Rắn nhỏ gặp đồng hương và cuộc giải cứu thành viên nhà đối thủ
Sắp tới mẹt tác giả sẽ ra một chiếc chap hậu trường siêu siêu nhây của bộ ba diễn viên của ba nhân vật Fred - George -Arial.Và ba diễn viên(cũng như ba con báo) danh giá được lên sóng đó là James - Oliver - Daly(nữ chính).
-----------------------------------------------------
Sáng nay,nhỏ Rắn đang ngủ thì bị anh Adrian gõ cửa ầm ầm kêu dậy đi học.Kêu dậy đi học là phụ thôi,còn dẹp hai ông báo kia mới là chính kìa!Hai anh nhà Gryffin đã đợi nó ở ngoài luôn rồi.Nó vừa bước ra,hai anh em song sinh nhà Weasley đã vồ tới nó,suýt thì bị nó sút cho mấy cái gãy xương chậu nát "trứng cút".
-Mẹ!Hú hồn à!-Arial thu lại thế phòng bị mà nhìn hai con người kia.
-He he!Sáng nay em học môn gì cùng nhà anh không?-Fred nhí nhảnh cười nhìn cô bé con nhỏ hơn mình mà sắp cao bằng mình rồi.
-Thì có môn bay năm nay học cùng năm nhất cả Gryffin và Sly,tại cô Hooch sẽ bận mấy ngày hôm sau.Còn môn độc dược học như cũ,cùng Gryffin năm 2.
-Uầy!-George cười tươi chán nản.-Sao không học cùng tụi anh chứ?
-Do duyên á!-Arial cười đểu nhìn hai con người kia rồi sách đít đi ăn ở Đại Sảnh.
Sau một bữa ăn không mấy đặc sắc thì nó đi sách đít học môn Độc Dược.Mịa đạt diểm E riết rồi nó cũng chán nên thôi khỏi kể đi!Nó không biết rằng Percy đã kể về nó cho một đồng hương cùng Muggle với nó,và chắc nó cũng éo biết rằng Percy đã so sánh nó hơi Vạn sự hiểu biết của bên Gryffindor - cũng chính là đồng hương của nó.
Nó mong đợi đến tiết Bay lắm luôn ý!Nó cầm chổi riêng của mình đi được một lúc gần đến sân Quitditch thì có một cô bé mặc đồng phục Gryffindor và vào nó rồi ngã nhào.Nó vì là một đứa tuy trẩu thật nhưng có lòng từ bi nên đưa tay ra đỡ lấy cô bé,ân cần hỏi:
-Em gái,em có sao không?
-Dạ em không sao đâu ạ!Em xin lỗi...Slyderin...-Nó thấy ánh mắt cô bé dán chặt vào huy hiệu Slyderin trên người nó.Chắc mấy nhóc Rắn mới lại làm mất thiện cảm của mấy cô cậu Sư rồi.Mà nhìn nhóc này quen quen,hình như là cô bé tóc nâu hơi xù hôm trước ở phân loại mà được vào nhà Gryfindor nè!Nghe anh Percy nói con bé thông minh lắm,sau này nó cũng muốn trao đổi giao lưu kiến thức với cô nhóc này ah~
Mà cô nhóc này tên Hermione nhỉ,vậy nhóc Ron và Harry đâu rồi?Nghe nói tụi nhóc dính nhau lắm mà không thấy đâu hết.Nó phủi qua người cô bé biết tuốt Hermione rồi cười tươi xoa đầu cô bé:
-Sau nhớ đi đường cẩn thận nhé bé con!Đi té nhỡ chảy máu nữa mắc công chị lại bị bà Pomfley đổ lên đầu tội đấm người nữa lại chết!
-Chị là thủ tịch Slyderin ạ?-Hermione nhìn nó bằng ánh mắt nghi ngờ,giọng nói có phần cảnh giác như đang tra hỏi nó ấy.Ủa rồi nó phạm phải tội trạng gì mà giống tra hỏi nó trên tòa án của Bộ thế kia!
-Ừm đúng,sao không bé?-Nó nhìn cô bé Hermione đang nghi ngờ nó.
-Thế sao chị lại giúp tôi?-Cô bé chuyển sang thái độ cảnh giác cấp độ cao hơn nó nghĩ,như chỉ cần nó nói gì không đúng là sẽ bị cô bé đấm cho không trượt phát nào ấy,bản thân nó không muốn đấm tân sinh rồi lên trình bay với ông cụ Ong Mật kia đâu!Chán lắm rồi!Một tuần xấp xỉ nó cũng phải vào phòng cụ Dumbledor 8-9 lần rồi!
-Tại mình cùng là đồng hương.
-Đồng hương?Ý chị là....
-Chị là Muggle,em cũng thế.Đồng hương của nhau chứ còn gì?-Nó thản nhiên nói,như vẻ chuyện này đối với nó đã quá quen.
Nó thấy mắt cô bé sáng lên!Gặp đồng hương ai chả như thế,đỡ cô đơn nơi chốn đất khách quê người nên ai chẳng vui.Hermione chạy lại gần Arial rồi hai chị em bắt đầu thao thao bất tuyệt về kiến thức.Hermione kết chị này rùi!Chị quá thông minh lại còn thân thiện có thừa!Cô bé cùng nó đi đến sân Quiditch để tập môn Bay.
-Sau này em mong chị chỉ bảo em thêm ạ!-Đôi mắt cô bé sáng ngời lên làm nó cảm thấy yêu yêu kiểu gì ấy!Giống nó hồi vừa lần đầu tiên biết về môn học của phù thủy ấy!
-Được thôi!Có gì hai chị em mình có thể đi thư viện cùng nhau vào thứ 7 ,Chủ Nhật!-Nó cười tươi xoa lấy mái tóc nâu của cô bé một cách dịu dàng như một người chị gái với một đứa em,tại nó thích trẻ con mà lị!
-Dạ vâng!-Cô bé vui vẻ chạy về chỗ đám bạn của mình cùng nhà.Còn nó rảo bước về chỗ nhà nó.Cùng lúc đó cô Hooch cũng tới.Bà có mái tóc xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng,nhưng nó thấy đẹp!Đẹp thiệt ó!
Bà quát mấy lũ học trò năm nhất của hai nhà mà lũ năm hai chúng tôi còn giật cả mình:
-Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào!
Nó nhìn thằng nhóc Harry đang đứng sợ sệt nhìn cây chổi,chắc thằng bé sợ không làm được đây mà!
Bà nhìn qua khu năm hai Sly chúng tôi rồi ra lệnh:
-Năm nhất Gryffindor và Slyderin nhìn sang năm hai Slyderin làm mẫu rồi làm theo!
Những ánh mắt tò mò nhìn về cả bọn năm hai chúng nó.Nhận được hiệu lệnh của bà,nó hô lên ra hiệu cho cả bọn:
-LÊN!!!
Cây chổi bay 2000 bay bộp lên tay nó.Mọi người ở năm hai hô to "lên",những cậy chổi từ từ bay lên tay họ làm tụi Gryffin lẫn Sly hứng thú không thôi.
Bon nhóc cũng theo lệnh của bà Hooch mà hô lên,thoáng chốc cây chổi của Harry lập tức nhảy tõm vô tay thằng bé. Trong lớp, chỉ có vài giây làm được như vậy,còn chổi của Hermione chỉ lăn nhẹ trên mặt đất, và chổi của Neville thì không hề nhúc nhích.Bà Hooch bất lực nhìn Neville rồi nhìn sang nói với nó đang xem nail:
-Trò Arial,qua chỗ chỉ cho trò Neville năm nhất!
Nó thấy thằng Ron tính lên tiếng phản kháng thì đã bị cô bé Hermione lấy luôn tay bịt miệng lại không cho gây mất trật tự.Nó đến bên cậu bé đang run rẩy,đưa tay dịu dàng vuốt lưng cậu bé,dùng giọng ôn nhu nói:
-Đừng sợ,Neville.Em là một sư tử dũng cảm.Và cán chổi sẽ không làm hại em đâu.Nếu nó dám làm hại em thì chị sẽ bẻ nó ra làm đôi cho em coi.
Được rồi,ok!Giờ nhóc Neville không sợ cán chổi đập vào mặt như Ron nữa mà cậu bé sợ,cậu bé sợ bà chị đang đứng bên rồi.Sau một phút chấn tĩnh tinh thần,Neville đã có thể hô "lên" đầy quả quyết.Cây chổi bay phắt lên tay cậu bé làm cậu bé vui mừng không thôi.Nó cũng chạy về chỗ ngắm nail cho đỡ chán.
Và rồi bà Hooch dạy tụi nhóc năm nhất trèo lên chổi mà không bị té xả lai như nó hồi xưa.Nó cứ phải để ý thằng nhóc Neville vì sợ nhóc đó té xấp mặt,tay lăm lăm đôi đũa để đề phòng như vừa bước ra chiến trận.
Đúng như nó dự đoán,khi hiệu lệnh của cô Hooch chưa xong,thằng nhóc Neville vì thấp thỏm mà lỡ đạp chân lấy đà,thế là phóng lên tít tận trời xanh.Nó đang tính dùng phép dịch chuyển hạ cánh (Exsiuverus) mà nó tự tạo ra nhưng nhận ra độ cao thằng nhóc đang bay ngoài tầm phạm vi của phép thuật mới chưa được nâng cấp này.Nó tặc lưỡi khó chịu,hai đôi chân mày xinh đẹp chau lại,miệng thầm rủa:
-Mẹ kiếp!
Đôi khi làm việc tích đức chút chứ mấy nay reo nghiệp nhiều quá!Nó nghĩ vậy đành leo lên chổi phóng lên trông tiếng hét hốt hoảng của cô Hooch:
-Trò kia!Xuống ngay!
Neville vì không điều khiển được mà té khỏi chổi.Nó cố gắng phi chổi ở tầng xuất cao đến nỗi mắt kính nó bị gãy mất một gọng kính theo tầng suất gió bay rơi cái bộp xuống nát kính.Nhưng đổi lại cho chiếc kính xấu số là nó cứu được Neville khi thằng nhóc chỉ còn cách mặt đất một thước.Nó ẩm Neville trên tay,giọng nói tức tốc đầy lo lắng đi đến chỗ bà Hooch:
-Xin lỗi cô!Nhưng giờ xin cô hãy đưa cậu bé vào bệnh thất !Cậu bé bị ngất xỉu do vừa hoảng lại còn bị tiếp xúc với tầng suất gió cao đột ngột rồi ạ!
-Được rồi!Trò đi về chỗ đi!Nhớ quản lớp cho cô!-Cô Hooch bế Neville chạy đi.
Sau khi bà Hooch đi,nó lại nhìn thấy thằng nhóc đầu vàng vuốt keo đi đến chỗ nó,giọng có phần trách cứ lẫn phàn nàn:
-Sao bà lại cứu cái thằng đó?
-Không liên quan gì đến mày.
Đa phần nó nhận lại những ánh mắt căm ghét nó,nhưng đổi lại nhà Gryffin lại cho nó những đôi mắt mến mộ,cảm ơn.Harry nhặt cái kính gãy của nó ở dưới đất rồi nhìn nó gãi đầu:
-Cho nhà tụi em xin lỗi,tại Neville mà chị lại...
Nó cười cười nhận lấy cái kính bị hư hỏng nặng mà khách sáo nói:
-Cứu người là chuyện của mọi người mà!Không cần phải xin lỗi đâu!
Tự nhiên thấy làm việc tốt xong nó vui quá!Nhưng nó thấy báo vui hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro