Chương 5. Cái Giá Của Quá Khứ
---
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà.
Lãnh Dạ Hàn lặng lẽ mở cửa bước xuống, nhưng cảm giác bứt rứt trong lòng vẫn không giảm đi.
Thần Vũ đã nói rằng bà cậu là người nhờ anh giúp đỡ.
Nhưng suốt bao năm qua, bà chưa từng đề cập đến việc này.
Cậu không trách bà.
Nhưng cậu không thể chấp nhận rằng cuộc sống của mình đã bị một người khác sắp đặt.
Dù vậy, khi bước vào nhà, những suy nghĩ ấy lập tức bị gạt bỏ.
Bởi vì ngay khi nhìn thấy dáng vẻ của bà nội ngồi thất thần trong phòng khách, một linh cảm xấu đã ập đến.
"Bà?"
Lãnh Dạ Hàn tiến lại gần, nhưng bà vẫn không hề phản ứng.
Ánh mắt bà đục ngầu, vô hồn nhìn vào khoảng không, như thể linh hồn đã rời khỏi thân xác.
Cậu chưa từng thấy bà như vậy bao giờ.
Cảm giác sợ hãi dâng lên trong lồng ngực.
Cậu cúi xuống, đặt tay lên bàn tay gầy guộc của bà.
"Bà, có chuyện gì vậy?"
Bà khẽ giật mình, lúc này mới chậm rãi quay sang nhìn cậu.
Đôi môi khô nứt run run, rồi bà thều thào nói một câu mà suýt nữa khiến tim cậu ngừng đập:
"Cha con... mất rồi..."
Lãnh Dạ Hàn chết lặng.
Từng chữ một của bà như vang vọng trong đầu cậu, nhưng cậu không thể tiêu hóa được ý nghĩa của chúng.
Cha cậu...
Người đàn ông mà cậu chưa từng thực sự gần gũi...
Người luôn chìm đắm trong men rượu, vùi mình vào những cơn say triền miên để quên đi hiện thực...
Đã chết?
Cậu há miệng định nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn đắng, không thể thốt ra được lời nào.
Bàn tay nắm chặt thành ghế, móng tay ghim sâu vào da thịt.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
"Ông ấy... mất như thế nào?"
Bà nội cậu siết chặt đôi bàn tay gầy yếu, giọng nói gần như nghẹn lại:
"Người ta tìm thấy ông ấy trong một căn phòng trọ tồi tàn. Không còn tiền bạc, không còn gì cả... chỉ còn lại những chai rượu rỗng và một lá thư tuyệt mệnh."
Tim Lãnh Dạ Hàn siết chặt.
Cậu biết, dù đã rời khỏi ngôi nhà đó từ lâu, nhưng trong thâm tâm, cha cậu chưa từng thực sự rời xa bóng ma của quá khứ.
Cái chết của mẹ cậu đã đẩy ông vào vực thẳm.
Và cuối cùng, ông đã không thể thoát ra được.
Lãnh Dạ Hàn không nhớ mình đã quỳ xuống đất từ lúc nào.
Chỉ biết rằng, khi nhận thức được, cậu đã gục đầu vào lòng bà, hai tay bấu chặt lấy đôi vai gầy yếu ấy mà khóc như một đứa trẻ.
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay áo bà, thấm vào từng thớ vải.
Tiếng khóc của cậu không còn kìm nén nữa.
Nó vỡ òa ra, dai dẳng và đau đớn.
"Tại sao..." – Cậu nghẹn ngào – "Tại sao ông ấy không thể thoát ra được chứ? Tại sao lại chọn cách này?"
Bà nội cậu không trả lời.
Bà chỉ lặng lẽ ôm cậu vào lòng, bàn tay gầy guộc khẽ vuốt lên mái tóc cậu, như đang dỗ dành đứa cháu bé bỏng của mình.
Một người đã chọn rời đi từ lâu.
Một người đã cố gắng quên đi.
Nhưng đến cuối cùng, họ vẫn bị mắc kẹt trong bi kịch của quá khứ.
Và giờ đây, chỉ còn lại hai bà cháu trong căn nhà rộng lớn nhưng trống trải này.
---
Lãnh Dạ Hàn không biết mình đã khóc bao lâu.
Chỉ biết rằng, khi cơn đau dần lắng xuống, trong lòng cậu chỉ còn lại sự trống rỗng.
Cậu lặng lẽ đứng dậy, bước ra ngoài cổng, hít thở không khí lạnh lẽo của màn đêm.
Nhưng ngay khi ngẩng đầu lên, cậu chợt sững người.
Bên kia đường, dưới ánh đèn đường vàng vọt, có một người đang đứng đó.
Tựa lưng vào chiếc xe màu đen quen thuộc.
Thần Vũ.
Lãnh Dạ Hàn không hiểu tại sao anh vẫn chưa rời đi.
Nhưng khoảnh khắc này, khi ánh mắt hai người chạm nhau, cậu cảm giác như mọi thứ xung quanh đều trở nên vô nghĩa.
Thần Vũ không lên tiếng.
Anh chỉ đứng đó, ánh mắt trầm lặng nhưng sâu thẳm.
Giống như... một kẻ đã luôn chờ đợi từ rất lâu.
Cơn gió lạnh lùa qua, mang theo chút se sắt của màn đêm.
Lãnh Dạ Hàn khẽ siết chặt hai tay.
Dù có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng vào giây phút này, cậu không nói gì cả.
Cậu chỉ đứng đó, nhìn người đàn ông kia, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó.
Nhưng đến cuối cùng, cậu vẫn không thể tìm ra.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro