Rắn nhỏ và một ngày nghỉ ngơi không chọn vẹn
Sáng hôm sau,cũng chính là sáng Chủ Nhật sau buổi lễ phân loại,nó được đích thân chủ nhiệm nhà giao cho thời khóa biểu lẫn cà vạt,huy hiệu nhà y như đi trao bằng ra trường.Nhưng vì hôm đó là Chủ Nhật có học cái mô tê gì đâu nên nó gác chân ra sân Quiditch theo bản đồ nhà trường phát cho,trên tay cầm một đống sách Độc dược và Lịch sử pháp thuật ra ngồi đọc.Nơi này rộng lớn bao la,thảm cỏ xanh mát cùng với không khí trong xanh,gió lộng mát mẻ vô cùng.Rắn nhỏ mê tít khung cảnh ngay trước mắt,nó ngồi ở hàng ghế khán giả.
Arial ngồi đó,gió làm tung bay mái tóc đen ngắn ngang vai của nó,ánh sáng ban mai phản phất lên mái tóc đen ấy làm nó ánh lên vài cọng nâu.Gương mặt nó yên tĩnh tự bầu trời trong xanh.Bỗng tiếng đội trưởng Wood hô vang các thành viên khiến nó hơi giật mình,mới sáng sớm sao mấy người nhà Gryffindor sung sức thế không biết,tiếng nói này có thể bằng cả cái loa của tỉnh nó chứ chẳng đùa.
-Cả đội mình nay tập sớm chút!Tí ta phải nhường sân tập cho Ravenclaw!
Nó thấy đội Quiditch Gryffindor đi ra.Nó thấy luôn cả hai quả đầu đỏ luôn thu hút nó nhìn về,nổi bật nhất trong đám sư tử.Hai anh em Fred và George nhìn xung quanh,cảm thụ làn gió mát rượi.
-Hôm nay gió lộng thiệt anh Fred ha?-George vươn vai cảm thán.
-Ừm!Mát chết đi được!-Fred đứng trước gió.Làn gió sượt qua gương mặt điểm trai lẫn nhí nhảnh kia,làm hất hết mái của anh chàng lên.Nhỏ nhà Rắn thở dài rồi quay lại với quyển sách.
Đội trưởng Wood vừa thả vali xuống liền nhìn xung quanh thì phát hiện ra sự xuất hiện thần kì của nó.Anh khẽ gật đầu rồi nhìn sang các thủ viên nhà mình:
-Tụi bây bớt đùa nghịch chút đi!Tập lẹ lên rồi còn ăn sáng!Không đừng trách tao phải xin thêm giờ tập!
Fred ngước lên khán đài,thấy thân ảnh nhỏ bé của nó đang ngồi ở hàng ghế cao nhất cũng là nơi gió thổi mạnh nhất,là nơi xem được Quiditch rõ nhất.Mái tóc đen óng của nó tung bay trong gió,một số cọng bị vén qua đôi tai nhỏ xinh,trắng trẻo.
-Xem ai đang ngồi kia kìa!-Fred hô lên làm nó đang chìm đắm trong sách bỗng giật nảy cả mình.
-Ồ,tiểu ngạo kiêu đang ngồi đây sao?-George buông giọng cười cợt.
Đôi chân mày nó lại khẽ nhăn lại,nó thật sự ghét cay ghét đắng sự ồn ào và phiền phức của hai anh em này.Nó ước giá như hai người này biến phăng ra khỏi cuộc đời nó thì tốt biết mấy.Quyển sách dày 600 - 700 trang bị nó gập cái "bộp" không thương tiếc.Arial tặc lưỡi rồi đứng dậy tính bỏ đi,đôi chân nó vẫn luyến tiếc muốn ở lại cái "địa bàn" này nhưng đành phải di chuyển "địa bàn" để có một cuộc sống bình yên mới được.Bỗng nó cảm giác người nó nhẹ tênh à!Nó tưởng lực hút thế giới bị biến mất đi không trừng!Ai ngờ là Fred bế nó ngồi lên chổi để đưa nó đi vi vu,nói thật ra là cho nó thử cảm giác bay lên trời như thế nào.Nhưng ai cần hai anh làm như vậy không chứ riêng Arial bé nhỏ của chúng ta là hổng có cần(nói thô nhưng thật ra là bà đây đéo cần!)
Nhỏ nhà Rắn tặc lưỡi khó chịu,nó cố vuốt vuốt mấy cái tóc mai suýt bay cao bay xa vì lực gió trên này mạnh hơn so với ở dưới.
-Thả.
-Nhóc cứ ôm chắc anh vào,sẽ không té đâu!
Mịa nó!Arial thà rơi từ trên đây xuống còn hơn là ngồi với tên Fred đáng ghét và ồn ào này!Nó đập mạnh vài cái vào vai anh,mặt nó ánh lên tia không mấy thiện cảm nhìn tên tóc đỏ phiền phức đang trở mình.
-Hình như não anh bị chậm vận tải nhỉ?Tôi nói "thả" chứ không phải nói "tiếp".Và hai anh nên xin tiền má các anh đi khám lại tai đi là vừa!
-Không phải bị chậm vận tải mà là anh thích vậy!-Fred ngang ngược nói với cô bé đang sau mình,vẻ mặt vui tươi vì sắp bịt cái miệng đầy độc của con nhóc lại được thì chỉ mấy giây sau nó cho anh một quyển sách Độc dược "hôn nhẹ" vào đầu ngất lịm.Cứ ngỡ nó sẽ trở anh xuống một cách an toàn nhưng đời cho chữ "say no",nó hất con mẹ anh xuống chổi để cho anh té tự do rồi chiếm đoạt chổi của Fred mà phi xuống một cách chọn vẹn,an toàn.
Tiếng "rắc" vang lên báo hiệu Fred gãy tay do ngã từ độ cao xuống.Ấy vậy mà Arial chẳng thèm đếm xỉa đến Fred,đã vậy còn tặng cả đội một nụ cười khinh bỉ với một câu châm biếm nặng nề:
-Mấy người nhớ xích hai con chó nhà mấy người vào,không nó lại đi "cắn người" nữa thì chết!
Cái tướng vẻ cao ngạo của nó vừa khuất dạng,Angelia tức mình chửi rủa:
-Mẹ khiếp!Nếu có cắn người thì hai bồ ấy sẽ cạp nát đầu con nhóc láo toét đó đầu tiên á!
-Thôi nào Angelia,em nó còn nhỏ...-Oliver khẽ vuốt lưng cô em dưới khóa nhà mình.
-Anh không thấy nó đàn xúc phạm cả đội mình và Fred với George sao thưa đôi trưởng!?-Angelia mặt mày hậm hực điên tiết quát lên.
-Thôi nào,chỉ là gãy nhẹ thôi mà!-Fred ôm cánh tay bị gãy,khó khăn đứng dậy,nhờ George làm trụ để đứng vững nói chuyện với mọi người trong đội.
-Tớ nghĩ chúng ta nên đưa Fred vào bệnh thất để bà Pomfley chữa trị đi,dù gì là do Fred làm con bé bực mình trước chứ bộ!-George đang đỡ anh trai mình vội thanh minh với mọi người rồi cùng mọi người đưa anh trai đến viện thất của trường để chữa trị.
Mà Fred đã nằm bệnh thất,George chẳng có ai để đi bày trò nên quyết định sẽ trả thù cho anh trai mình bằng cách,phá hoại ngày nghỉ của nó.Nó đang ngồi trong thư viện trường liền bịt mũi tinh tế hắc xì,và cũng sau tiếng hắc xì đó George xuất hiện một cách thần kì như một ông bụt,nhưng ông bụt này không đến để biến bố mẹ và em trai về với nó mà là đến để phá ngày tổng hợp kiến thức của nó.
Thế là xuyên suốt lúc trong thư viện George lảm nhảm kể về những chuyến đi chơi về hè của gia đình anh,kể về anh Bill,anh Charllie,kể về giáng sinh nhà Weasley thường làm những gì.Cơn ghen ghét trong lòng nó lại nổi lên,nó lấy cuốn sách rời đi,giọng nói có đôi phần cứng cỏi,ra thêm phần ghét bỏ:
-Những câu chuyện xàm xí đó anh nên đi kể cho người khác đi,tôi không muốn tốn thời gian vào mấy câu chuyện vô bổ đó.
Nhưng bộ đôi quây tứ thiệt của trường mà,đâu mà George dễ dàng bỏ qua cho cô bé như thế chứ.Thế là suốt nguyên ngày hôm đó George cứ lẽo đẽo theo Arial từ phòng Chiêm tinh đến Đại sảnh,ở đâu có mặt nó là ở đó có George lò tò theo sau kể lảm nhảm mấy chuyện gia đình.Trốn trong phòng sinh hoạt chung nhà Sly thì bị anh Marcus gọi ra vì giọng ca "vàng" của George đầy láo toét kia khiến cánh cửa đếch chịu nổi được nữa.Thế rồi nó cũng phải ló mặt ra.
George rủ nó đi thăm Fred một cái là nó cao chạy xa bay luôn.Nó ghét hai anh em nhà này,cụ thể hơn là ghét cay ghét đắng cặp song sinh mất nết nhà Weasley.Đã vậy George không cho nó một phút bình yên,kể cả lúc ăn ở Đại sảnh George cũng ngồi im ru trong bàn nhà Rắn nhập bữa cùng.Ôi Merlin ơi xin ngài chứng giám cho,giữa một đàn rắn màu xanh lá lòi đâu ra một con sư tử đỏ thấy mất thẩm mĩ vãi chưởng!Làm Angelia với Oliver ở bên bàn kia ôm bụng cười trước vẻ vô tư và mạo hiểm của cậu chàng.
Sau khi ăn một bữa không mấy ngon miệng vì có một con sư tử vô duyên cạnh bên,nó mới nghĩ ra một cách rất rất hay,đó chính là...xuống hầm Độc Dược của giáo sư Snape trú tạm,sẵn lấy sách đọc.Ngon ăn ngay!Thế là nó chạy biến xuống dưới hầm giáo sư đọc sách và để luôn con sư tử tóc đỏ nhà Weasley bơ vơ lại giao phó cho lũ Rắn xử lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro