
Một vẻ thỏa mãn tàn bạo hiện ra trên gương mặt Voldemort, hắn đứng thẳng lưng lên, hất đầu ra sau, trừng mắt nhìn quanh khu nghĩa địa tối đen.
Hắn thì thầm, đôi mắt đỏ long lên sòng sọc:
"Bao nhiêu kẻ có đủ can đảm trở lại sau khi cảm nhận được nó? Và bao nhiêu kẻ sẽ đủ ngu dại để mà lẩn trốn?"
Trên bầu trời lúc này xuất hiện một đám mây đen đặc tụ lại thành hình của Dấu hiệu Hắc ám, những cơn gió mang theo sự lạnh lẽo của nghĩa địa bắt đầu thổi lên. Từng bóng đen bay loạn trên trời đồng loạt bay xuống mặt đất. Không khí bỗng nhiên tràn ngập tiếng sột soạt của những tấm áo trùm. Giữa các ngôi mộ, đằng sau những cây thủy tùng, trong mọi góc tối, vô số pháp sư đang độn thổ hiện lên. Tất cả bọn chúng đều trùm đầu, đeo mặt nạ. Và từng người một, từng người một, chúng đi tới... cẩn thận, từ từ, như thể chúng vẫn không thể tin vào mắt mình.
Voldemort nói, giọng lạnh như băng:
" Chào mừng, các chiến hữu của ta. Mười ba năm trôi qua và giờ các ngươi vẫn đáp lại lời hiệu triệu của ta cứ như thể mới chỉ hôm qua."
Thế rồi một Tử thần Thực tử quỳ sụp xuống, bò về phía Voldemort, và hôn lên vạt áo chùng đen của hắn. Gã Tử thần Thực tử lảm nhảm:
"Chủ nhân... chủ nhân..."
Bọn Tử thần Thực tử đằng sau gã cũng quỳ sụp xuống theo gã, hình thành một vòng tròn lặng lẽ quây xung quanh Voldemort, Harry, và nấm mộ Tom Riddle, cùng với Đuôi Trùn đang thổn thức và quằn quại một bên.
Hắn ngẩng gương mặt khủng khiếp của hắn lên. Hắn nói:
"Ta ngửi thấy mùi tội lỗi. Có một mùi tội lỗi thối tha trong không khí."
"Ta nhận thấy tất cả các ngươi, vẫn an toàn và khỏe mạnh, với quyền lực còn nguyên vẹn không suy chuyển, các ngươi xuất hiện nhanh chóng đến thế . Và ta tự hỏi... tại sao cái đám pháp sư này chưa bao giờ đến giúp chủ nhân của chúng, vị chủ nhân mà chúng đã thề vĩnh viễn trung thành?"
Không một ai thốt ra lời nào. Không ai nhúc nhích ngoại trừ Đuôi Trùn đang quằn quại trên mặt đất, vẫn còn khóc rầu rĩ cho cánh tay chảy máu của gã.
Voldemort thì thào nói tiếp:
"Và ta tự trả lời, hẳn là chúng tin rằng chủ nhân của chúng đã tiêu tùng, chúng tưởng là chủ nhân của chúng đã bỏ mạng. Chúng sẵn sàng trở lại phía kẻ thù, giả vờ như vô tội, biện hộ là chúng bị yểm bùa và chúng bán đứng những chiến hữu của mình..."
"Và rồi ta tự hỏi, nhưng làm sao chúng có thể tin là ta không bao giờ trở lại được nữa chứ? Chúng, những kẻ biết ta đã làm gì, và có thể làm gì, để tự bảo vệ mình khỏi cái chết phàm tục. Chúng, những kẻ đã nhìn thấy sự thật về thứ quyền lực khủng khiếp của ta vào cái thời mà ta còn mạnh hơn tất cả pháp sư đương thời!"
"Và ta tự trả lời, có lẽ chúng tin rằng có một thứ quyền lực còn lớn hơn nữa, mạnh hơn nữa, một thứ quyền lực có thể làm tiêu tan cả chúa tể Voldemort... có lẽ bây giờ chúng đang đem lòng trung thành đặt vào nơi khác... có lẽ là ở một kẻ đấu tranh cho lũ Máu bùn và Muggle, lão Albus Dumbledore ấy chăng?"
Khi nghe nhắc đến cái tên Dumbledore, những kẻ trong cái vòng tròn xung quanh bắt đầu xôn xao, và một số lắc đầu thì thào. Voldemort phớt lờ bọn chúng.
"Ta phải thú nhận rằng ta rất thất vọng..."
Một trong những kẻ đứng trong vòng tròn đột ngột bước tới trước, tách ra khỏi vòng tròn. Hắn run rẩy từ đầu đến chân, và gục xuống chân Voldemort. Hắn rít lên:
"Chủ nhân! Thưa chủ nhân, hãy tha thứ cho tôi! Hãy tha thứ cho tất cả chúng tôi!"
Voldemort bắt đầu phá ra cười. Voldemort nói nhỏ nhẹ:
"Đứng dậy, Avery! Đứng dậy. Mi van xin sự tha thứ ư? Ta không tha thứ. Mười ba năm dài... Ta muốn mười ba năm đó được đền bù trước khi ta có thể tha thứ. Thằng Đuôi Trùn đã trả xong một phần món nợ của nó rồi, phải không Đuôi Trùn?"
Voldemort ngó xuống gã Đuôi Trùn vẫn còn đang thổn thức.
"Mi đã quay trở lại với ta, không phải vì lòng trung thành, mà vì nỗi sợ hãi những thằng bạn cũ của mi. Mi xứng đáng hưởng nỗi đau đớn đó, Đuôi Trùn à. "
Đuôi Trùn rên rỉ:
"Dạ, thưa chủ nhân... xin chủ nhân... làm ơn... làm ơn..."
Voldemort nhìn Đuôi Trùn khóc lóc trên mặt đất, nói bằng thứ giọng lạnh lùng:
"Mặc dù vậy ngươi cũng đã chứng minh là ngươi khá hữu dụng trong vài tháng qua. Và Chúa tể Voldemort sẽ ban thưởng cho những kẻ biết trợ giúp ngài..."
Voldemort giơ cây đũa phép lên và xoay trong không trung. Một thứ chất lỏng gì đó giống như bạc nung chảy chảy ra từ đầu cây đũa phép. Ban đầu nó chưa có hình dạng, sau đó nó tự đúc thành hình một bản sao trắng bóng của một bàn tay con người, lấp lánh dưới ánh trăng. Bàn tay đó tự gắn vào cổ tay đang chảy máu của Đuôi Trùn.
Tiếng nức nở của Đuôi Trùn ngừng ngay tức thì. Hắn nhìn bàn tay bạc với ánh mắt không thể tin được, hắn thì thầm:
"Thưa ngài, thưa Chủ nhân... đẹp quá... cảm ơn... cám ơn Ngài."
Hắn lồm cồm bò tới trước bằng đầu gối và hôn lên vạt áo chùng của Voldemort.
Voldemort nói:
"Mong cho lòng trung thành của mi không thay đổi nữa, Đuôi Trùn à."
Lúc này Voldemort đang đi tới gần người đàn ông. Hắn dừng bước trước mặt gã này và thì thầm:
"Và Lucius. Ngươi luôn bày tỏ lòng trung thành tận tâm của mi trước đây nhưng ta chưa từng thấy mi thử tìm kiếm ta suốt mười ba năm, Lucius à..."
Ngay lập tức từ dưới lớp mặt nạ vang lên giọng của Lucius Malfoy:
"Thưa chúa tể, nếu mà có một tín hiệu nào đó của ngài, một lời đồn đại là ngài ở đâu, thì tôi đã lập tức đến bên ngài, không có gì có thể ngăn cản tôi..."
Voldemort cất giọng chế nhạo và Lucius Malfoy nín lặng ngay lập tức:
" Có những dấu hiệu bạn của ta à. Và nhiên hơn cả những lời đồn."
"Dĩ nhiên, thưa ngài, tôi đảm bảo tôi chưa từng quên."
Voldemort đi tới, và dừng lại, nhìn chằm chằm vào khoảng trống đủ rộng cho hai người, ở giữa Malfoy và người đàn ông đứng kế đó. Voldemort bình thản nói:
"Vợ chồng Lestranger lẽ ra phải đứng ở chỗ này. Nhưng họ đã bị giam cầm ở Azkaban. Họ là những kẻ trung thành. Họ thà vô ngục Azkaban hơn là phản bội lại ta... Khi nào Azkaban được giải phóng, ta sẽ vinh danh vợ chồng Lestranger nhiều hơn cả điều họ mong đợi. Ta sẽ có tất cả những thuộc hạ tận tụy quay trở lại với ta."
Voldemort tiếp tục bước, dừng lại trước mặt một số tên và trò chuyện với bọn này:
"Macnair... Nghe Đuôi Trùn nói hiện giờ mi giải quyết những quái vật nguy hiểm cho Bộ Pháp Thuật hả? Chẳng mấy chốc nữa mi sẽ có nhiều nạn nhân để giết chóc hơn đó, Macnair à. Chúa tể Hắc ám Voldemort sẽ cung cấp cho mi..."
Macnair lí nhí đáp:
"Xin cảm ơn ngài, chủ nhân... cảm ơn ngài."
Voldemort đi tới hai kẻ có thân hình to lớn, họ đều trùm đầu, đeo mặt nạ kín mít.
"Và đây... chúng ta có Crabbe ... lần này mi sẽ làm tốt chứ, Crabbe? Và Goyle nữa?"
Cả hai cúi chào rồi lẩm bẩm:
"Dạ, thưa chủ nhân..."
Khi Voldemort bước ngang qua một kẻ gầy còm, hắn điềm đạm nói:
"Mi cũng khá đó, Nott à."
"Thưa ngài, tôi luôn phục vụ trước mặt ngài. Tôi là kẻ trung thành nhất với ngài..."
"Vậy là tốt."
Voldemort nói rồi đứng quan sát thật kỹ những tên Tử Thần Thực Tử này, rồi hắn nói:
"Và đây chúng ta thiếu hết sáu Tử thần Thực tử ... ba kẻ chết vì ta. Một kẻ quá hèn nhát đến nỗi không dám quay về... hắn sẽ phải trả giá. Một, là kẻ ta tin là sẽ vĩnh viễn rời bỏ ta... dĩ nhiên hắn sẽ bị giết... và một, là kẻ vẫn còn tuyệt đối trung thành với ta, là kẻ tâm phúc đã trở lại phục vụ ta."
Bọn Tử thần Thực tử xôn xao, và Harry thấy mắt bọn chúng nhìn nhau thăm dò xuyên qua lớp mặt nạ kín mít.
"Hắn đang ở trường Hogwarts, kẻ tâm phúc trung thành đó, và chính nhờ nỗ lực của hắn mà anh bạn trẻ của ta có mặt ở đây đêm nay..."
Rồi đột nhiên hắn bước tới chỗ cái xác của Cedric đang nằm, hắn đưa một bàn chân lên đạp vào khuôn mặt Cedric, nói giọng nhạo báng:
" Quả là một cậu bé đẹp trai."
Cảm thấy cơn phẫn nộ đang cuồn cuộn trong người, Harry hét lên:
" Đừng chạm vào anh ấy."
Lúc này hắn mới nhìn xuống Harry, một nụ cười tàn bạo nổi lên tương phản với khuôn mặt đẹp đẽ của hắn. Hắn rít lên, giọng lạnh băng:
"Harry Potter, ta suýt chút nữa quên ngươi đấy. Ngươi đang đứng ngay trên ngôi mộ của người cha quá cố của ta. Một tên Muggle vô dụng và một thằng ngu... rất giống mẹ của mày. Bà mẹ của ngươi đã chết để bảo vệ đứa con trai là ngươi... còn ta thì giết cha ta, và xem lão chứng tỏ lão hữu dụng như thế nào khi chết rồi... "
Voldemort lại cười. Hắn đi qua đi lại, nhìn xung quanh trong lúc bước đi, và con rắn tiếp tục cuộn tròn trên cỏ.
"Ngươi thấy ngôi nhà đằng kia trên sườn đồi không, Potter? Cha ta từng sống ở đó. Mẹ ta, một phù thủy sống trong ngôi làng này, đem lòng yêu lão. Nhưng lão đã bỏ rơi bà khi bà nói với hắn bà là ai... Lão cha ta không thích pháp thuật... Lão bỏ rơi mẹ ta, quay trở về với gia đình Muggle của lão trước khi ta ra đời, Potter à, và mẹ ta đã chết khi sinh ta ra, bỏ ta lớn một mình trong cô nhi viện của bọn Muggle ... Nhưng ta đã thề là ta sẽ tìm được lão... Ta đã trả thù lão cho chính tao, cho mẹ ta và lão đần đó đã đặt cho ta cái tên Muggle bẩn thỉu của lão... Tom Riddle."
Hắn vẫn bước qua bước lại, hắn lại lặng lẽ nói tiếp:
"Nhưng nghe đây, Harry, gia đình thực sự của ta đang trở lại..."
Voldemort từ từ bước tới đứng bên cạnh Harry, hắn nói một cách êm ái:
"Dĩ nhiên các người biết rằng người ta đã coi thằng nhóc này là kẻ đã đánh bại ta, đánh bại Chúa Tể Hắc Ám chứ?!?"
"Tất cả các ngươi đều biết rằng, cái đêm mà ta mất đi quyền lực và thân xác của mình, là cái đêm ta định giết nó. Mẹ của nó đã chết trong lúc cố gắng cứu mạng đứa con trai duy nhất và thực không ngờ cái chết đó đã trở thành một sự bảo vệ mà ta thừa nhận là đã không lường trước được... ta đã không thể chạm vào thằng nhóc này."
Voldemort giơ lên một ngón tay dài sọc của hắn và chĩa nó đến gần sát mặt Harry.
" Lily Potter đã để lại trong nó sự phù hộ cực kỳ mạnh do sự hy sinh của cô ta... đó là một pháp thuật cổ xưa. Lẽ ra ta phải nhớ đến điều đó. Ta không thể chạm vào thằng nhóc. Nhưng không sao. Mọi thứ thay đổi rồi."
" Bây giờ ta có thể chạm tới ngươi được rồi."
Harry cảm thấy đầu ngón tay lạnh ngắt của Voldemort ấn mạnh vào vết sẹo của nó và nó tưởng đầu nó sắp nổ tung đến nơi. Voldemort cười lạnh lùng bên tai nó, rồi rút ngón tay lại và tiếp tục nói với bọn Tử thần Thực tử.
" Ngạc nhiên không khi thấy dòng máu của ngươi làm được những gì không hả Harry? Với quyền lực đã được phục hồi và mạnh mẽ hơn bao giờ hết, ta có thể làm nhiều điều hơn thế nữa."
Voldemort vẩy đũa phép làm cho Harry không còn bị khóa chặt vào bia một nữa, nó ngã sõng soài xuống mặt đất.
Voldemort đi chậm rãi tới trước, quay lại nhìn vào mặt Harry. Hắn lại giơ cây đũa phép lên:
"Crucio!"
Cơn đau này khủng khiếp vượt xa mọi cơn đau mà Harry từng trải qua, từng khúc xương của nó dường như đang bị thiêu chảy trên lửa, đầu của nó dường như nứt làm đôi, nó chỉ muốn chấm dứt... muốn chết đi...
Và rồi cơn đau qua. Harry ngước nhìn lên đôi mắt đỏ man dại đó. Tiếng cười hô hố của bọn Tử thần Thực tử vang dội trong màn đêm.
Voldemort nói:
"Nhặt đũa phép lên Potter!"
Harry lồm cồm bò nhanh tới chỗ cây đũa phép nó rơi rồi nhặt nó lên.
Có lẽ trong một tích tắc, Harry đã tính đến chuyện bỏ chạy, nhưng cái chân bị thương của nó run lẩy bẩy khi nó cố gượng đứng lên. Và bọn Tử thần Thực tử thì đứng bao vây xung quanh nó và Voldemort.
Voldemort điềm nhiên nói:
"Mày đã được dạy cách đấu tay đôi rồi phải không Harry Potter?"
Con mắt của Voldemort lóe sáng lên trong bóng tối.
Voldemort nói:
"Đầu tiên chúng ta chào nhau nào, Harry Potter!"
Hắn hơi nghiêng mình một chút, nhưng vẫn nhìn về phía Harry:
"Coi nào, Harry thể hiện một chút lịch sự đi chứ. Lão Dumbledore chẳng muốn mày quên đi cách ứng xử, phải không nào?"
Bọn Tử thần Thực tử rộ lên cười nữa. Harry không cúi chào, nó vẫn cố đứng vững trên cẳng chân bị thương của nó.
Voldemort giơ cây đũa phép lên, nói:
"Ta bảo cúi chào!"
Harry cảm thấy xương sống cong xuống như thể có một lực vô hình khổng lồ đang ấn đầu nó xuống một cách tàn nhẫn, và bọn Tử thần Thực tử cười hả hê hơn bao giờ hết.
"Ngoan lắm."
Voldemort nói một cách êm ái khi giơ cao cây đũa phép, và cái áp lực đè trên đầu Harry cũng được nhấc lên.
"Và bây giờ mày đối diện với tao như một người đàn ông... thẳng lưng và tự hào, như cách cha mày đã chết... Và bây giờ... chúng ta đấu tay đôi."
Voldemort giờ cao cây đũa phép, hắn gào lên:
" Crucio!"
Cơn đau khủng khiếp lại ập đến, nó gào thét lớn hơn bất cứ tiếng gào thét nào mà nó từng thốt ra trong đời...
Và rồi Harry ngừng lại. Nó loạng choạng đứng dậy.
Voldemort giơ cây đũa phép lên, nhưng lần này Harry đã chuẩn bị trước, Harry phóng mình sang một bên và lăn tròn trên mặt đất, nó lăn ra sau tấm bia mộ bằng cẩm thạch của cha Voldemort, và nó nghe tấm bia nứt rắc một cái khi hứng phải lời nguyền đánh hụt nó.
Giọng nói lạnh lùng của Voldemort vang lên:
" Ta muốn mi nhìn vào ta khi ta giết mi! Ta muốn thấy ánh sáng vụt tắt trong đôi mắt mi."
Harry co người lại núp sau tấm bia mộ và biết là sắp kết thúc rồi. Chẳng còn hy vọng gì nữa, nó chẳng còn trông mong vào sự giúp đỡ hay cứu vớt nào nữa. Khi nó nghe tiếng Voldemort đến gần sát, nó chỉ còn biết một điều, nó sẽ không sẽ không chịu một cái chết hèn yếu như một đứa trẻ con trốn chạy, nó sẽ không chịu chết hèn kém dưới chân Voldemort ... Nó sẽ chết đầy tự hào như ba nó, và nó sẽ chết trong cuộc chiến đấu tự bảo vệ lấy bản thân nó, cho dù không còn một hy vọng nào nữa.
Harry đứng bật dậy, nó nắm chặt cây đũa phép trong tay, vung đũa ra phía trước, lao mình ra khỏi tấm bia, đối diện với Voldemort.
Voldemort đã sẵn sàng.
Khi Harry hét lên "Expelliarmus!" thì Voldemort hô "Avada Kedavra!"
Một tia sáng xanh từ cây đũa phép của Voldemort bắn ra đúng lúc một tia sáng đỏ từ đầu cây đũa phép của Harry phóng tới . Hai tia sáng chạm nhau giữa không trung. Ngay lúc đó cây đũa phép của Harry rung lên dữ dội, bàn tay Harry nắm chặt cây đũa phép, nó không thể nào buông tay ra. Harry nhìn theo tia sáng, vô cùng kinh ngạc thấy những ngón tay trắng bệch nắm chặt cây đũa phép của Voldemort đang run lên từng hồi.
Chùm tia sáng nối hai cây đũa phép chợt bung tỏa ra, những chùm tia sáng đó kết lại thành một cái mạng lưới hình vòm.
Voldemort thét lên với bọn Tử thần Thực tử:
"Đừng làm gì hết!"
Ngay lập tức, những tia sáng khác bắt đầu bắn ra từ kết nối của hai câu thần chú. Những tia sáng đó như một làn khói và rồi làn khói đó từ từ tụ thành hình thù. Cedric Diggory hiện ra, trông anh như một hồn ma vậy. Sau đó một ông cụ mà Harry đã từng nhìn thấy một lần trong giấc mơ, ông lão ấy cũng hiện ra từ một tia sáng khác y hệt như Cedric. Và bây giờ, một cái bóng khác bắt đầu hiện ra và Harry biết ngay người đó là ai, nó biết, như thể nó đã mong đợi người đó ngay từ giây phút Cedric hiện ra, bởi vì người đàn ông hiện ra là người mà nó đã tưởng mơ đến suốt cả cuộc đời nó.
Cái bóng bằng khói của một người đàn ông cao dong dỏng có mái tóc rối bù và nhìn Harry ... và Harry nhìn lại gương mặt của ba nó.
Và mẹ của Harry hiện ra, cái bóng bằng khói sương của người phụ nữ trẻ tóc dài đó là Lily Potter, mẹ của Harry. Bà bước đến bên Harry, rất gần, cúi xuống nhìn nó, và bà nói với nó bằng giọng nói xa xăm như vọng lại từ một cõi nào đó.
Ba của Harry nói:
"Khi nào sự kết nối bị đứt vỡ, con phải tới chỗ cái Khóa Cảng ngay. Chúng ta có thể kéo dài thêm cho con một chút thời gian nhưng chỉ một chút thôi. Con hiểu không?!?"
Harry thở hổn hển:
"Dạ."
Cái bóng của Cedric nói nhỏ với Harry:
"Harry ... đem xác anh về. Đem xác anh về cho ba anh..."
Harry nói:
"Em hứa."
Giọng của mẹ nó vang lên, dịu dàng như trong mọi giấc mơ của nó:
"Bây giờ làm đi, hãy sẵn sàng chạy, con nhé... Làm đi..."
Harry hét:
"DẠ!"
Harry nhấc cây đũa phép của nó lên bằng một cái giật mạnh hết sức, và tia sáng nối giữa hai đũa phép bị đứt đoạn, cái vòm ánh sáng vàng rực biến mất nhưng những cái bóng sương khói của các nạn nhân của Voldemort vẫn chưa biến mất. Họ đang bao vây lấy Voldemort, bảo vệ Harry khỏi tầm nhìn của hắn...
Và Harry lao thật nhanh về phía trước, chạy như chưa bao giờ nó chạy như thế trong đời, nó lao hết tốc lực đến bên thi thể Cedric, không còn ý thức gì đến cơn đau của cái chân bị thương nữa. Nó ôm chầm lấy cái xác của Cedric.
Giọng Voldemort rít lên the thé phía sau:
"Tránh ra một bên! Ta sẽ giết nó!"
Đôi mắt đỏ ké của Voldemort rực sáng lên trong bóng đêm. Harry thấy miệng hắn cong lên thành một nụ cười... Harry thấy hắn giơ cây đũa phép lên...
Harry gào:
"Accio!"
Cây đũa phép của nó chĩa vào cái Cúp Tam Pháp thuật. Chiếc Cúp bay vèo lên không trung, lao về phía Harry. Nó nhanh tay bắt lấy cái tay cầm của cái Cúp...
Harry nghe tiếng Voldemort gầm lên giận dữ đúng lúc nó cảm thấy một cái giật mạnh kéo nó lên trên... nghĩa là cái khóa Cảng đã hoạt động... Chiếc khóa đang đưa Harry bay vòng vòng trên không trung. Và Harry vẫn ôm chặt lấy Cedric hai đứa đang bay trở về trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro