Nỗi buồn của mùa thu !
Đã đc 8 năm kể từ khi em chuyển tới hokkaido . Emcũng ko còn giữ liên lạc với hai người bạn của mình . Ở hokkaido em ko bị bắt nạt nhưng em chẳng làm quen đc với ai . Chắc tại bản tính hướng nội nó ăn sâu vào trong máu rồi . Em nhớ bà nhớ ushijima , nhớ tendou , em muốn về lại miyagi nhưng ko dám nói với ông bà . Bây h em đã 18 tuổi năm cuối cao trung rồi sống trong sự cô độc 8 năm liệu ai cũng chịu nổi như em . Bỗng có một cuộc gọi đến
???: - cho hỏi có phải số ĐT của Uehara aki ko ?-
Aki:- đúng rồi cho hỏi ai vậy ạ ?-
Bác sĩ :- tôi là bác sĩ của bệnh viện trung ương tokyo ... cô phải thật bình tĩnh khi nghe tôi thông báo đây -
Aki:- vâng bác nói đi ạ ...-
Bác sĩ :- bà của cháu .... bà của cháu đã mất vào 13h28' hôm nay ...-
Cạch tiếng điện thoại của em rơi xuống , tay em run rẩy ko làm chủ đc mình , em dựa vòng tường chống đỡ cái cơ thể đang ko tự chủ mà ngã xuông kia em ko tin ko tin đây là sự thật
Aki: ko...ko đay chỉ là giấc mơ ...hic hic bà ơi
Hai hàng nước mắt em chảy xuống em khóc ào lên khóc như một đứa trẻ . Bà của em đã ko còn nữa ... Người bà mà em yêu quý cũng bỏ em đi rồi . Ông bà ngoại của em cũng đc thông báo . Bà ngoại em chạy vào nhà ôm em vào lòng
Bà ngoại : aki đừng khóc đừng khóc
Aki: bà ơi bà nội cháu ....hic hic
Ông của em đứng ở ngoài chỉ biết nhìn cô cháu gái thương yêu khóc ông cũng muốn an ủi em nhưng có lẽ bà ngoại sẽ tốt hơn .
Hôm sau em và ông bà chuẩn bị đồ đạc đẻ về lại miyagi làm đám tang cho bà nội . Suất lúc ở đó em cứ ôm quan tài của bà mà khóc . Sau khi an táng xong em quyết định ở lại miyagi vì
Aki: bà nội ghét bụi lắm cháu sợ căn nhà sau khi ko có ai ở lại bị bụi . Cháu sẽ ở lại đây
Bà ngoại aki : đc rồi bà sẽ gửi tiền cho cháumỗi tháng
Aki : cháu cảm ơn
Bà ngoại : bà về đây
Aki : chào bà ạ
Ông ngoại : ko cần phải buồn nữa ta biết cháu ta cực kì mạnh mẽ mà
Aki : vâng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro