Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 99

Sau khi xác định xong kế hoạch, Hattori cùng Conan đến nhà bác tiến sĩ, nói muốn đem chuyện này cùng bác tiến sĩ bàn bạc một chút. Ran cùng Kazuha không có việc gì để làm nên gọi điện rủ Sonoko đi dạo phố.

Theo yêu cầu mạnh mẽ của Sonoko, ba người họ đã đến trung tâm thương mại ở số bốn đường Ginza.

Mặc dù hầu hết sản phẩm ở đó Ran và Kazuha đều mua không nổi, bất quá bọn họ cũng không có kế hoạch mua sắm, đi mua đồ cũng không phải lý do duy nhất để con gái đi dạo phố.

"Nhưng mà Sonoko, cậu rất ít khi lôi kéo tớ tới đây dạo phố, có nguyên nhân gì sao?" Ran hỏi

Sonoko gãi gãi mặt, liếc sang một bên rồi nói: "Hắc hắc, là có cái lý do ha ha. Cậu cấu biết đấy, không phải tớ đã đính hôn với anh Makoto sao, cho nên tớ với hắn coi như cũng thành người một nhà. Sắp tới sinh nhật của mẹ Makoto, bác ấy đối với tớ rất tốt, nên sinh nhật đầu tiên của bác ấy sau tiệc đính hôn, tớ muốn tặng thứ gì đó. Nếu để quản gia giúp tớ chuổn bị thì có điểm không đủ tâm ý, nhưng chính tớ mua thì lại không biết bác ấy thích gì, cho nên muốn tham khảo các cậu một chút."

"Ngô, nếu là như thế, tớ kiến nghịch cậu nên mua đồ dùng dưỡng sinh, tớ nghe Kyogoku tiên sinh nói qua, Kyogoku phu nhân thân thể không tốt lắm?"

"A? Sao không thấy Makoto nói qua với tớ vậy?"
Sonoko kinh ngạc nói.

"À, cái này... Ran nhéo cằm nhớ lại "Thật lâu trước kia nói về Karate, tớ hỏi Kyogoku tiên sinh vì cái gì lại học karate, anh ấy nói qua là vì mẹ anh ấy cơ thể không tốt, sợ di truyền sang con cái, nên hy vọng bọn họ thân thể khỏe mạnh, cho nên đưa bọn họ đi học thể thao. Kyogoku tiên sinh chọn karate, còn em gái thì chọn vũ  đạo.

"...Thì ra là thế" Sonoko có điểm chịu đả kích, "Tớ cái này là bạn gái, có phải hay không quá không quan tâm đến hắn, thậm chí tớ còn không biết a."

"Này tính là cái gì, tớ còn phải đến tận cấp ba mới biết Heiji lúc còn bé còn có một đoạn tình duyên lãng mạn mà!" Kazuha chẳng hề để ý mà an ủi nói.


Cô vừa nói xong, Sonoko và Ran hai mặt nhìn nhau, rồi đồng thời quay mặt nhìn về phía mình "Cho nên đây là cậu thừa nhận quan hệ bạn trai bạn gái sao?"

"..." Kazuha gương mặt hồng thấu biện giải "Ý tớ là người tớ thích...cũng không phải... tớ muốn nói là..."

Hai người ý xấu mà xem cô hấp hối giãy giụa, một bộ biểu tỉnh bừng tỉnh đại ngộ, thẳng đến khi Kazuha đã mau muốn chui xuống khe đất  囧 , Ran lúc này mới sờ sờ đầu Kazuha hoà giải, hướng Sonoko cười "Đừng lo lắng, tớ cũng vậy, đến bây giờ tớ còn chưa biết gia đình, tuổi tác và sinh nhật của Julian tiên sinh..." nói xong, ngay cả bản thân cô cũng có chút không nói nên lời.

Cô trừ bỏ việc biết hắn là hắc bang lão đại ra thì còn biết cái gì?

Sonoko lúc này sức sống sống lại tại chỗ, lôi kéo hai người hùng dũng, oai vệ, khí phách hiên ngang mà tiến vào khu trung tâm thương mại sầm uất. Ran để mặc cô bạn thân kéo mình đi một cách nóng nảy, nhưng Kazuha lại nghi hoặc mà liếc nhìn hai người.

Lời nói vừa rồi của Ran, có quá nhiều tin tức khiến cô bối rối không thôi, vì cái gì nhắc đến đề tài này, Ran lại nhắc đến người mà trước nay cô chưa từng nghe đến tên, không phải nên nói là Kudo-kun mới đúng sao?

Trong lúc nhất thời, cô không tìm được cơ hội để hỏi, chỉ có thể đuổi theo Sonoko vào trung tâm thương mại.

Ba cô gái đã lâu không đi dạo phố, đều là bộ dạng hứng thú bừng bừng bắt đầu từ khu vực làm đẹp ở tầng một rồi càn quét lên trên.

Trên đường đi, Sonoko mua một bộ bình bồi bổ sức khỏe và thuốc bổ theo gợi ý của Ran và Kazuha, rồi cuối cùng đi đến khu vực thời trang cao cấp trên tầng cao nhất.

Khi đi ngang qua một cửa hàng bán kimono, Ran nhìn thoáng qua một chiếc tủ trưng bày bằng kính hình bầu dục tinh xảo đặt giữa sảnh cửa hàng, bên trong đặt một chiếc furisode lớn màu đỏ tươi, vô cùng tinh xảo, thu hút sự chú ý của Ran là con chim trên viền. Ran ngẩng đầu nhìn lên tên cửa hàng, đúng là cửa hàng Gin đã gửi Kimono cho cô.

Ran giữ chặt Sonoko và Kazuha, ý bảo mình muốn đi vào nhìn xem, cả hai đều gật đầu đồng ý nên cả ba đều bước vào.

Cửa hàng này trang trí mang phong cách phục cổ mà tinh xảo, có thể nói là vô cùng xa hoa. Cách trang trí quần áo cũng trang nhã, rất có nghệ thuật.

Sonoko và Kazuha vừa bước vào đã bị các loại kimono tinh xảo hấp dẫn tròng mắt, nhìn khắp xung quanh để thưởng thức, mà Ran một mạch đi đến tủ trưng bày bằng kính.

Bộ kimono được phong kín để trưng bày này, cùng bộ kimono mà Gin đưa, kiểu dáng cũng không hoàn toàn tương đồng, nhưng có thể thấy thiết kế và tay nghề thủ công là cùng một mạch. Nhân viên cửa hàng thấy cô xem đến nghiêm túc, nhẹ nhàng bước tới  cúi chào cô, sau đó nồng nhiệt giới thiệu bộ kimono này.

Theo như lời nhân viên bán hàng nói, bộ furisode cỡ lớn này là món đồ đặt làm riêng đắt tiền nhất trong cửa hàng của họ. Nó được bậc thầy chế tác thủ công của Nhật Bản khâu bằng tay. Một bản thiết kể chỉ có một bộ, một khi được bán ra, bản thiết kế liền sẽ được lưu làm quà lưu niệm, sẽ không được sử dụng lại lần nữa.

Ran nghe nhân viên bán hàng nói xong, nhìn kỹ bộ kimono "Xin hỏi, ta có thể xem bản thiết kế được sưu tâp lại của cửa hàng được không?" Nhân viên cửa hàng gật đầu, đi vòng qua tủ trưng bày bước vào cửa hàng, mời Ran ngồi ở ghế sofa trước phòng thử đồ chờ một lát, một lát sau liền mang đến một cuốn album, sau đó đưa cho Ran một đôi găng tay trắng.

Sau khi Ran đeo găng tay vào, nhân viên cửa hàng cho cô xem từng trang một. Các mẫu thiết kế đều được dán kín cẩn thận, mỗi mẫu đều có hình một trăm con chim che phủ một phần của toàn bộ bức tranh. Thấy ánh mắt của Ran dừng lại ở trăm con chim trên bản vẽ, nhân viên cửa hàng giải thích nói là vì bảo vệ thiết kế độc quyền, liền sẽ sử dụng quốc huy mang tính biểu tượng của mình, sơ đồ trăm con chim này, để ngăn trở các phần quan trọng của thiết kế.

Ran gật gật đầu, khi nhân viên cửa hàng lật đến mấy trang cuối cùng, cô đột nhiên hỏi: "Như vậy, kimono của cửa hàng giá bao nhiêu?"

"Ơ?" Nhân viên của hàng đã làm việc ở cửa hàng kimono này rất lâu, gặp qua nhiều kiểu khách hàng, nhưng đây là lần đầu tiên có khách hàng chỉ thẳng vào một món đồ và hỏi giá một cách thẳng thắn như vậy.

Trên thực tế, những khách hàng có thể mua sắm ở loại cửa hàng này thường không hỏi về giá cả, họ luôn có một chiếc cân trong đầu.

Tuy rằng có thể nhìn ra được vị tiểu thư này hẳn là mua không nổi, nhưng cũng không bởi vậy mà nội tâm khinh thường, chỉ là sửng sốt một lát, sau đó lập tức khôi phục thái độ nho nhã lễ độ: "Mỗi bộ kimono đều có một bản thiết kế, chất liệu sử dụng và thời gian thực hiện có sự khác biệt, cho nên tôi không thể cho ngài con số cụ thể."

Ran chỉ vào trang trước mặt tiếp tục hỏi: "Còn kiện đồ này thì sao?"

Nhân viên cửa hàng theo hướng tay cô chỉ nhìn qua, thiết kế trên bản vẽ là một chiếc furisode lớn với đế màu đen chỉ vàng. Nhân viên cửa hàng nồng nhiệt trả lời: "Bản thân bộ kimono này được làm từ chất liệu tinh xảo và sử dụng nhiều chỉ vàng cùng lá vàng cho nên giá cả vốn là thập phần sang quý, hơn nữa vị nữ nhân kia cũng không đến cửa hàng, là một quý ông đến mua sắm. Cách cắt may cụ thể rất khó nắm bắt. Ngài biết đấy, chu kỳ để chế tác một bộ kimono vốn rất dài, mặc dù dòng sản phẩm này luôn được thiết kế và chuổn bị trước, nhưng thực tế để hoàn thành nó cũng phải mất từ một tháng cho đến một năm, vị khách này còn đặc biệt yêu cầu công việc phải được thực hiện nhanh chóng, cho nên chi phí thủ công cao hơn bình thường rất nhiều."

"Cho nên bạn có nhớ rõ là bao nhiêu tiền sao?" Mặc dù trên hình ảnh có hàng trăm con chim che đậy bộ phận quan trọng, nhưng Ran vẫn có thể nhìn ra bộ kimono mình từng mặc này.

Nhân viên cửa hàng lật vài trang nhìn vào tham số trên hồ sơ "Giá giao dịch của bộ kimono này là hơn 16 triệu yên."

Ran gật gật đầu, bình tĩnh ra hiệu rằng cô đã xem đủ rồi. Sau khi nhân viên cửa hàng cất quyển album, cô nói lời cảm tạ, rồi tháo xuống găng tay trả lại cho nhân viên bán hàng.

Ở bên ngoài Sonoko cùng Kazuha thật lâu không thấy Ran ra, liền đi theo tiến vào, Ran vẫy tay ra hiệu mình ở chỗ này.

Kazuha bước tới nắm lấy cánh tay Ran, nói rằng bên ngoài cô nhìn thấy một kiện kimono rất đẹp, nhưng giá cả không hề rẻ, đặc biệt nghe nhân viên cửa hàng nói bộ được trưng bày trong tủ kính có giá hơn 10 triệu.

"Mười triệu. Hattori đảm nhận một vụ án lớn, ba lần như vậy cũng không đủ mua một kiện, thật là đời này thật sự không thể mặc được một bộ kimono đắt tiền như vậy,

Sonoko cũng không ngạc nhiên như cô ấy. "Sao! Cái này cũng không tính là gì, những bộ kimono của ta đều là mời người tới may đo. Kia mới hoàn toàn là may đo thủ công." Nói xong cô nheo mắt lại, đến gần Kazuha, "Nói chung là con gái khẳng định là phải đi thuê, nhưng mà Kazuha~ ta nhớ rõ lần trước đi nhà Hattori-kun, mẹ hắn nói qua, một số bộ Kimono đều là tổ truyền, tương lai khẳng định là cho con dâu, cho nên cậu đời này không nhất định là không được mặc nga!."

Mặt Kazuha lại một lần nữa đỏ bừng, cô vội vàng xua tay, "Ta mới không, ừm..." Cô muốn phản bác nhưng lại không muốn nói rằng mình sẽ không gả cho Heiji. Cuối cùng ấp a ấp úng nửa ngày, sau kéo Ran qua làm lá chắn "Cậu đừng chỉ nói về tớ, Ran có một kiện kimono cùng với bộ kimono ở bên ngoài có chút giống nhau, của cậu ấy hẳn không phải là tổ truyền phải không?"

Sonoko có chút kinh ngac, cân nhắc chút lời nói của Kazuha, dường như nhớ tới cái cái gì đó nhìn về phía Ran, đôi mắt mang theo nghi vấn, Ran biết cô muốn hỏi cái gì, chỉ gật gật đầu.

Lần trước sau khi lễ hội hoa Beika kết thúc, cô đã nói chuyện này với Sonoko qua điện thoại. Khi đó, Sonoko nói giỡn việc mua một bộ kimono furisode không hề rẻ. Từ nhỏ đến lớn, Ran phần lớn đều  mặc yukata. Ngay cả trong Lễ hội lớn bộ furisode cô mặc đều là đồ thuê, cho nên cô cũng không rõ giá cả một bộ là bao nhiêu, không nghĩ tới nó lại sang quý đến như vậy.

"Nhìn không ra Julian tiên sinh để lại bút tích đến như vậy." Sonoko lúc này thần sắc nghiêm túc "Nếu hắn có tiền như vậy, tại sao lại muốn thuê nhà? Công việc của hắn là làm cái gì?

Ran bắt đắc dĩ nói " Kỳ thật tớ đối với hắn hiểu biết quá ít, chỉ biết tính chất công việc của hắn tương đối đặc biệt." Cô không có nói công tác của Gin thực chất là công việc xã hội đen, trên thực tế hắn cụ thể làm cái gì, cô cũng không rõ ràng lắm.

"Cậu thích hắn, thế nhưng cái gì cũng không biết?" Sonoko nhíu mày hỏi, làm người thừa kế của gia tộc Suzuki, cô thường ngày có chút tùy tiện, nhưng cũng thật sự không phải là người ngây thơ vô tri.

"Tớ kỳ thật vẫn chưa cùng hắn giải quyết vấn đề này." Ran cắn cắn môi.

Thực ra cô luôn muốn biết nhiều hơn về hắn, chính là nhiều việc liên tiếp phát sinh, khiến cô không có thời gian tìm hiểu, cũng là chính mình ở thời điểm không để ý giao phó hắn tín  nhiệm, đặc biệt trong tình trạng thể chất hiện tại, cô gần như không thể kiểm soát được mà ỷ lại vào hắn, "Bất quá tớ sẽ làm rõ ràng, hơn nữa..."

Hơn nữa cô có một điểm mấu chốt vô pháp vượt qua, vì vậy cô cần thiết phải đối mặt, nhưng đó là sau khi cơ thể khôi phục, bởi vì để đưa ra quyết định ít nhất cô muốn có được năng lực phán đoán bình thường..

"Được rồi, tớ tôn trọng quyết định của cậu, bất quá nếu cậu cần hỗ trợ, nhất định phải nói cho tớ biết." Sonoko gật đầu, cô biết Ran rất độc lập trong chuyện tình cảm, nhất định có tính toán của chính mình. Nhưng trong lòng cô, đã quyết định xuống tay điều tra, rốt cuộc cô tin tưởng ánh mắt của Ran, nhưng cũng biết rõ hoàn cảnh môi trường nơi Ran lớn lên thật sự đơn thuần, không khỏi có chút không yên tâm.

"Từ từ, hai người các cậu đang nói cái gì vậy?" Bị hai người bỏ quên, Kazuha tỉnh mộng mà mở miệng. "Julian là ai? Vì cái gì Sonoko nói Ran thích hắn? Ran không phải thích Kudo-kun sao?"

Một lời của Kazuha, làm một mảng xấu hổ yên tĩnh, Sonoko cùng Ran lúc này mới ý thức được, cô ấy vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Hai người nhìn nhau, Sonoko dẫn đầu lên tiếng.

"Vến đề này...Nói ra thì rất dài, chúng ta xuống lầu tìm quán cafe từ từ nói."

----------------------------------

Cầm cốc cà phê, Ran không biết phải nói chuyện này với bạn mình như thế nào, bởi vì Sonoko từ nhỏ đã cùng cô lớn lên, giữa hai người có sự ăn ý khiến cho nhiều lời đều không cần phải nói ra, chính là Kazuha tương đối quật cường, có tính khí trắng đen trong chuyện tình cảm, nên cô có linh cảm rằng cô ấy có thể không dễ dàng tiếp thu.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Ran kể lại toàn bộ câu chuyện, chỉ bỏ qua đoạn cô bị tiêm thuốc cùng vấn đề thân phận của Gin.

"Cho nên, tớ hiện tại không thích Shinichi nữa." lời này được chính Ran nói ra miệng, là quả thực không thể tưởng tượng nổi, lại như vậy thuận lý thành chương "Tớ thích Jilian tiên sinh, hiện tại chúng tớ còn không có kết giao hẹn hò, nhưng là, tớ tin tưởng hắn cũng là thích tớ."

Kazuha vẫn luôn là không mở miệng ngắt lời, trên thực tế cô chỉ biết hai vụ là ở công viên Kanagawa và vụ việc của Kaito Kid. Cô thế nhưng chưa bao giờ biết ở giữa còn có nhiều biến cố như vậy, càng không biết như thế nào Miyano lại là trợ thủ của Kudo Shinichi, thảo nào Heiji lại biết.

Tuy rằng Kazuha chưa hoàn toàn xoay chuyển tình thế nhưng trực giác của cô cảm thấy hành vi của Kudo Shinichi thực đả thương người, sáng nay nhắc tới Miyano tiểu thư, Ran nhất định khổ sở.

Ran lắc đầu, "Thật ra hôm nay khi Hattori-kun nhắc đến Miyano tiểu thư, tớ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hattori-kun có đoạn thời gian không có tới Tokyo, nhưng là hắn lại biết Miyano tiểu thư. Lần trước tớ và Sonoko tình cờ đi ngang qua, đó là lần đầu tiên tớ nhìn thấy cô ấy, về sau đi nhà Shinichi mới là chính thức nhận thức, cho nên hiện tại tớ thật sự hiểu biết về Shinichi rất ít."

"Miyano tiểu thư tính cách trang nhã, lại như vậy ưu tú, cô ấy đích xác có thể hiểu Shinichi, trợ giúp Shinichi, tớ cũng sẽ không bởi vậy mà khổ sở, nói đến cùng, là tớ trước kia đơn phương thích hắn, chờ hắn. Hiện tại lại là tớ đơn phương từ bỏ hắn thích người khác, cho nên tớ không có tư cách khổ sở, hiện tại càng không có."

"Nhưng là nếu không có những việc này, không có Miyano tiểu thư, cậu sẽ không làm ra quyết định như vậy, cậu không cảm thấy___"

Ran kiên định mà ngắt lời Kazuha "Tớ làm ra quyết định như vậy không liên quan đến bất kỳ ai. Cho dù không có Miyano tiểu thư, dưới tình huống hiện tại tớ vẫn sẽ từ bỏ Shinichi mà thích người khác. Shinichi đối với tớ cũng không có trách nhiệm, hắn cũng không phải làm ra chuyện có lỗi với tớ, giữa chúng tớ không có bất luận cái gì hứa hẹn."

"Chính là không phải hắn nói với cậu chờ hắn sao? Này chẳng lẽ không phải hứa hẹn?"

"Cho nên là tớ chính mình ý chí không kiên định, không muốn tiếp tục chờ hắn." Khuôn mặt xinh đẹp của Ran có chút tái nhợt, cô ẩn ẩn cảm thấy cảm xúc của mình bắt đầu dao động "Là do ta thay đổi, là do ta..."

Là ta không có đầu óc thông minh như vậy, không thể ưu tú đến độ đạt được sự tín nhiệm của hắn, nhiều năm như vậy cô chỉ là từng bước đọc sách, cuộc sống quá vô ưu vô tư, rối rắm những chuyện nhỏ nhặt. Mà Shinichi đã đi tới thế giới ngoài tầm với của cô, cô tập mãi cũng thành thói quen chờ đợi, bị bài trừ khỏi những cuộc phiêu lưu kỳ thú của hắn.

Nếu cô không gặp được Gin, cô có lẽ không ý thức được sự chênh lệch đó, cuối cùng cô bất quá cũng chỉ là người bình phàm, sẽ vứt bỏ, sẽ thay đổi, sẽ càng bị phương hướng ấm áp hấp dẫn.

Kazuha nhìn Ran như vậy không biết nên nói cái gì, cô đem ánh mắt xin giúp đỡ hướng Sonoko, Sonoko lại rất bình tĩnh "Ran cậu nói như vậy cũng không đúng, giống như cậu nói, Kudo đối với cậu không có bất luận cái gì trách nhiệm, cậu đối với hắn cũng giống a! Mỗi người ai cũng có khắc cốt ghi tâm mối tình đầu, nhưng là không có ai quy định mối tình đầu chính là chân lý duy nhất, còn nhớ tên hỗn đản muốn bắt cóc tớ hồi cấp hai không? Tớ lúc ấy còn tưởng hắn là bạch mã hoàng tử a."

"Chính là tình huống của Ran với cậu không giống nhau a!"Kazuha rốt cuộc cũng nhận ra, Ran thế nhưng sẽ có một ngày bình tĩnh mà nói cô ấy không còn thích Kudo-kun nữa, cô thật sự rất khó tiếp thu. "Cậu có hay không nghĩ tới, giữa các cậu khả năng chỉ là một cái hiểu lầm, có lẽ Miyano tiểu thư chỉ giống như Momiji mà thôi? Hoặc là nói cậu thích vị Julian tiên sinh kia, cậu căn bản không hiểu gì về hắn cả, có lẽ___ngày sau" Kazuha bỗng nhiên ngừng câu chuyện, cô nuốt nuốt nước miếng "Ran, tớ không phải muốn trỉ trích cậu, tở chỉ là có điểm quá mức kinh ngạc."

Ran cười một chút, đang muốn mở miệng bỗng nhiên điện thoại vang lên, cô tiếp nhận điện thoại là Mori Kogoro hỏi khi nào về nấu cơm. Thời điểm Ran tiếp nhận điện thoại, Kazuha cùng Sonoko trao đổi một cái ánh mắt.

Bởi vì Ran phải chuổn bị mua đồ ăn về nhà, cuộc nói chuyện khó xử này không thể không bị bỏ dở, Sonoko lấy cớ hồi lâu không gặp, giữ Kazuha lại bên người.

Ran trong lòng biết cảm xúc của mình lại dao động, vì thế thuận thế đồng ý.

Sau khi Ran rời đi, Sonoko ra hiệu cho người phục vụ thêm một món tráng miệng khác và hai tách cà phê đen nguyên chất.

Hai người an tĩnh một hồi, cô thấy Kazuha chọc bánh kem không nói lời nào, thở dài dẫn đầu đánh vỡ sự im lặng.

"Vừa rồi cậu tính nói cái gì?"

Kazuha ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn như cũ kích động "Đương nhiên là muốn Ran làm rõ ràng Miyano tiểu thư kia rốt cuộc là người nào a? Nếu không phải vừa rồi cậu giẫm chân tớ..."

Sonoko hiếm khi mà bưng lên biểu tình nghiêm túc "Cậu ấy sẽ không đi hỏi, không chỉ có như thế, Kazuha, cậu cũng không thể nói cho Hattori-kun, chuyện này chúng ta không thể nhúng tay."

"Vì cái gì?" Kazuha khó hiểu "Ran nói như thế nào từ bỏ liền từ bỏ Kudo-kun, đó là Shinichi Kudo cùng Ran Mori a, tình cảm thuần túy tốt đẹp nhiều năm như vậy!."

"Nguyên nhân chính là bởi vì thời gian đã qua tốt đẹp của họ, cho nên Ran mới có thể từ bỏ dứt khoát như vậy." Sonoko khuấy chiếc thìa kim loại, xúc từng viên đường vào tách cà phê, cô cười cười hỏi "Nếu không thì sao? Không có cách nào để thay đổi, không ngừng mà thất vọng, chẳng lẽ phải đợi hoài nghi cùng oán hận bào mòn tình nghĩa ngày xưa, một hai phải tận mắt chứng kiến những gì mình từng trân quý chậm rãi mục nát hay sao? Ran không phải không nghĩ đi hỏi, mà là không dám đi hỏi, dứt khoát mà buông tay, tương lai còn có thể hướng nhau cười nói."

Lời Sonoko nói làm trong lòng Kazuha run lên, cô tựa hồ mơ mơ hồ hồ hiểu rõ cái loại cảm giác này, nhưng tưởng tượng đến sự tương tác của Kudo-kun với Ran, cô lại có chút chần chờ.

"Nhưng... Nếu thật sự chỉ là hiểu lầm, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, bọn họ bởi vì hiểu lầm mà ly tâm sao? Tựa như thời điểm tớ thấy Momiji liền lựa chọn từ bỏ, bất tài đem Heiji đẩy ra, chắp tay làm người sao?"

Sonoko không trả lời cô mà tiếp tục thêm đường vào. Những viên đường trắng rơi vào cà phê sẫm màu ngay lập tức phân tán, muỗng kim loại nhỏ khuấy đều có thể nghe thấy va chạm sàn sạt, thẳng đến khi điều này khiến Kazuha khó chịu, không chịu được muốn hỏi cô rốt cuộc muốn thêm bao nhiêu đường, Sonoko bỗng nhiên mở miệng.

"Cái gì là hiểu lầm? Kazuha, Hattori-kun cùng Momiji tiểu thư là hiểu lầm, Kudo cùng Miyano tiểu thưu rốt cuộc có phải hiểu lầm hay không___ai biết được? Kazuha, thời điểm cậu đối mặt với Momiji tiểu thư thực dũng cảm, chính là cậu có nghĩ tới năm đó Hattori-kun trên tạp chí nhắc tới vị mối tình đầu vô danh, cậu vì cái gì không có dũng khí đối kháng a, cậu cũng chưa bao giờ hỏi Hattori-kun liệu hắn còn giữ cái kia thủy tinh châu hay không?"

"Tớ..."Kazuha nhất thời cứng họng, cô trước nay không có nghĩ tới sự khác biệt trong đó, bị Sonoko một lời nói toạc ra, cô mới phát hiện đối mặt Heiji đã từng trân quý thủy tinh châu, cô trong lòng vừa ghen tị vừa buồn, lại theo bản năng mà không dám oán hận, chỉ bưng gương mặt tươi cười ra vẻ rộng lượng, chính là đối tượng là Momiji, cô lại dâng lên một cỗ khí, không thể bại bởi cô ấy.

Sonoko thấy Kazuha lộ vẻ mặt chần chờ, trong lòng hiểu rõ "Cậu có thể có dũng khí trực diện đối kháng Momiji, kỳ thật bởi vì hiện tại Hattori-kun vẫn luôn ở bên cậu, thái độ của hắn cậu thấy được, cậu trong lòng hiểu rõ hắn cùng Momiji sẽ không xảy ra cái đại sự gì, cho nên cậu mới có thể đúng lý hợp tình cùng Momiji tiểu thư đối chọi gay gắt. Mà vị mối tình đầu kia___cậu sợ hãi hỏi nhiều sẽ làm tổn hại quan hệ của các cậu, cậu sợ càng đề cập Hattori-kun càng nhớ rõ cô ấy hơn, nói đến cùng chính là cậu không thấy được thái độ của Hattori-kun, cậu không biết ở trong lòng hắn có phải hay không còn lưu lại một khoảng trống dành cho cô ấy."

Kazuha trầm mặc thật lâu, sau nhẹ giọng hỏi Sonoko "Nhưng làm sao cậu biết Miyano tiểu thư là thủy tinh châu? Có lẽ cô ấy bất quá cũng chỉ là Momiji."

"Có khả năng. Nhưng thủy tinh châu cũng tốt mà Momiji cũng được, vấn đề căn nguyên đều không phải là Miyano tiểu thư, mà là ở Ran cùng Shinichi a. Nếu như cậu bốn năm đều khó gặp Hattori-kun, nếu cậu gần như mất liên lạc trong một hoặc hai năm, như vậy Momiji tiểu thư một lần nữa lại xuất hiện ở bên cạnh hắn, Kazuha, cậu sẽ đi hỏi sao?"

"Cậu hẳn là nghe Hattorri-kun nói qua, Kudo hắn vẫn luôn ở nước ngoài phá án, chính là vừa rồi Ran không có nói ra lời, kỳ thật lần đầu tiên Ran gặp Miyano tiểu thư không phải ở nhà Okiya tiên sinh, mà ở trước nữa, tớ cùng Ran tận mắt chứng kiến Kudo cùng Miyano tiểu thư ở Beika phá án. Ran thậm chí còn không biết hắn đang ở Nhật Bản, ở ngay Tokyo, trong khu phố mà bọn họ lớn lên cùng nhau."

"Kazuha, tớ thích Makoto tuyệt không kém hơn cậu thích Hattori-kun, chính là nếu đây là Makoto, nếu hắn nói cho tớ lý do không thể gặp mặt vì ở nước ngoài thi đấu, mà tớ tại một góc đường nhìn thấy hắn cùng nữ sinh khác sóng vai, tớ không biết có thể làm được hay không giống Ran, đàng hoàng mà rời đi, cậu có thể sao?"

Cậu có thể sao? Câu hỏi này giống như một nhát búa đâm vào trái tim Kazuha, cảnh tượng mà Sonoko miêu tả, nếu nhân vật chính bị thay thế bởi cô và Heiji, dù chỉ là tưởng tượng, cô cũng sẽ cảm thấy chua xót đến hít thở không thông.

Sonoko đặt chiếc thìa kim loại xuống, đẩy ly cà phê đến trước mặt cô, ra hiệu cho cô dùng thử. Vốn dĩ Kazuha cảm thấy Sonoko đã cho quá nhiều đường vào một chiếc ly cảm giác liền rất thấm nha, chính là trước mắt không hiểu ma xui quỷ khiến như nào mà bưng ly lên nhấp một ngụm.

Mới uống một ngụm nhỏ, cô liền cảm thấy muốn nôn, vị ngọt quá mức hơn nữa cafe đen mang theo vị đắng chua chát, quả thực làm người buồn nôn. Cô vội vàng ống vài ngụm nước chanh để giảm bớt mùi vị.

Lão thần Sonoko cầm ly cà phê đen không đường lên nhấp một ngụm, làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt khiển trách của Kazuha.

"Tớ chỉ cho cậu một ví dụ tương tự. Thêm nhiều ngọt ngào cũng không che lấp được bản chất chua xót bên trong. Cậu cùng tớ nhìn thấy chính là bọn họ thanh mai trúc mã tốt đẹp, Ran chờ đợi kỵ sĩ trở về lãng mạn. Nhưng Ran mới là người mỗi ngày ôm hồi ức tốt đẹp, chờ đợi từng ngày, suốt bốn năm từng ngày chờ đợi, cậu ấy mới có thể đem người mình thích từ trong lòng đào ra. Mọi người đều mong chờ đồng thoại tình yêu tốt đẹp có một cái kết có hậu, chính là có ai có thể thay Bạch Tuyết ăn trái táo độc, thay mỹ nhân ngư đạp lên mũi dao?"

"Từ nhỏ đến lớn, Thời điểm thật sự đau, Ran cũng không bao giờ kêu đau, thời điểm thật sự nguy hiểm, cậu ấy cũng chưa bao giờ lùi bước. Vì không để người khác phải lo lắng, cậu ấy luôn là dùng mặt nạ kiên cường để che đậy tất cả những nỗi sợ hãi và sự mong manh mà một người bình thường nên có___ Cho nên khi cậu ấy cười hướng tớ nói, cậu ấy không có lập trường chất vấn vòng bạn bè của Kudo, tớ liền biết, tất cả những gì tớ có thể làm được chỉ là ủng hộ mà thôi."

Sonoko rất hiếm khi như vậy cường thế mà thao thao bất tuyệt, trên thực tế nếu không phải trải qua cùng Makoto phân phân hợp hợp, cô có lẽ cũng không thể lý giải. Bởi vì chưa từng trải qua cảm giác quá lo sợ được mất đều có thể thoải mái mà nói "Đừng làm ra vẻ", "Có cái gì mà không thể nói thẳng"  Chỉ những người đã tự mình trải qua mới hiểu được sự bất lực cùng hèn mọn trong các mối quan hệ.

"Kazuha, thời gian không bao giờ phá hủy mọi điều tốt đẹp, mà là sự nghi ngờ cùng thất vọng theo thời gian sinh ra. Cho dù đây là hiểu lầm, thì đó cũng là cái mà tớ và cậu không có tư cách để bình luận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro