Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Sâm lâm rộng lớn, ở giữa sâm lâm có một cây liễu cao chót vót.

Cũng trên chính ngọn liễu ấy, một thân ảnh nhỏ đang ngồi bất động. Trên tóc, vẫn còn lưu lại một chút sương đêm.

Đến lúc bình minh lên, thân hình kia đổ rạp về phía sau, thở dài một hơi

"Tại sao vẫn không được?"

Mà, thân ảnh kia, không ai khác chính là Điệp Tử Yên trong hình hài của một đứa bé bốn tuổi.

Mặc dù đã xuyên đến nơi này bốn năm, Tử Yên chính là cảm thấy bản thân có chút không được quen thuộc. Bất quá, để sinh tồn, vẫn là đã tìm hiểu.

Nơi đây gọi Đấu La Đại Lục, trẻ em khi đến sáu tuổi, sẽ thức tỉnh một loại năng lực, gọi là võ hồn. Võ hồn cũng có rất nhiều loại, tùy theo mỗi người sở hữu một võ hồn khác nhau.

Người dùng võ hồn, gọi hồn sư. Mỗi hồn sư có thể gia tăng sức mạnh của võ hồn tùy theo hồn hoàn có được lấy từ hồn thú. 

Hồn thú phân thành nhiều cấp bậc. Hồn thú mười năm, hồn hoàn sẽ có màu trắng. Trăm năm, hồn hoàn màu vàng. Ngàn năm, hồn hoàn màu tím. Vạn năm, hồn hoàn màu đen. Mười vạn năm, hồn hoàn màu đỏ.

Hồn thú sống càng lâu, sức mạnh càng lớn. Hơn thế, hồn thú vô cùng kiêu ngạo, chúng sẽ không cho phép bản thân làm nô bộc, một khi bị thương, chúng thường tự bạo để ngăn hồn sư hấp thụ hồn hoàn của mình. 

Ngoài ra, khi hấp thụ hồn hoàn, tâm tính của hồn sư phải kiên cường, nếu không thể chịu được sức mạnh từ hồn hoàn mang lại, cơ thể sẽ nổ tung.

Hoàn hồn chỉ có thể do hồn sư giết nó hấp thụ, cũng là có nhiều hồn thú rất cường đại, nên nhiều hồn sư thành lập một tổ đội truy bắt.

Một đội ngũ săn giết hồn thú ưu tú, ít nhất phải gồm có năm bộ phận.

Khí hồn sư hệ thực vật phụ trách tiếp tế. Khí hồn sư hệ khôi phục, phụ trách khôi phục trạng thái, hồn lực. Chiến hồn sư hệ mẫn công phụ trách trinh thám. Chiến hồn sư hệ lực lượng phụ trách ngăn cản. Chiến hồn sư hệ công kích, phụ trách đánh địch.

Rõ rắc rối, bất quá, kiếp trước vẫn là chưởng môn cả một môn phái, những thứ cần biết vẫn nhiều hơn ít nhất ba lần.

Có điều, đó không phải là thứ cần để tâm, mà là Diệp Linh Hồn Huyễn công đi. Thiên Chi nhãn và Tầm Ma Khôn Hàn Độc đều là một cách từ kiếp trước mà tu luyện, cũng chẳng hề phản phệ.

Diệp Linh Hồn Huyễn công có tới bảy tầng, vậy mà hơn hai tháng, một tầng cũng không thể đột phá. 

Hẳn là do thế giới này với thế giới trước kia của cô khác nhau đi. 

Bất quá, bây giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này. Hôm nay, Tử Yên vừa tròn bốn tuổi, tuy có chút khác với đám trẻ bình thường, nhưng lão quái vật đã hứa sẽ thức tỉnh võ hồn cho cô, cơ hội tốt như thế, lại không thể bỏ qua.

Từ ngọn liễu phóng xuống, tựa hồ điệp nhẹ nhàng tiếp đất, nhưng tốc độ di chuyển lại hệt một mũi tên. 

Cũng đúng, nơi Tử Yên đang ở là Lục Vân Hà, là sâm lâm. Nơi đây địa hình khá giống với Khắc Tịnh Hồng Liên ngày trước, đều là nơi ở của quái thú trên ngàn năm và thực vật kịch độc.

Còn lão quái vật trong miệng Tử Yên, chính là Huyền Hiên Chi Liễu, vũ hồn mười vạn năm hóa người. Cũng là bá chủ sâm lâm này.

Bất quá, thì là cái sư thúc đại nhân. 

Đến một bãi đất trống trải, bao quanh bởi sương mù, Tử Yên tốc độ giảm dần, miệng mấp máy một loại ngôn ngữ. Sương tan, hiện một ngôi nhà nhỏ, nằm giữa hồ phía ẩn sâu trong sâm lâm.

Tử Yên trên môi treo lên nụ cười, rất thoải mái tiến vào.

"Lão quái vật, ta về rồi."

Bên trong nội thất đơn giản, nhưng cũng không quá sơ sài. Thứ cần dùng, vẫn đủ để sử dụng. Trên ghế của bàn làm việc thuộc sở hữu của Tử Yên, một người đàn ông bộ dáng trẻ trung, tay cầm một lọ thuốc sắc tím, gương mặt có phần không hài lòng, nói:

"Ta nói rồi, gọi ta là sư thúc. Hơn nữa, thứ này ngươi nên dùng độc của mãn xà, chứ không phải dịch của của nó."

Tử Yên bĩu môi, tiến vào trong.

"Là do ngươi không dạy ta."

Điệp Tử Yên tuy là người Điệp môn, am hiểu độc dược, nhưng cho dù tới đâu, cũng không thể sánh được với lão quái vật trên mười vạn tuổi này.

Huyền Hiên Chi Liễu nhíu mày, định nói thêm điều gì, nhưng lập tức bị Tử Yên chặng lại

"Bỏ qua việc đó đi, không phải ngươi bảo hôm nay sẽ thức tỉnh vũ hồn cho ta sao?"

"Thực sự muốn? Dù gì thì ngươi chỉ mới bốn tuổi."

"Đương nhiên. Thúc phụ đại nhân quên rằng ta là do ai sinh ra sao?"

Nói tới đây, không chỉ giọng có chút trầm xuống, Tử Yên ánh mắt còn vài phần bi thương. Kế bên, Huyền Hiên Chi Liễu không khá hơn là mấy. 

Được một lát, Huyền Hiên Chi Liễu từ trong tủ gỗ ra một số đạo hồn khí, trong đó, có một cái vòng tay đính ngọc lam thạch bị để sang một bên.

Nhìn đám hắc thạch đạo hồn khí đang bay xung quanh trên đầu, bản thân Tử Yên không hiểu sao lại có chút khó chịu. 

Mặt dù biết trước, nhưng vẫn rất tùy hứng, hướng thúc phụ hỏi

"Lão quái vật, ngươi mà cũng có thể thức tỉnh vũ hồn sao? Ta còn tưởng là một vị hồn sư nào đó chứ."

Đối với câu hỏi đầy ý châm chọc này, Huyền Hiên Chi Liễu khóe miệng không ngừng co giật, nhưng cũng rất nhanh tiếp ứng. 

Quả là vũ hồn mười vạn năm, hồn hoàn màu đỏ xuất ra uy áp vô cùng mạnh.

"Đưa tay phải của ngươi ra."

Theo lời, Tử Yên giơ lên tay phải, từ đó, xuất hiện một cái vũ hồn hình nhánh liễu màu lam, có điều, phần đuôi lá lại mang màu tím.

"Quả nhiên, là Liễu Cốt Đằng."

Đối với loại vũ hồn này, không ai trong số ai người ở đây lấy làm kinh ngạc. Phần lớn, là do ít nhiều đã đoán được trước.

Liễu Cốt Đằng tuy là vũ hồn thực vật, nhưng cơ duyên kẻ sở hữu vô cùng khó. Bởi, nó là sản phẩm từ hỗn hợp của hai vũ hồn khác.

Liễu trong Huyền Hiên Chi Liễu.

Cốt trong Thực Cốt Đằng.

Còn Đằng, nghĩa là vĩnh cửu.

Tử Yên cảm thấy, bản thân mang vũ hồn này, là lẽ đương nhiên. Dù gì, cha mẹ của cô ở kiếp này cũng là...

Huyền Hiên Chi Liễu phức tạp cảm xúc, ánh mắt vẫn thủy chung đặt trên cái vũ hồn mới xuất hiện. Kỳ thực, đã cố gắng, nhưng mệnh trời thực chất không phải thứ có thể thay đổi.

"Lão quái vật, ngươi xem, tay trái của ta"

Huyền Hiên Chi Liễu rời tầm mắt sang bên cạnh, chỉ thấy trong tay còn lại của tiểu Điệp, là một cái vũ hồn khác.

Khí vũ hồn, dạng cung tên màu lam băng, vành cung trạm khắc cánh phượng, Phụng Băng Nhật Tiễn.

"Không ngờ tiểu nha đầu ngươi lại có song sinh vũ hồn."

Nhận thấy điệu châm chọc ẩn trong câu nói ngụy trang lời khen kia, Điệp Tử Yên bĩu môi khinh thường.

Huyền Hiên Chi Liễu nào có để tâm, đưa tới cho Tử Yên một viên ngọc tím, nói

"Đó là Thủy Tinh Cầu, dùng để kiểm tra hồn lực. Có hồn lực, ngươi mới có thể trở thành hồn sư."

Không đợi Huyền Hiên Chi Liễu tiếp tục nói, Tử Yên trực tiếp thu lại song sinh vũ hồn, đưa tay chạm vào Thủy Tinh Cầu. Ánh sáng phát ra tựa hồ có thể sánh ngang với trăng đêm.

Tiên thiên mãn hồn lực.

Huyền Hiên Chi Liễu bên cạnh lo lắng lại có vui vẻ, thiên phú này không tệ. Sau này, không có hắn ở bên, nha đầu này cũng có thể tự bảo vệ bản thân.

Chi bằng, bây giờ tìm một con hồn thú phù hợp, gia tăng sức mạnh của Liễu Cốt Đằng.

"Lão quái vật, ta dự định sẽ đi Nặc Đinh Thành."

Nghe thứ này, Huyền Hiên Chi Liễu có chút kích động, nhưng rồi cũng thu ánh mắt. Thở một hơi, nói:

"Gọi ta là sư thúc. Đi với ta, tìm một cái hồn hoàn phù hợp, sau đó, muốn đi đâu là tùy vào ngươi."

Điệp Tử Yên nghe vậy, bản thân lộ rõ vui mừng. Tuy lão quái vật này tuy có thường trách mắng, nhưng vẫn là nâng cô như trứng, hứng như hoa. Bất quá, đặt chân ra khỏi sâm lâm với Huyền Hiên Chi Liễu là khó, huống hồ, lần này lại đi một mình.

"Sư thúc, ngươi nói thật đấy chứ?"

"Thật..."

"Vậy đợi ta một lát, ta đi chuẩn bị."

"Khoan đã, ngươi đem theo thứ này."

Huyền Hiên Chi Liễu từ trên bàn ném tới chiếc vòng tay đính lam thạch ban nãy. Tử Yên cũng vươn tay đón lấy, ngắm nghía một lúc, hướng người kia, hỏi:

"Cái này có công dụng như thế nào?"

"Đạo hồn khí, dùng để trữ vật. Mỗi viên ngọc thạch có thể cung cấp không gian trên hai thước vuông."

Tử Yên không giấu kinh ngạc, hướng Huyền Hiên Chi Liễu cười một cái, nói:

"Trên hai thước vuông! Lão quái vật, chỉ có ngươi là hiểu ta."

Nếu tổng lại, có bảy viên lam thạch tất cả, vậy là trên mười bốn thước vuông. Có thứ này, không cần phải đau đầu về vấn đề cất giữ ám khí và độc dược nữa.

"Ngươi đặt tên cho nó đi."

Nghĩ một lát, Tử Yên ánh mắt tràn đầy đau lòng, khẽ nói

"Gọi là Phùng Nguyệt Tương Tử Nguyệt đi."

Huyền Hiên Chi Liễu nhíu mày

"Tên hay, nhưng có chút buồn."

Điệp Tử Yên rũ mắt. Cái tên này, cũng như là nhân duyên của cô với Điệp môn vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro