Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 98

Hattori Heiji bị đánh thức, ngơ ngơ ngác ngác ngồi dậy. Bên cạnh là tiếng ngáy lớn của Mori Kogoro, hắn nheo mắt ghen tị nhìn người đang ngủ say, không hề bị ảnh hưởng chút nào bởi âm thanh như sấm rền ập đến- Conan, Hattori bị ồn ào không thể ngủ lại được nữa, bất đắc dĩ chỉ có thể vò đầu tóc rối, xốc lên chăn đứng dậy.

Ánh sáng của sáng sớm bị che khuất bởi tấm rèm dày, hắn khoác cái áo khoác, bước tới hé ra một khe nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời còn chưa có mọc hẳn, độ ấm thập phần thoải mái. Mấy ngày hôm trước mưa to liên miên không dứt cuối cùng cũng đã dừng lại. Hôm nay chắc là thời tiết sẽ đẹp.

Vừa lúc hắn chuẩn bị rời khỏi cửa sổ, bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện nhỏ nhỏ của con gái. Hắn tập trung nhận dạng một chút, hình như là Ran-san ở ban công cách vách nói chuyện điện thoại. Bởi vì thanh âm của cô rất nhỏ, cho nên hắn không nghe rõ lắm nội dung, chính là giọng điệu của cô rất mơ hồ, làm hắn nơi nào đấy cảm thấy quái quái.

Hattori Heiji vô thức kiểm tra thời gian trên đồng hồ. Còn không đến bảy giờ.

Sớm như vậy, Ran-san đã cùng ai gọi điện thoại, còn phải ra ban công nghe điện?  Ngay sau đó, Hattori liền cảm thấy ước chừng là do mình làm trinh thám lâu rồi, thật sự là quá mức lo lắng, con gái gọi điện thoại thì có cái gì kỳ quái, vì thế hắn ném rơi cái cảm giác khó nói ấy, ngáp một cái, xoay người trở lại trong phòng.

Sau khi cúp điện thoại, Ran liền vào bếp chuổn bị bữa sáng, không lâu sau Kazuha cũng đánh răng rửa mặt xong cũng tới hỗ trợ. Hai người ở trong phòng bếp nói nói cười đùa, chẳng mấy chốc bữa sáng thơm ngào ngạt đã được bày ra.

Các quý ông cũng theo mùi hương bước ra, Ran cởi xuống tạp dề, nhìn chằm chằm ông Mori, đi rửa mặt đàng hoàng mới được ngồi vào bàn. Mà Conan cùng Hattorri sớm đã ngay ngay ngắn ngắn ngồi ở bên bàn.

"Cái bánh sandwich này nhìn thôi đã thấy ngon rồi! Nhất định là tay nghề của Ran-san!" Hattori cầm một miếng bánh sandwich lên cắn một miếng. Hắn nheo lại đôi mắt thập phần hưởng thụ nói: "Hmm ~ Nó ăn còn ngon hơn nữa! Kazuha, hai ngày này cậu nhân cơ hội học hỏi đi."

"Ý của cậu là gì, Kazuha giận cười "Cậu ghét bỏ cơm ta nấu sao, không thích thì về sau tự đi mà nấu cơm a!."

Ran thấy hai người bọn họ giương cung bạt kiếm, vội vàng hòa giải "Cái trứng cuốn này là Kazuha làm, tay nghề của cậu ấy cũng rất tuyệt."

Món trứng chiên của Kazuha rất vàng và nguyên vẹn, hơn nữa bí quyết của cô ấy là thêm một chút pho mai, khiến kết cấu càng thêm mềm và ngon hơn. Bên ngoài phong phú, bên trong hương thơm dài lâu. 

Nghe Ran nói vậy, Kazuha ưỡn thẳng ngực, gật gật đầu, vẻ mặt đắc ý mà nhìn Hattori, mà Hattori cắn một ngụm trứng cuộn của chính mình thản nhiên nói "Gia hoả này cũng  chỉ giỏi chiên trứng thôi."

"Cái gì? Chẳng lẽ ta làm cơm chỉ có trứng cuộn là ăn ngon sao?"

Một vòng hỗn chiến mới lại bắt đầu, Mori Kogoro đào đào lỗ tai, Conan hướng Ran lắc đầu ý bảo không cần lo lắng, còn hắn bưng bát cười tủm tỉm xem họ đấu võ mồm.

Sau khi lên đại học, hai người cùng nhau thuê một căn nhà, mỗi ngày ồn ào nhốn nháo, cuộc sống hằng ngày đến thập phần náo nhiệt.

Thấy thế, Ran cũng chỉ có thể cúi đầu ăn cơm. Kỳ thật Conan không rõ tâm tư của nữ sinh, Hattori-kun lấy cô ra để châm chọc Kazuha, cô thật là như bị kim châm. Tuy rằng Kazuha sẽ không vì cái này tức giận, nhưng mà nói như thế nào cũng sẽ có chút không thoải mái.

Ai nguyện ý người mình thích luôn khen nữ sinh khác, nếu là Gin chê cô nấu cơm không bằng__Ách, Ran thế nhưng vô pháp tưởng tượng được cảnh hắn sẽ khen nữ nhân khác, hình ảnh kia nghĩ như thế nào cũng khó có thể xảy ra.

"Ran-san, sáng nay nói chuyện điện thoại với ai đó phải không? Sớm vậy sao?" Hai người tranh cãi mệt mỏi, kêu gọi đình chiến nghỉ giải lao, Hattori nhớ tới chuyện lúc sáng thuận miệng hỏi.

Ran không nghĩ hắn sẽ nghe thấy được "Quấy rầy đến cậu sao? Thật xin lỗi."

"Không sao!" Hattori tùy tiện mà phất tay. "So với tiếng ngáy của ông bác, thì giọng cậu chỉ như một bài hát ru, chính là có điểm kỳ quái , sớm như vậy cậu đã  gọi điện thoại."

Nghe hắn nói như vậy, Kazuha xoay đầu nhìn Ran chợt nhận ra: "Nói mới nhớ, hôm nay trời còn chưa sáng, hình như tớ có nghe thấy tiếng điện thoại của Ran kêu, tớ còn tưởng là nằm mơ, hóa ra lại là thật.

Ran chắp tay trước ngực xin lỗi nói  "Ừ, sáng nay bạn của tớ có việc nên gọi điện cho tớ. Làm phiền đến cậu sao?"

Kazuha cũng không phải thực để ý cái này, cô lắc lắc đầu "Không sao đâu. Bạn của cậu có chuyện gì gấp tìm cậu sao?"

"Cũng không phải có chuyện gì gấp, chẳng qua___" Ran chuyển hướng sang ông Mori "Ba ba, cái vụ kia, có lẽ con không đi được."

Mori Kogoro rốt cuộc cũng không còn giữ được dáng vẻ nhàn nhã hóng chuyện nữa, vẻ mặt thay đổi, cảm thấy cả người không khỏe. "Tại sao? Không phải con nói chương trình học cũng gần như xong, vì cái gì lại không đi được? Ba triệu, ba triệu đó!" Ông Mori tưởng tượng đến cảnh phải hoàn trả ba triệu, đau lòng giống như bị cắt một miếng thịt.

" Ách... bởi vì..."

Ran cắn đũa không biết trả lời thế nào. Thái độ ấp a ấp úng của cô dẫn tới sự chú ý của Conan và những người khác.

Cô chính là không muốn dối gạt mọi người, nhưng là Gin không gật đầu. Ran cũng vô pháp giải thích được rõ ràng, cuối cùng cô chỉ có thể chọn nói một nửa: "Gần đây con đã gặp một bác sĩ trong lĩnh vực y dược học đến từ Hoa Kỳ. Đang cùng nhau ... tham khảo thảo luận một ca bệnh phản ứng thuốc. Hắn dừng chân tại Nhật Bản thời gian có hạn, hơn nữa là một vị bác sĩ, ngày thường rất bận, cho nên con phải sắp xếp thời gian để phù hợp với hắn."

Mori Kogoro hỏi: "Phối hợp với thời gian của hắn, vậy con đã hỏi lịch trình của hắn tuần sau chưa?"

Ran theo bản năng trả lời "Vẫn chưa."

"Vậy con hỏi một chút đi, nói không chừng là còn có thể a, chờ con xác định rồi lại nói." Ông Mori nhẹ nhàng thở ra, nói thêm một tiếng "Đây chính là ba triệu a!"

Một cái nói dối phải đắp theo vô số lời nói dối. Ran tuy rằng chỉ che giấu sự thật một cách có chọn lọc, giờ phút này cũng hơi có chút sứt đầu mẻ trán, cô chỉ có thể gật đầu đáp ứng, trong lòng âm thầm tính toán đợi trở lại chung cư, sau đó liền gọi điện thoại nói cho ba ba thật sự không thể sắp xếp được thời gian phù hợp, hiện tại nói nhiều sai nhiều.

"Chị Ran, bác sĩ mà chị đang nói đến, là giống bác tiến sĩ Asaga, người lớn tuổi sao?" Conan đột nhiên nói ra một câu, chớp chớp đôi mắt nhìn Ran. Hattori Heiji ý vị không rõ mà cười hắc hắc vài tiếng, cúi đầu gấp một miếng súp lơ cho vào trong miệng.

"À không phải, Baker tiên sinh nhìn qua ngang ngang bác sĩ Araide, nhưng mà có lẽ thực tế hẳn là lớn hơn một chút, khả năng là ngoài ba mươi đi."

Ran chỉ nghĩ rằng Conan tò mò, rốt cuộc bác sĩ duy nhất mà hắn tiếp xúc nhiều nhất chỉ có  bác tiến sĩ Asaga, không ngờ tư duy của Conan bỗng nhiên nhảy tới một cái mặt khác "Bác sĩ Baker này đã kết hôn sao?"

"Ơ?" Ran sửng sốt một chút, cô giống như đối với việc tư của bác sĩ Baker hiểu biết cũng không nhiều, cẩn thận nhớ lại một chút "Chị cũng không rõ lắm, nhưng là hắn không mang theo nhẫn, cũng không có nói gì đến người yêu của mình, khả năng là hắn chưa có kết hôn."

"Hẳn là chưa kết hôn đâu.!" Kazuha xen vào nói, mọi người đều có điểm kinh ngạc.

Hattori hỏi làm sao mà cô biết được, kazuha lấy điện thoại ra bấm vài cái lấy ra một bức ảnh, chỉ vào nam nhân nho nhã anh tuấn trên màn hình đối với Ran nói "Tiến sĩ y dược học của nước Mỹ, bác sĩ Baker tiên sinh, hẳn là vị này phải không? Hắn khoảng thời gian trước có đến trường học của bọn tớ tham dự một buổi tọa đàm, tớ đã chụp ảnh hắn."

"Đúng vậy, vị này là Baker tiên sinh." Ran nhận lấy điện thoại di động. Trong ảnh, Baker tiên sinh mặc áo khoác thẫm màu, nho nhã lễ độ mỉm cười "Nhưng mà sao Kazuha biết hắn chưa có lập gia đình a."

"Phải đó, với cả Kazuha cậu vì cái gì còn chụp ảnh người khác?" Hattori lấy chiếc điện thoại từ tay Ran, sau khi nhìn qua, gương mặt vừa rồi còn đang cười của hắn lập tức thay đổi thành vẻ mặt khó chịu "Hơn nữa, cậu học là phiên dịch viên đi cái gì mà tham gia vào tọa đàm của y học? Mà sao ta lại còn không biết?"

Kazuha một phen cướp lại điện thoại di động, hừ lạnh một tiếng, "Chính vì là phiên dịch mới cần mở rộng tầm nhìn và biết mọi thứ, được chứ? Giáo sư khuyến khích chúng ta tham dự các tọa đàm của những người không chuyên, hơn nữa__ Baker tiên sinh anh tuấn chưa lập gia đình, ưu tú nho nhã, buổi tọa đàm của hắn phải tranh giành vé mới có thể tham gia, ta phải nhờ Reiko mới đi vào được, cậu mỗi ngày đều là vụ án, vụ án. Đương nhiên sẽ không biết!"

Hattori cái này càng khó chịu, "cái người này nào có tốt như lời cậu nói? Nhìn qua liền không giống bộ dáng của chuyên gia."

"Đúng vậy, đúng vậy." Conan lập tức nói theo "Đến được với chức vị chuyên gia y học, không phải đều là người lớn tuổi sao? Vị Baker tiên sinh này nhìn còn trẻ tuổi như vậy."

Không đợi Kazuha mở miệng cười nhạo, Ran đã trả lời trước: " Baker tiên sinh chuyên về dược học, khác với một chuyên gia về y học lâm sàng. Hơn nữa, ta may mắn đọc được các bài luận văn của hắn, hắn ở trong lĩnh vực này đích xác phi thường xuất sắc, giống như Hattori-kun ở trong giới trinh thám. Baker tiên sinh ở trong lĩnh vực y dược có thể coi là một thiên tài."

Kazuha thực ra không hiểu biết nhiều về lĩnh vực y dược, cô chỉ biết các giáo sư trong trường đối với Baker tiên sinh thực tôn kính, nên cô nghĩ rằng hắn chắc chắn rất giỏi. Trước mắt có người chuyên nghiệp-Ran cho câu trả lời, cô tự nhiên ôm cánh tay gật đầu phụ họa.

"Phải, phải. Nhưng mà Heiji tính là cái gì thiên tài? Lại không có trường thám tử nào cấp giấy chứng nhận cho hắn, trên thế giới này còn nhiều người so với cậu cùng Kudo-kun càng ưu tú, càng thiên tài hơn.

"Cái gì?" Cả Hattori cùng Conan hai người đều không còn bình tĩnh. Conan trộm liếc mắt xem phản ứng của Ran, thấy bộ dáng của cô cũng  không phải thực tán đồng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Hattori Heiji tính tình nóng nảy ngay lập tức bị đốt cháy bởi ánh mắt khinh miệt của Kazuha. "Bác sĩ ba mươi tuổi là tiến sĩ cũng chẳng là gì cả. Ta còn quen cả chuyên gia dược vật mới hai mươi tuổi!"

"Ha? Heiji, cậu đây là một cái đứa trẻ đang so baba ai lợi hại hơn sao?" Ánh mắt khinh miệt của Kazuha thật mau biến thành ánh mắt khinh thường "Quen biết người cũng tính lấy ra để nói, hơn nữa người cậu quen biết, ta đều cũng quen biết, như thế nào ta không nhớ có người như vậy?"

Trên mặt Kazuha muốn viết lên dòng chữ "Ngươi ấu trĩ như vậy?" Ran im lặng nhấp một ngụm sữa, cười thầm trong lòng, nam nhân ghen như vậy cũng không phải thực ấu trĩ, Kazuha khen Baker tiên sinh như vậy, Hattori-kim đương nhiên tức giận đến bốc hỏa.

Kazuha khoanh tay quay đầu lại bộ dáng như lười nhìn Hattori, lại hướng Ran trộm nháy mắt. Ran trong lòng lĩnh ngộ, cô ấy là trả thù việc Hattori-kun vừa rồi phàn nàn về tài nấu nướng của cô ấy, Ran cũng đáp lại mỉm cười ngầm hiểu rõ, cúi đầu ăn phần cơm của mình.

"Cậu không biết đâu, đó là sự thật! Người ta vẫn còn là cô gái phải không Conan?"

Hattori thúc cùi chỏ vào Conan, hắn vội vàng làm bộ không nghe thấy.

"Cô gái?! Heiji! Cậu lại quen biết cái gì kỳ quái cô gái nào? Cái này Hattori Heiji thực sự đã chọc vào tổ ong vò vẽ, nguyên bản chỉ là muốn nói đùa một chút. Nhưng Kazuha trở nên nghiêm túc lên, túm lấy cổ áo của Hattori, không thuận theo không buông tha "Tại sao ta hoàn toàn không biết?"

Hattori vội vàng nhìn quanh tìm kiếm sự giúp đỡ, mới phát hiện ra Conan và Ran đều quay mặt đi, giả vờ như không nghe thấy, Ông bác Mori vẫn như cũ vùi đầu vào cơm bộ dáng thực sự không nghe thấy. Hắn tứ cố vô thân, lúc này mới hiểu được cái gì là lanh mồm lanh miệng rước họa vô thân.

Chính là tình hình hiện tại không chấp nhận hắn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo cho qua, bởi vì sự tình mối tình đầu Momiji năm đó. Bản thân Kazuha đối với vấn đề này rất mẫn cảm, chưa kể vào đại học nam sinh không có nhãn lực, nhân cơ hội xum xoe, cảm giác nguy cơ của hắn càng ngày càng tăng.

"Không, ta cũng chỉ gặp mặt một lần, là Ku..., không , là họ hàng của bác tiến sĩ Asaga__ không tin cậu hỏi Conan." Hắn bất chấp, vội vàng đem Conan- người đang bàng quang chỉ lo thân mình kéo xuống  nước "Vị Miyano tiểu thư kia em quen biết đúng không, cùng anh thật sự không có quan hệ gì."

Conan tim đập loạn nhịp, hơn bốn năm nay, hắn tổng cảm thấy nếu một ngày hắn lộ thân phận, tám chín phần là bút tích của anh em tốt Hattori Heiji. Nhưng hiện tại Kazuha cùng Ran đang mở mắt to nhìn chằm chằm hắn, tên đã đặt trên dây, hắn chỉ có thể đặt bát xuống cười vài tiếng "Đúng vậy, chị Miyano là họ hàng của bác tiến sĩ Agasa. Hình như họ đã du học ở nước ngoài. Trước đó ... Ách...ở một viện nghiên cứu tư nhân làm nghiên cứu."

"Lần trước bác tiến sĩ cũng không nói Miyano tiểu thư là người thân của bác ấy a?" Ran tò mò hỏi. Bác tiến sĩ chỉ giới thiệu ngắn gọn là Miyano tiểu thư từ nước ngoài về, ở tạm một thời gian. "Bất quá, Miyano tiểu thư nghiên cứu chính là lĩnh vực y dược học sao?"

"A, có thể là bác ấy quên mất, bất quá chị Miyano cụ thể nghiên cứu cái gì em cũng không rõ lắm, hình như là trong lĩnh vực dược phẩm..."Conan không dấu vết mà trừng mắt liếc nhìn Hettori, đối phương chột dạ đổ mồ hôi lạnh , ngây ngô cười.

"Thì ra là thế..." Ran lẩm bẩm nói.

Muốn nói là trong lòng một chút đều không thèm để ý, tuyệt đối là gạt người. Không cô gái nào có thể giữ bình tĩnh trong tình huống này, ngay cả khi cô đã từ bỏ Shinichi, hoặc thậm chí ở một mức độ nào đó mà nói là bọn họ đều từ bỏ nhau, nhưng tại thời điểm này, khi cảm giác se se dần mờ đi, Ran không ngờ lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Ran bỗng nhiên muốn cảm tạ thứ thuốc kì dị khó lường trong cơ thể mình. Nhờ nó ban tặng mà cô càng ngày càng rõ ràng hơn những thay đổi trong cảm xúc của mình.

Đã từng gặp qua Miyano tiểu thư, không chỉ có bề ngoài xinh đẹp, mà còn là chuyên gia về dược vật du học ở nước ngoài, so với người học hành chăm chỉ để lấy bằng đại học như cô, cô ấy quả thực mạnh mẽ hơn rất nhiều lần, khó trách có thể trở thành trợ thủ của Shinichi, cùng hắn sóng vai đồng hành.

Trước kia cô đã từng thận trọng mà ở hồ sơ nguyện vọng trường thi, viết ra Trường Y Đại học Tokyo, cô chỉ hy vọng có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho chàng trai đầy khí phách hăng hái đó. Đáng tiếc là trước khi cô kịp trưởng thành, có thể tự mình đảm đương một phía, đã cảnh còn người mất, mọi thứ đã thay đổi.

Khi bị Cynar giam giữ, cô ấn xuống cuộc gọi khẩn cấp kia, bất quá chỉ là để đặt cược một lần cuối cùng. Đáng tiếc, vận khí từ trước tới nay của cô luôn  may mắn, nhưng lần đó cô đã thua hoàn toàn.

Lúc đó, thuốc đột nhiên khuếch đại cảm xúc của cô, nói một chút đều không oán hận thật là làm khó người, bất quá sau khi dần dần bình tĩnh ngẫm lại, cô cùng Shinichi đã quen nhau nhiều như vậy, mặc dù họ chỉ là bạn chơi thời thơ ấu nhưng từ tận đáy lòng cô cũng hy vọng hắn hết thảy đều ổn.

Có lẽ mọi sự may mắn của cô đã dùng để gặp được nam nhân tóc vàng đó vào tháng bốn khi hoa anh đào nở rộ. Hắn mỗi lần đều xuất hiện trong thời điểm nguy cấp nhất, giống như một thiên thần hộ mệnh. Chẳng qua thiên thần của cô tương đối đặc biệt, là khuôn mặt lạnh lùng cầm lưỡi hái và đôi cánh khổng lồ đen.

Nhân sinh giống như đông ngung và tang du. Nguyện bọn họ rút đi những ràng buộc ngày xưa, cả hai đều có thể bình yên và khỏe mạnh.

"Thì ra tiểu thư Miyano tuổi còn trẻ như vậy đã xuất sắc như vậy rồi. Khó trách!" Ran nhướng mày, khẽ mỉm cười, "Thật là làm người khâm phục."

Conan nhạy cảm bắt được lời nói không rõ ràng của Ran, quay đầu hỏi: "' Khó trách? Chị Ran, sự tình gì khó trách a?"

Ran cười khúc khích gõ nhẹ vào mũi hắn "Sự tình trẻ con không hiểu."

Conan sờ sờ cái mũi chớp chớp mắt  trong lòng vẫn bối rối như cũ.

"Vậy là Ran cũng biết a, tớ còn tưởng rằng Heiji lại nhận thức cái gì kỳ kỳ quái quái người."  Kazuha thực tín nhiệm Ran, nếu Ran đã không đề cập đến chuyện đó thì tức là chuyện đó không làm ảnh hưởng đến cô, lúc này mới buông tha nam sinh da đen. Hattori Heiji bĩu môi sửa sang lại cổ áo của chính mình, kiên quyết phát huy phẩm chất an tĩnh như gà.

Ánh mắt Ran nhìn hai người bọn họ một vòng, rồi nở một nụ cười ấm "Được rồi, đừng lo lắng về những chuyện không cần thiết đó. Miyano tiểu thư cùng Hattori-kun của cậu không có quan hệ gì, cơm sáng còn chưa có ăn xong, còn bức người ta ăn cẩu lương, hai người tốt nhất là nên có điểm lương tâm một chút a."

Một lời đã ra thu được hai cái mặt đỏ bừng như quả cà chua

"Ai là của ai a!."

"Ran!"

Sau khi ăn cơm sáng xong, đại gia đình cùng nhau sắp xếp kế hoạch. Thời gian Jido lão tiên sinh ước lượng là tuần sau, xác định đi có Hattori Kazuha và Mori Kogoro cùng Conan, Ran đợi xác định.

Suy xét đến tỉnh Yamanashi cách Tokyo cũng không xa, thêm mấy người lưu lại mấy ngày, hành lý cũng không ít, Mori Kogoro quyết định trực tiếp thuê cái xe, giá cả không sai biệt lắm không nói, cũng tương đối tiện lợi, hơn nữa đi tỉnh Yamanashi, muốn đi tra án cũng  nên có phương tiện tốt.

Hiện tại chỉ cần chờ Ran các định, liền thuê cái xe lớn.

Đối mặt Mori Kogoro không tiếng động khiển trách thêm ánh mắt khẩn cầu phức tạp, Ran trong lòng áy náy, chỉ phải nuốt nuốt nước miếng căng da đầu nói, "Con ngày mai liền trở về, sau đó hỏi một chút Baker tiên sinh, sau đó sẽ mau chóng hồi đáp." Tuy rằng đáp án cô đã sớm biết từ lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro