Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 4: Đội trưởng

"Oái!!"

Do cũng chưa kịp phản ứng trước hành động của mỹ nhân này nên bác Mori chỉ đứng như trời trồng ở đấy, cho đến khi vai của ông bị cái đầu kia đụng phải. Katori lảo đảo đứng không vững, nhất thời chỉ kịp kêu lên rồi ngã người ra sau.

"Ối!"

Amuro đứng phía dưới bị thân hình mảnh mai kia đè ập vào người. Theo bản năng, anh đưa một chân ra sau trụ vững, tay trái vô thức tì chặt vào tường, tay còn lại đưa ra đỡ trọn cô gái đang lảo đảo ngã về phía sau.

Còn Katori do bị ngã bất ngờ, có chút sợ sệt nên nhắm chặt mắt lại. Những tưởng đầu sẽ va phải bậc thềm, nhưng không, cánh tay săn chắc của "hiệp sĩ" kia đã ngăn không cho điều tồi tệ đó xảy ra.

Và cho tới khi hoàn hồn, đôi mi kia mới dám hé mở. Phản chiếu lại đôi mắt xanh ấy là thân ảnh chàng "hiệp sĩ" với nước da bánh mật khỏe khoắn, sống mũi cao cùng vầng trán rộng kết hợp ăn ý cùng đôi mắt xanh dương. Tất cả đều tạo nên nét sắc sảo cho gương mặt thanh tú làm người khác ngắm nhìn đến mê mệt.

"A, tôi xin lỗi! Tôi vô ý quá!" - Katori rời khỏi vòng tay của Amuro và luống cuống xin lỗi.

"Không sao không sao. Ran này, em lên lấy túi xách giùm cô ấy nhé" - Amuro nói, các cơ cũng dần được thả lỏng.

Ran gật đầu và quay người trở lại phòng khách. Không lâu sau đó, cô bé quay lại với chiếc túi xách mang hãng Gucci đắt đỏ.

"Cảm ơn em nhé" - Katori nhận lại chiếc túi. Chân bước tới bậc thang cuối cùng, cô cúi chào gia đình Mori rồi rảo bước.

.

.

.

Katori dừng chân tại một chiếc xe ô tô đỗ cách văn phòng thám tử không xa. Cô tùy ý mở cửa bên ghế lái phụ và bước vào trong xe. Ở đó, một người đàn ông đang ngồi ở ghế lái. Hoàn toàn trái ngược với Katori, hắn mặc một bộ đồ đen tuyền vẻ bí ẩn, đôi mắt hổ phách phối hợp cùng mái tóc bạch kim càng làm nổi bật nét lạnh lùng, băng lãnh của hắn.

"Đội trưởng, bọn chúng đã phát hiện ra thân phận của cô rồi sao?"

"Maybe... lúc đó chúng đã bắt gặp tôi và cậu ở nhà kho bỏ hoang nên sinh nghi. Nhưng chắc chũng chỉ nghi ngờ tôi khi thấy cậu, có lẽ bầy quạ đó đã phát giác được người chúng gặp không phải thành viên của tổ chức"

Người kia vẫn tiếp tục im lặng nghe vị đội trưởng kia nói.

"Không có gì đáng lo đâu, Joseph. Lúc đó chẳng phải cậu đã cải trang sao? Tin tưởng vào tài hóa trang của Minerva một chút đi chứ."

"Đội trưởng nói thế chắc không có gì đáng lo thật" - Joseph nói, vẻ bình thản vẫn hiện hữu trên gương mặt băng lãnh.

"Đoạn video đó thì sao?"

Như chợt nhớ ra, anh đưa cuộn phim vừa thu được cho cô.

"Lúc đó cô diễn hay thật, tôi còn tưởng cô đã từng đạt giải Oscar cho nữ diễn viên xuất sắc nhất đấy. Mà cô mua cái camera mini này ở đâu vậy?"

Joseph hỏi, tay chỉ vào chiếc trâm cài áo hình hoa hồng đỏ. Nhìn thì đẹp đấy, nhưng nó chẳng phải là chiếc trâm cài bình thường đâu, đều là "hàng nóng" của mật vụ cả thôi.

"Sếp đưa cho tôi. Có lẽ không cần cậu ghi hình thì hẳn lão già đó cũng chụp được ảnh của nghi phạm rồi. Cho nổ máy đi, về dinh thự của tôi." - Katori nói, tay thắt dây an toàn lại.

-------------

...Tối hôm đó...

"Conan! Em học xong chưa? Chuẩn bị ăn tối nhé" - Ran từ trong bếp nói vọng ra.

"Vâng ạ!"

Conan lễ phép đáp lại. Chợt nhận ra mình để quên đồ ở dưới nhà, cậu bé rời khỏi bàn học và xuống nhà tìm đồ.

Mở cánh cửa rồi bật đèn lên, cậu bước thẳng tới bàn làm việc của ông Mori, trực tiếp mở ngăn kéo ra tìm cuộn băng dính. Trong lúc tìm kiếm, vô tình lọt vào đôi mắt của thám tử nhí là tấm ảnh được ép plastic, kèm theo đó là một tấm danh thiếp màu hồng nhạt khá nổi bật. Conan ngưng việc tìm kiếm lại và cầm bức ảnh trên bàn xem xét. Bỗng, cậu nhóc thám tử khẽ nhíu mày. Có lẽ cậu bé đã tìm thấy điểm bất thường ở bức ảnh.

"Người trong ảnh... không phải là anh Amuro sao? Vậy người phụ nữ này là ai?"

----------------

...Cùng lúc đó, tại dinh thự Hachisuka...

Trong một căn phòng khá tối, nguồn sáng duy nhất để nhìn rõ cảnh vật lúc này là ánh trăng dịu dàng qua cửa ban công. Ở đó, có một người đàn ông đang hướng tầm nhìn tới thành phố Tokyo nhộn nhịp về đêm. Ông mặc bộ âu phục mang vẻ lịch lãm, dáng người cao lớn cùng sự quyền lực thể hiện rõ từ dáng đứng.

"Akane."

Nghe thấy "ông lớn" gọi mình, cô rời mắt khỏi chiếc máy tính.

"Vâng?"

"Đã điều tra được bao nhiêu rồi?"

"Thân phận của hắn đã được làm rõ, tuy nhiên các mối quan hệ huyết thống vẫn còn là một ẩn số."

Akane trả lời, tay lăn lăn con chuột như đang rà soát lại thông tin đối tượng.

"Người đàn ông này là Furuya Rei, 29 tuổi, là Thanh tra cấp cao của Cục An ninh Quốc gia và từng học tại Học viện Cảnh sát Thủ đô."

"Hắn ta là NOC sao? Vậy mật danh của hắn là gì?"

Trầm lặng một lúc mà không có câu trả lời, ông hướng mắt tới cô gái đang ngồi trước màn hình máy tính. Ông lập tức bắt gặp ánh mắt sắc lạnh pha chút thích thú của cô nàng, khóe miệng khẽ nâng lên một đường cong tuyệt mỹ.

"Ara~ có mồi có mồi a~ Câu hỏi của sếp sẽ có lời giải đáp sau, còn giờ tôi có việc mất rồi~"

Giọng cô ngân ra như muốn biểu lộ sự thích thú, pha vào đó là nét quyến rũ và ma mị. Akane rời chiếc bàn tròn và ra khỏi phòng, để lại người sếp một mình ở đó, trên tay ông vẫn cầm ly rượu Malvasia Nera yêu thích.

Trong đầu ông hiểu rõ cái gọi là "thích thú" của cô là gì.

Hara Akane, cô ấy sắp vung lưỡi hái lên rồi!

.

.

.

.

Giới thiệu nhân vật:

Họ tên: Joseph Williams.

Tuổi: 28.

Quốc tịch: Anh.

Ngoại hình: Là một người đàn ông sở hữu mái tóc bạch kim nổi bật, cùng với đó là đôi mắt hổ phách. Joseph có chiều cao là 1m78.

Tính cách: Joseph là một người khá lạnh nhạt và hờ hững, tuy vậy lại khá thân thiết với Akane kể từ khi cô nàng mới chỉ đặt chân vào Interpol.

Nghề nghiệp: Mật vụ của Interpol, đồng thời là trợ thủ đắc lực của Akane mỗi khi cần.

Tình trạng: Còn sống, và... vẫn độc thân.

Ngoài lề:

Joseph thật ra là một "nam châm hút gái" chính hiệu. Với ngoại hình nổi bật cùng tính cách hơi lạnh lùng khiến anh trở nên cuốn hút hơn, đó là lý do vì sao đội Interpol tới Nhật Bản lần này có nhiều mật vụ nữ hơn so với lần trước.

Còn thân phận của "ông lớn" nào đó thì... mấy chap nữa sẽ giới thiệu nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro