Chương 1: Số Phận Rẽ Lối
Chương 1: Số Phận Rẽ Lối
Hanni Vanlia mở mắt ra trong cơn đau đầu nhức nhối. Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ cũ kỹ lọt qua tấm rèm rách nát chiếu thẳng vào mắt cô. Cô chớp mắt vài lần, cố gắng điều chỉnh tầm nhìn. Điều đầu tiên cô nhận ra là căn phòng này không hề quen thuộc—nó nhỏ bé, lạnh lẽo và mang mùi ẩm mốc.
Cô ngồi bật dậy, nhưng cơ thể cảm giác nặng nề lạ lùng. Hanni nhìn xuống bàn tay mình và hốt hoảng nhận ra chúng nhỏ bé hơn nhiều so với bình thường. Chiếc gương nứt đặt trên chiếc bàn cạnh giường thu hút sự chú ý của cô. Hanni loạng choạng bước đến, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu.
Đó không phải là cô.
Cô nhìn thấy một cô bé tầm 7 tuổi, mái tóc vàng nhạt xõa xuống vai và đôi mắt xanh lá cây sáng rực. Đây không phải là cơ thể của mình! Hanni hoảng loạn tự nhéo vào cánh tay để thử xem có phải đang mơ không, nhưng cơn đau nhói khiến cô hiểu rằng đây là sự thật.
"Chuyện gì đã xảy ra với mình?" Hanni thầm thì, bàn tay run rẩy chạm vào mặt mình trong gương.
Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, và một giọng nói cộc cằn vang lên.
"Hanni! Mau xuống ăn sáng!"
Cô quay đầu lại và nhìn thấy một phụ nữ trung niên với gương mặt nghiêm nghị, mặc bộ đồ đơn giản, đứng nơi ngưỡng cửa. Trước khi cô kịp phản ứng, người phụ nữ đã rời đi, để lại cánh cửa khép hờ.
"Họ gọi mình là Hanni? Nhưng mình… là Vanlia!"
Cô cố gắng xâu chuỗi mọi thứ. Trước đó, cô chỉ nhớ mình trượt ngã khỏi ban công và sau đó rơi vào một ánh sáng trắng. Và giờ đây, cô tỉnh lại trong cơ thể một đứa trẻ ở một nơi xa lạ.
Khi bước ra khỏi phòng, Hanni nhận thấy khung cảnh càng trở nên lạ lẫm. Những bức tường cũ kỹ, những đứa trẻ mặc quần áo rách rưới ngồi thành hàng ở bàn ăn dài. Đây là một trại trẻ mồ côi. Không khí ảm đạm và lạnh lẽo bao trùm, khiến Hanni cảm thấy rợn người.
Cô bước đến một chỗ trống ở bàn ăn và ngồi xuống, lặng lẽ quan sát mọi người xung quanh. Chẳng mấy chốc, ánh mắt cô dừng lại ở một cậu bé ngồi ở góc bàn. Cậu bé trông khác biệt so với những đứa trẻ khác—với mái tóc đen mượt, khuôn mặt sắc sảo và đôi mắt tối đen, đầy vẻ lạnh lùng.
Khi cậu bé ngẩng đầu lên, ánh mắt của cậu bắt gặp ánh mắt của Hanni. Một luồng điện như chạy dọc sống lưng cô. Không thể nhầm lẫn được—đó là Tom Marvolo Riddle, một trong những nhân vật quan trọng trong câu chuyện Harry Potter.
Cậu bé híp mắt lại, dường như đang đánh giá cô.
"Nhìn gì vậy?" Tom hỏi, giọng nói trầm thấp và có phần đe dọa dù còn rất nhỏ.
Hanni giật mình và vội quay mặt đi, tim đập thình thịch. Cô hiểu ra rằng mình không chỉ xuyên không, mà còn rơi vào đúng giai đoạn mà mọi thứ trong cuộc đời Tom Riddle vẫn chưa định hình.
“Cơ thể này… và cả cậu bé đó… Mình đang ở trong câu chuyện của Harry Potter?” Hanni thì thầm, lòng ngổn ngang những suy nghĩ.
Cô không biết lý do gì đã đưa cô đến đây, nhưng một cảm giác mãnh liệt trào dâng trong cô: có lẽ sự xuất hiện của cô ở nơi này không phải là ngẫu nhiên. Có lẽ, cô được trao cơ hội để thay đổi mọi thứ—cho cậu bé Tom, và cho cả tương lai đầy hỗn loạn phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro