Chương 1. Đêm Mưa
---
Mưa.
Cơn mưa mùa đông rơi lặng lẽ, lạnh buốt đến tê tái. Đường phố về đêm vắng lặng, chỉ còn lại ánh đèn đường hiu hắt soi xuống mặt đường ướt nhẹp. Trong con hẻm nhỏ, một căn nhà cũ kỹ nằm lặng im, không một tia sáng hắt ra từ bên trong.
Lãnh Dạ Hàn ngồi co ro trên bậc thềm trước cửa nhà, hai tay vòng qua đầu gối, đầu hơi cúi xuống. Những hạt mưa rơi tí tách lên vai cậu, mái tóc đen ướt sũng, vài lọn tóc bết lại dính trên trán.
Cậu không có ý định vào nhà.
Không có lý do gì để vào cả.
Cánh cửa phía sau lưng cậu đóng chặt, nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy âm thanh bên trong. Tiếng chai rượu chạm vào nhau, tiếng lẩm bẩm nửa tỉnh nửa mê của người đàn ông bên trong—cha cậu.
Cậu đã quen với những âm thanh này.
Đã bao nhiêu năm rồi? Từ lúc cậu đủ lớn để hiểu chuyện, cha cậu đã không còn là một người đàn ông bình thường nữa. Ông từng là một người cha tốt, một người đàn ông dịu dàng với vợ con. Nhưng khi mẹ cậu qua đời sau khi sinh cậu, mọi thứ thay đổi.
Người ta nói, nỗi đau mất đi người mình yêu thương nhất có thể hủy hoại một con người. Và cha cậu chính là một ví dụ điển hình.
Ban đầu, ông chỉ trầm lặng, ít nói hơn. Sau đó, ông bắt đầu uống rượu. Rồi dần dần, rượu trở thành thứ duy nhất ông quan tâm.
Ông không bao giờ đánh cậu, cũng không trực tiếp mắng chửi cậu. Nhưng mỗi khi say, ông lại thì thào những câu nói vô nghĩa, giống như nói với chính mình nhưng cũng như đang trách móc ai đó.
"Tại sao lại là cô ấy..."
"Tại sao chỉ có cô ấy chết, mà không phải là nó?"
Ban đầu, những lời đó như những nhát dao cứa vào tim cậu. Nhưng nghe nhiều quá, cậu cũng dần trở nên tê liệt.
Cậu không khóc nữa. Không phản kháng nữa.
Chỉ đơn giản là im lặng.
Lãnh Dạ Hàn biết, trong mắt cha cậu, cậu không phải con trai ông. Cậu chỉ là một "cái gì đó" tồn tại để nhắc nhở ông về người phụ nữ mà ông yêu thương nhất đã không còn nữa.
Bà nội là người duy nhất quan tâm đến cậu. Nhưng bà đã già, sức khỏe yếu, không thể lo lắng cho cậu mãi được. Những người thân khác trong gia đình cũng không ai thực sự chấp nhận cậu. Họ nhìn cậu bằng ánh mắt xa lạ, có chút thương hại, có chút chán ghét.
Cậu đã quen với điều đó.
Cô độc.
Cái lạnh của mưa đêm cũng giống như cuộc sống của cậu—tĩnh mịch, trống rỗng, không có nơi để trở về.
Cậu kéo chiếc áo khoác mỏng lại sát người, cố gắng thu mình lại như một con mèo nhỏ. Nhưng dù có cố gắng đến đâu, cái lạnh vẫn len lỏi vào tận trong xương tủy.
Cậu không biết mình đã ngồi đó bao lâu.
Mưa vẫn rơi, nước mưa thấm vào áo cậu, lạnh đến tận tim gan. Nhưng cậu không muốn vào nhà. Cậu sợ phải nhìn thấy hình ảnh cha mình gục trên bàn với những chai rượu vương vãi. Sợ phải nghe những câu nói lặp đi lặp lại ấy.
Cậu chỉ muốn trốn ra khỏi nơi này, dù chỉ là trong chốc lát.
Nhưng rồi—
Một bóng đen xuất hiện trước mặt cậu.
Cậu không nhận ra sự hiện diện của người đó cho đến khi một chiếc ô đen được giơ lên, che đi những hạt mưa rơi xuống người cậu.
Cậu ngẩng đầu.
Đứng trước mặt cậu là một người đàn ông xa lạ.
Anh ta cao lớn, mặc áo sơ mi trắng bên trong và khoác ngoài một chiếc áo măng tô màu xám tro. Mái tóc đen hơi rối, đôi mắt sâu thẳm như có thể nhìn thấu tất cả.
Cậu chưa từng gặp anh ta bao giờ. Nhưng ánh mắt ấy, không hiểu sao, lại mang theo một sự dịu dàng kỳ lạ.
Người đàn ông cúi xuống, giọng nói trầm ấm vang lên giữa cơn mưa lạnh lẽo.
"Ngồi dưới mưa thế này, em không sợ bệnh sao?"
Lãnh Dạ Hàn không trả lời. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt không có chút dao động nào.
Người đàn ông mỉm cười nhẹ, như thể đã quen với sự im lặng này. Anh ngồi xuống cạnh cậu, vẫn giữ ô che cho cả hai.
"Muốn ngồi với tôi một lúc không?"
Lãnh Dạ Hàn không đáp, nhưng cũng không từ chối.
Đây là lần đầu tiên, có ai đó che mưa cho cậu.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro