Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 96

Hôm nay cô đang rửa trái cây, Gin đã trở lại, cô nghe thấy tiếng động ở lối vào, cũng không quay đầu lại mà hô vang "Anh đã về rồi! Mau thay giày  rồi tới ăn trái cây, ta hôm nay đi siêu thị mua được quả anh đào rất ngon, tuy là trái mùa nhưng ăn ngon cực..."

Đang mải nhớ lại vị ngon, phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ, lại không phải thanh âm của Gin, Ran quay đầu nhìn lại, bên cạnh Gin còn có một nam nhân xa lạ. Vóc dáng hắn không cao bằng Gin, có mái tóc xoăn màu vàng. Tuy có ngũ quan sâu lắng của người da trắng nhưng lại không sắc bén cương nghị như Gin, ngược lại thập phần tuấn tú ôn nhuận, khí chất cùng Gojuro, bác sĩ Araide có chút tương tự.

Hắn bắt gặp ánh mắt của Ran, nắm tay họ nhẹ hai tiếng để ngừng ý cười, mi mắt cong cong hướng Ran gật đầu.

"Xin chào, Ran tiểu thư."

"Xin chào...Vị tiên sinh này là?" Ánh mắt nghi vấn của Ran dời về phía Gin, ý bảo hắn làm ra giới thiệu. Gin không những làm lơ ánh mắt của Ran, hắn ý vị không rõ mà hừ lạnh một tiếng, từ đĩa trái cây trước mặt lấy một quả anh đào đút vào miệng Ran, mặc kệ nam nhân kia còn đứng tại chỗ, hắn quay lưng thẳng tiến vào phòng thay quần áo.

Đối mặt với Ran đang liều mạng nuốt quả anh đào xấu hổ không thôi, nam nhân tốt tính cười cười, từ trong túi áo móc ra một danh thiếp mạ vàng, đưa cho Ran.

"Ta là bằng hữu của hắn, tên là Reece Baker."

Ran tiếp nhận danh thiếp, trên danh thiếp màu vàng có khắc chữ màu bạch kim tinh xảo. Trên danh thiếp không chỉ in ấn tên của Baker tiên sinh, còn có nghề nghiệp của hắn___hắn là một vị bác sĩ. Bởi vì hắn thực săn sóc chu đáo mà dùng tiếng Nhật giới thiệu tên, cho nên Ran không có chú ý tới. Cho đến khi nhìn thấy ký tự ưu nhã ghi Reece Baker, cô bỗng nhiên nghĩ tới chính mình đã nhìn thấy cái tên này ở đâu.

"Có lẽ nào...Tiên sinh là tiến sỹ y dược học của nước Mỹ, Baker tiên sinh sao?"

Baker ngẩn người, tựa hồ không nghĩ tới Ran ngay lập tức liền nhận ra mình, hắn gật gật đầu, một lần nữa mỉm cười duỗi tay. "Đúng vậy, thật rất vui được quen biết cô, các bằng hữu của ta đều gọi ta là Reece, mong Ran tiểu thư đừng quá khách khí."

Ran nhìn bàn tay mịn màng như bạch ngọc do dự một chút, sau đó cô ở trên tạp dề lau khô tay, rồi bắt lấy tay đối phương bằng cả hai tay, vẻ mặt tràn đầy nhiệt huyết.

"Reece tiên sinh, Ta càng vui hơn khi được quen biết với tiên sinh, tiên sinh có thể ký tên cho ta được không?"

"....."

Tuy rằng Reece Baker chưa phải là một học giả bậc thầy, nhưng hắn đã đạt được những thành tựu đáng kể trong lĩnh vực y học khi còn trẻ như vậy, điều này mới là điều đặc biệt khó đạt được. Hắn ngày thường làm người khiêm nhường thần bí, rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác. Ran cũng chỉ thông qua những thiên luận văn của hắn, từ cái nhìn của hắn đối với nhiều vấn đề đều phập phần mới mẻ độc đáo và cụ thể, làm cô vô cùng kính nể trình độ chuyên môn và khả năng phân tích sắc bén của hắn.

Sau một bữa ăn, chủ và khách đều cùng vui vẻ.

Bất quá Gin tựa hồ thực lãnh đạm, Baker tiên sinh tuy rằng nói chính mình là bằng hữu của hắn, nhưng là bọn họ ở trên bàn cơm đều không nói chuyện, vô luận là Ran cùng Baker tiên sinh nói tới cái gì, cho dù là người không chuyên, hắn cũng không tiếp lời. Khi Ran đề cập tới Baker tiên sinh hiện tại đang nghiên cứu cái gì, hắn thực uyển chuyển biểu đạt hiện tại ở thực hiện một cái hạng mục cho một phòng thí nghiệm tư nhân, cụ thể không thể tiết lộ, vì thế còn có chút áy náy mà tỏ vẻ xin lỗi.

Không đợi Ran bày tỏ do chính mình thất lễ, hỏi đến quá nhiều, Gin bỗng nhiên ở một bên châm chọc mà cười nhạo một tiếng. Ran liếc mắt nhìn Baker tiên sinh tỏ vẻ xin lỗi, nhưng bản thân hắn thì mặt không đổi sắc.

Gin lạnh lùng nói: "Hắn là cái kẻ lừa đảo, không cần để ý đến hắn."

Nghe vậy baker tiên sinh lớn tiếng cười rộ lên, liên thanh nói Gin một chút cũng không thay đổi, Ran thật là xấu hổ không nói lên lời, chỉ có thể gắp cho Gin một miếng thịt, bất đắc dĩ thay hắn giảng hòa.

"Hắn là nói giỡn, Ju, Ju chính là có tính cách này."

Baker tiên sinh xua xua tay, tỏ vẻ chính mình đã có thói quen với sự độc miệng của hắn, hắn rất thú vị mà nhìn Gin. Còn Gin liền cái ánh mắt cũng không cho hắn, bình tĩnh mà kẹp lấy miếng thịt bỏ vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm.

Hắn kinh ngạc mà cảm thán: "Gin chưa bao giờ ăn đồ mà người khác đã chạm qua, cho nên ta chưa từng gặp hắn ăn món Nhật, hay đồ ăn Trung quốc. Hôm nay không chỉ nhìn thấy, mà còn được mở rộng tầm mắt."

"Có sao?" Ran ngạc nhiên nói, cô hoàn toàn không nhớ rõ Gin có thói quen này, cô quay đầu lại nhìn về phía Gin "Anh trước đây là cái dạng này sao?"

Gin mí mắt nâng lên, liếc mắt nhìn cô một cái "Trước kia cùng hiện tại có sự khác biệt nào sao?"

"Đương nhiên, chúng ta đều___" Ran theo bản năng trả lời, bắt gặp ý cười tà ác trong mắt hắn, cô đột ngột dừng lại lời nói của mình. Cô vốn muốn nói, hiện tại chúng ta đều đã hôn môi, còn so đo cái này làm gì, nói được một nữa mới ý thức được hắn lại đang trêu chọc cô

"Anh thật...."

Quên đi, anh thật là xấu, cái lời kịch này thật sự quá buồn nôn. Ran trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào bát cơm của mình bắt đầu lùa cơm.

Chỉ có Baker tiên sinh sờ sờ cằm vẻ mặt cao thâm "Ran tiểu thư, Ju cùng cô, hai người quan hệ thật đúng là tốt a"

Không biết vì sao, khi hắn nói những lời này, tay Gin dừng lại một chút, hắn lạnh nhạt mà liếc mắt một cái nam nhân đang cười tủm tỉm, sau đó lại khôi phục lại khuôn mặt vô cảm.

Vào lúc ban đêm, Baker tiên sinh ngủ ở tại chung cư. Vốn ở thời điểm Ran cho rằng hắn sẽ cáo từ, hắn lại bình tĩnh lấy chìa khóa mở ra căn phòng thứ ba vẫn luôn khóa cửa trong căn hộ.

"Reece tiên sinh? Ran kinh ngạc không thôi.

Hắn quay đầu lại lắc lắc chìa khóa trong tay, cười nói "Đúng vậy, khoảng thời gian này ta ở lại Nhật bản, mong được chiếu cố, Ran tiểu thư."

Nói xong hắn lịch sự gật đầu đóng cửa lại.

Ran trợn mắt há mồm quay đầu lại nhìn Gin, cô không bao giờ nghĩ căn phòng này sẽ có người thuê, Gin cau mày không nói chuyện, rõ ràng là biết chuyện này, Ran nghĩ nghĩ hỏi "Reece tiên sinh, sáng sớm liền chuổn bị ở lại sao? Cái kia, thời điểm don dẹp phòng, ta cũng không biết?

Gin đặt tay lên trên đầu cô, môi mỏng chạm vào đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói "Hắn tới là để trị liệu thân thể của cô, giải dược phía trước tiêm vào là do hắn cung cấp."

Ran gật gật đầu, cô không phải là không yên tâm. Dù sao Baker tiên sinh là người thực ôn nhu thân thiện, chỉ là việc này quá đột ngột, cô cắn môi dựa vào lồng ngực hắn, đột nhiên phát hiện chung cư có nhiều thêm một người, cô có chút không quen.

Sáng sớm ngày thứ hai Baker tiên sinh ở lại,
Ran còn chưa có làm xong cơm sáng, hắn liền từ trong phòng lấy ra một đống tư liệu cùng các loại thuốc, điền vào một vài mẫu so sánh triệu chứng của Ran rồi lấy một ít máu của Ran để làm xét nghiệm. Không đợi ăn bữa sáng, liền mang theo một cái vali bạc vội vàng rời đi.

Ran vội vàng mang trứng chiên ra khỏi chảo, nhanh chóng làm một cái bánh Sandwich đơn giản, lấy thêm chai sữa trong tủ lạnh, cho vào túi giấy rồi vội vàng đuổi theo, đuổi kịp trước khi hắn bước vào thang máy.

Baker thời điểm tiếp nhận túi giấy còn có điểm ngây người, mũi hắn giật giật, ánh mắt tràn đầy nghi vấn vọng lại đây, Ran cười cười "Tiên sinh còn không có kịp ăn cơm sáng, cái sữa bò này mới từ tủ lạnh lấy ra chưa kịp làm nóng lại, tiên sinh chờ hết lạnh một chút rồi hãy uống."

"...Cám ơn"

Ran xua tay khom lưng nói "Ta mới cần cảm tạ tiên sinh đã vì sự tình của ta mà bôn ba."

Baker tiên sinh ôn hòa cười "Xin không cần phải nói như vậy, Ran tiểu thư. Hy vọng cô mạnh khỏe không chỉ là nguyện vọng của Ju mà còn là nguyện vọng của ta."

Nói xong hắn liền bước vào thang máy, Ran còn có chút sửng sốt, lời nói vừa rồi của Baker tiên sinh không giống như là lời nói khách sáo, biểu tình khi hắn nói nhìn qua thập phần chân thành.

Ran quay vào chung cư không lâu, Gin liền thức dậy, mang theo tính khí dời giường, hắn lãnh đạm mà nhìn lướt qua cửa phòng Baker, sau đó nhướng mày nhìn về phía Ran. Ran nhún nhún vai, tỏ vẻ sáng sớm Baker tiên sinh lấy của cô một ống máu, sau đó vội vàng rời đi. Gin cười nhạo một tiếng, châm chọc không thể giải thích được.

Ran cảm thấy thái độ của hắn có chút kỳ quái, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào, chỉ có thể yên lặng, bưng lên bữa cơm sáng. Đợi đến khi Ran gần như đã ăn xong miếng bông cải xanh cuối cùng, mới cắn nĩa mở miệng.

"Julian tiên sinh, ta trước đây chưa từng gặp Reece tiên sinh, nhưng là cảm giác lại rất quen thuộc" Cô cau mày, chống cằm tự hỏi "Không phải kiểu ảo giác giống như đã từng quen biết, mà là cảm giác thực rõ ràng quen thuộc, thật là kỳ quái a~..."

Gin dùng ngón tay thon dài xé một miếng bánh mì nướng, ưu nhã mà bỏ vào trong miệng, sau đó gõ nhẹ vào chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn ăn, Ran theo bản năng nhìn qua, rồi giật mình kêu lên____"Ta bị muộn rồi!!!"

Cô không tiếp tục suy xét vấn đề quen thuộc hay không quen thuộc nữa, bưng lên cốc sữa trong tay Gin, uống ừng ực hết luôn, sau đó một phen kéo xuống tạp dề, cởi bỏ tóc vội vàng chạy vào trong phòng, một lát sau liền đem theo cặp sách chạy ra, lấy ra một chiếc hộp nhỏ đặt lên bàn trà ở phòng khách "Julian tiên sinh, thứ trên bàn trà này là cho anh, không thích cũng đừng ném đi a." Sau đó vội vội vàng vàng chạy ra cửa thay giày "Ta đi đây"

Tầm mắt Gin liếc nhìn giữa hai cái cốc trống không, ngón tay dừng lại một chút, một lần nữa cúi đầu an tĩnh ăn cơm. Ăn xong hắn đứng dậy, đem chén địa cùng cốc ném vào máy rửa bát, khi về phòng đi ngang qua phòng khách nhìn thấy trên bàn có một hộp nhỏ màu hồng nhạt.

Trên hộp in ấn chính là logo của cửa hàng quần áo ngủ lần trước, lần này khóe mắt của hắn không khống chế được giật giật, mở ra liền thấy bên trong có hai ngăn, trong đó 1 ngăn thì trống không, một ngăn khác thì nằm một cái vật trang trí điện thoại. Không ngoài dự đoán là một con heo màu hồng, mặc váy hoa và cười ngốc nghếch.

"..." Hắn trừng mắt mà nhìn con heo béo, tay nhéo nó một phát còn phát ra âm thanh "chạch chạch", khiến gân xanh của nam nhân nhảy nhảy, tựa hồ thực không hiểu đồ vật như vậy vì cái gì có thể đưa cho hắn, nhưng cuối cùng là cũng không có ném nó đi.

-------------------------------

Trong nhà nhiều thêm một vị Baker tiên sinh, mới đầu Ran có chút dè dặt, sau lại phát hiện hắn rất dễ sống chung, vừa không kén ăn tính tình lại tốt, đối với người như tắm gió xuân thoải mái lại dễ chịu. Trên thực tế, hắn hầu như không ở nhà, mỗi lần về đều mang theo một ít thuốc cùng dụng cụ, lấy một ít máu hoặc là mẫu tóc của cô.

Buổi tối hôm nọ, hắn trở về mang theo một hộp cho Ran, bên trong là một cái vòng tay phi thường xinh đẹp, cô kinh ngạc mà nhìn về phía hắn, lại thấy hắn ra hiệu ý bảo cô nhìn kĩ, cô lấy ra mới phát hiện, bên trong chiếc vòng tay có gắn một cái vòng điện tử.

"Đây là máy kiểm tra đo lường động lực, nếu trị số thân thể cô vượt mức trị số bình thường, nó liền phát tin tức chuyển đến Gin" Baker tiên sinh nói xong liền giúp Ran đeo chiếc vòng tay, sau đó gật đầu hài lòng. "Tác dụng phụ của thuốc còn chưa rõ ràng, báo cáo xét nghiệm máu của cô cho thấy nó vẫn tồn tại trong cơ thể. Rất khó để nói có thể hay không đột ngột phát sinh hậu quả, cho nên cô cần thiết phải luôn mang theo nó, tắm rửa cũng không được tháo xuống."

Ran theo bản năng nhìn về phía Gin, hắn đang đùa nghịch bật lửa đối này không có tỏ thái độ, Ran đoán ý tứ của hắn là ngầm đồng ý, vì thế gật gật đầu hướng Baker tiên sinh nói lời cám ơn.

Thời gian bất tri bất giác qua đi, chờ Ran nhận được điện thoại tức muốn hộc máu của Kogoro Mori, cô mới phát hiện chính mình thế nhưng hơn một tháng không có về nhà.

Ran chột dạ cực kỳ, lần trước sau khi điện thoại hư rớt, cô bảo đảm quá cuối tuần liền về nhà, kết quả một chút kéo nhiều ngày như vậy, bất quá cô mỗi ngày đều cùng ba ba phát tin tức, ngẫu nhiên gọi điện thoại, nhưng cũng không có nghe thấy ông bùng nổ như vậy, có thể là có việc gấp không tiện nói qua điện thoại.

Trùng hợp là lịch học ở trường khóa này đã hết hơn phân nửa, cô trống một khoảng thời gian thật dài, vì thế vội vàng thu thập hành lý, cấp tốc phi về nhà.

Baker tiên sinh thực quan tâm Ran, ở trước khi Ran đi, đã để lại số điện thoại riêng cho cô, dặn dò nếu phát sinh cái gì, đều có thể cùng hắn liên hệ, Ran cũng cùng hắn trao đổi số điện thoại.

Ngoài cửa sổ mưa to tầm tã, Gin lái xe đưa cô về nhà, lần này không có đi chiếc xe chói mắt Porsche, cũng không phải cái lần trước màu bạc cô gặp qua, mà là một chiếc màu đen Bugatti.

Sau khi lên xe, Ran phát hiện một nhà tiểu trư lần trước chính cô đặt ở trên chiếc Porsche, giờ nó lại đang ở trên chiếc xe này. Cô suy đoán Gin nhất định là thường xuyên khai kia chiếc Porsche đi ra ngoài "công tác", cho nên mới ném ở chỗ này.

Cô một bên duỗi tay đem chúng nó xếp thành thân mật đoan chính bộ dáng, một bên ở trong lòng thầm nghĩ, nếu là trên xe hắc bang lão đại đặt biểu tượng một nhà cát tường, các tiểu đệ thấy được khẳng định nhiều xấu hổ.

Nghĩ nghĩ Ran chớp chớp mắt, nghiêng đầu giống như khờ dại hỏi, "Julian tiên sinh, anh thích cái này tiểu trư sao?" Đồng thời cô còn lắc lắc điện thoại của mình, mặt trên treo một con đồng dạng heo ba ba, mặc quần áo màu đen cùng màu sắc của di động thực hòa hợp, một dúm đầu tóc màu vàng của nó, trông phiêu dật cực kỳ.

"Nga~, anh thực sự rất thích đi, ta nhìn thấy móc treo điện thoai mà ta đưa cho anh, anh treo ở trước gương phòng rửa mặt, mỗi buổi sáng đều nhìn đến nhất định thực vui vẻ đi?" Không đợi hắn mở miệng, cô lại tự mình trả lời, trong giọng nói giấu không được trêu chọc.

Gin từ gương chiếu hậu, liếc mắt một cái cô gái đang nở nụ nười ranh mãnh, hắn nheo nheo mắt, còn thấy cô ở nơi đó còn đang ở bộ dáng rung đùi đắc ý "Không nghĩ tới anh thích như vậy, lái chiếc xe nào cũng mang chúng tới. Kỳ thật anh không cần phiền toái như vậy, ta có thể mua mấy đôi ___"

Không đợi Ran nói xong, chân ga dưới lòng bàn chân hắn đột nhiên hung hăng dẫm xuống, Ran đang thoải mái dựa vào ghế xe, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, hắn không mặn không nhạt nói "Xin lỗi, ta vượt quá tốc độ"

Ran che lại cái gáy trừng hắn, Gin mặt không đổi sắc, thần sắc thanh lãnh đạm nhiên, chỉ là ngón trỏ của tay trái gõ vào vô lăng tạo nên nhịp điệu, rõ ràng bại lộ tâm tình vui sướng của hắn lúc này. Ran quả thực không dám tin tưởng, nam nhân này lại ấu trĩ như vậy, trừng mắt liếc một lúc lâu, sau nhịn không được phì cười một tiếng.

"Này, Julian tiên sinh, anh thật sự là hắc bang lão đại sao?"

"Nhàm chán"

"Là Yamaguchi sao? Hay là Gutsuna bang?"

"......"

"Bọn anh có phải hay không tất cả đều xăm mình? Ngợp trong vàng son ca múa?"

Gin hừ nhẹ liếc xéo cô một cái, môi mỏng cũng phác hoạ một đường cung, "Nói hươu nói vượn." Hắn thanh âm nhẹ nhàng trầm thấp, giống như bất đắc dĩ lại giống như sủng ái.

Ngón tay trắng nõn của Ran nhẹ nhàng khảy đầu tóc màu vàng của heo baba, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe phát ngốc, ngày mùa thu đã lâu không có trận mưa to hung hãn như vậy, giọt mưa dày đặc đập ở trên cửa sổ xe, mây đen đem Tokyo bao phủ thành một mảnh xám xịt, rõ ràng là áp lực thời tiết lạnh buốt, nhưng không biết vì sao, trong chiếc ô tô ấm áp mà khô ráo xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, lại khiến lòng cô an tâm hạnh phúc.

"Julian tiên sinh...... Mùa thu, cúc non sẽ nở sao?"

"Như thế nào?"

"Lần sau chúng ta về nhà, mua chút cúc non đế cắm hoa đi, ta làm tiểu sườn dê cho anh, được sao?"

Hắn không có trả lời, Ran dùng ngón tay ở trên tấm kính cửa sổ xe, vẽ không quy luật. Trong xe yên tĩnh không nói gì, rất mau liền tới dưới lầu của văn phòng, tốc độ xe chậm lại rồi dừng hẳn khi đến nơi.

Gin không mở đèn lên, Ran cũng không xuống xe, hai người đều không nói lời nào, bên tai là tiếng mưa ào ào rơi. Thật lâu sau, hắn cởi bỏ dây an toàn, kéo Ran qua, cúi đầu hôn cô, ý cười khó nén ở cánh môi "Tùy cô thích."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro