
(ReiKyoHiro) End part 2
Kyo đứng trước gương, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình, một người trưởng thành cao 1m8 với dáng vẻ gầy gò . Chân và tay quá dài, khiến cậu có chút lóng ngóng. Cảm giác khó xử dâng lên khi cậu nghĩ đến việc hai người công an, Furuya và Hiromitsu, đã chăm sóc cậu như một đứa trẻ.
"Thật lạ khi nhìn thấy mình như thế này"
Kyo tự nhủ, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực. Dù cậu không nhớ rõ điều gì đã xảy ra, sự quan tâm và chăm sóc tận tình của Furuya và Hiromitsu khiến cậu cảm thấy an toàn. Họ luôn ở bên, không rời nửa bước, chăm sóc cậu với sự ân cần không hề thay đổi.
"Kyo đẹp lắm"
Furuya mỉm cười khi thấy cậu đứng trước gương, ánh mắt chứa đầy ôn nhu. Cậu đỏ mặt trước lời khen ấy. Furuya và Hiromitsu biết được cậu chưa quen thuộc với cơ thể này, nên họ luôn dành cho cậu những lời khích lệ âu yếm.
"Nhưng em vẫn cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Cứ để bọn anh lo cho em."
Kyo ngoan ngoãn vâng lời, nhưng trong lòng lại có chút băn khoăn. Hiromitsu bước tới , ôm lấy vai cậu, nhẹ nhàng thủ thỉ.
"Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua giai đoạn này,"
"Chỉ cần em tin tưởng bọn anh"
Furuya thêm vào, ánh mắt kiên định.
"Em không cần phải lo lắng về bất cứ điều gi"
Kyo cảm thấy sự ấm áp từ lời nói của họ, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, cậu không thể gạt bỏ cảm giác bối rối kì lạ. Cảm giác như mình đang bị mắc kẹt trong một thế giới mà cậu không thể thoát ra, nơi những lời hứa ngọt ngào dường như che giấu một điều gì đó u ám hơn.
Dù vậy, cậu vẫn lựa chọn tin vào những lời dỗ dành của họ, vì đơn giản, cậu không biết mình còn có sự lựa chọn nào khác. Không gia đình, thêm việc những kẻ xấu xa từ tổ chức tội phạm vẫn còn ngoài kia, thì sự bảo vệ của Hiromitsu và Furuya Rei là an toàn nhất.
Thời gian trôi qua, mỗi ngày đều là những khoảnh khắc ngọt ngào, nơi cậu được chăm sóc và yêu thương như khi còn là một đứa trẻ. Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, có một khoảng trống, một nỗi lo lắng không thể xác định. Cảm giác bị kìm kẹp trong vòng tay của họ ngày càng lớn, nhưng lại bị che lấp bởi sự ấm áp và an toàn mà cậu cảm nhận được.
Furuya thường xuyên nói với Kyo về những ký ức mà cậu đã mất, nhưng không bao giờ để cậu tự mình khám phá.
"Em không cần phải lo lắng về quá khứ"
Furuya thường nhấn mạnh.
"Anh và Hiro sẽ luôn ở đây, bọn anh sẽ bảo vệ em."
Những lời đó như những chiếc áo choàng che chở, nhưng cũng như những chiếc lồng nhốt cậu trong vòng tay của họ. Kyo chỉ có thể gật đầu, nhắm mắt trước những dấu hiệu đáng ngờ xung quanh mình.
Mỗi buổi sáng, Kyo thường thức dậy với bữa sáng được chuẩn bị chu đáo. Furuya và Hiromitsu thường ngồi bên cạnh, quan tâm hỏi han từng chi tiết nhỏ.
"Cảm giác thế nào? Cơ thể có gì khó chịu không?"
Furuya thì thầm, ánh mắt luôn đầy yêu thương. Kyo cảm thấy hạnh phúc, nhưng lại không thể gạt bỏ cảm giác nặng nề trong lòng.
"Em ổn"
Ngày qua ngày, Furuya và Hiromitsu tiếp tục thuyết phục Kyo rằng mọi thứ họ làm đều vì tình yêu. Họ dành cho Kyo những sự chăm sóc thái quá, từ việc lựa chọn trang phục cho đến những món ăn hàng ngày. Họ đã luôn bảo bọc cậu như vậy, nhưng sau khi trở lại hình hài cũ, Kyo luôn cảm thấy một điều gì đó khang khác trong cái cách họ nhìn cậu, những cái nắm tay, khi họ ôm cậu vào lòng, cậu cảm giác như họ đang trói chặt cậu bằng sợi xích vô hình nào đó.
Cảm giác bức bối ngày càng hiện hữu, nhưng Kyo lại không thể xác định chính xác nguyên do. Trong những giấc mơ, cậu thường thấy những hình ảnh mờ nhạt, những khuôn mặt xa lạ, nhưng không một ai là Furuya hay Hiromitsu.
Rồi một ngày, khi Kyo đang ngồi xem tivi về một vụ án xảy ra gần đây, bất chợt một người đàn ông với kiểu tóc và dáng vẻ giống hệt một ký ức nào đó, lướt nhanh qua màn hình. Chỉ trong giây lát, hình ảnh biến mất, khiến cậu thẫn người.
"Kyo, em đang nghĩ gì thế?" Hiromitsu hỏi, bước tới gần với vẻ mặt quan tâm.
"Không, không có gì đâu anh"
___________________________
Kyo tình cờ phát hiện ra những tấm ảnh cũ nằm lẫn trong một ngăn kéo bàn làm việc của Furuya khi cậu giúp họ sắp xếp lại phòng. Cậu nhặt lên một tấm, nhìn chằm chằm vào hình ảnh nhóm học viên cảnh sát. Nó giống như những tấm hình Furuya và Hiromitsu đã cho cậu xem, nhưng lần này có cả những người khác.
Trong hình, Kyo thấy bản thân đứng giữa hai người con trai lạ mặt. Họ ôm lấy vai cậu, biểu hiện vô cùng thân thiết.
Cậu không thể rời mắt khỏi hai người đó. Một người có mái tóc xoăn, gương mặt cau có, trong khi người còn lại có mái tóc dài lãng tử, đôi mắt sáng rực rỡ. Họ là ai? Tại sao chỉ cần nhìn thấy họ, cậu lại cảm thấy một nỗi quen thuộc kỳ lạ? Giống như có một sợi dây vô hình nào đó kết nối cậu với họ.
Kyo lật từng tấm ảnh, sự tò mò ngày càng tăng lên khi những gương mặt xa lạ bắt đầu hiện ra. Cậu không thể lý giải được cảm giác chua xót trong lòng, như thể những hình ảnh này chứa đựng một phần quá khứ của cậu mà cậu không thể với tới. Một nỗi lo lắng trào dâng, khiến cậu tự hỏi liệu đây có phải là những người đã từng quan tâm đến cậu, hay có thể họ là một phần của những ký ức mà cậu đã đánh mất.
Tại sao Hiromitsu và Furuya lại không kể về họ cho cậu biết?
Kyo lại nhìn về phía Furuya và Hiromitsu, những người luôn tỏ ra yêu thương và che chở cậu, trong lòng bắt đầu dấy lên một nỗi hoài nghi. Mỗi lần Furuya ôm cậu vào lòng hay Hiromitsu thì thầm bên tai, cậu đều cảm nhận được sự ấm áp, nhưng giờ đây, những tấm ảnh này như những mảnh ghép làm lung lay niềm tin đó.
"Có chuyện gì vậy, Kyo?"
Một giọng nói vang lên từ phía sau, kéo cậu ra khỏi những suy nghĩ miên man. Kyo quay lại, thấy Furuya đứng đó. Cậu cảm thấy tim mình đập mạnh, như thể bị phát hiện khi đang lén lút khám phá một điều gì đó cấm kỵ.
"Em... em chỉ đang xem những tấm ảnh này," cậu lắp bắp.
Furuya tiến lại gần, nhìn xuống những bức ảnh với ánh mắt chăm chú.
"Ồ, em tìm được những tấm ảnh này rồi sao"
"Họ là ai vậy anh?"
"Chỉ là một số người bạn cùng lớp thời còn ở học viện thôi, cũng không phải ai quan trọng cả"
"Họ khiến em cảm thấy thật quen thuộc..."
"Hai người họ khá nổi bật nên có lẽ em ấn tượng sâu sắc thôi. Nhưng nếu em không thể nhớ được gì cũng đừng ép bản thân quá sức"
Kyo chỉ lặng lẽ gật đầu.
_________________________
Cơn mưa bên ngoài đập mạnh vào cửa kính, từng giọt lạnh lẽo như gõ vào tâm trí Kyo. Cả thân thể cậu hừng hực trong cơn sốt , đầu óc mụ mị và rối loạn. Mồ hôi thấm đẫm trán, thấm xuống gối và lan trên chăn như một làn sóng nhấn chìm cậu trong sự mê sảng.
Thời tiết thay đổi thất thường khiến cậu ngã bệnh, Hiromitsu đã đi làm, chỉ có Furuya, giờ gần như đã rời khỏi công việc tại sở, ở nhà chăm sóc cậu.
"Chà, 39 độ, có vẻ nghiêm trọng đây"
Furuya Rei nhíu mày nhìn xuống nhiệt kế. Ngoài cửa sổ, những cơn gió rít không ngừng va đập vào lớp kính, nhưng thuốc hạ sốt trong nhà vừa bị họ vừa dùng hết.
Gã nhẹ nhàng vươn bàn tay mát lạnh áp lên gương mặt nóng hổi của cậu.
"Anh chỉ ra ngoài mua thuốc một lúc thôi, ngủ ngoan nhé"
Mưa gió rền rĩ bên ngoài, tiếng gió gào thét qua từng khe cửa sổ, như muốn nhấn chìm căn phòng trong một bầu không khí u ám. Kyo nằm co mình trên giường, cơ thể nóng ran, những cơn sốt khiến cậu thấy như mình đang bốc cháy. Những vết thương cũ trên người đau nhức, dường như bị châm chọc bởi từng giọt mưa ngoài kia.
Kikyo lịm dần đi, chìm vào một giấc ngủ chập chờn, nửa tỉnh nửa mê. Trong khoảnh khắc ấy, ký ức xưa như bị ai đó mở tung, dồn dập ùa vào, cuốn lấy tâm trí đang yếu đuối, trôi nổi. Những hình ảnh mờ nhạt dần trở nên rõ ràng và sống động. Những gương mặt quen thuộc hiện lên—Matsuda, Hagiwara, Date. Cậu nhớ những tiếng cười, những niềm vui đơn thuần và ấm áp.
Rồi hình ảnh thay đổi, những cảnh tượng hỗn loạn, những vết thương, những tiếng la hét. Cậu thấy mình nằm trên mặt đất, xung quanh là sự hỗn loạn và tiếng gọi của những người xung quanh. "Cứu cậu ấy! Đừng để cậu ấy ra đi!" Cậu chới với, thấy những gương mặt xa lạ bên cạnh. Và rồi, ánh sáng mờ nhạt dần, mọi thứ trở nên tối tăm.
Một cảm giác ghê sợ trỗi dậy, Kyo cảm thấy mồ hôi chảy dài trên trán. "Đừng, đừng...!" Cậu cố gắng hô lên nhưng giọng mình yếu ớt, chỉ còn lại tiếng thì thầm trong không gian mờ ảo. Cậu bỗng nhận ra một sự thật đau đớn: những ký ức này không phải là những giấc mơ.
Kikyo mở mắt , thân thể quằn quại trong nỗi đau thể xác và tâm trí. Những gì cậu tưởng là ảo ảnh giờ hiện lên rõ rệt hơn bao giờ hết—cậu nhớ tất cả, từng chi tiết một, từng khuôn mặt một, và cậu nhớ tại sao mọi thứ kết thúc trong tan vỡ.
Hình ảnh của Hiromitsu và Furuya đan xen, nhưng không còn là những người bảo vệ cậu nữa. Họ là những bóng ma của quá khứ, những kẻ đã che giấu sự thật mà cậu cần phải đối mặt.
Sự thật như một lưỡi dao sắc bén cứa vào tim cậu. Furuya và Hiromitsu... họ chính là người đã giữ cậu lại. Kikyo ngồi bật dậy, hơi thở đứt quãng, bàn tay run rẩy chạm vào đầu.
"Kyo, em là người quan trọng nhất với bọn anh"
"Bọn anh sẽ luôn bảo vệ em"
"Chỉ cần em tin tưởng vào anh và Hiro"
Cậu phải ra khỏi đây.
Cậu không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa khi biết rằng tất cả chỉ là màn kịch giả dối của những người cậu từng coi là bạn.
Kyo lảo đảo bước ra khỏi phòng, cửa chính không khoá, có lẽ Furuya chẳng thể nào ngờ được cậu sẽ nhớ lại trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy. Không giày, không khoác thêm áo, không cả một chiếc dù che mưa, cậu lao ra khỏi cửa.
Furuya Rei có thể quay về bất cứ lúc nào.
Những giọt mưa bên ngoài rơi ào ạt, như thể thế giới bên ngoài đang kêu gọi cậu. Cảm giác mát lạnh của nước mưa vỗ về, nhưng cũng đầy lạnh lẽo. Cậu chạy, mặc cho đôi chân yếu ớt, từng bước một dẫu rằng cơ thể như muốn ngã quỵ.
"Phải nhanh lên ," cậu thầm nhủ, và mỗi bước chân lại như hối thúc cậu tiến về phía trước. Kyo không thể để Furuya và Hiromitsu giữ cậu lại thêm nữa.
Cơn đau nhói từ vết thương trên cơ thể như nhắc nhở cậu về những gì đã trải qua, nhưng Kyo không thể quay lại. Cậu sẽ không để bất kỳ ai cản bước mình, không để ai tiếp tục thao túng tâm trí cậu.
Trong khi cơn mưa gió ào ạt rơi xung quanh, Kyo cảm nhận một khao khát mãnh liệt, một sự thôi thúc mạnh mẽ trong lòng. Hai cái tên ấy, Jinpei và Kenji, như một ánh sáng dẫn đường giữa những màn mưa mù mịt. Họ là những người bạn thân thiết nhất , và giờ đây, họ là động lực khiến cậu tiến về phía trước.
Trên đường, mọi người vội vã băng qua làn mưa lạnh lẽo, không ai quan tâm đến người thanh niên ướt đẫm nước, chân trần lảo đảo bước đi trên con phố vắng kia.
Mưa thấm ướt mái tóc và quần áo, nhưng Kyo vẫn tiếp tục, như thể nó sẽ rửa trôi mọi ký ức đau đớn, mọi sự thao túng mà Furuya và Hiromitsu đã cố gắng dựng nên. Cậu chỉ còn nghĩ đến Hagiwara, và Matsuda - người cậu đã yêu bằng cả trái tim.
Những cơn sốt quật ngã khiến cậu choáng váng, nhưng ý chí không cho phép cậu dừng lại. Trong đầu chỉ có một hình ảnh—căn hộ nơi họ từng sinh sống, nơi mà những ký ức đẹp đẽ và thân thuộc đang chờ đợi cậu.
Mỗi bước đi đều nặng nề, như thể cậu đang bước qua một lớp sương mù dày đặc. Cơn lạnh tê tái thấm vào từng thớ thịt. Kyo phải qua những con phố vắng vẻ, những ngôi nhà lạnh lẽo và bóng tối của cơn mưa.
"Chỉ cần một chút nữa thôi," cậu tự nhủ, cố gắng tập trung vào từng hơi thở, từng nhịp đập của trái tim.
Cuối cùng, cậu cũng thấy ánh đèn mờ ảo phát ra từ căn hộ. Tim Kyo đập nhanh hơn, như một dấu hiệu rằng mình đang ở gần mục tiêu. Mỗi giây như một thế kỷ, nhưng cậu biết rằng mình không thể dừng lại. Chỉ cần vượt qua một con đường nữa, là cậu sẽ về nhà.
Và rồi cậu trông thấy Matsuda bước ra khỏi căn chung cư, với một cây dù sẫm màu trên tay.
"Jinpei!"
Cậu cố gắng gọi tên người mà mình yêu, từng chữ một như thể xé toạc cổ họng. Nhưng cơn sốt khiến giọng cậu khản đặc, âm thanh phát ra bị tiếng mưa cùng xe cộ phóng qua lấn át.
Như chạm đến tận cùng của sức chịu đựng, Kyo bám vào cây cột đèn đường để có thể đứng vững. Cổ họng bỏng rát vì đã cố hét lên.
"Jinpei, tớ ở đây!"
Dường như Matsuda cũng cảm thấy điều gì đó, khi gã ngẩng lên và trông thấy cậu. Đôi mắt của gã mở to, không thể tin vào hình ảnh trước mắt.
"Kikyo!"
Gã bàng hoàng, trái tim như thắt lại trong khoảnh khắc ấy. Niềm vui sướng và sự hoảng loạn đan xen, gã không thể tin vào những gì mình trông thấy.
"KIKYO!"
Gã gào lên, nhưng khoảnh khắc kỳ diệu đó nhanh chóng bị cắt đứt khi hàng xe chắn giữa họ lao tới. Cảm giác hồi hộp trào dâng , nhưng khi hàng xe cuối cùng đi qua, Kikyo đã biến mất.
Matsuda đứng sững giữa cơn mưa, lòng ngập tràn sự hoang mang và tuyệt vọng. Khi hình bóng Kikyo biến mất sau hàng xe vút qua, gã cảm thấy như mọi thứ xung quanh bỗng trở nên vô nghĩa. Gã không thể tin vào mắt mình, nhưng gã biết, từng tế bào trong cơ thể gã khẳng định, đó chính là cậu .
"Kikyo!"
Tiếng gào thét của Matsuda vang lên trong màn mưa, đau đớn như nhát dao đâm vào gan ruột . Gã chạy dọc theo vỉa hè, nhưng không thấy bóng dáng cậu đâu cả. Nỗi sợ hãi cuồn cuộn trong lồng ngực, mỗi giây trôi qua như một thế kỷ, mỗi bước chân gã đều nặng trĩu như bị đè bởi khối đá khổng lồ.
Gã dừng lại, tay chống lên đầu gối, hít một hơi thật sâu để kìm nén cơn nức nở đang dâng trào.
"Cậu ở đâu?!"
Gã gào lên, nước mưa và nước mắt hòa quyện trên gương mặt. Gã nhìn quanh, nhưng chỉ thấy những con phố lạnh lẽo, mờ mịt.
"Kikyo!"
Tiếng gọi vang vọng giữa đêm tối, nhưng không ai trả lời.
Ở nơi Matsuda không thấy được, trong con hẻm nhỏ nơi gã vừa chạy lướt qua, hai bóng người cao gầy áp sáp vào nhau. Nói đúng hơn, người thanh niên gầy yếu với mái tóc bạch kim đang bị gã công an đeo kính khống chế.
Kikyo không ngừng dãy giụa, ánh mắt hoảng loạn tràn ngập nỗi tuyệt vọng khi Kazami bịt miệng cậu lại, cố gắng ngăn cậu kêu lên.
Mưa rơi xuống không ngừng, tạo thành những vũng nước nhỏ dưới chân họ. Nhưng bên cạnh âm thanh của mưa, Kazami còn nghe thấy tiếng gọi xé lòng của Matsuda Jinpei vọng lại từ xa.
"Kikyo! Kikyo!"
Tiếng gọi ấy như dao cắt vào trái tim người công an. Nhưng anh không thể làm gì khác.
Anh nhìn xuống Masukashi Kikyo đang vùng vẫy trong vô vọng, những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên làn da lạnh lẽo.
"Tôi xin lỗi"
Và rồi mọi thứ tối sầm trước mắt cậu.
_________________________
Kyo từ từ mở mắt, ánh sáng chói chang làm cậu khó chịu. Cơn sốt dữ dội khiến đầu cậu như bị nghiền nát, từng cơn đau nhức lan tỏa khắp cơ thể. Cậu mơ màng cố gắng định hình thực tại, nhưng mọi thứ vẫn mờ nhạt và chập chờn.
Khi đôi mắt dần làm quen với ánh sáng, cậu nhận ra mình đang nằm trên giường, trên người đã được thay một bộ đồ khô ráo.
Cậu bắt gặp ánh mắt Furuya, người đang ngồi bên cạnh.
"Em tỉnh rồi," Furuya nói, giọng điệu mang một sự ôn nhu khiến Kyo rùng mình.
Kyo cố gắng ngồi dậy, nhưng sức lực không đủ, khiến cậu lại ngã xuống. Furuya nhanh chóng giữ chặt vai cậu, ánh mắt mang theo ý cười vẫn không rời khỏi cậu.
"Đừng ngồi dậy, em đã sốt cao suốt hơn một ngày rồi. Chân trần chạy ra khỏi nhà trong cơn mưa xối xả như vậy, thật là dại dột hết sức"
Kyo không trả lời, ánh mắt chứa đầy uất hận xoáy sâu vào gã. Cổ họng đau rát khiến cậu khó khăn phun ra từng chữ một.
"Tại... sao?"
"Đừng nói vội, uống nước đã"
Gã cẩn thận nâng đầu cậu dậy và giúp cậu uống nước. Dù cực kì bài xích nhưng trong tình huống hiện tại, Kyo đành phải thoải hiệp. Xong xuôi, gã mỉm cười.
"Em không cần phải lo lắng,"
Furuya nói, âm điệu có phần êm ái nhưng Kyo biết rằng bên dưới đó là một ý nghĩa hoàn toàn khác.
"Chúng tôi chỉ muốn chăm sóc cho em. Mọi thứ sẽ ổn thôi."
Hiromitsu bước vào, nét mặt mang theo nụ cười ôn nhu như mọi khi, nhưng lần này lại khiến Kyo cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Có gì đó lạ lùng trong cách anh ta nhìn cậu, một sự bình thản đến rợn người.
"Vậy là em đã nhớ lại tất cả"
Hiromitsu nói nhẹ nhàng, nhưng lại nhuốm một tầng u ám không thể chối bỏ. Anh ta ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt như nhìn thấu mọi suy nghĩ trong đầu Kyo.
Furuya đã đi ra ngoài, để lại hai bọn họ.
Kyo khẽ nuốt nước bọt, sự nghi ngờ và hoang mang hiện rõ trong ánh mắt.
"Anh... tại sao lại làm thế này? Cả anh và Furuya... hai người đã giam giữ tôi, nói dối tôi suốt ba năm qua..."
Hiromitsu vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, không một chút bối rối trước lời chất vấn của Kyo.
"Bọn anh không nói dối, Kyo. Bọn anh chỉ muốn em được an toàn , sống mà không phải chịu đựng tổn thương."
"Tổn thương?" Kyo bật cười chua chát, giọng nói đầy nỗi căm phẫn.
"Các anh nghĩ giam cầm và thao túng trí nhớ của tôi là cách để bảo vệ tôi ư? Tất cả chỉ là cái cớ! Các anh... Các anh sợ tôi sẽ bỏ đi, đúng không?"
"Tại sao lại như vậy? Chúng ta... dù xa mặt, nhưng tôi vẫn luôn coi hai người là bạn bè thân thiết, tại sao hai người lừa dối tôi?!"
Lần này, nụ cười trên mặt Hiromitsu nhạt đi đôi chút, nhưng sự dịu dàng trong ánh mắt anh ta vẫn không biến mất.
"Để bảo vệ em"
"Cái gì?"
"Em không hiểu, nhưng những gì chúng tôi làm... đều là vì tình yêu. Zero và tôi yêu em, Kyo. Và tình yêu đó không cho phép chúng tôi buông tay."
"Tôi không cần thứ tình yêu như vậy!"
Kyo gằn giọng, đôi mắt ánh lên sự quyết liệt.
"Tôi chỉ yêu một người, và đó là Jinpei! Tôi không cần sự 'bảo vệ' của các người !"
Nghe đến tên của Matsuda Jinpei, đôi mắt của Hiromitsu tối sầm lại, rồi chậm rãi đứng dậy.
"Em nói sao cũng được, Kyo, nhưng chúng tôi sẽ không để em rời đi."
Giờ đây trong ánh mắt của Hiromitsu, cậu chỉ còn thấy bóng dáng của một tình yêu méo mó, đầy ám ảnh và kiểm soát, một tình yêu mà cậu chưa từng mong muốn.
Anh cúi xuống, ánh mắt khóa chặt vào Kyo, như một lời tuyên bố:
"Dù em có nhớ lại tất cả, tôi và Zero vẫn sẽ là người bên cạnh em... mãi mãi."
______________________
"Tốt lắm, bọn tôi nợ anh lần này, Kazami,"
Furuya nói, gương mặt thoáng hiện nét nhẹ nhõm hiếm hoi. Lúc đó vì lo cho tình trạng của Kikyo, gã đã gọi Kazami qua trông chừng cậu.
"Nếu không nhờ anh phát hiện Kyo bỏ đi, chúng tôi đã mất cậu ấy rồi."
Kazami im lặng. Anh nhìn vào ánh mắt tăm tối của Furuya — cái nhìn lạnh lùng pha lẫn một sự kiên quyết đến mức đáng sợ. Kazami đã nhiều lần nhìn thấy ánh mắt ấy khi thực hiện những nhiệm vụ đặc biệt, nhưng giờ đây, cái nhìn đó lại khiến anh cảm thấy lạnh sống lưng.
Trong lòng Kazami dâng lên một nỗi hoài nghi sâu sắc. Anh tự hỏi liệu những gì mình vừa làm — ngăn cản một người cố gắng giành lấy tự do — có thực sự đúng đắn. Kazami biết rõ tình cảm đặc biệt của Furuya và Hiromitsu dành cho Kyo, nhưng tình cảm ấy đã biến thành thứ gì đó đáng ngại, một sự chiếm hữu mù quáng vượt khỏi lý trí và đạo đức.
Ánh mắt Furuya thêm âm trầm khi nhận ra sự chần chừ của Kazami.
"Có gì sao, Kazami?"
Gã hỏi, giọng đều đều như một cái máy.
Kazami mím môi, cố gắng xua đi những suy nghĩ hỗn độn trong đầu,
"Không có gì, thưa sếp."
Kazami Yuza vẫn canh cánh những suy nghĩ trong lòng sau ngày đưa Kikyo trở lại chỗ Furuya. Anh không thể xóa nhòa hình ảnh của cậu thanh niên gầy gò, ốm yếu mà anh đã thấy, ánh mắt đầy hoảng sợ khi bị đưa về chỗ hai người công an mà trước đó từng là chỗ dựa duy nhất. Những hình ảnh đó ám ảnh anh, khiến sự ngưỡng mộ mà anh từng dành cho Furuya bỗng trở nên phai nhạt.
Kazami luôn xem Furuya là một hình mẫu lý tưởng. Anh ấn tượng với tài năng, sự thông minh và cả lòng kiên trung của người sếp. Nhưng giờ đây, sau khi chứng kiến cách Furuya đối xử với Kikyo, những biểu hiện bất thường của gã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Có gì đó không ổn, một sự lệch lạc mà Kazami không thể bỏ qua.
Mỗi lần nhìn thấy Furuya, Kazami lại cảm thấy dâng trào những cảm xúc mâu thuẫn. Gã tỏ ra dịu dàng, quan tâm đến Kikyo một cách thái quá, nhưng phía sau những lời nói ngọt ngào ấy là một sự kiểm soát mạnh mẽ mà Kazami không thể không nhận thấy.
"Họ chỉ muốn tốt cho người mình yêu" Kazami thường tự nhủ, nhưng sự tự biện minh đó ngày càng trở nên khó thuyết phục.
Mỗi đêm, Kazami không thể ngủ yên. Hình ảnh Kikyo với bộ dạng suy kiệt, sợ hãi và bất lực luôn hiện hữu trong tâm trí anh. Anh đã thấy sự đau khổ trong đôi mắt cậu ấy, nhưng lại không đủ can đảm để lên tiếng. Kazami cảm thấy mình như một kẻ đồng lõa, kẻ trực tiếp chặt đứt đường thoát thân của cậu . Anh đã làm ngơ trước những điều tồi tệ mà Furuya đang thực hiện, đơn giản chỉ vì lòng ngưỡng mộ và mệnh lệnh che mờ lí trí.
Tình hình càng trở nên căng thẳng khi Kazami thấy Hiromitsu cũng dần dần thay đổi. Anh ấy không còn là người công an ấm áp mà Kazami từng biết. Ánh mắt của Hiromitsu giờ đây mang theo một sự tăm tối kì lạ, điều này càng làm cho Kazami cảm thấy bất an hơn.
"Mình không thể tiếp tục như thế này"
Nhưng Kazami biết, việc này sẽ không hề đơn giản.
___________________
Viết mãi cuối cùng vẫn phải bôi thêm 1 part nữa rồi😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro