Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Một ngọn lửa nhẹ nhàng bùng lên, rồi nó nhanh chóng lan ra khắp căn nhà, chầm chậm thiêu đốt lấy tất cả những gì sống hoặc không sống ẩn chứa tại nơi đây.

Vào lúc này, Cepheus đan hai tay lại với nhau, sau đó đặt lên mũi, trong khi đó thì đôi mắt của nó nhắm tịt lại dường như đang làm một gì đó rất nghiêm trang liên quan đến tưởng niệm.

Chỉ là thực chất thì đây là một nghi lễ nhỏ dùng để tuyên thệ rằng bản thân sẽ tiêu diệt tất cả kẻ ngáng đường trước 'Công lý' của mình mà nó đã học được từ hồi còn là phó kỵ sĩ trưởng của Giáo Hội.

Cũng có nghĩa, Cepheus thường có thói quen làm vài lễ nghi đơn giản ấy trước và sau khi nó chuẩn bị giết người, có ít cũng có nhiều, nhưng chắc chắn nó trong đầu đã có ý định giết chết một ai đó.

Còn Cassiopeia, cô bé đang rất hứng thú với việc làm nghi lễ này bằng một tay trong khi tay còn lại cố gắng nhét bánh mì vào miệng, hơn nữa, nhìn cái cách mà cô thuần thục thì hẳn đã có một sự luyện tập chu đáo qua vô số lần thực tiễn.

Có thể nói gần như không có một điều gì mà Cassiopeia thực sự cảm thấy cần sự nghiêm túc của mình, ngoại trừ việc cô chắp vá những bùn nhão lại trở thành những 'Opeia', hay việc chống đối tệ nạn anh trai bắt nạt em gái một cách tàn nhẫn.

Rất nhanh, Cepheus kết thúc buổi cầu nguyện, nó quay đầu lại, vờ không nhìn thấy đứa em gái ép ổ bánh mì ở giữa hai tay và 'Rất thành kính' thờ ổ bánh mì đó bằng đôi mắt tràn đầy nhiệt tình.

Không hiểu tại sao, Cepheus đột nhiên muốn thở dài một hơi, đôi lúc nó tự hỏi rằng Cassiopeia quá ngốc nghếch để nhận ra sự mâu thuẫn trong những hành động như một đứa trẻ con nhưng lại không thích bị đối xử như trẻ con.

Cũng có thể, Cassiopeia bản chất là một đứa có tính cách trẻ con nên nó mới không nhận ra điều phi lý này rồi cứ sống theo kiểu nó cảm thấy thoải mái nhất.

Nói chung là, tất cả những bằng chứng này chỉ ra rằng Cassiopeia chỉ là một con nhóc ngốc nghếch đang cố ra vẻ mình là người lớn. Cepheus nghĩ, trong khi nó nhìn Cassiopeia với ánh mắt tràn đầy sự thương hại của một người anh trai đối với đứa em không biết giải một bài toán 1+1.

"Này...Em biết anh đang nghĩ em là một con ngốc đấy. Đừng có mà coi em là đồ ngốc, đồ anh trai chết tiệt."

Dĩ nhiên, Cassiopeia thấy rõ điều này trong mắt Cepheus nên cô bé rất hung hăng đáp trả, và cả việc hung hăng nhai chỗ bánh mì còn dư lại nữa.

Và sau tất cả những việc này, bọn họ mới quay người bước đi, bỏ lại căn nhà đã cháy thành than cốc. Ở đó, dưới lớp sàn gỗ có vẻ như bất cứ khi nào cũng sụp đổ, nếu như ta cố gắng đào lên một chút sẽ thấy, có vô số bộ xương trắng đang yên lặng chờ đợi ngày chúng hóa thành chất dinh dưỡng cho đất.

.....

Lúc hai anh em đi là vào khoảng gần trưa, thế nhưng bầu trời chẳng có vẻ gì gọi là sắp sửa xuyên thủng mặt đất bằng những ánh nắng gay gắt, trái lại thì ngày hôm nay bầu trời rất âm trầm, phảng phất nó biết hai kẻ hung ác thuộc tốp đầu trên cõi đời này đã hành động.

"Đi thôi, chúng ta cần đảm bảo mộ của mẹ được sạch sẽ trong khoảng thời gian này."

Cepheus đề nghị, rồi nó dắt tay Cassiopeia mà bước đi.

"Buông tay em ra."

Tất nhiên, Cassiopeia lại như mọi khi cố gắng kéo tay mình ra, đồng thời khuôn mặt nhăn nhó nói.

"Nếu em có thể hứa rằng mình sẽ không tấn công bất kỳ một con người nào mà chúng ta gặp trên đường."

Cepheus hờ hững đáp lại.

"Cepheus~...Em hứa sẽ ngoan ngoãn, em hứa mà."

Cassiopeia nghe vậy liền nũng nịu hứa hẹn một cách đầy chân thành, và chân thực.

"Xin lỗi, anh không tin."

Chỉ là, Cassiopeia đang đối mặt với người đã quá quen thuộc với những lời hứa giả dối của mình, thế nên Cepheus không hề lưu tình dắt tay cô bé bước thêm một đoạn.

"Chết tiệt, đồ anh trai chết tiệt! Mau buông tay em ra, mau lên. Ah! Đừng có nhéo má, được rồi, được rồi mà."

Cassiopeia nghe vậy liền ra sức chống cự và kêu gào, thế nhưng khi con bé nhìn thấy bàn tay tà ác đang hướng về má của mình di động liền phi thường bất đắc dĩ chịu thua.

Thế nhưng, cô bé giữ sắc mặt căm hận trong suốt cả quãng đường bọn họ bước đến mộ của mẹ. Và trong suốt quá trình di chuyển, Cepheus tựa như một u linh bước qua tất cả những gì mà một địa ngục tại nhân gian nên có.

Nó thấy cảnh đói nghèo trong một nơi giống như ổ rác, nó thấy những kẻ nghiện nằm vất vưởng, cũng thấy những kẻ ăn thịt người sống nghênh ngang bước đi trên đường, ngang nhiên tiến vào 'Nhà' của những người cơ khổ sống trong cảnh bần hàn.

Hai anh em vẫn cứ đi, mãi đến khi chúng bước tới một nơi tan hoang với những mộ bia ngã đổ, cả những xác người khô cằn tùy ý đặt trên đất lạnh. Tất nhiên, đây là khu ổ chuột, nơi nuôi dưỡng hắc ám cho ánh sáng của đô thị phồn hoa đang rực rỡ ánh đèn ở xa thật xa.

Có thể, điều này nghe có vẻ không thể tin được, nhưng hãy nghĩ về một nơi không anh hùng, không cảnh sát, và tất cả trật tự được giữ bằng lương tâm đã thấp đến tận cùng của con người thì nó vốn chẳng ra gì ngay từ đầu.

Cepheus và Cassiopeia bước đến bên một ngôi mộ nhỏ được chôn cất kỹ càng trong một góc nhỏ của nghĩa trang để thăm viếng mẹ của chúng ở thế giới này.

"Nếu như trước khi mẹ của chúng ta là mẹ của bây giờ thì thật tốt, ít nhất thì em nghĩ cuộc sống của chúng ta sẽ không đến mức như bây giờ."

Cassiopeia nói, cô bé móc trong túi áo ra một đồng xu cũ mèm ra, rồi cô bé nhẹ nhàng đặt lên trên ngôi mộ.

Có thể nói đây là thứ đầu tiên Cassiopeia được cho không từ một ai đó ngoài anh trai của mình. Bằng nhiều cách, nó trở thành một thứ trong số những món đồ ưa thích của cô.

"Ừ...mẹ của chúng ta là một người vỹ đại, đáng tiếc, sự vỹ đại đó đã bước nhầm."

Cepheus nhàn nhạt nói.

Nó chẳng có một biểu tình gì đáng để kể trên gương mặt của mình cả, nhưng chính Cepheus là người đã khắc ngôi mộ này, cũng chính nó là người đã đến đây kiểm tra hàng ngày, mỗi khi nó mua bữa trưa và chuẩn bị ép Cassiopeia vận động.

"Đi thôi, đã đến lúc gặp Sirius Black rồi, chúng ta sẽ gặp ông ta thật nhanh thôi."

Cuối cùng, Cepheus quay người, không quên nắm tay Cassiopeia đi.

Và khi bọn họ đã đi khuất, chỉ còn là một bóng mờ thì đồng tiền xu của Cassiopeia đột nhiên rung lắc dữ dội, sau đó, một đôi mắt mọc lên trên bề mặt của đồng xu, rồi nó nhìn xung quanh ngôi mộ một hồi mới chậm chạp trở lại là một đồng xu bình thường.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro