Rắn nhỏ và nhà tôn nghiêm thuần chủng
Nó nhìn ngó khắp Đại sảnh cùng chúng bạn nó.Đại sảnh có cả đống người đang ngồi quây quần chỉ trỏ đám phù sinh mới nhú chúng nó.Ở bên bàn Gryffindor hai thằng giặc cũng nhắm vào mục tiêu để trọc năm nay là Arial.Còn con bé cũng chẳng quan tâm,chỉ nghe cô McGonagall giới thiệu nhà rồi xếp nhà cho các học sinh.Từng đứa từng đứa lên,và rồi đứa cuối cùng chính là nó.
-Arial Roses Abbot!!
Nó bước lên,đội lấy chiếc mũ vừa dơ vừa bẩn kia lên trên đầu.Não nó thật sự chẳng còn minh mẫn mà đang trong giai đoạn sắp xỉu rồi đây!
-Mệt rồi hả nhóc?
Giọng nói đó truyền vào đại não nó khiến nó vô cùng khó chịu.Nó ghét sự làm phiền đến đáng ghét này.
-Xin lỗi nhé nhóc!Tại nhóc rất đặc biệt,mang trong mình nhân tố của cả 4 nhà!Vậy theo nhóc bản thân muốn vào nhà nào?
Nhà nào cũng được mà phải không,có khác nhau đéo nào đâu mà phải chọn lựa.
-Vậy thì...SLYDERIN!!!Chúc mi thành công,tham vọng của mi rất lớn đấy!
Giáo sư McGonagall cởi mũ phân loại ra,nhìn nó bằng đôi mắt thông cảm và đầy yêu thương,nhưng bà cũng chỉ nhận lại ánh mắt không mấy thiện cảm như của bác Hagrid.Bà ngồi xuống bàn giáo viên mà thở dài thười thượi tiếc nuối nhìn cô nhóc đáng yêu bị đưa sang nhà Sly đáng ghét đó.
Còn nhỏ Arial không để ý xung quanh,đúng bàn nhà nó nó ngồi.Nó không ngồi xích vào trong cùng với mọi người mà lại ngồi theo kiểu xa lánh.Mọi người trong nhà Sly cũng dường như chẳng có hảo cảm với nó mà dùng ánh mắt xỉa xói săm soi nó.Nhưng nó không quan tâm vì họ chẳng phải thứ nó thèm để ý.Nó ngồi ăn một chút thanh socola to rồi ít bánh kem ngọt lành một cách quý tộc chứ không phải lao vào ăn uống bất lịch sự như mấy đứa Muggle khác.
Ăn xong nó lại chán nản nhìn xung quanh ,tiếng tặc lưỡi thông thường lại vang lên đầy kiêu hãnh và phán xét.Đôi mắt đen của nó lướt lên bàn giáo sư rồi lại lướt sang các bàn của các nhà khác một cách khó chịu chẳng thể tả.Nó chán ghét nghe nhịp đập con tim mình đang lặng dần trong sự ồn ào vui vẻ này.
Nó chẳng thèm nghe ai đó xung quanh nói nữa,nó lấy cuốn Phép lạ Độc dược - sự kì lạ của những loại độc dược nguy hiểm và hiếm có ra đọc.Nó bình lặng tự tách mình ra khỏi thế giới ,say đắm trong quyển sách quên đi cả thời gian.
Bên cạnh nó bất giác có hơi thở của ai đó,giọng nam kia cất lên:
-Trò Abbot.-Giọng nói đó đầy cao ngạo,trầm lặng gọi họ của nó mà theo nó nghĩ thì chất giọng ấy không có mấy thiện cảm lắm.
-Nói.-Nó chẳng thèm tôn trọng tên đang nói chuyện với mình mà mắt vẫn dán chặt vào sách,thể hiện rằng nó chẳng thèm chấp hắn một li.
Arial chẳng nghe thấy tiếng hắn nói nữa,mà chỉ nghe thấy hơi thở đều đều bên tai và sự dám sát chặt chẽ của tên đó.Bỗng hắn hỏi:
-Phúc lạc dược là gì thế nhóc?
-Phúc lạc dược còn được gọi là " Chất lỏng may mắn ", là một loại thuốc khiến người uống gặp may mắn trong một khoảng thời gian nhất định,trong khoảng thời gian ấy mọi hành động,cố gắng của người sử dụng đều sẽ thành công.Nó đã biến một ngày bình thường thành một ngày phi thường.Vì thế mà loại độc dược này bị cấm trong các kì thi lên cấp,nhất là cuộc thi O.W.L
-Chà cũng khá phết đấy nhóc.Vậy cây Mũ thầy tu và Bả chó sói thì sao?
-Hai cái đó là một,còn có cách gọi khác là Cây Phụ Tử.Thuốc Bả Sói có thành phần chính là Cây Phụ Tử (hay còn gọi là Cây Bả Sói, cây Mũ Thầy Tu).Nhưng loại thuốc này rất nguy hiểm nếu pha chế nói bởi vì Cây Phụ tử là một loại dược thảo rất độc. Các thành phần trong thuốc phải dung hòa được độc lập của cây này mới không gây nguy hiểm cho mạng lưới người tiêu dùng.Thuốc Bả Sói làm giảm nhưng không thể chữa lành hoàn toàn những triệu chứng của Người Sói. Nó giúp họ giảm đau và tỉnh táo hơn trong thời kỳ trăng tròn thay vì trở nên bạo lực, nguy hiểm khi hóa thành.
-Khá.
Một cậu phù sinh bên cạnh lắc nhẹ cánh tay,mặt thằng nhóc đó hơi tái mét lại.
-Có chuyện gì vậy?-Nó giờ mới quay sang nhìn cậu phù sinh bên cạnh mình.
-Mi...Mi đang nói chuyện với giáo sư Snape đấy!
-Thì sao?-Nó làm thinh nhìn thằng nhóc đang hoảng lên kia.
-Ăn nói xấc xược như vậy mà nói chuyện với giáo sư!-Thằng nhóc chuẩn bị tát nó đến nơi thì nó tự cản lại.Mắt nó lặng băng như muốn nhìn xuyên thấu tâm can thằng chó chết trước mặt nó,ánh mắt hiện lên từng tia kinh bỉ.
-Quyền?-Một câu nói của nó cùng uy thế mạnh mẽ đã khiến thằng công tử kia im bặt,không dám hó hé lời nào.Nó giờ mới quay lại phía người đàn ông đứng bên cạnh mình.Ông ta mặc nguyên cây đồ đen tuyền,mái tóc đen bết dầu cùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn có cảm giác rùng rợn,ông nhìn như nó ấy!Đứa nào nhìn ông đứa đó rùng mình,riêng nó là đứa bình thường nhất đối với ông cũng là đứa bất thường nhất với mấy đứa bạn.
-Con nhóc xấc xược,tao chỉ muốn dạy lại mày thay giáo sư thôi!-Thằng quý tử sau một phút giây im lặng cũng tìm câu hợp lý để cãi lý lại con nhỏ này.
-Ta cần mi dạy con bé à?-Một câu hỏi tu từ của giáo sư Snape làm thằng công tử im luôn.Ông cũng rất ưng ý con bé này rồi đấy!Nhưng mà nó có để ý đéo,nó lại quay lại sách đọc còn Snape cũng đi về chỗ ngồi của mình ăn tiếp.
Một lúc sau bữa tiệc cũng kết thúc,nó mệt mỏi đi theo huynh trưởng trở về phòng kí túc xá.Vì là Muggle nên ai cũng đẩy nó ra sau làm nó choáng váng suýt té xấp mặt,may mà có giáo sư Snape ở đằng sau yểm bùa lơ lửng chứ không cái bản mặt đáng yêu của nó sẽ bị đập xuống đất rồi.Nó nhẹ lúng túng nói lên câu "cảm ơn" rồi vội đi cùng các bạn mình.Coi như ở trường cũng có một người giúp nó trong học tập đi vậy.Còn ông cũng ưng nó vì nó giống y như ông ngày bé ấy,khác mỗi gia cảnh,hoàn cảnh tuổi thơ,dòng máu,giới tính lẫn tóc thôi.Tóc con bé mềm mượt,hơi lượn sóng ở đuôi dưới,còn tóc ông thì bóng dầu,mái tóc có phần sơ xác.Đôi mắt của ông và nó giống nhau,màu đen đục ngầu và sâu hoăps như một hố đen không đáy,ai nhìn vào cũng cảm thấy kinh sợ.Cơ mặt ông với nó cũng có khác gì nhau,cũng nhả lỏng hết cỡ,chỉ đôi chút lại nhăn nhó vẻ khó chịu hoặc không vừa ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro