Rắn nhỏ và sư tử song sinh Weasley
Đó là một ngày đẹp trời,rất đẹp trời.Có một con nhóc lùn ngủ trong một gian phòng tràn ngập xanh dương.Tiếng chuông báo thức vừa vang lên cũng chính là lúc con nhỏ đó đập bay luôn cái đồng hồ cũ kĩ tội nghiệp kia.Đôi mắt đen nhánh tựa hồ sâu nhìn về phía cửa sổ,nơi ánh mặt trời phiền hà chiếu vào mái tóc đen óng ngắn ngang vai và hơi xoăn phần dưới đuôi của nó.Nhỏ tặc lưỡi nhẹ, lấy cái lược bên bàn chải tóc:
-Mịa nó,chói vl!
Nó nhanh chóng thay một bộ váy trắng dài suông xuống mắt cá rất xinh đẹp ,chân đeo tông lào chạy lanh quanh kiếm gì đó ăn cho bữa sáng.Có lẽ buổi sáng của nó rất yên bình nếu như không có tiếng gõ cửa của ai đó vang vang bên ngoài cùng hai giọng nói ngỗ nghịch hết sức.
-Hey hey!Có ai ở nhà không đấy!?
-Không tụi này vào nhé!?
Nó đang nấu ăn thầm chửi tục trong miệng,ra mở như muốn đập banh cửa để đập vào hai tên láo toét mới sáng ra đã làm phiền hà đến nó.Mở cửa ra là hai quả đầu đỏ cao hơn nó.Nó nhìn với ánh mắt dò xét về hai thằng ôn y chang nhau kia rồi nói với giọng lạnh băng:
-Tìm tôi đây có việc gì?
-Tụi anh được cụ Dumbledor phái đến để đưa nhóc đi Hẻm Xéo mua chút đồ chuẩn bị cho năm mới của nhóc.-Một đứa trong hai đứa nó lên tiếng nói.
-Ờ,đi thì đi.-Nó nhàn nhạt trả lời rồi cầm nguyên một vali tiền bự chà bá đi để đổi.Thiệt sự làm hai anh em kia hụt hẫn khi đi chung với nó.
-Hay giới thiệu tên đi!Tụi anh là Fred Weasley và George Weasley!Còn nhóc?-Tên áo đỏ chỉ vào tên áo xanh gióng y chang mình,khác mỗi cái áo.
-Arial Abbot.
Thật sự hai anh em kia không biết nói thêm chuyện gì nữa,cô bé này làm hai người họ tụt hứng quá đê!Họ như hai người cận vệ đi ngang hàng với cô vậy,hướng dẫn cô đi đến quán Vạc Lủng.Cả ba đi ra bức tường sau quán,Fred rút đũa ra gõ nhẹ vào một cục gạch,miệng anh độc nhẩm theo để nhớ:
-3 dọc,2 ngang,bên phải.
Lối đi bí mật của Hẻm Xéo dần mở ra.Khi cả ba bước vào đã thấy nó biến mất như chưa từng có gì xảy ra hết cả.Nó cũng tự biết nó nên đi đâu,nên đã phóng đi trước vào nơi kín người này để tìm ngân hàng đổi tiền làm hai anh em song sinh kia phải chạy tìm nó mãi mới biết con bé ở trong Ngân hàng phù thủy Gringotts để đổi tiền.Nó đặt luôn cái vali tiền to tổ bố lên bàn,không quan tâm rằng cái bàn nó sắp xập đến nơi mà phũ phàng quăng thẳng ông một câu:
-Đổi tiền .
Không chủ ngữ cũng chẳng vị ngữ,đã vậy thấy ông yêu tinh cực nhọc bỏ túi vali tiền xuống bàn nó cũng chẳng thèm giúp làm hai anh em nhà Weasley khó chịu vô cùng.Đời đâu mà có một đứa con gái hống hách như vậy chứ,y chang một đứa Slyderin đáng ghét!Nhưng hai anh vẫn thích,thích mê cái vẻ đẹp kiều diễm với đôi má bánh bao phúm phím,nhưng mặt nhóc có vẻ đơ đơ ra như giáo sư Snape ấy!Nhìn y chang trừ mái tóc và giới tính.
-Cháu gái,cháu có cần một ngân hàng không?-Yêu tinh cẩn trọng hỏi cô bé mà ông sớm cho là rắn độc trước mặt.
-Cần.
Ông chẳng hiểu sao mà cảm thấy uy quyền của cô bé này cao quá!Cũng chẳng dám nói gì thêm mà đi sắp xếp một kho ngân hàng cho cô bé rồi đưa chìa khóa cho cô.Cô nhóc nhìn lấy chìa khóa rồi đúc vào túi áo rồi quay ngoắt đi mua đồ,mặc xác hai anh em đang gọi với.
-Nhóc con này cứ y chang Slyderin ấy anh nhỉ?-George khó chịu nói.
-Ừm.-Fred gật đầu.
Mặc kệ hai con người dở điên dở khùng đằng sau đang bàn tán về mình,Arial xách đít đi mua đồ .Nào là sách vở,quần áo đồng phục,và rồi đến đũa phép.Nó đi mua ít kẹo rồi bỏ mặc hai người kia rồi tự đi về một cách thuần thục.Đằng sau hai anh em vừa đi giám sát nó xong thì bị giáo sư McGonagall nhéo tai rủa trách:
-Hai trò được lắm!
-Á á!Giáo sư!Con xin lỗi!-George la oai oái,một bên mắt nheo lại vì đau.
-Hì hì!Giáo sư!Con xin lỗi!Bỏ tai tụi con ra đi mà!-Fred cười hì hì một cách tinh nghịch.
-Hai đứa nhóc tì nhà mi!Con bé đâu rồi!?-Cô McGonagall bực tức bỏ tụi nó xuống rồi hỏi.
-Ẻm về rồi thưa giáo sư!-Fred xoa xoa tai mình,cười rất chi là tươi trong khi George vẫn xoa xoa cái tai đau nhức,mặt thằng nhỏ nhăn như sắp khóc đến nơi.
Cô McGonagall xoa xoa thái dương nhìn hai thằng nhóc siêu quậy nhà mình.Sự việc bắt đầu khi sáng nay tụi nó nghe lỏm được giáo sư McGonagall đón một đứa Muggle,với cả tụi nó cũng chưa biết Muggle là gì nên xách đít trốn má đến Muggle đón mẻ,và giờ mới có sự việc như trên.
Cô McGonagall bất lực lắm rồi,quá mệt mỏi rồi!Cô sẽ phải gửi lời xin lỗi tới cô bé ngay thôi!Hai anh em nhìn giáo sư của mình,cười tươi một cách tinh nghịch hỏi giáo sư:
-Giáo sư!Em ấy tên gì thế?
-Arial Roses Abbot,một đứa trẻ tội gần đây vừa mất bà.Gia đình cô bé là thương binh liệt sĩ,ba nó hi sinh trong cuộc chiến chống Kẻ-mà-ai-cũng-biết vì ông ấy là một Thần sáng.Mẹ nó lên căn bệnh nặng sau khi ba nó hi sinh.Em nó vừa mới sinh ra vì thiếu sữa mẹ mà bạo bệnh qua đời.Nói chung là quá khứ của con bé khốn khó lắm,chẳng ai giúp nó hết cả nên tính cách của nó không được hay cho lắm,um...nói thật là nó không biết biểu hiện cảm xúc và yêu thương những người xung quanh.
-Ò!-Mặt hai anh em tỉnh bơ như vớ được tin tức ngon nghẻ nào đó rồi tốc biến chạy về,để cô McGonagall ở lại.Mà hỏi hai anh em nó chạy về đâu thì xin thưa,hai con báo này chạy ngược lại nhà cô nhóc với một nụ cười tươi rói.Nó lại nhìn hai anh bằng ánh mắt phán xét:
-Lại gì nữa đây?
-Cô em đừng như vậy chứ!Chỉ là tụi này muốn ở nhờ thôi!-George nháy mắt vẻ tán tỉnh,để xem cố bé có đỏ mặt hay không.Ai ngờ mắt nó cứ đờ đờ ra,nhìn hai anh bằng đôi mày nhăn lại:
-Cút.
Đúng là vô tâm thiệt mà!Hai anh em nó không một chút liêm sỉ mà phi thẳng vào ghế sofa nhà nó ngồi.Đôi mày của con bé ngày càng nhăn chặt lại hơn,tay siết chặt như muốn đấm vào mặt hai người song sinh vô liêm sỉ kia đến nơi.
-Tôi không đón tiếp hai người vào nhà,mời hai người biến đi cho.
-Ấy!Đừng thế!-Fred ngồi gác chân lên bàn,nhếch mép cười.-Khách vào nhà cũng phải rót tí trà tí nước chứ!
-Ồ!Hai người có thể não tàn đến mức không thể hiểu tiếng nhân loại nói luôn nhể?Sủa đau tai vl.-Nó ngoáy nhẹ tai,giọng đều đều đầy châm biếm khiến hai anh chàng tức muốn hộc máu.
-Cô...-Fred muốn xông lên lắm nhưng bị George ngăn cản.
-Quản gia đâu,đuổi hai tên vô duyên này về.-Arial ra lệnh cho quản gia già đuổi Fred và George về.Cô nhóc rót trà anh đào ngồi uống,miệng lại buông ra lời chua chát khi thấy Fred và George bị kéo ra ngoài cửa biệt thự của bản thân.-À mà hai người đâu có "duyên" đâu mà "vô"!
Hai anh em thề hai anh em ghét cái nụ cười nhếch mép đầy kinh bỉ và châm biếm của con nhóc này lắm đấy!Nó cách tụi anh có năm chứ nhiêu!Ghét ơi là ghét!Miệng mồm gì đâu mà chua chát,chanh chua,độc mồm độc miệng!Trong tất cả các đứa con gái thì đây là loại con gái mà Fred và George ghét nhất,loại chanh chua độc mồm y chang giáo sư Snape!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro