Chương 93
Một lần nữa tỉnh lại nhưng lần này khác với lần trước, Ran cảm thấy mình được bao bọc chặt chẽ trong sự ấm áp và mềm mại, mơ mơ màng màng nhìn thấy bức tường màu hồng cùng trần nhà màu trắng quen thuộc. Cô đã về tới chung cư, bị chăn bông của chính mình bọc thành cái kén.
Con tằm cưng nỗ lực thoát ra khỏi chăn, cúi đầu nhìn xuống thì thấy mình vẫn đang mặc bộ quần áo bẩn, quả nhiên là phong cách thẳng nam, đệm chăn đều bị làm dơ. Ran đứng dậy, mắt cá chân của cô đã được chữa trị, trật khớp không phải là vấn đề nghiêm trọng, chỉ là mặt ngoài da vẫn còn nhức nhối, nhưng cơn đau này hiện giờ đối với Ran mà nói, thật sự chẳng là gì cả.
Cô cảm thấy đầu mệt mỏi choáng ngợp, không muốn nghĩ đến điều gì phức tạp nữa, chỉ muốn tắm rửa thật sạch.
Ran cởi bỏ quần áo bẩn, lấy bộ đồ ngủ bước vào phòng tắm. Khi đứng dưới vòi sen, nước ấm xả ở trên người, cô mới phát giác, không chỉ có mắt cá chân, mà cả cổ, cánh tay, trên mặt đều đau nhức. Cho dù đã dùng thuốc, vừa chạm vào nước ấm vẫn như cũ rỉ ra vết máu. Ran bước tới chiếc gương trên bồn rửa, đưa tay lau đi lớp sương mù trên gương, cô thấy một bên mặt mình sưng đỏ, trên đó còn có một vết thương, vết máu đã đông cứng lại, chảy qua dòng nước ấm, vết thương ở khắp cổ và cánh tay, khiến người choáng váng.
Thật là chật vật a.
Khuôn mặt kiêu ngạo và điên cuồng của nữ nhân tóc đỏ lại hiện ra trước mắt, cô ta vênh váo lại tự đắc mà quyết định sinh mạng của người khác, thương tổn người khác làm thú vui. Ran trong lòng dâng lên một cỗ nồng đậm phẫn nộ, tức giận tới như thế mãnh liệt, lại không chỗ phát tiết, chỉ có thể nắm chặt tay hung hăng nện ở trên gương, tiếng kính lập tức vỡ ra.
Ran nhìn bàn tay đang chảy máu của mình khiếp sợ không thôi, cô không rõ bản thân mình đây là làm sao vậy. Cô trở lại dưới nước, đem công tắc vặn ở mức tối đa. Tia nước đánh tới trên da thậm chí có chút đau đớn, cô ý đồ dùng loại này đau đớn để áp chế đi sự kinh giận trong lòng. Cơn giận của cô không thể nguôi đi, Ran lấy tay che mặt, ở trong nước không tiếng động khóc lóc. Nước mắt hòa cùng nước ấm cùng nhau bốc hơi, cảm xúc phẫn nộ tựa hồ cũng dần dần bị tẩy đi.
Thật lâu sau, cô đổ chút dầu gội lên đầu, máy móc mà xoa mái tóc dài. Julian đưa cô về nhà mà không gọi cảnh sát. Ran có dự cảm hắn sẽ không gọi cảnh sát. Nữ nhân kia hẳn là cùng một tổ chức với Julian. Bọn họ quả nhiên là hắc bang. Nữ nhân kia nói qua, phong cách tổ chức của bọn họ, hành sự không thể lưu lại dấu vết, cho nên, bọn họ đều là dùng phương thức này để xóa dấu vết sao?
Julian —— không, Gin, hắn cũng là như thế này sao?
Nữ tử kia dung mạo trông giống hệt cô, chị gái của Momiji, cứ như vậy đã bị lấy đi mạng sống, một bắn chết mệnh, chết không nhắm mắt. Khuôn mặt đầy máu vô hồn một lần nữa hiện lên rõ ràng, Ran bỗng nhiên mở to mắt, đột nhiên phát hiện bọt ở trên tóc, vùng nước dưới chân đều dính máu. Cô sợ hãi đến mức một tiếng thét chói tai, sau đó mới ý thức được máu tràn ra từ miệng vết thương trên tay của chính mình. Nhưng mà, sự sợ hãi này một khi đã xuất hiện liền vô pháp kiềm chế, giống như trong căn phòng đó trước đây.
Trước mắt Ran tất cả đều là cảnh tượng cái chết của nữ tử đó, còn có tiếng kêu vô cùng sợ hãi của cô ấy "Không phải tôi! Không phải tôi!" không ngừng đánh úp lại đây, dường như trong giây tiếp theo cô ấy sẽ từ trong góc, vặn vẹo tứ chi, mặt đầy máu mà bò ra ngoài.
Ran ôm bả vai toàn thân phát run. Những giọt nước mắt lạnh lẽo chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt, dường như ngay cả dòng nước ấm chảy tràn trên người cô cũng đã lạnh đi. Khung cảnh xung quanh bắt đầu méo mó, những cảnh tượng kinh hoàng trong sâu thẳm tâm trí cô lần lượt hiện lên. Cô bị làn sóng sợ hãi bao phủ, rốt cuộc vô pháp chống đỡ, túm lấy chiếc áo tắm quấn quanh người, nghiêng ngã lảo đảo, bị nước trên mặt đất làm trượt một cái, dép lê đang mang bị đứt quai dép, Ran bám vào tường dùng hết sức ném ra đôi dép, rồi chạy ra ngoài không quay đầu lại.
Trong phòng khách một mảnh đen nhánh, cô run rẩy bật từng ngọn đèn lên. Nhưng mà một mảng sáng ngời vẫn như cũ vô pháp xua tan nỗi sợ hãi của cô. Trên bàn trong phòng khách là ly nước trái cây mà cô mang cho cho Tada Momiji. Ran vừa nhìn thấy liền không nhịn được nhớ tới cái chết thảm của nữ tử đó.
Ran chạy tới gõ cửa phòng Gin: "Julian tiên sinh? Julian tiên sinh!" Cũng không có ai đáp lại. Gin cũng không ở đó, Ran theo cánh của trượt xuống, muốn gọi điện thoại lại nhớ ra điện thoại đã bị bắn hỏng rồi.
"Thật đáng sợ, thật đáng sợ, thật đáng sợ." Ran ôm đầu kiệt lực thu nhỏ sự tồn tại của mình, cảm xúc sợ hãi hoàn toàn chi phối lý trí, cảnh tượng đó không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô: "Ai cũng được, cứu cứu ta đi, cứu cứu ta đi......"
Ngay lúc Ran gần như đang bị nhấn chìm trong cảm xúc không thể trốn tránh này, bỗng nhiên ở của ra vào phát ra âm thanh, nam nhân cao lớn lần thứ hai xuất hiện ở cửa, ngẩng đầu liền nhìn thấy cô đang ngồi xổm ở chỗ này, lập tức nhăn chặt lông mày lại "Dậy rồi?"
"Gin...... Tiên sinh......"
Ran thẳng tắp mà nhìn hắn, nghe được thanh âm của cô, nam nhân mày nhăn đến càng chặt, hắn buông ra cổ áo hướng cô vươn tay, nhỏ gọng ra lệnh nói "Lại đây."
Ran đỡ tường đứng lên, từng bước một tới gần hắn, mỗi đi một bước là có thể rõ ràng mà cảm nhận được kia trận đáng sợ sợ hãi dần dần rút đi, cô lòng tràn đầy mà ủy khuất, nắm lấy cổ áo choàng tắm của chính mình, nhanh chóng chạy về phía hắn, nhào vào trong lòng ngực hắn, Ran đôi tay ôm lấy vai hắn, đem mặt mình vùi vào trong ngực hắn.
"Anh đã ở đâu vậy? Tại sao anh không ở đây!"
Gin ngây ngẩn cả người, hắn cúi đầu nhìn cô gái trong vòng tay mình, cô tóc ướt đầm đìa, toàn thân mang theo hơi nước, cả người lạnh toát, toàn thân đang run bần bật.
"Sao không mang dép?" Nam nhân bất ngờ hỏi, Ran lắc đầu không ngừng rơi nước mắt, nước mắt ấm áp tiến vào quần áo hắn, thực mau đem ngực hắn dính ướt. Gin lúc này chú ý tới Ran rõ ràng có điều gì đó không ổn, nghĩ đến chiếc ống tiêm rơi ở trong phòng, đáy mắt hắn trở nên lạnh lùng, trấn an mà xoa đầu cô an ủi, sau đó cúi người đem Ran bế lên. Đi đến phòng khách hắn nhìn thấy cửa phòng của cô mở ra, trên mặt đất hỗn độn dép lê cùng khăn lông, vì thế hắn ôm cô trở lại phòng của chính mình.
"Gin tiên sinh......" Ran bắt lấy cổ áo của hắn, nhỏ giọng nói "Anh đi đâu?"
Gin bất động thanh sắc, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của cô "Đi xử lý một chút việc"
Ran nguyên bản vốn mốn hỏi hắn sự tình của Momiji, chính là làm cô không khỏi nghĩ đến chị gái cô ấy cùng sự phản bội, cô theo bản năng đoán được, nếu chính mình lần tới lần nữa, cô sẽ lại bị chìm trong cảm xúc đáng sợ đó.
Hắn đem cô đặt ở trên giường, kéo chăn đem cô bọc đến kín mít, sau đó từ tủ đầu giường lấy ra cái khăn bông, lau vết thương trên tay cho cô, rồi bôi thuốc mỡ. Làm xong tất cả, nam nhân đứng dậy định rời đi, Ran nhanh chóng đưa tay nắm lấy vạt áo của hắn, "Anh lại muốn đi đâu?"
Gin lại lần nữa vỗ vỗ đầu cô "Đi lấy khăn tắm"
Một lát sau, Ran bọc chăn bông màu đen ngồi ở trên giường của Gin, còn hắn đang dùng một chiếc khăn mềm lau tóc cho cô.
Ran bỗng nhiên nhớ tới buổi tối mấy hôm trước. Đêm đó, cô đang ngồi trên sofa gặm quả đào xem TV thì cửa phòng Gin mở ra, hắn mặc một chiếc áo ngủ màu đen, tóc ướt dầm dề buông xõa dính ở trên người đi ra. Ran liếc mắt một cái liền nhìn thấy bộ ngực thon thả, đường cong tinh tráng, màu mật ong mê người của hắn. Quả thực tràn ngập hormone giống đực, khiến khuôn mặt cô lập tức liền bị thiêu cháy, đang lúc muốn lên án hắn quần áo không chỉnh tề, tầm mắt cô lại chuyển qua những vết sẹo đáng sợ, trong lòng liền mềm nhũn.
Cô dừng lại, mở miệng gọi hắn "Julian tiên sinh, đợi một lát!" Sau đó bỏ quả đào đang ăn dở xuống chạy về phòng, cầm lấy chiếc khăn tắm mềm mại rồi lại lao ra ngoài. Gin lúc ấy đang đứng ở chỗ cô vừa ngồi, còn nghịch ngợm mà cắn một miếng đào của cô. Ran ra hiệu ý bảo hắn ngồi xuống, sau đó lau tóc cho hắn, trong miệng còn không ngừng lải nhải: "Julian tiên sinh, lần nào anh cũng không lau tóc, ỷ vào chất lượng của nó tốt mà tùy tiện lăn lộn, thời gian lâu dần sẽ đau đầu..."
Lúc đó nam nhân thật khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, lại không có ngăn cản cô quấy rầy cằn nhằn, chỉ là chẳng hề để ý mà ăn quả đào của cô.
" A!! Người ta giúp anh lau tóc, anh như thế nào lại đem quả đào của ta ăn sạch! Hiện tại đào đang rất đắt rất quý, ta chỉ dám mua có hai quả thôi..."
Sau đó hắn liền mua cho cô một thùng quả đào, chính là không chịu tự mình lau tóc, cho nên cô đã mua một cái khăn tắm mềm to, treo ở phòng rửa mặt của hắn để mỗi lần lau tóc cho hắn.
Cảnh tượng đó rõ ràng mới xảy ra cách đây không lâu, nhưng bây giờ lại có cảm giác như đã trải qua cả đời. Phía sau là nam nhân đang dùng chiếc khăn này để lau tóc cho cô, hắn mím môi không chút biểu cảm, nhưng động tác dưới tay lại vô cùng nghiêm túc tỉ mỉ.
Bàn tay của Gin rất lớn, khớp xương ngón tay thon dài, lòng bàn tay có rất nhiều vết chai sần. Chuyển động nhẹ nhàng của bàn tay này trên tóc cô để lại cảm giác ấm áp - một bàn tay như vậy, cũng sẽ đoạt đi sinh mệnh của một người không chút do dự sao?
Cô nhớ lại điều mà sĩ quan Sato từng nói, người đàn ông ở Kanagawa cũng bị bắn một phát vào đầu - cùng chị gái của Momiji giống nhau cách chết.
Nữ nhân kia...khi nhớ tới nữ nhân đó, Ran lại nhớ tới cảnh tượng đẫm máu đó, lúc này cô không thể nghĩ đến điều gì khác, đầu óc cô lại một lần nữa bị nỗi sợ hãi chiếm giữ, khống chế không được mà phát run.
Cảm nhận được người phía dưới đang run rẩy, động tác trên tay Gin khựng lại, hắn đáy mắt tối tăm một mảng không rõ ý tứ hỏi: "Cô đang sợ hãi ta?" Ran cũng không có nhìn đến thần sắc của hắn, ôm lấy bả vai nghẹn ngào trả lời " Ta cũng không biết tại sao lại thế này, chỉ cần nhớ đến chị gái của Momiji, ta, ta..."
Không đợi Ran nói xong, Gin đem cô kéo vào trong ngực, tiếp tục từ đằng sau lau tóc cho cô "Đều đi qua."
"....." Ran dựa vào hắn, giọng nói run rẩy " Cái kia, nữ nhân tóc đỏ, cô ấy nói, cô ấy nói anh..."
Gin cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô, không đợi cô sắp xếp được ngôn ngữ, lậy tức cúi đầu ngắt lời cô " Cô đã từng hỏi qua ta, có thể hay không không cần làm sự tình nguy hiểm như vậy," hắn dán vào vành tai trắng nỏn của cô, thấp giọng nỉ non nói "Đấp án hiện tại ta có thể nói cho cô, ta không thể dừng lại. Cô xem —— thế giới này hắc ám vượt xa sức tưởng tượng của cô, ta một khi lộ ra nhược điểm, liền sẽ bị người hung hăng cắn, không chết không ngừng."
"Ta đây là nhược điểm của anh sao?"Ran nghe tiếng tin đập của hắn, an tĩnh hỏi.
Hắn khẽ cắn tai cô, liếm qua vành tai, khiến cô run rẩy "Phải, là duy nhất nhược điểm."
Ran ngửi ngửi mùi hương gỗ hạt thông lạnh khiến người an tâm, trốn tránh động tác của hắn "Nga, nếu là như vậy, kia hẳn là anh sợ ta mới đúng."
Gin cười rộ lên, kéo bả vai cô, cúi đầu nhìn chăm chú, "Ta sẽ bảo vệ tốt nhược điểm chính mình" hắn nắm lấy bàn tay của cô đặt nó lên ngực, thanh âm trầm thấp cực kỳ nghiêm túc " Đừng sợ, ta tuyệt sẽ không lưu lại cô một mình."
Khóe môi nam nhân cong lên thành một nụ cười, đáy mắt tựa hồ như cơn lốc xoáy tụ lại, đô mắt hắn sâu thẳm mà thiêu đốt, bình tĩnh mà hướng cô nói. Không biết vì sao, Ran cảm thấy hắn chính là nghiêm túc.
Ran cảm thấy một cảm xúc không thể giải thích khác dâng lên trong cơ thể mình. Cảm xúc này lấn át nỗi sợ hãi, bất an, nghi kị - nó nóng bỏng mà mãnh liệt, khiến cô run rẩy không thôi.
Dưới sự khống chế của cảm xúc này, cô không khỏi thoát khỏi chăn, vươn tay ra kéo lấy cổ hắn, đem đầu của hắn kéo xuống, chậm rãi hôn lên đôi môi mỏng hứa hẹn rung động lòng người.
Sau đó, cô lại một lần bị cảm xúc bao phủ, chẳng qua lần này là nhiệt liệt, cảm xúc khát vọng đã lấn át hoàn toàn lý trí của cô.
Gin kêu lên một tiếng, hương thơm ngào ngạt cùng những động tác ngây ngô đã đốt cháy ngọn lửa dục vọng trong lòng hắn. Hắn càng thêm kịch liệt mà đáp lại cô, hai người môi lưỡi quấn vào nhau, hơi thở hòa vào nhau.
Nữ nhân trên người hồn nhiên lại vũ mị, mị lực làm hắn trầm mê. Hắn dùng tay nhẹ ấn cô xuống giường, giam cầm cô dưới thân mình. Một loạt nụ hôn nóng bỏng rơi xuống lông mi, má, môi và tai cô. Cô ở bên tai hắn phát ra tiếng kêu như mèo con, chọc toàn thân hắn nóng bừng, nhịn không được khiến cô phát ra những âm thanh tốt đẹp hơn, sau đó lại bị hắn nuốt lấy tất cả.
Gin đưa tay kéo ra chiếc áo tắm đơn bạc, hôn lên chiếc cổ trắng nõn tinh tế, liếm láp vết sẹo nhỏ, khiến Ran hít sâu một hơi.
Bàn tay to lớn của hắn không ngừng di chuyển khắp cơ thể cô, mà cô dùng mười ngón tay luồn ở trong tóc hắn, cô ngẩng đầu đáp lại hắn một cách vụng về nhưng đầy nhiệt tình, hôn lên tai và trán hắn một cách cẩn thận.
Cô gái chủ động cùng triên miên khiến nam nhân huyết mạch phun trào, hắn chặt chẽ mà dán lấy thân thể của cô, đem nơi nóng rực của mình áp vào bụng dưới của cô, cố gắng làm dịu đi phần nào sự khao khát dục vọng mãnh liệt đến đau đớn.
Ran thân thể căng thẳng, khẽ run lên, cô từng ngụm từng ngụm thở dốc, dừng ở bên tai hắn, làm ham muốn của hắn càng tăng lên.
Thẳng đến khi hắn kéo xuống áo choàng tắm của cô, cúi đầu hôn môi, cắn mút nơi cao ngất ở trước ngực, chợt nghe thấy tiếng nức nở trầm thấp của cô gái.
Gin ngẩng đầu lên, đồng tử đột nhiên co rút lại, hắn nhìn thấy toàn thân Ran ửng hồng. Cô vẫn như cũ ôm lấy hắn, đáp lại hắn, nhưng nước mắt lại từ hốc mắt cuồn cuộn mà rơi, cô mím chặt môi cố kìm nén tiếng nức nở.
Sự mâu thuẫn mạnh mẽ này đẹp đẽ đến làm người kinh hãi, nhưng nó lại giống như cái búa tạ nện vào trong lòng hắn. Hắn bỗng nhiên nhớ tới từng ở tổ chức nghe nói qua, phòng thí nghiệm bên phía Trung Âu có nghiên cứu qua một loại thuốc thực tà môn —— hình như là trong thời kỳ Cynar đã phụ trách!
Gin toát mồ hôi lạnh, đứng dậy nhéo cằm Ran, cẩn thận phân rõ biểu cảm của cô, ở trên mặt cô khát vọng cùng lùi bước luân phiên thay đổi, cảm xúc mâu thuẫn mãnh liệt tựa hồ ở trên người cô đấu tranh, làm cô mê man lại giãy giụa.
"Gin tiên..."
"Gọi ta là Julian!" Hắn khẽ quát một tiếng, duỗi tay kéo quần áo cô lên, bọc đến kín mít. Đôi mắt hắn chạm vào khuôn mặt nhỏ ủy khuất đầy nước mắt, ngực hắn phập phồng vài cái, cuối cùng cười hừ một tiếng "Còn dám ủy khuất, thật là sẽ tra tấn người!" Nói xong cúi đầu hung hăng ở trên môi cô cắn một ngụm.
Thấy cô ăn đau sau mắt thanh tỉnh không ít, hắn kéo chăn bông đắp lên người cô, sau đó điều chỉnh một chút hô hấp, rồi bất đắc dĩ xuống giường.
"Anh đi đâu vậy?" Ran vội vàng hỏi.
Nam nhân tức khí cười "Đi tắm" Dừng một chút, giọng hắn khàn khàn tràn ngập uy hiếp "Mau đi ngủ, nếu không sẽ không bỏ qua cho cô."
Ran rụt rụt cổ, mếu máo không dám hé răng. Kỳ thật, cô cũng không hiểu được chính mình, vừa rồi giống như trong người cô có hai người, một cái không màng tất cả mà muốn hắn, một cái khác co rúm sợ hãi. Cả hai loại cảm xúc đều phi thường mãnh liệt, làm cho cô không biết phải làm sao.
Ở nơi Ran không nhìn thấy, sắc mặt Gin đột nhiên trở nên lạnh lùng, hắn bước vào phòng tắm, vặn ống nước lên mức tối đa. Đôi tay hắn đặt lên thành bồn rửa, trong mắt hiện lên sự tức giận, lo lắng và kinh sợ. Một lúc lâu sau, hắn cầm lên cái chai nện thật mạnh vào tường.
"Cynar!"
————————————————
"Gin, anh hướng ta gọi điện thoại, thật là làm người thụ sủng nhược kinh a~" Giọng nói quyến rũ của Vermouth vang lên, "Như thế nào, có chuyện gì muốn phân phó?"
"Cynar đã tìm thấy cô ấy."
Chỉ với một câu khiến cho Vermouth thất thủ đánh vỡ ly rượu, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kinh hoàng, lồng ngực nhanh chóng phập phồng, cố gắng hết sức bình tĩnh trả lời hắn:
"Nga, Cynar hiện tại thế nào?"
"Bị thương nặng, không rõ tung tích. Ta sẽ không để cô ta tiếp cận Boss."
"Cái này ta rõ ràng, nhưng... còn cô ấy thì sao?"
"Đây là vấn đề ta muốn cùng cô nói" Gin liếc nhìn cô gái đang ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, vùi mặt vào trong tay, "Cô ấy không có chịu gì thương tích___" Vermouth vừa mới thở phào một hơi, thanh âm của nam nhân lần thứ hai vang lên, lần này, giọng nói trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt lại mang lên vài phần hoảng loạn "Cô ta đã tiêm loại thuốc đó cho cô ấy."
"Cái kia APTX4869 dị hóa huyết thanh"
"Cái gì?!" Vermouth rốt cuộc khắc chế không được, thất thanh kêu lên sợ hãi. "Anh xác định sao?"
"Cơ bản sẽ không sai, ta biết cô có thể tiếp xúc với bên phòng thí nghiệm, cô cũng biết ta muốn cái gì, động tác nhanh một chút, nếu ta nhớ không lầm, tác dụng của loại thuốc này theo thời gian càng ngày càng mạnh."
"Ta hiểu được." Vermouth lập tức đứng dậy, cô đột nhiên nghĩ đến thiếu niên kia, trong lòng cảm thấy chua xót: "Gin —— anh bảo vệ tốt cô ấy."
Gin cúp điện thoại, nhìn vào cánh cửa phòng không lên tiếng. Lời nói của Cynar vẫn còn quanh quẩn bên tai, lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn không dám suy nghĩ sâu xa về bất cứ điều gì trong thế giới đen tối ghê tởm này, không ai có thể dừng lại, bởi vì một khi đã dao động, muốn quay đầu, cái đang chờ đợi chỉ có sự hủy diệt.
Trước kia hắn khinh thường bỏ mạng, hiện tại hắn lại không dám mạo hiểm..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro